Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 64: Tân Di Đặc Biệt 5: Cung Quỷ Tiên 5



Anh ta kéo mạnh, khiến tôi trượt đi hơn mười centimet.

Nhìn lại, Dương Thần đang cười gằn, gương mặt méo mó đầy dữ tợn: "Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Muốn c.h.ế.t à?!"

Tôi dồn hết sức đá thẳng vào mặt anh ta.

Dương Thần đau đớn, tay lỏng ra trong tích tắc.

Nhân cơ hội, tôi lăn tròn tới bàn thờ, giật phăng lá bùa trên hũ tro.

Ngay lập tức, gió lạnh từ đâu nổi lên, rít gào khắp gian phòng.

"Ha ha... Cô nghĩ thế là có thể cứu được mình sao?"

Dương Thần vừa ôm mặt vừa đứng dậy: "Vô ích thôi. Từng ấy năm rồi... cô ta đã quên hết rồi."

Lời anh ta lộn xộn, nhưng tôi chợt hiểu, người mà anh ta nói đến chính là chị gái của Điền Nha – người đã bị anh ta hại chết.

Âm phong nổi lên càng lúc càng mạnh, tóc và quần áo chúng tôi tung bay dữ dội.

Dương Thần bước từng bước về phía tôi.

Tôi lùi về góc tường, mắt nhìn chiếc bàn thờ nhỏ rồi gào lên: "Điền Linh! Không phải cô muốn báo thù sao? Kẻ thù của cô đang ở ngay trước mặt, tại sao cô không báo thù?

"Cô quên rồi sao? Quên ai đã hại mình c.h.ế.t thảm rồi sao?"

"Thế còn em gái cô thì sao? Cô cũng quên rồi à? Nó bị dọa điên, bị bán cho một kẻ tàn phế, mỗi ngày đều bị đánh đập! Cô không hận sao?"

"Điền Linh! Điền Linh! Cô không hận sao?

"Cô không hận sao?!"

Dương Thần cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trong phòng, trở nên kinh hãi, gào lên đầy hoảng loạn: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"

Nhưng tôi không để ý tới anh ta, chỉ tiếp tục hét tên Điền Linh.

Đây là cái tên mà Dương Dũng đã nói cho tôi biết, ngay trước khi hắn bị Dương Thần dùng xẻng đập gần ch..ết.

Dương Thần nhào tới định bắt tôi, nhưng rất nhanh, anh ta đứng sững lại, không thể cử động.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi không nhìn thấy quỷ, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy.

Cô ấy đang bám lên lưng Dương Thần, ép anh ta ngửa đầu ra sau một cách kỳ quái.

Dương Thần từ từ quỳ xuống, bốn chi của anh ta bị vặn ngược lại, tạo thành một dáng vẻ kinh dị.

Ánh mắt anh ta mở to đầy kinh hoàng, sắc mặt xám ngoét.

M..áu tươi từ mắt, tai, mũi và miệng anh ta trào ra.

Tôi bị cảnh tượng này doạ cho ngây người.

Cho đến khi một tiếng rắc vang lên từ cổ, tôi biết anh ta đã chết.

Tôi ngồi cứng đờ tại chỗ, trừng trừng nhìn xác Dương Thần nằm trên sàn.

Một luồng gió lạnh lướt qua tai tôi, cuốn theo luồng oán khí đầy căm hận rời khỏi căn gác nhỏ.

Bàn thờ, hũ tro, tất cả đã không còn giam giữ được cô ấy nữa.

Tôi giật mình tỉnh lại, cuống cuồng bò dậy rồi lao ra cửa.

Khi xuống tới tầng dưới, tôi thấy cả cha mẹ Dương Thần đã gục ngã dưới đất, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Điền Linh – hay nói đúng hơn là quỷ thần – cũng đã biến mất không rõ tung tích.

Tôi kiệt sức, ngồi bệt xuống đất.

Nhớ lại mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.

Nhưng chẳng bao lâu, tôi ngừng khóc ngay.

Ánh sáng đèn pin lóe lên ngoài cửa làm tôi kinh ngạc. Tôi vội bò tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trên đường làng và trong ruộng lúa, nhiều ánh đèn đang sáng lên liên tiếp.

Là ai?

Người trong làng nghe tiếng mà kéo đến sao?

Tôi lùi lại từng bước, lòng đầy lo sợ.

Chẳng lẽ... tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận phải chết?

Rầm!

Cánh cổng sân bị ai đó đạp mạnh mở tung.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào mắt khiến tôi chói lòa.

"Ai đó? Là Hứa Nặc phải không?"

"Ngốc à! Đừng chiếu đèn vào mắt người ta!"

Tôi sững sờ một lúc, rồi bừng tỉnh.

Giọng nói này… là Tân Di!

"Oà, cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Tôi suýt nữa thì c.h.ế.t đó! Thật sự là suýt c.h.ế.t luôn ấy!"

Tôi ôm chầm lấy Tân Di, vừa khóc vừa thở dốc.

Xung quanh tôi là một nhóm cảnh sát đang vây quanh.

"Đừng khóc nữa." Tân Di vỗ nhẹ lưng tôi. "Đường tạm vừa mới dựng xong, tôi đã lập tức chạy đến ngay mà."

"Cả ngày hôm nay không liên lạc được với cô, tôi còn tưởng mình đến muộn rồi chứ."

Cô ấy nhìn tôi với vẻ nhẹ nhõm: "Không ngờ, cô cũng giỏi phết đấy!"

Tôi lau nước mắt, không nói gì.

"Được rồi, để các chú cảnh sát an ủi cô nhé."

Tân Di giao tôi cho một viên cảnh sát bên cạnh.

Theo phản xạ, tôi nắm chặt lấy vạt áo cô ấy: "Cô đi đâu thế?"

"Tôi à..."

Tân Di dùng ánh mắt ra hiệu về thanh kiếm gỗ đào đang đeo trên lưng.

"Tôi đi tìm con quỷ thần đã trốn mất."

Sau khi Tân Di rời đi, cơ thể tôi không còn chống đỡ nổi nữa. Cuối cùng, tôi có thể buông lỏng tâm trí, và rồi tôi ngất đi.

Tôi bất tỉnh một ngày một đêm. Khi tỉnh lại, tôi đã được đưa khỏi làng Lạc Tiên và nằm trong bệnh viện ở thành phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tin tức về làng Lạc Tiên nhanh chóng đến tai tôi.

Nghe nói Dương Thần đã chết, bố mẹ hắn cũng bị liệt.

Vụ buôn bán phụ nữ trong làng diễn ra hết sức nghiêm trọng. Cảnh sát đã giải cứu hơn mười phụ nữ bị bắt cóc và đưa ra khỏi làng, bao gồm cả Điền Nha.

Số người cúng quỷ thần trong làng không nhiều, chỉ có ba hộ gia đình, nhưng tất cả đều đã bị bắt giữ.

Theo lời khai của họ, khi còn trẻ họ đã lỡ tay g.i.ế.c người nên trong cơn hoảng loạn và hối hận, họ mới nghĩ đến việc cúng quỷ thần để tránh bị báo thù.

Tôi chợt nghĩ đến Điền Linh...

Tôi lấy điện thoại và nhắn tin cho Tân Di.

Không ngờ cô ấy trả lời ngay lập tức:

"Điền Linh đã được tôi đưa về đạo quán Huyền Thanh. Cô ấy mang theo quá nhiều oán khí, cần phải trừ tà. Khi thời điểm thích hợp, tôi sẽ giúp cô ấy siêu thoát."

Từ Tân Di, tôi được nghe về câu chuyện của Điền Linh.

Đó là một cô gái đáng thương hơn tôi rất nhiều.

Số phận của cô ấy còn bất hạnh gấp bội so với tôi.

Năm đó, Điền Linh cùng em gái Điền Nha đi chợ phiên.

Nhưng ngay giữa chốn đông người, hai chị em đã bị bọn buôn người nhắm đến và lôi lên một chiếc xe tải nhỏ.

Chúng nói rằng Điền Linh là nhân tình, còn Điền Nha là con riêng, viện một lý do vụng về như vậy để hợp lý hóa việc bắt cóc hai chị em.

Cả hai bị bán tới làng Lạc Tiên. Dù rơi vào địa ngục trần gian, Điền Linh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng trốn thoát.

Mỗi lần thất bại, cô lại bị đ..ánh đ..ập tàn nhẫn.

Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Sau nhiều lần, cô trở nên khôn ngoan hơn, giả vờ quy phục và âm thầm chờ đợi cơ hội.

Cuối cùng, cô đã tìm được "cơ hội" của mình – Dương Thần.

Dương Thần khác biệt với những kẻ thô lỗ và dốt nát trong làng.

Hắn có học thức, lịch sự và giống với những người ở thành phố mà cô quen thuộc.

Dần dần, Điền Linh nảy sinh thiện cảm và cố gắng tiếp cận anh ta.

Đêm trước khi Dương Thần quay lại trường đại học sau kỳ nghỉ hè, Điền Linh đã tìm gặp anh ta.

Cô cầu xin anh ta:

"Anh hãy đưa tôi đi. Đưa tôi ra khỏi đây."

Dương Thần từ chối thẳng thừng.

Điền Linh không ngờ anh ta lại lạnh lùng đến vậy. Trong tuyệt vọng, cô buông lời cầu xin lần nữa, rào cản cuối cùng trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ:

"Tôi đã trao thân cho anh rồi! Anh định bỏ tôi lại mà ra đi sao?!

"Tôi mang thai rồi, anh biết không? Tôi có thai rồi!"

Dương Thần chỉ đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.

Điền Linh như hóa điên, gào thét trong cơn tức giận. Trong lúc kích động, cô liếc thấy em gái mình – Điền Nha – đang trốn ở gần đó và nhìn tất cả.

Điền Linh run rẩy, nước mắt trào ra.

"Được rồi... anh không đưa tôi đi cũng không sao. Nhưng anh có thể giúp Điền Nha ra ngoài được không?

"Tôi cầu xin anh! Điền Nha còn nhỏ lắm, mới có mười ba tuổi thôi!"

Dương Thần hất tay cô ra: "Cô làm loạn đủ chưa? Đủ rồi thì tôi về đây."

Cô đứng sững người, bàng hoàng trước sự lạnh lùng của anh ta.

Cô cũng tự trách mình vì đã quá tin tưởng và kỳ vọng.

Khi nhìn bóng lưng Dương Thần rời đi, Điền Linh không thể kìm được nữa, lao tới đánh anh ta.

Trong lúc giằng co, cô vô tình trượt chân vào bùn lầy trên bờ ruộng...

Điền Linh rơi xuống ao.

Dương Thần chỉ đứng đó trên bờ, nhìn cô.

Nhìn cô vùng vẫy tuyệt vọng, kêu cứu.

Nhìn cô dần dần cạn kiệt sức lực.

Nhìn cô chìm xuống đáy nước.

Tôi nằm viện ba ngày mới xuất viện.

Kể từ đó, tôi có thêm một thói quen.

Mỗi tối, nếu không bật livestream của Tân Di để nghe giọng cô ấy, tôi không thể ngủ được.

Tuy nhiên, lịch phát sóng của Tân Di rất thất thường, khiến tôi khó theo dõi.

Bố mẹ thương tôi bị mất ngủ triền miên, nên đã đăng ký cho tôi tham gia một khóa thiền ở đạo quán Huyền Thanh.

Ngày đầu tiên đến đạo quán, tôi gặp lại Tân Di.

Cô ấy thấy tôi, tỏ ra khá ngạc nhiên: "Lâu rồi không gặp nhỉ."

Tôi cười gượng: "Lâu rồi không gặp."

Cô ấy dẫn tôi đến phòng nghỉ, trước khi rời đi, đột nhiên quay lại hỏi: "Cô có muốn đi gặp Điền Linh không?

"Sư phụ tôi hôm nay sẽ tiễn cô ấy đi."

Tôi khựng lại vài giây, rồi gật đầu thật mạnh.

Trong đạo quán, tôi lại thấy chiếc hũ nhỏ chứa tro cốt của Điền Linh.

Một đạo sĩ mặc áo choàng cũ kỹ đang lầm rầm đọc kinh.

Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, lòng đầy xúc cảm.

Một làn gió nhẹ thoảng qua khuôn mặt tôi, rồi nhanh chóng tan biến.

"Cảm nhận được rồi à?" Tân Di hỏi tôi, đứng ngay bên cạnh.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Cô ấy vừa chào cô đấy."

Tân Di mỉm cười: "Cô ấy nói cảm ơn cô."

Tôi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc hũ trước bàn thờ. Không hiểu sao, mắt tôi đỏ hoe, nước mắt trào ra.

Từ hôm đó, tôi không còn mất ngủ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com