Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 65: Tân Di 12: Hồn Ma Trong KTX Nam 1



Các nam sinh ở Học viện Thể thao vừa được chuyển sang một tòa ký túc xá mới, tôi bị điều đến đó để làm quản lý ký túc.

Do còn trẻ và ngoại hình ưa nhìn, tôi đã bị một số nam sinh quấy rối vài lần.

Sau nhiều lần bị tôi từ chối, cậu trưởng nhóm trong số các sinh viên thể thao tức giận, nghĩ kế lừa tôi vào một phòng thiết bị bỏ hoang rồi nhốt tôi lại bên trong.

Chẳng những thế, họ còn báo cáo lên nhà trường, vu cho tôi tội quyến rũ nam sinh viên, nhằm khiến tôi bị đuổi việc.

Nhưng họ nào hay biết, lý do nhà trường cho những người mang dương khí mạnh như bọn họ chuyển vào ký túc xá nữ, là bởi nơi này từng có chuyện ma quái xảy ra.

Còn tôi, thực ra là một cao nhân mà nhà trường bỏ ra số tiền lớn để mời về. Mỗi tối, tôi đều phải làm pháp sự trấn áp ma quỷ.

Bây giờ thì hay rồi, đêm nay nghi lễ coi như không thực hiện được nữa rồi.

Lúc mười hai giờ rưỡi đêm, tôi vừa từ sân thượng xuống, liền gặp mấy nam sinh từ bên ngoài trở về trong cầu thang.

Một mùi rượu nồng nặc xộc tới khiến tôi khẽ nhíu mày.

Nhìn thoáng qua điện thoại, tôi hỏi họ: "Lại về muộn nữa à? Ghi lại lớp và mã số sinh viên đi."

Đầu tháng này, các nam sinh khoa Thể thao của Đại học Bắc Lâm vừa chuyển đến ký túc xá mới.

Tôi là quản lý ký túc xá vừa được điều đến.

Chỉ mới làm chưa tới ba ngày, tôi đã nhận ra việc quản lý đám sinh viên thể thao tràn đầy tinh lực này khó khăn thế nào.

Nào là uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, cả đêm tụ tập đánh bài, đánh mạt chược, thậm chí còn lén đưa bạn gái vào ký túc xá, trốn trong phòng mấy ngày liền.

So với những chuyện đó, việc về muộn xem ra chẳng đáng nhắc tới.

"Chị Tân tha cho bọn em, lần sau bọn em không dám nữa đâu!"

"Chỉ muộn có chút thôi mà, chị Tân người đẹp lòng tốt, thông cảm một lần nhé?"

Mấy nam sinh bắt đầu dùng lời lẽ ngọt ngào để xin xỏ.

Tên dẫn đầu dựa người lười biếng vào tường, dựa vào ánh sáng mờ mờ trong cầu thang mà không chút kiêng dè nhìn chằm chằm tôi.

Tôi vừa làm lễ trấn quỷ xong, quả thật rất mệt, không còn hơi sức để đôi co với họ nữa.

Tôi liền không khó khăn với họ nữa, chuẩn bị đi xuống tiếp: "Lần này thôi đấy."

Nhưng ngay khi đi ngang qua họ, bất ngờ có kẻ chạm vào eo tôi, sờ soạng một phen.



Tôi lập tức dừng bước, quay lại nhìn họ: "Ai vừa sờ đấy?"

Mấy nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ có tên đứng đầu là không nhịn được cười, mặt mày cợt nhả giơ tay lên: "Xin lỗi chị Tân nhé, tại thân hình chị đẹp quá, tôi không kiềm chế được."

Tới gần hơn, tôi nhận ra hắn là ai.

Tống Huy. Tôi có chút ấn tượng về hắn.

Hắn mới chuyển tới đây mấy hôm, nhưng từ khi đến, hắn đã thường xuyên tìm cách gây chú ý với tôi.

Nửa đêm hắn thường cố tình về muộn, bắt tôi xuống mở cửa, hoặc giả vờ ốm để tôi lên đo nhiệt độ.

Tôi từng cảnh cáo hắn giữ chừng mực, nhưng hắn rõ ràng không hề để tâm.

Tôi nhìn chằm chằm hắn vài giây. Trong ánh mắt hắn, sự khiêu khích ngày một lộ rõ.

Dưới cái nhìn đó, tôi xoay người, bước lên vài bậc thang, đứng ngay trước mặt hắn.

Tống Huy nhướng mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Khi hắn vừa mở miệng định nói gì đó, tôi đột ngột giơ chân, đá thẳng hắn ngã lăn xuống cầu thang.

Âm thanh vang dội làm mấy nam sinh khác giật mình, sợ hãi đến tỉnh cả rượu.

"Tống ca!"

"Trời ạ!"

Họ vội vàng chạy xuống, cuống cuồng đỡ hắn dậy.

May là thân thể Tống Huy rắn chắc, không bị thương nặng, chỉ có điều mất hết mặt mũi, mặt mày giờ đây tối sầm lại.

Hắn hất tay một nam sinh đang đỡ mình ra, định lao lên, nhưng lại bị mấy người khác giữ chặt.

"Tống ca, đừng gây chuyện nữa! Mai mình còn phải thi đấy!"

"Phải đó, Tống ca. Chuyện này vốn dĩ chúng ta đã sai rồi, nếu làm lớn chuyện, bọn mình sẽ bị kỷ luật mất."

Nghe lời khuyên can của bọn họ, Tống Huy dần bình tĩnh lại.

Hắn lườm tôi một cái đầy căm phẫn, rồi bước lên cầu thang, lướt ngang qua tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy đe dọa của hắn: "Cứ chờ mà xem."

Thực tế chứng minh rằng lòng dạ của nam sinh cũng nhỏ nhen đến đáng sợ.

Ngay ngày hôm sau, có người đã nặc danh tố cáo tôi với nhà trường, vu khống rằng tôi ăn mặc không đứng đắn trong giờ làm việc, cố tình quyến rũ nam sinh viên.

Khi nhận được tin phải lên gặp lãnh đạo để giải trình, tôi cúi đầu nhìn bộ đạo bào màu xanh đậm ngắn tay của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cái này thì có gì mà không đứng đắn chứ?

Lãnh đạo nhà trường chẳng chịu nghe tôi giải thích, nhất quyết gọi tôi lên nói chuyện.

Đến khi tôi ra khỏi văn phòng, trời đã về chiều.

Vừa định trở về ký túc xá thì bỗng nghe thấy một nữ sinh đứng ở rìa sân thể dục gọi lớn: "Chị ơi, có thể giúp em một chút được không? Bạn em ngất xỉu rồi!"

Tôi nhìn quanh một lượt. Giờ này đa phần mọi người đều đang ở nhà ăn, quả thật chẳng còn ai khác ngoài tôi.

Tôi bước tới hỏi: "Bạn em đâu?"

Nữ sinh vẻ mặt hoảng loạn dẫn tôi đến một phòng thiết bị ẩn dưới khán đài sân vận động.

Vừa vào trong, tôi đã nghe thấy tiếng cửa đóng "rầm" phía sau. Tiếp đó là tiếng khóa cửa.

Tôi sững người trong giây lát rồi tức đến bật cười.

Không ngờ tôi cũng bị gài vào cái trò trẻ con này.

"Này, bạn học, mở cửa ra đi, tối nay chị còn chuyện gấp phải làm."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Giọng nữ sinh lúc này đã hoàn toàn khác, không còn chút nào vẻ lo lắng khi nãy: "Ai bảo chị dám đắc tội với Tống ca, tối nay cứ ở đây đi!"

Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dần xa.

Chẳng bao lâu sau, không gian chìm vào tĩnh lặng.

Tôi đưa tay sờ túi quần, nhưng trống rỗng.

À, vừa rồi tôi để quên điện thoại trên chiếc xe máy điện.

Căn phòng thiết bị cũ này không có cửa sổ, tôi chẳng thể thấy được tình hình bên ngoài. Nhưng theo cảm giác, chắc cũng sắp tám giờ rồi.

Tống Huy nghĩ rằng nhốt tôi trong căn phòng tối tăm này sẽ khiến tôi nếm khổ, nhưng hắn không hề hay biết, nếu tôi không trở về trước chín giờ, kẻ gặp xui xẻo sẽ chính là bọn họ.

Tôi tên là Tân Di, là một đạo sĩ.

Đúng vậy, không phải quản lý ký túc xá, mà là một đạo sĩ chính hiệu.

Khoảng một tháng trước, tại một tòa ký túc xá nữ của Đại học Bắc Lâm liên tục xảy ra những hiện tượng kỳ lạ.

Có người nghe thấy tiếng khóc từ nhà vệ sinh công cộng trên tầng thượng vào nửa đêm, nhưng khi bước vào thì chẳng thấy ai.

Cũng có người nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa trên hành lang vào lúc rạng sáng.

Dì quản lý ký túc xá lên kiểm tra, nhưng đến sáng lại bị phát hiện dì ấy bất tỉnh trên cầu thang, trên mặt còn in rõ một dấu tay nhỏ của trẻ con.

Nhà trường đã phong tỏa thông tin, viện cớ sửa chữa để tạm thời chuyển toàn bộ nữ sinh sang các ký túc xá khác.

Nhưng một tòa nhà lớn như vậy không thể cứ bỏ hoang mãi được.

Vậy nên, ban lãnh đạo nhà trường quyết định cho một nhóm nam sinh khỏe mạnh, tràn đầy dương khí vào ở để xua bớt âm khí.

Với lý do đó, đám nam sinh khoa Thể thao đã được chuyển tới đây.

Dẫu vậy, nhà trường vẫn không yên tâm, lén cử người tìm tới đạo quán Huyền Thanh nhiều lần và dùng mức lương cao để mời tôi đến làm quản lý ký túc xá.

Bề ngoài thì là quản lý, nhưng thực tế mỗi đêm tôi đều phải lên tầng thượng làm lễ trấn áp ma quỷ.

Những oan hồn ở đây, tôi đều đã lĩnh giáo.

Có một nữ sinh mặc đồ đỏ, nhảy lầu tutu cách đây gần mười năm, oán khí ngùn ngụt.

Có một nữ sinh từng sinh con trong nhà vệ sinh ký túc xá, cuối cùng do khó sinh mà một xác 2 mạng, biến thành một đôi quỷ mẹ con.

Còn có một nữ sinh vì học quá sức, đột t..ử ngay đêm trước kỳ thi cao học, do chấp niệm quá nặng mà không thể siêu thoát.

Để đưa họ rời khỏi nơi này vĩnh viễn, tôi cần phải làm lễ liên tục trên tầng thượng trong suốt một tháng.

Nhưng giờ thì hay rồi, đêm nay e là không thể làm được nữa.

Đám oan hồn không an phận ấy, chắc chắn lại sắp lộ diện.

"Tống ca! Chiêu này của anh thật tuyệt! Ha ha ha, em nhìn cô ta không thuận mắt từ lâu rồi!"

"Đúng vậy! Bình thường cô ta chẳng bao giờ thèm nhìn chúng ta một lần. Lần trước Tống ca thấy cô ta xinh nên tặng hoa, ai ngờ chưa được bao lâu đã bị cô ta ném thẳng vào thùng rác. Coi thường người khác!"

Tống Huy là một thiếu gia con nhà giàu, chú ruột lại là phó viện trưởng của Học viện Thể thao, nên hắn đã quen thói hống hách, ngang ngược.

Vừa mới chuyển đến ký túc xá, hắn vốn chê cơ sở vật chất kém, định dọn ra ngoài ở. Nhưng sau khi thấy nữ quản lý trẻ đẹp mới đến, hắn thay đổi ý định.

Hắn nghĩ rằng dựa vào vẻ ngoài và quyền thế của mình, việc chinh phục người này chỉ là chuyện sớm muộn. Ai ngờ bị cô từ chối hết lần này đến lần khác.

Điều đó khiến hắn vô cùng khó chịu.

Tống Huy cười khẩy: "Cô ta là cái quái gì chứ? Không biết nghe lời là gì thì dạy cho biết! Để cô ta ở trong phòng thiết bị tối nay xem còn dám chống đối nữa không."

Mấy kẻ xung quanh liếc nhau, cười gian xảo.

"Tống ca, tối nay đi bar nữa không?"

Tống Huy ngáp dài, duỗi người: "Thôi, hơi mệt rồi, lập nhóm đánh bài đi."

"Được!"

"Qua phòng Trương Thần nhé, bạn cùng phòng cậu ta không có ở đó, rộng rãi lắm."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com