Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 54: Tân Di 10: Chuyện Kỳ Lạ Trong Đoàn Làm Phim 3



Tôi nghĩ ngợi một lát rồi hỏi tiếp: "Vậy bạn anh có nói gia đình nào đã ép Giang Nhi làm thiếp và sau khi cô ấy c.h.ế.t còn mua thê thỉ để kết âm hôn không? Nhà đó mang họ gì?"

Trần An suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có đấy. Bạn tôi nói rằng hai gia đình đó hình như mang họ Trương và họ Hứa."

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Hứa Dung.

Mọi người bắt đầu nhận ra điều bất thường.

Hứa Dung tái mặt, lắp bắp: "Nhìn tôi làm gì chứ?

"Người mang họ Hứa nhiều lắm, chỉ là trùng hợp thôi mà!"

Nhưng nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc thì lại chẳng còn là trùng hợp nữa.

Tôi bình tĩnh nói rõ: "Nếu tôi đoán không nhầm, con quỷ này có liên quan đến Giang Nhi. Nếu cô thật sự là hậu duệ của nhà họ Hứa ở Tây Lâm, rất có khả năng Giang Nhi đang tìm về đây để báo thù."

Lời tôi vừa dứt, những người đang đứng gần Hứa Dung lập tức tản ra xa.

Ai nấy đều sợ dính vào rắc rối, mặt tái xanh vì hoảng sợ.

Hứa Dung vừa sợ vừa tức giận, đứng ngây người không nói được lời nào.

Đúng lúc đó, la bàn trong tay tôi đột nhiên xoay tít.

Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo. Những dải lụa đỏ được treo trong sảnh bỗng rung lắc, phát ra những tiếng động rì rào rợn người.



Tôi nhanh chóng kéo Hứa Dung lại gần: "Đứng đây, đừng chạy lung tung."

Kim la bàn rung mạnh vài giây rồi chỉ thẳng về phía trước, nơi có con đường nhỏ dẫn vào một căn phòng cạnh đại sảnh.

Tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ đào. Đúng lúc một làn khói đen lao ra từ căn phòng, tôi nhanh tay ném một lá bùa vàng về phía nó rồi lập tức xông lên.

Mọi người hét lên sợ hãi, vội vàng nép sát vào nhau, chen chúc tại cửa ra vào.

Tôi bị một lực mạnh đánh bay, đập vào căn phòng nhỏ phía sau đại sảnh.

Ác quỷ nhanh chóng lao tới lần nữa, luồng âm khí lạnh lẽo đến rợn người.

Tôi nhíu mày, đứng dậy né đòn, rồi cắn ngón tay cái, bôi m.á.u lên thanh kiếm gỗ đào.

“Thần sư sát phạt, không sợ quyền thế, trừ ác quỷ trước, trảm bóng tối sau. Thần nào không phục, quỷ nào dám cản? Cấp cấp như lệnh!”

Lời chú vừa dứt, một tia sáng vàng lóe lên trên kiếm gỗ đào.

Tôi cầm kiếm, dứt khoát đ.â.m mạnh về phía trước. Ác quỷ đang hung hãn lập tức rít lên một tiếng thê lương, không thể tiến thêm được chút nào.

Làn khói đen tụ lại, từ từ hiện ra hình dáng một người phụ nữ.

Cô ta mặc bộ hỉ phục đỏ rực, khuôn mặt xanh xao trắng bệch, đôi mắt trắng dã và đôi môi đỏ chót.

Ác quỷ vùng vẫy, thoát khỏi mũi kiếm của tôi, trừng mắt đầy căm hận rồi năm ngón tay hóa thành vuốt, lao tới tấn công.

Tôi theo phản xạ giơ kiếm lên đỡ. Nhưng ngay trước khi chạm vào, nó đột nhiên biến thành làn khói đen, tan biến hoàn toàn, chỉ để lại một chiếc giày thêu đỏ trên sàn nhà.

Phân thân sao?

Tôi cau mày suy nghĩ vài giây, một linh cảm không hay bỗng dâng lên.

Đánh lạc hướng!

Tôi lao nhanh ra phía đại sảnh. Đạo diễn thấy tôi, vội vàng từ góc phòng chạy tới: "Đại sư! Con quỷ đó bị tiêu diệt rồi phải không?"

"Chưa." Tôi nhìn quanh, rồi hỏi, "Hứa Dung đâu?"

Đạo diễn sững người: "Chắc vẫn ở quanh đây thôi. Có khi đang trốn ở góc nào đó."

Nhân viên đoàn phim nhìn nhau bối rối, sau đó tản ra tìm kiếm. Nhưng không ai tìm thấy Hứa Dung.

"Mà này, Trần An đâu rồi?" Một nhiếp ảnh gia lên tiếng hỏi. "Có ai thấy Trần An không?"

"Không thấy…"

"Quái lạ, vừa nãy còn ở đây mà."

Cả Hứa Dung và Trần An đều mất tích.

Bỗng nhiên, một cơn gió dữ dội thổi qua, cánh cửa gỗ bật tung ra.

Mọi người ngây người trong giây lát, rồi hoàn toàn hoảng loạn, chen nhau bỏ chạy ra ngoài.

"Cửa mở rồi!"

"Chạy mau! Tôi không ở lại cái nơi quái quỷ này nữa đâu!"

Họ ùn ùn xô đẩy nhau lao ra ngoài.

Đạo diễn cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn chạy theo, dè dặt hỏi tôi: "Đại sư, vậy là… 'quỷ vực' đã biến mất rồi đúng không?"

"Mất rồi."

Đạo diễn mừng rỡ: "Thế thì tốt quá! Vậy tức là con quỷ đã bị cô tiêu diệt rồi! Đại sư đúng là khiêm tốn quá!"

Tôi quay sang nhìn ông, nghiêm mặt: "Không. Con quỷ chưa bị diệt. Quỷ vực biến mất là vì… con quỷ đã đạt được mục đích của nó."

Tôi bảo đạo diễn ra ngoài trước, vì ông ấy ở lại đây cũng không giúp được gì.

Việc Hứa Dung mất tích là do cô ấy là hậu duệ của nhà họ Hứa. Giang Nhi đến để báo thù, điều này tôi còn hiểu được.

Thế còn Trần An thì sao?

Việc anh ta mất tích là do bị liên lụy, hay là... anh ta còn có thân phận nào khác nữa?

May mắn thay, trước đó để đề phòng bất trắc, tôi đã dán một lá bùa lên người Hứa Dung.

Lá bùa đó có thể bảo vệ cô ấy vào lúc nguy cấp, cũng có thể giúp tôi nhanh chóng tìm được cô ấy.

Tôi chạy ra khỏi đại sảnh, chỉ vài bước đã nhảy lên mái nhà.

Mặc dù lúc này đã là rạng sáng, nhưng trong khu phim trường vẫn còn nhiều đoàn làm phim đang quay.

Tôi kết ấn bằng hai tay, miệng khẽ đọc chú.

Một, hai, ba, bốn... Đến giây thứ năm, tôi mở mắt, quay đầu nhìn về hướng đông nam.

Ở đó có một tia sáng bạc mờ mờ ẩn hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tìm được rồi!

Tôi nhảy xuống mái nhà, nhanh chóng chạy về phía đó.

Đó là một cung điện nằm phía sau khu phim trường Vương cung Sở, hôm nay nơi đó không có đoàn phim nào quay, cả khu vực tối đen như mực.

Khi tôi đến nơi, đúng lúc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hứa Dung.

Tiếng hét đó... phát ra từ cái giếng khô!

Tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao về phía giếng.

Nhưng vừa đi được hai bước, một luồng khí lạnh buốt đã quấn quanh cổ chân tôi.

Tôi bị một lực mạnh kéo xuống, khí lạnh từ chân dâng lên, siết chặt quanh cổ chân tôi. Tôi nhanh chóng phản ứng, vung tay đánh một chưởng khiến làn khói đen tan ra, rồi dần tụ lại thành hình người.

Vẫn là người phụ nữ trong bộ hỉ phục đỏ.

Cô ta lao tới tấn công, không cho tôi cơ hội tiến về phía giếng cạn nơi tiếng hét của Hứa Dung vừa phát ra.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Toàn thân con nữ quỷ trong bộ đồ đỏ tỏa ra khí âm tà nồng nặc. Giao chiến với nó càng lâu, tôi cảm nhận rõ sự lạnh lẽo như cắt vào xương trên cánh tay mình.

Âm sát khí đã xâm nhập vào cơ thể rồi sao?

Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này!

Lúc này, âm thanh yếu ớt của Hứa Dung từ trong giếng khô bắt đầu nhỏ dần.

Trong lúc tôi bị nữ quỷ bám lấy, một bóng người bước ra từ sau cây liễu gần giếng.

Chính là Trần An, người đã mất tích cùng Hứa Dung trước đó!

Hắn nhìn chằm chằm vào miệng giếng, miệng lẩm bẩm: "Chỉ cần cô chết, tôi sẽ được giải thoát... chỉ cần cô c.h.ế.t thôi..."

Hắn nhấc một tảng đá lớn dưới đất lên, chậm rãi nâng cánh tay, chuẩn bị ném xuống giếng.

"Trần An!"

Tôi hét lớn, tung liền mấy lá bùa vàng đẩy lùi nữ quỷ, nhưng vẫn còn cách giếng vài mét, không thể kịp ngăn hắn.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trên tường viện nhảy xuống, rơi mạnh trúng Trần An.

Trần An ngã xuống đất, hét lên đau đớn.

Tôi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đang ngồi trên lưng hắn, mắt mở to: "Sư đệ? Sao cậu lại ở đây?"

Người đàn ông thấy tôi, cũng vui mừng: "Sư tỷ!"

Đó là một trong những sư đệ từng điều tra vụ tai nạn xe c.h.ế.t người ở Tây Lâm. Cậu ấy đã lần theo dấu vết của ác quỷ để đến tận đây.

"Tới đúng lúc lắm!" Tôi chỉ vào nữ quỷ đã bị tôi đánh trọng thương, "Cậu xử lý nó đi."

Sau đó tôi chỉ vào Trần An dưới chân cậu ta, "Còn hắn thì giao cho tôi."

"Được luôn!"

Có người hỗ trợ, hiệu suất xử lý cao hơn hẳn.

Không cần lo đến ác quỷ nữa, tôi nhanh chóng trói gô Trần An lại, rồi nhảy thẳng xuống giếng khô.

Trong giếng tối mờ mờ, Hứa Dung đã bất tỉnh, nằm giữa một trận pháp kỳ lạ, xung quanh treo đầy chuông và những sợi dây đỏ chằng chịt.

Trận pháp này nhìn đã thấy là thứ tà ác, những ký hiệu kỳ dị trên mặt đất càng giống một bài văn tế.

Chẳng lẽ Trần An muốn dùng Hứa Dung làm vật hiến tế cho ác quỷ?

Không có thời gian để nghĩ nhiều, tôi nắm lấy cổ áo Hứa Dung, kéo cô ấy lao khỏi giếng.

Sư đệ của tôi đã dán đầy bùa chú, biến con nữ quỷ thành một "xác quấn kín như bánh chưng".

Thấy tôi đi lên, cậu ta liền chạy tới đón: "Sư tỷ! Thế nào rồi?"

Tôi đặt Hứa Dung xuống đất: "Chỉ bị hoảng sợ quá mức rồi ngất thôi, không nguy hiểm gì."

Trần An nằm trên đất, mặt trắng bệch, đờ đẫn nhìn chúng tôi.

Tôi liếc nhìn hắn, rồi bước tới ngồi xổm trước mặt, cẩn thận quan sát.

Càng nhìn, tôi càng cảm thấy có điều không ổn, dường như hồn phách của hắn không ổn định.

Tôi kết ấn tay, chạm vào mi tâm hắn, một luồng ánh sáng vàng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Sau một lát, tôi cau mày đứng dậy.

"Trần An, lấy thân nuôi quỷ, không thể siêu thoát, anh không biết điều đó sao?"

Trần An không phản ứng gì với lời tôi nói, thậm chí mắt cũng không động đậy.

Anh ta chỉ nhìn lên bầu trời đêm tối đen trên đầu, toàn thân toát ra một luồng tử khí nặng nề.

"Không được siêu thoát…", giọng anh ta khẽ như thì thầm, "Không siêu thoát thì sao chứ? Cuộc đời tôi đã chấm hết rồi. Nó sẽ luôn đeo bám tôi… mãi mãi…"

Tôi nhìn anh ta trầm mặc một lúc, rồi phá tan sự im lặng: "Nếu tôi đoán không sai, anh mang họ Trương, đúng không?"

Đồng tử của Trần An khẽ rung động.

Họ Trương…?

Anh ta dường như vừa nhớ ra điều gì đó. Đúng vậy, tên thật của anh là Trương Thiên Hựu.

Bình thường người lớn trong nhà đặt tên cho trẻ con đều với ngụ ý tốt, cái tên này nếu là ở nhà khác, sẽ là mong muốn đứa trẻ được trời cao phù hộ. Nhưng ở nhà họ Trương, cái tên này của hắn chứa đựng hi vọng hắn có thể thoát khỏi một lời nguyền đã ám lấy gia tộc suốt cả thế kỷ.

Gia tộc họ phải gánh một lời nguyền, không một người đàn ông thuộc dòng chính của nhà họ Trương sống qua được tuổi 50.

Năm Trương Thiên Hựu 12 tuổi, ông nội của hắn qua đời. Trước khi mất, ông gọi hắn vào phòng, kể cho hắn nghe một bí mật đen tối mà cả gia đình không ai dám nhắc đến.

Đó là câu chuyện về Giang Nhi.

Sau khi Giang Nhi chết, cả thị trấn bị bao trùm bởi một bầu không khí oán hận nặng nề.

Chó mèo trong thị trấn kêu gào không ngừng cả ngày lẫn đêm. Những tai họa bất ngờ bắt đầu xảy ra liên tục.

Người đầu tiên c.h.ế.t là mẹ kế của Giang Nhi – người đã ép cô làm thiếp và bán thê thỉ cô sau khi c.h.ế.t để kết âm hôn.

Bà ta c.h.ế.t trong chính căn phòng của mình, cổ họng bị đ..âm x..uyên bằng một chiếc kéo. Cái c.h.ế.t mang đầy vẻ kỳ dị và đáng sợ.

Người thứ hai là người anh kế của Giang Nhi – một kẻ ăn không ngồi rồi, thường xuyên quấy rối cô.

Hắn vừa khóc vừa cười, bộ dáng điên dại, rồi đ..ập đ..ầu vào quan tài của mẹ kế mà ch..ết ngay tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com