Nhà họ Hứa biết nhìn xa, lại quyết đoán, quyết định bỏ lại một phần sản nghiệp, di dời toàn bộ gia đình đến nơi khác. Nghe nói họ còn mời một đạo trưởng cao tay giúp tìm một vùng đất lành để tái định cư.
Nhà họ Trương thì hành động quá muộn.
Khi họ muốn rời khỏi thị trấn giống như nhà họ Hứa, Giang Nhi đã bám theo họ.
Suốt gần một thế kỷ qua, lời nguyền vẫn tiếp tục: các nam nhân trong dòng chính nhà họ Trương đều c.h.ế.t yểu. Gần đây, thậm chí có nhiều trẻ sơ sinh trong gia tộc đã qua đời chỉ vài ngày sau khi chào đời.
Trương Thiên Hựu rất sợ hãi!
Hắn mới kết hôn năm ngoái, gần đây vợ hắn vừa báo tin vui, cô ấy đã mang thai.
Hắn không muốn lời nguyền tiếp diễn trên đứa con chưa chào đời của mình. Hắn muốn đứa trẻ được lớn lên khỏe mạnh, cũng muốn bản thân có thể sống lâu hơn để chứng kiến con mình trưởng thành, lập gia đình.
Thứ hắn muốn rất nhiều.
Trương Thiên Hựu bắt đầu tìm kiếm giải pháp. Hắn dành mọi thời gian rảnh rỗi để đi gặp các đạo trưởng và cao nhân ở khắp nơi.
Hắn muốn giải thoát nhà họ Trương khỏi lời nguyền của Giang Nhi.
Sư đệ nhíu mày, nhìn nữ quỷ hỉ phục đỏ đang bị phong ấn với vẻ không tin nổi.
"Cái thứ này mà lợi hại đến vậy sao?" Anh ta chỉ vào nữ quỷ, rồi nói tiếp: "Chẳng phải nó dễ dàng bị chế ngự đó thôi?
"Hay là mọi người tìm nhầm đối tượng rồi?"
Trương Thiên Hựu khẽ cười khổ: "Dễ dàng? Ha… không đâu. Cô ta là thứ không bao giờ có thể diệt sạch được…
"Giang Nhi… không chỉ là Giang Nhi."
Tôi khựng lại: "Ý anh là gì?"
"Thời đó, trong thị trấn ấy có quá nhiều phụ nữ c.h.ế.t oan uổng. Giang Nhi đã hấp thu oán khí của họ, họ trở thành một phần của cô ấy, và ngược lại, Giang Nhi cũng chính là họ.
"Tộc trưởng nhà họ Trương đã từng mời không ít đạo sĩ đến trừ quỷ. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, cô ta lại trở về, cứ như gió thổi đi rồi thổi về vậy."
Ánh mắt của Trương Thiên Hựu từ từ dời đến chỗ Hứa Dung, ánh nhìn lạnh lẽo chứa đầy oán hận.
"Tại sao chứ? Tại sao những gia đình quyền quý khác trong thị trấn đó cũng gây ra không ít tội nghiệt nhưng lại không phải gánh chịu hậu quả? Họ vẫn sống sung túc, giàu có qua bao thế hệ, trong khi nhà họ Trương tôi lại phải chịu lời nguyền này?
"Điều đó thật bất công…"
Tôi nhìn anh ta, thầm đoán ra ý đồ của anh ta: "Vậy nên anh muốn chuyển lời nguyền này sang nhà họ Hứa, đúng không? Anh nuôi quỷ bằng sinh mệnh của mình, rồi dùng m.á.u của hậu duệ nhà họ Hứa làm vật tế để lập trận pháp. Anh hy vọng có thể vĩnh viễn thoát khỏi sự bám đuổi của Giang Nhi."
"Thì sao chứ?"
Trương Thiên Hựu phản bác lại: "Nhà họ Trương tôi đã khốn khổ đủ rồi. Đã đến lúc sự báo ứng này nên chuyển sang nhà họ Hứa rồi chứ?"
Tôi im lặng, ngồi xuống nhìn anh ta một lát. Sau một hồi, tôi hỏi:
"Anh có bao giờ về lại Tây Lâm không?"
"Đã lâu rồi tôi không về."
"Có lẽ anh nên về đó một lần." Tôi nhẹ nhàng nói. "Hãy trở về với một trái tim sám hối. Hãy tìm lấy hài cốt của Giang Nhi và an táng cô ấy đàng hoàng. Biết đâu… đó chính là cách để chấm dứt lời nguyền."
Nghe lời tôi, Trương Thiên Hựu bật cười nhạt: "Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?"
"Anh chưa thử thì sao biết là không thể?" Tôi đứng dậy, thu nữ quỷ vào túi pháp bảo. "Nếu lúc đó mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, hãy đến Huyền Thanh Quán tìm tôi."
Trên đường đi, sư đệ đuổi theo tôi, nói ra điều thắc mắc của mình:
"Sư tỷ, nghĩ kỹ thì cũng lạ thật. Tại sao Giang Nhi chỉ bám lấy nhà họ Trương mà không đi trả thù nhà họ Hứa?"
Tôi khẽ thở dài: "Nhân quả báo ứng… ai có thể nói rõ được đâu."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Hứa Dung được đưa đến bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ kết luận cô ấy không gặp vấn đề nghiêm trọng, chỉ là do quá sợ hãi nên cần nghỉ ngơi một thời gian.
Khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm là tìm gặp tôi và đề nghị trả cho tôi một khoản tiền lớn để làm vệ sĩ riêng cho cô ấy.
Dù số tiền rất hấp dẫn, tôi vẫn từ chối.
Với một ngôi sao tính khí thất thường như cô ấy, công việc này không dễ dàng gì, hơn nữa, chuyện của Giang Nhi tạm thời đã được giải quyết, cô ấy cũng không còn cần tôi nữa.
Đoàn làm phim Tân Nương cũng không thể tiếp tục quay. Mặc dù đạo diễn đã cảnh báo mọi người không được tiết lộ chuyện đoàn gặp quỷ, tin đồn vẫn nhanh chóng lan rộng.
Nhiều nhân viên trong đoàn đã xin nghỉ việc.
Không những thế, đạo diễn còn bị Hứa Dung kiện ra tòa, cả hai đang vướng vào một vụ kiện khá ồn ào.
Tôi cũng không muốn quan tâm thêm, tôi chỉ cần biết tiền công của tôi đã nhận đủ là được.
Sư đệ của tôi đã đi cùng Trương Thiên Hựu về lại Tây Lâm. Một tuần sau, anh ấy gọi điện cho tôi, kể rằng cuối cùng đã hiểu được mối nhân quả trong câu chuyện này.
Sau khi kể xong toàn bộ sự việc, sư đệ thở dài:
"Oan hồn của Giang Nhi này sợ là sẽ đời đời kiếp kiếp bám theo Trương gia."
"Dù lời nguyền về tuổi thọ của các nam nhân trong gia tộc có thể được hóa giải, nhưng nhà họ Trương cũng định sẵn sẽ phải sống trong nghèo khổ suốt đời."
Ngoại truyện: Câu chuyện của Giang Nhi
Giang Nhi mặc bộ hỉ phục đỏ, bị mẹ kế trói c.h.ặ.t t.a.y chân, nhét vào kiệu hoa.
"Trương lão gia đã 70 tuổi rồi. Mày gả vào đó chỉ để xung hỉ cho nhà họ thôi. Trong nhà có bao nhiêu kẻ hầu người hạ phục vụ, mày cứ ngồi đó mà hưởng phúc đi! Còn bày đặt thanh cao cái gì?!"
Mẹ kế thô bạo đẩy mạnh Giang Nhi vào trong kiệu, không thèm để ý đến tiếng khóc lóc van xin của cô. Bà ta phất tay ra hiệu cho phu kiệu: "Được rồi, khiêng kiệu đi!"
Chiếc kiệu lắc lư theo nhịp chân của phu kiệu, được đưa vào từ cổng sau của nhà họ Trương.
Sau khi đặt kiệu xuống ở sân sau và nhận tiền thưởng, phu kiệu vui vẻ kéo nhau đi uống rượu.
Giang Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa bước vào là nhị thiếu gia. Người này cô từng gặp trước đó, là một chàng trai trông rất thư sinh, nho nhã.
Hy vọng bừng lên trong lòng cô, cô phát ra những tiếng kêu ú ớ cầu cứu.
Đại thiếu gia cười khinh khỉnh: "Không rõ sao? Tân nương này xinh đẹp như vậy, để nàng ấy thủ tiết thì lãng phí quá!"
Nhị thiếu gia nhíu mày, không nói gì.
"Thôi nào, ta còn lạ gì ngươi." Đại thiếu gia xua tay khó chịu, "Lát nữa ngươi cũng có phần. Giờ ra ngoài đứng canh cho ta đi."
Giang Nhi trừng mắt nhìn nhị thiếu gia đầy hy vọng.
Nhưng anh ta chỉ lặng lẽ quay người ra ngoài, đóng cửa lại và nói:
"Vậy đại ca làm nhanh lên."
Đại thiếu gia cười lạnh, cúi xuống thì thầm bên tai Giang Nhi: "Ngươi nghĩ hắn sẽ cứu ngươi sao? Đừng có mơ. Nhị đệ của ta còn chơi bời hơn cả ta đấy."
Giang Nhi nhìn lên màn che phía trên, nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống…
Giữa đêm khuya, nhị thiếu gia đứng dậy mặc lại quần áo, lạnh lùng nói:
"Từ giờ, hãy ngoan ngoãn phục vụ cho ta và đại ca, ngươi sẽ được sống yên ổn. Đừng có giở trò tutu hay phản kháng gì cả. Nhà họ Trương không thèm quan tâm đến mạng của ngươi đâu."
Hắn quay lại, thấy Giang Nhi vẫn nằm im lặng trên giường.
Giang Nhi toàn thân bẩn thỉu, đầy những vết bầm tím. Cô mở mắt nhìn trân trân lên phía trên, không hề nhúc nhích.
Trương Nhị thiếu gia ngẩn người một lúc rồi bước lên trước: "Nói đi!"
Thấy cô vẫn không phản ứng, hắn do dự đưa tay ra, kiểm tra hơi thở dưới mũi cô...
...
Bên bờ sông Song Kinh, Trương Đại thiếu gia và Trương Nhị thiếu gia ngồi trong xe ngựa, nhìn đám tay chân ném x..ác Giang Nhi xuống sông.
"Chuyện tốt do ngươi làm đấy!"
Trương Nhị thiếu gia bực bội: "Ta cũng không ngờ nàng ta lại yếu đuối đến thế..."
"Được rồi, cứ nói là nàng ta tự nhảy sông. Con gái nhà nông, cho gia đình nàng ta ít tiền là xong chuyện."
Trương Nhị thiếu gia vẫn còn lo lắng: "Nhưng trên người nàng ta còn dấu vết..."
Trương Đại thiếu gia liếc hắn một cái: "Chúng ta có thể nói rằng nàng ta không biết tự trọng, dụ dỗ đàn ông rồi bị phát hiện, vì xấu hổ mà tự nhảy sông."
"Đại ca thật thông minh!"
"Thôi, mau về đi."
...
Hai ngày sau, t.h.i t.h.ể của Giang Nhi được ngư dân vớt lên.
Toàn thân trắng bệch, quần áo rách rưới, tả tơi.
Xung quanh tụ tập một đám đông tò mò xem náo nhiệt.
Đám đàn ông thì buông lời thô tục, trêu chọc cơ thể cô.
Đám phụ nữ thì chỉ trỏ, bàn tán không ngớt.
"Nghe nói là bị bắt gặp khi đang tư tình với gia nhân trong phủ, sau đó vì nhục nhã quá nên nhảy sông tự tử!"
"Chậc chậc chậc, nếu ta là nàng ta, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào sống nữa!"
"Thật là mất mặt!"
"Đúng là nghiệt chướng."
Người của Trương phủ vẫn chưa đến, x..ác của Giang Nhi cũng chưa ai mang đi, cứ thế nằm lạnh lẽo bên bờ sông.
Trong đám đông, một cô bé cầm chiếc ô giấy dầu, len lỏi qua những kẽ hở của dòng người.
Cô bé nhìn Giang Nhi một lát, rồi chạy đến, nhẹ nhàng che chiếc ô lên người cô.
"Tiểu cô nương nhà ai thế này?"
"Loại đàn bà d..âm l..oạn như nàng ta còn cần thể diện gì nữa? Dùng chiếc ô tốt thế này đúng là phí phạm!"
"Đừng nói bậy! Đó là tiểu thư nhà họ Hứa đấy! Nghe nói từ nhỏ đầu óc đã không được bình thường."
Quản gia nhà họ Hứa hớt hải chạy tới.
"Tiểu thư! Sao cô lại chạy đến đây!"
Ông bế cô bé lên, vội vàng rời khỏi đó: "Nhìn thấy thứ đáng sợ như này sẽ gặp ác mộng đấy!"
"Không đáng sợ đâu." Cô bé nằm trên vai ông, thì thầm: "Tỷ ấy không đáng sợ, trước đây ta đã từng gặp tỷ ấy rồi."
"Tỷ ấy từng bán bánh hoa hoè trên phố, còn mời ta ăn nữa.