Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 66: Tân Di 12: Hồn Ma Trong KTX Nam 2



Bọn họ thống nhất nhanh chóng, cầm vài bộ bài rồi kéo nhau lên tầng.

Tống Huy khoác vai một tên bạn, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn khẽ rùng mình.

"Sao thế?"

"Tống ca... anh có thấy tầng này hơi lạnh không?"

Tống Huy bật cười lớn: "Có mà tiểu tử cậu thận hư ấy."

"Đệt, không có chuyện đó đâu!"

Tiếng cười đùa ầm ĩ vang khắp hành lang. Họ nhanh chóng đến trước cửa phòng 806.

"Trương Thần! Mở cửa đi, tụi này đến đánh bài đây!"

Phải gõ cửa mấy lần, bên trong mới có động tĩnh.

Trương Thần mở cửa rồi quay người trở vào, bước chân có chút lảo đảo.

Hắn ngồi xuống bàn học, tay cầm bút, miệng lẩm bẩm: "Không kịp nữa rồi, không kịp nữa... Mình nhất định phải thi đậu cao học... nhất định phải đậu..."

Mấy tên đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Thần vốn là kẻ ghét học nhất nhóm, cúp học thường xuyên. Hôm nay sao lại chăm học đến phát điên thế này?

Tống Huy nhíu mày: "Phát điên à? Sao tự nhiên lại học hành chăm chỉ vậy?"

Trương Thần như không nghe thấy, chỉ chăm chăm vùi đầu vào sách vở.

Tống Huy định bước vào thì chợt cảm thấy buồn tiểu.

"Chết tiệt."

Hắn quay người, bước về phía nhà vệ sinh.

"Tôi đi vệ sinh một lát. Mấy người lo cho cậu ta tỉnh táo lại đi, đừng có làm mất vui."

Vừa nói, hắn vừa cởi cúc quần, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Ánh đèn trắng trong toilet chớp tắt liên tục, nhưng Tống Huy đã quen với cảnh này.

Ký túc xá này là tòa nhà cũ, nên nhiều chỗ đều có vấn đề.

Hắn vừa đi vừa ngâm nga một điệu nhạc, bắt đầu giải quyết nhu cầu.

Cảm giác thoải mái lan khắp người.

Nhưng ngay khi kéo quần lên, hắn chợt nhận ra điều gì đó bất thường.

Âm thanh nước chảy... tại sao vẫn chưa dừng lại?!

Hắn đột ngột cứng người, da gà nổi khắp cơ thể.

Mắt mở to, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trước mặt hắn là một đứa trẻ chừng hai, ba tuổi. Toàn thân trần truồng, da trắng bệch.

Đứa trẻ đứng cách hắn không xa, cũng đang "giải quyết", đồng thời ngước mặt lên mỉm cười với hắn.

Đôi môi đỏ thẫm. Đồng tử đen kịt, tràn đầy hốc mắt, không có chút lòng trắng nào.

Tống Huy trừng mắt một cái. Đứa trẻ lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Nó nghiêng đầu, nhìn hắn chăm chú: "Chú có phải ba của tôi không?"

"Aaaa!!!"

Tống Huy vừa bò vừa lăn ra khỏi nhà vệ sinh, tốc độ còn nhanh hơn cả khi chạy thi 100 mét.

Hắn lao thẳng vào phòng 806, đóng sầm cửa lại.

Cho đến lúc này, toàn thân hắn vẫn run lẩy bẩy.

Mấy tên bạn sợ đến giật mình.

"Chết tiệt, Tống ca, sắc mặt anh trông ghê quá! Giống như vừa thấy ma vậy!"

Tống Huy chợt bừng tỉnh, lắp bắp:

"...Thật sự... gặp ma rồi."

Mặc kệ đám bạn truy hỏi, hắn vội vàng cầm điện thoại lên, gọi cho giảng viên phụ trách.

Nhưng chẳng ai nghe máy.

Hắn lục tìm danh bạ, không chút do dự bấm gọi cho phó viện trưởng.

"Alo? Tiểu Huy à?"

"Chú! Con muốn đổi ký túc xá! Tòa này... không sạch sẽ!"

"Chú mau cho người đến đây đi, con chịu hết nổi rồi! Nhanh lên!"

Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa trẻ trong nhà vệ sinh, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn và gọi hắn là ba, lại hiện rõ mồn một trong đầu.

Không ngờ, phó viện trưởng ở đầu dây bên kia không hề mắng mỏ hay cho rằng hắn đang nói nhảm, ngược lại còn gấp gáp hỏi: "Gì cơ? Con cũng đang ở trong tòa ký túc đó à?"

Tống Huy sững sờ: "Chú đã biết tòa ký túc này có vấn đề từ trước rồi sao?!"

Phó viện trưởng vội vàng dặn dò: "Đừng hoảng! Mau đi tìm quản lý ký túc của các con, chính là người tên là Tân Di đó! Cô ấy sẽ bảo vệ mọi người!"

Tống Huy ngơ ngác, không hiểu nổi nữ quản lý ký túc thì có liên quan gì đến việc ma quái.

"Tại sao?"

Phó viện trưởng nói nhanh: "Cô ấy là cao nhân mà nhà trường đã tốn rất nhiều tiền mời về! Cô ấy đến đây để trấn áp những thứ đó!"

Tách—

Chiếc điện thoại trên tay Tống Huy rơi xuống đất.

Hắn thở hổn hển, đầu óc chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất—

Xong đời rồi!!

Tôi đang nằm dài trên tấm nệm mút, vừa nghêu ngao hát vừa chờ thời gian trôi qua.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng thiết bị bị khóa từ bên ngoài bị ai đó đ.â.m mạnh, bật tung ra.

Một nam sinh lảo đảo xông vào, không kịp dừng lại, quỳ sụp ngay trước mặt tôi.

Tôi chớp mắt vài cái, cố nín cười: "Bình… bình thân đi?"

Cậu ta ngẩn người vài giây rồi bừng tỉnh, nắm lấy tay tôi, thở hổn hển:

"Chị Tân, cứu em với! Ký túc xá có ma!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Tống viện trưởng nói chị là Đại sư, chị mau ra tay cứu bọn em đi!"

Tôi chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần: "Tống Huy đâu? Sao không thấy cậu ta?"

Vừa nhắc đến Tống Huy, sắc mặt cậu ta liền tái nhợt.

Nhìn kỹ lại, ngay cả đôi môi cũng đang run lẩy bẩy.

"Tống ca... Tống ca…"

Tôi hơi mất kiên nhẫn, lườm cậu ta một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cậu ta gần như sụp đổ, hét lên: "Tống ca… mang bầu rồi!"

Tôi: "…"

Cậu ta đưa tôi xuống tầng dưới ký túc xá nhưng nhất quyết không chịu vào cùng.

Tôi cũng chẳng buồn nói gì, một mình đi vào bên trong.

Vừa bước vào, tôi đã cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo xuyên thẳng vào người.

Tôi lấy từ trong n.g.ự.c áo một lá bùa, dán ngược lên cánh cửa kính lớn ở sảnh, phong tỏa toàn bộ âm khí trong tòa nhà.

Sau đó, tôi mò xuống gầm giường trong phòng trực lấy, ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong có kiếm gỗ đào, chuông Tam Thanh, la bàn cùng đủ thứ dụng cụ khác. Tôi nhét hết vào người.

Tầng một đến tầng bảy âm khí không quá nặng. Tôi bố trí mỗi tầng một pháp trận, âm khí tự động tản đi dần dần.

Rắc rối nhất là tầng tám.

Vừa bước một chân lên tầng tám, tôi đã nghe thấy tiếng thét thảm thiết từ cuối hành lang vọng lại.

Tiếng thét này… nghe quen tai quá…

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, những âm thanh hỗn loạn khác vang lên.

"Á á á á! Tống Huy, đừng qua đây!"

"Cái gì thế này?!"

"Cứu với! Sao cửa lại không mở được?!"

Chỉ mất vài giây, tôi đã đứng trước cửa phòng 806.

Tòa ký túc xá này cũ lắm rồi, cửa phòng vẫn là cửa gỗ.

"Người bên trong tránh ra khỏi cửa! Đừng đứng chắn ở đó!"

Giọng nói của tôi vang vọng khắp hành lang trống trải.

Âm thanh bên trong lập tức im bặt.

Chờ ba giây, tôi liền giơ chân đá mạnh vào cửa.

Rầm rầm rầm—

Không rõ đã đá bao nhiêu cái, cánh cửa gỗ cuối cùng cũng phát ra một tiếng "kẽo kẹt" nhỏ, từ từ mở ra.

Ngay sau đó, là tiếng la hét kinh hoàng của đám nam sinh bên trong.

"Chị Tân!"

"Hu hu hu! Chị Tân, chị là vị cứu tinh của em!"

"Đáng sợ quá! Chị Tân, cứu mạng với!"

Tiếng la vang vọng, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai đâu.

Tôi khựng lại một chút, rồi quay đầu nhìn.

Ba tên nam sinh co rúm trong góc phòng phía sau cánh cửa, ôm chặt nhau run lẩy bẩy.

Mặt mày chúng trắng bệch như tờ giấy, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi khai khai nhè nhẹ.

Tôi nhíu mày, khẽ dịch người sang một bên để tránh mùi.

Ánh mắt quét một lượt khắp phòng, tôi thấy một người vẫn ngồi bất động trước bàn học.

Tay hắn cầm bút đã mài đến mức bật máu, nhưng vẫn như kẻ mất trí, điên cuồng viết liên tục.

Tôi thở dài.

Nhanh chóng bước đến phía sau hắn, tôi kẹp một lá bùa giữa hai ngón tay, rồi cất cao giọng: "Thái Thượng Lão Quân, xin thần phương hỗ trợ. Thỉnh Ngọc Nữ thu nạp bất tường. Thần nào không phục, quỷ nào dám ngáng đường, cấp cấp như lệnh!"

Lá bùa được tôi mạnh mẽ dán lên lưng nam sinh.

Ngay lập tức, hắn hít vào một hơi thật sâu, cơ thể cứng đờ rồi đổ ngửa ra sau.

Tôi nắm lấy cổ áo hắn, kéo về phía ba kẻ đang kêu gào trong góc phòng.

Chúng kinh hoàng hét lên: "Chị Tân! Cậu ta c.h.ế.t rồi sao?!"

"Không c.h.ế.t đâu, bị quỷ nhập lâu quá nên ngất thôi."

Tôi nhìn bóng ma vẫn ngồi ở bàn học, chỉ tay vào nó: "Đợi đấy, lát nữa tôi xử lý cô sau!"

Sau khi xác nhận không còn ai khác trong phòng, tôi quay đầu lại hỏi:

"Tống Huy đâu?"

"Anh ấy... anh ấy ở ngoài ban công."

Mỗi phòng ký túc đều có một ban công nhỏ tách biệt khỏi không gian bên trong.

Lúc này rèm cửa đã được kéo kín, tôi không thấy được bên ngoài.

Nghe bọn họ nói vậy, tôi bước đến kéo mạnh rèm ra.

Rầm—

Một gương mặt kinh dị bất ngờ đập mạnh vào cửa kính.

Là Tống Huy.

Hắn điên cuồng đập vào kính, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.

Trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh, tóc bết dính vào trán, trông thê thảm không khác gì kẻ mất hồn.

Tôi nhìn hắn vài giây rồi chậm rãi vặn mở cửa ban công.

Tống Huy ngã lăn vào trong.

Hắn theo phản xạ nắm chặt lấy ống quần tôi, giọng khản đặc: "Chị Tân… cứu em… cứu em với!"

Bộ dạng hiện giờ của hắn khác xa hoàn toàn so với vẻ ngạo mạn ngang ngược ngày hôm qua.

Tống Huy nước mắt nước mũi tèm lem, đến nỗi nói chẳng rõ lời.

Ánh mắt tôi trượt xuống, nhìn thấy cái bụng to đến kỳ dị của hắn.

Từng luồng âm khí đậm đặc đang không ngừng phát ra từ bên trong.

"Chị Tân… cứu em… trong bụng em… có cái gì đó chui vào…"

Tôi nheo mắt, mỉm cười nhạt: "Muốn tôi cứu cậu à?"

"Vâng!" Hắn ôm bụng, gật đầu lia lịa: "Em sai rồi… em không nên quấy rối chị… em xin lỗi, xin chị giúp em đuổi thứ này ra ngoài đi… xin chị mà…"

Tôi ngồi xuống, vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Vậy cậu sẽ nghe lời tôi chứ?"

Tống Huy gật đầu như gà mổ thóc.

Tôi đưa tay vẫy mấy tên đang co rúm trong góc phòng: "Lại đây, giúp tôi giữ chặt cậu ta."

Tống Huy hoảng hốt nhìn tôi, lắp bắp hỏi: "Giữ… giữ để làm gì?"

Tôi rút thanh kiếm gỗ đào ra, khua khua vài cái trước mặt hắn: "Không sinh tự nhiên được thì phải mổ lấy ra thôi. Chỉ có điều kiếm này hơi cùn, cậu chịu đau chút nhé."

Thanh kiếm vừa chạm vào bụng hắn, từ bên trong lập tức vang lên một tiếng hét chói tai.

Tôi lắc đầu, khẽ bịt tai lại, rồi dùng sống kiếm gõ nhẹ lên bụng hắn: "Ra đi, biết điều thì tự mình chui ra."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com