Bụng Tống Huy phập phồng một cách cực kỳ quái dị. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy tay chân của quỷ nhi bên trong đang điên cuồng giãy giụa.
"Chị Tân… chị làm nhanh lên được không?"
Tống Huy nghiến răng chịu đựng, mặt mày nhăn nhó như vừa nuốt phải thứ gì tởm lợm.
Tôi liếc hắn một cái: "Gấp cái gì? Không thấy nó đang tập thể dục trong đó à? Để nó tập cho xong đã."
Tống Huy: "…"
Hắn cắn chặt răng, cả người run lên vì đau đớn.
Khoảng hai phút sau, những cử động trong bụng hắn dần yếu đi.
Tôi chớp lấy thời cơ, rút một lá bùa từ túi ra, dán mạnh lên bụng hắn.
Đồng thời tôi cắn đầu ngón tay, dùng m.á.u tươi vẽ một đường trên da hắn: "Cấp phù y mệnh, người quỷ tách hình. Bắc Cực sắc hạ, nhân quỷ phân minh. Cấp cấp như lệnh!"
Lập tức, bụng Tống Huy hoàn toàn yên tĩnh. Máu trên ngón tay tôi lóe lên một tia sáng vàng rồi tan biến.
Một luồng khí đen đặc trào ra từ miệng hắn, cái bụng sưng to cũng từ từ xẹp xuống.
Tống Huy đổ gục trên sàn, kiệt sức, không thốt nổi một lời nào.
Luồng khí đen lượn lờ khắp phòng rồi lao vụt ra ngoài qua khe cửa.
"Tiểu quỷ! Còn muốn trốn à?!"
Tôi xoay người, vớ lấy kiếm gỗ đào rồi đuổi theo.
Hành lang mờ tối, khí đen biến mất chỉ trong nháy mắt.
Tôi lôi la bàn ra từ túi, lẩm nhẩm khẩu quyết.
Kim la bàn xoay vài vòng, nhanh chóng chỉ hướng cho tôi.
Cuối hành lang, trong nhà vệ sinh!
Tôi lập tức phóng tới đó. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy quỷ nhi với làn da trắng xanh đang bò trên trần nhà.
Nó quay đầu, liếc tôi một cái, rồi lè lưỡi đỏ lòm, trêu ngươi tôi.
"Hehe, tiểu quỷ thối tha kia!"
Tôi xắn tay áo, đóng cửa nhà vệ sinh lại, rồi bày một trận pháp giam quỷ.
Quỷ nhi chạy loạn khắp nơi, tìm cách thoát ra nhưng không thể.
Nó bắt đầu nổi giận, nhe răng gầm gừ với tôi.
Tôi cầm kiếm gỗ đào, chọc một phát khiến nó rơi từ trần nhà xuống đất.
Nói thật, mấy con quỷ cấp thấp như thế này tuy có vẻ ngoài đáng sợ, nhưng sức chiến đấu chẳng đáng là bao.
Bình thường nó còn được mẹ nó bảo vệ nên tôi nể mặt mà không động tay. Chứ nếu không, tôi đã xử nó từ lâu rồi.
Thế mà giờ tôi mới chọc được vài cái, nó đã ôm đầu, ngồi xổm dưới đất, khóc thét như đứa trẻ con thật sự.
Tôi lấy dây xích khóa hồn ra, trói chặt nó lại.
Quỷ nhi đã bị bắt, tôi đoán hồn ma người mẹ chắc sắp đến tìm tôi gây chuyện.
Tôi lập tức đề cao cảnh giác.
Nhưng đợi mãi gần mười phút mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Ngay cả một quỷ ảnh cũng không có.
Linh cảm có gì đó không ổn, tôi vội mở la bàn để tính toán.
Kết quả khiến tôi sững người, suýt chút nữa hồn vía bay mất.
Nữ quỷ đó… không còn ở trong ký túc xá nữa!
Cô ta chạy đi đâu rồi? Sao cả đứa con cũng bỏ lại?
Tôi chớp mắt vài cái, ôm theo quỷ nhi, vội vàng chạy lên sân thượng.
Gió trên sân thượng khá mạnh. Tôi nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng thấy bóng ma đỏ quen thuộc ở phía bên trái.
"Tiểu Trần!"
Tôi chạy tới, hỏi dồn: "Tôi hỏi cô một chuyện. Mẹ của tiểu quỷ này đâu rồi?"
Tiểu Trần quay đầu lại, một con mắt từ hốc rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi được cô ta nhặt lên, đặt lại vào vị trí.
Cô ấy chính là nữ sinh từng mặc đồ đỏ nhảy lầu tutu.
Trường học có vô số lời đồn về cái c.h.ế.t của cô ấy. Có người nói cô bị người yêu phụ bạc mà tutu, có người nói cô vay nặng lãi không trả được, cũng có tin đồn rằng cô làm người thứ ba, bị phát hiện rồi không sống nổi nữa.
Nhưng sự thật rất đơn giản.
Cô ấy chỉ vô ý trượt chân khi đang phơi quần áo, không may ngã xuống dưới.
Mà đúng lúc đó, cô ấy đang mặc một bộ đồ đỏ.
Oán khí nặng nề của cô chủ yếu xuất phát từ những lời đồn ác ý về cái c.h.ế.t của mình.
Thực ra, tính cách của cô ấy rất dễ chịu và ôn hòa.
Tiểu Trần nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Mẹ đứa nhỏ à? Chắc đi rồi."
"Tối nay cô không làm lễ, cô ấy giống như bị kích thích cái gì, đi rồi."
Tôi nhíu mày: "Bị kích thích?"
Tiểu Trần phản ứng có chút chậm chạp: "Hình như là đi tìm ba của tiểu quỷ."
"Không phải nói là không nhớ ba nó là ai sao?"
"Giờ nhớ ra rồi." Tiểu Trần lừ đừ nói tiếp: "Cô cũng biết mà, cô ấy tội nghiệp lắm."
Quả đúng là tội nghiệp.
Khi còn sống, nữ quỷ đó tên là Diệp Mai. Lúc học đại học, cô ấy yêu một người đàn ông, đến khi có thai mới biết hắn đã có vợ.
Cô ấy muốn đối chất, nhưng tên đó bỗng dưng biến mất. Khi hắn xuất hiện lại, lời đầu tiên hắn nói chính là đề nghị chia tay.
Diệp Mai muốn làm lớn chuyện, nhưng không ngờ hắn lại là người có gia thế quyền thế. Hắn đe dọa ngược lại cô, rằng nếu dám gây chuyện, không chỉ bị đuổi học mà cả gia đình cô cũng sẽ biết cô "quyến rũ đàn ông đã có vợ".
Gia đình Diệp Mai nghèo khó, ngay cả tiền phá thai cũng không lo nổi.
Cứ thế, cô kéo dài thời gian, đến khi cái thai quá lớn không thể xử lý.
Cuối cùng, cô sinh con trong nhà vệ sinh, một x..ác hai mạng.
Theo thời gian, trí nhớ của Diệp Mai càng ngày càng hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ấy dường như đã quên mất người đàn ông đẩy cô vào thảm cảnh năm đó là ai.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Nhưng tối nay, tại sao đột nhiên cô ấy lại nhớ ra?
Tôi hỏi thêm Tiểu Trần: "Sao cô ấy nhớ ra được?"
Tiểu Trần đáp chậm rãi: "Hình như nghe thấy một sinh viên gọi điện thoại, rồi cô ấy nổi điên, lao ra ngoài luôn."
Tôi dừng lại, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hỏi đầy nghi hoặc: "Không lẽ… là Tống Huy?"
Nghe lời của Tiểu Trần, tôi chợt nhận ra mình đã bỏ sót vài manh mối quan trọng.
Tại sao trong ký túc xá nhiều nam sinh như vậy, quỷ nhi lại cố tình bám lấy Tống Huy, còn gọi hắn là ba?
Vì sao chỉ một cuộc điện thoại giữa Tống Huy và phó viện trưởng lại có thể khiến một nữ oán quỷ như Diệp Mai hoàn toàn mất kiểm soát?
Trước đây, tôi vốn không muốn nhận việc này, nhưng sư phụ bảo rằng vị phó viện trưởng ấy bận trăm công nghìn việc, vậy mà vẫn liên tục lên núi cầu người suốt cả tuần, bảo tôi đến xem thử.
Ông ta thực sự thương sinh viên như con ruột sao?
Có lẽ không phải. Có khả năng ông ta đang lo sợ điều gì đó và muốn mượn tay tôi để trừ khử oán hồn của Diệp Mai, dứt điểm mọi hậu họa!
Vừa nghĩ, tôi vừa vội vã chạy đến phòng 806.
Chẳng mất nhiều thời gian, tôi đã đứng trước cửa phòng.
Không chần chừ, tôi đẩy cửa bước vào.
Tống Huy giờ đã tỉnh táo hơn, đang co ro cùng mấy tên bạn trong góc phòng. Mặc dù không còn hoảng loạn như trước, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thất thần, rõ ràng là bị dọa cho khiếp vía.
"Chị Tân! Những thứ đó bị chị trừ hết rồi phải không?"
Thấy tôi xuất hiện, mấy nam sinh vội vàng hỏi.
Tôi không trả lời, đi thẳng đến trước mặt Tống Huy, nhấc chân đá nhẹ vào hắn: "Tôi cần hỏi cậu vài chuyện."
"Chú cậu, tức là phó viện trưởng Tống, mười năm trước đã làm việc ở trường này rồi à?"
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, mười năm trước chú tôi đã làm trợ giảng ở đây."
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu có từng nghe đến cái tên Diệp Mai không?"
Tống Huy theo phản xạ phủ nhận ngay: "Diệp Mai? Tôi không…" Nhưng nói được nửa câu, hắn bỗng khựng lại, nét mặt trở nên khó xử. Một lát sau, hắn ngập ngừng đáp:
"Hình như… tôi có chút ấn tượng."
Hắn nhíu mày, chìm vào hồi ức: "Lúc tôi học cấp ba, có một năm vào đêm giao thừa, chú và thím tôi cãi nhau trong bữa cơm. Thím tôi rất kích động, kể ra nhiều chuyện cũ rích, hình như có nhắc đến một người tên Diệp Mai."
"Mặt chú tôi lúc đó lập tức tái mét. Tôi cảm nhận rõ cả nhà đều né tránh nhắc đến người này. Thím chỉ mới nói cái tên thôi đã im bặt, cả bữa cơm chìm trong im lặng, tôi nhớ chuyện đó rất rõ."
"Thế thì không sai rồi."
Tống Huy ngẩng lên, kinh ngạc nhìn tôi: "Sao vậy?"
"Tôi nói cho cậu biết. Mười năm trước, chú cậu làm trợ giảng trong trường, đã lợi dụng chức vụ để lừa gạt tình cảm và thân xác của một nữ sinh. Người đó chính là Diệp Mai, cô ấy c.h.ế.t oan trong nhà vệ sinh vì khó sinh. Sau khi chết, hồn ma vẫn vương vấn nơi đây."
"Quỷ nhi bám lấy cậu rất có thể vì cậu và chú mình có quan hệ huyết thống, nó nhận nhầm người. Còn Diệp Mai, tôi đoán hiện tại cô ấy đã đi tìm chú cậu để báo thù rồi."
Tôi nhìn hắn, giọng đầy nghiêm túc: "Nếu cậu còn muốn chú mình sống, lập tức dẫn đường cho tôi."
Tống Huy dẫn tôi đến nhà của Tống Nam Thành – chú ruột của hắn.
Nhà ông ta nằm trong một khu biệt thự cách trường không xa, thuận tiện cho việc đi làm.
Tống Huy có xe riêng nên chúng tôi lái xe thẳng đến đó.
Dù vì quá hoảng loạn mà giữa đường suýt gặp tai nạn, vượt hai đèn đỏ và đ.â.m vào một bồn hoa, nhưng may mắn là chúng tôi vẫn an toàn đến nơi sau ba mươi phút.
Tống Huy này thường hay tới đây ăn chực, bảo vệ khu biệt thự đã sớm quen mặt hắn. Thấy hắn, bảo vệ vui vẻ mở cổng cho qua.
Biệt thự của Tống Nam Thành rất dễ tìm – ngay dãy đầu tiên, căn thứ hai.
Trên đường đi, Tống Huy không ngừng gọi điện cho chú mình, nhưng điện thoại mãi vẫn không có ai nghe máy.
Nghe tiếng chuông bận vang lên lần nữa, hắn gần như mất hết bình tĩnh.
"Chị Tân… không, đại sư! Xin chị mau cứu chú tôi! Chắc chắn ông ấy gặp chuyện rồi!"
Tôi lườm hắn một cái: "Chuyện gì cũng có nguyên nhân. Làm việc quang minh chính đại thì không sợ ma gõ cửa. Cậu chưa nghe câu đó à?"
Tống Huy im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Hắn đưa tôi tới cổng biệt thự rồi chạy tới nhấn chuông cửa.
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ sẽ không ai trả lời, nhưng bất ngờ thay, chuông vừa vang được vài giây, giọng nói của Tống Nam Thành đã vọng ra từ loa:
"Tống Huy? Sao con đến đây giờ này?"
Tống Huy vui mừng: "Chú!"
"Vào đi."
Cánh cổng tự động mở ra. Tôi theo sau Tống Huy bước vào trong.
Tống Nam Thành tự mình ra mở cửa, khuôn mặt hồng hào, tinh thần thoải mái như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thấy tôi đứng phía sau Tống Huy, ông ta ngẩn người: "Cô cũng đến đây sao?"
Ông quay sang hỏi Tống Huy: "Con ổn chứ?"
Tống Huy lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát ông chú mình, không khỏi nghi hoặc.
Tống Nam Thành mời chúng tôi vào phòng khách. Một lát sau, vợ ông ta từ trên lầu đi xuống.
"Ồ, Tống Huy à? Con tới rồi sao?"
Giọng nói quyến rũ vang lên, khiến cả tôi lẫn Tống Huy đều đồng loạt nhìn về phía cầu thang.
Trên đó, một người phụ nữ mặc váy ngủ bằng lụa tơ tằm đang đứng, dù là ban đêm nhưng vẫn bà trang điểm kỹ càng. Khi cười, gương mặt bà ấy toát lên vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Tống Huy nhìn sững: "Thím… thím?"
Trong ký ức của hắn, thím hắn không thích ăn diện, chưa từng sử dụng bất kỳ loại mỹ phẩm cầu kỳ nào.
Nếu không phải vì giọng nói vẫn như cũ, có lẽ hắn đã không nhận ra được đây chính là thím mình.
Tống Nam Thành cười, giải thích: "Không biết bà ấy phát điên gì nữa. Tự dưng hôm nay lại làm mấy trò màu mè này."
Mặc dù là trách móc, nhưng giọng điệu của ông ta lại đầy vẻ thích thú.
Có vẻ việc vợ mình thay đổi để chiều lòng ông khiến ông ta rất hài lòng.
Nhưng khi nghe vậy, Tống Huy lập tức quay đầu nhìn tôi.
Thấy tôi không nhìn lại, hắn nhanh chóng bước tới bên tôi, thì thào hỏi nhỏ: "Đại sư… có phải thím tôi có vấn đề không?"