Khi tôi đang phát trực tiếp xem bói, một người bạn của tôi cũng là chủ phòng streamer đang leo núi Thanh Thành vào ban đêm gửi đến lời mời kết nối.
Cô ấy cười ngại ngùng: "Nhìn nè! Em chỉ mất 388 tệ đã có thể thuê một sinh viên khoa thể dục đưa em đi leo núi."
Một chàng trai cao ráo, đẹp trai nắm lấy tay cô ấy. Hắn không quay đầu lại, nhưng bàn tay lộ ra trên màn hình trắng bệch một cách kỳ lạ.
Cư dân mạng trêu chọc rằng chàng trai này có làn da trắng lạnh.
Nhưng tôi nhận ra điều bất thường: "Giữa đêm, giờ Tý qua, ma lên núi! Người nắm tay em chính là một người chết! Từ bây giờ, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"
Trong lúc đi công tác, buổi tối rảnh rỗi chán chường, tôi lấy điện thoại ra phát trực tiếp.
Chờ một lúc lâu, phòng livestream vẫn vắng lặng.
Thấy phòng tôi không có ai, một người bạn streamer liền trực tuyến rồi gửi lời mời kết nối.
[A Lộc] là một nữ streamer tài năng mà tôi quen biết ba tháng trước.
Cô ấy có vẻ ngoài dễ thương, tính cách hoạt bát và rất khéo ăn nói.
A Lộc rất nghĩa khí, biết phòng livestream của tôi ít người, nên cố tình vào để kéo thêm lượt xem cho tôi.
Cô ấy có gần 30 vạn người theo dõi, vừa lên sóng là đã có rất nhiều người ùa vào xem.
Thậm chí không ít người từ phòng cô ấy đi dọc theo mạng mà ghé sang phòng tôi.
Phòng livestream lập tức sôi động hẳn lên.
[Phòng livestream này heo hút ghê, streamer ơi nhảy một bài đi!]
[Bạn của A Lộc à? Vậy thì mình theo dõi một cái nè.]
Tôi cười nói: "Không biết nhảy cũng chẳng biết hát, mọi người có muốn xem bói không? Tôi sẽ giảm giá 20% cho fan của A Lộc."
A Lộc cũng giải thích giúp tôi: "Ôi dào, đừng chọc nữa. Tân Di không phải là streamer tài năng đâu, chị ấy giỏi lắm đấy."
Bên kia ngừng vài giây rồi bật camera.
Màn hình rung lắc vài lần, rồi mờ mờ thấy nhiều bóng người lẫn âm thanh ồn ào vang lên.
Khung cảnh này khác hẳn với những lần livestream thông thường của A Lộc.
A Lộc thở hổn hển: "Ôi trời, mệt c.h.ế.t mất, mọi người thông cảm nha. Hôm nay tôi chỉ phát trực tiếp một chút thôi, lát nữa sẽ kết thúc sớm."
Trước câu hỏi dồn dập của các cư dân mạng, cô ấy cười tươi và xoay camera:
"Nhìn nè! Tôi đang leo núi Thanh Thành!"
Trước ống kính, A Lộc đang được một chàng trai cao lớn kéo đi lên núi.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác chống gió màu đen, quay lưng lại với camera.
Cư dân mạng náo nhiệt: [Gì cơ? A Lộc có bạn trai rồi hả? Trái tim tôi tan nát mất thôi...]
[A Lộc ơi, cô muốn mất kế sinh nhai à? Sao lại đi công khai chuyện tình cảm thế này sao?]
A Lộc vội vàng giải thích: "Đừng đoán mò nữa! Đây không phải bạn trai của tôi đâu."
Cô ấy cười hì hì: "Tôi thuê một sinh viên thể dục gần đây ở chân núi, chỉ 388 tệ là cậu ấy đồng ý dẫn tôi leo lên đỉnh núi rồi!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
[Đạo đức ở đâu? Giới hạn ở đâu? Vị trí của cậu ấy ở đâu? Số liên lạc ở đâu?!]
[Không nói nhiều, tôi đặt vé ngay đây.]
[Hahaha, bảo anh chàng đó quay đầu lại để chúng tôi được chiêm ngưỡng chút nào!]
A Lộc từ chối: "Không được đâu, anh ấy không thích xuất hiện trên màn hình."
Cô ấy hạ nhẹ góc camera xuống, vừa đúng lúc quay được bàn tay chàng trai đang nắm cổ tay mình.
[Rồi, xem tay đoán soái ca thôi.]
[Trắng quá, anh chàng này có tone da trắng lạnh nè.]
[Nha đầu c.h.ế.t tiệt, tụi tôi tặng quà cho cô để cô đi thuê trai đẹp à?]
[Đúng đó, quá đáng.]
A Lộc cười ngại ngùng: "Thôi nào, đừng nói nữa, đường này khó leo lắm, các cục cưng, tôi tắt livestream trước nhé!"
"Đợi đã!"
Tôi vội kêu lên, làm cô ấy giật mình: "Sao... sao thế?"
Tôi hỏi cô ấy: "Bây giờ em đang đeo tai nghe phải không?"
"Ừ, đeo đây."
A Lộc biết nghề của tôi, thấy tôi nghiêm túc như vậy thì tự nhiên căng thẳng: "Chị... Chị không phải đang thấy gì ấy ấy đó chứ?"
Tôi bảo A Lộc quay camera lại, chiếu thẳng vào tay của chàng trai đó.
Dưới ánh trăng, làn da trên tay anh ta trắng bệch một cách kỳ lạ, các mạch m.á.u màu xanh hiện rõ.
Tôi nhíu mày nhìn một lúc rồi trầm giọng nói: "Giữa đêm, giờ Tý qua, ma lên núi! Người nắm tay em chính là một người chết! Từ giờ, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"
"Cái... cái gì?" A Lộc ngẩn người. Thấy tôi không hề đùa, sắc mặt cô ấy lập tức biến đổi.
Phòng livestream im lặng trong một giây, rồi lập tức bùng nổ.
[Trời đất, sao cô lại nói thế? A Lộc tốt bụng vào kéo view giúp cô mà cô còn dọa cô ấy!]
[Mấy lời dối trá này cũng nói ra được. A Lộc ơi, đừng dính dáng gì với cô ta nữa!]
[Người ta đang leo núi vui vẻ, cô không biết làm thế người khác sẽ cụt hứng à?]
[Tôi là fan lâu năm của Tân Di! Tôi cam đoan Tân Di không bao giờ nói dối!]
A Lộc theo bản năng định nói gì đó nhưng lại khựng lại giữa chừng.
Cô ngước lên nhìn chàng trai phía trước, tim đập liên hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cư dân mạng không biết Tân Di là ai, nhưng cô ấy biết rõ!
Ba tháng trước, cô từng mất ngủ triền miên. Trong một lần vô tình xem livestream của Tân Di, cô mang tâm trạng cầu may, tìm đến để xin một quẻ bói.
Kết quả, Tân Di nói rằng trong căn nhà mới của cô có tiểu quỷ.
Cô ấy gửi cho A Lộc hai lá bùa qua chuyển phát nhanh. Sau khi dán bùa theo hướng dẫn của cô ấy, ngay đêm đó, A Lộc ngủ ngon lành suốt cả đêm.
Từ lúc ấy, cô biết rằng nữ streamer thần bí này thực sự có khả năng.
A Lộc đắn đo mãi, càng nghĩ càng thấy bàn tay đang nắm lấy mình có nhiệt độ thấp bất thường.
Cô cố gắng kiềm chế không run rẩy, lập tức vào phòng livestream của tôi để nhắn tin.
[Chị Tân Di, những gì chị nói là thật sao?]
Tôi trầm ngâm vài giây rồi cố giải thích: "Em đã từng nghe về 'quỷ đòi nợ' chưa? Ngày xưa, người ta gọi những người c.h.ế.t yểu là quỷ đòi nợ, cho rằng họ sẽ quay lại để đòi món nợ từ kiếp trước. Những con quỷ này thường lưu luyến dương gian, mang theo oán khí nặng nề và không thể siêu thoát."
"Quỷ đòi nợ thường đòi tiền từ người sống. Một khi đã nhận tiền, giao dịch được xem là hoàn tất, chúng sẽ mặc định mình là chủ nợ của em. Nhẹ thì hút tinh khí, nặng thì lấy đi tuổi thọ, còn tham lam hơn thì có thể đoạt thân xác để hồi sinh."
[Đòi tiền? Vậy 388 tệ leo núi có tính không?]
Mặt A Lộc tái nhợt.
Nghĩ lại, cô chợt nhận ra chàng trai sinh viên đó quả thật rất kỳ lạ.
Cô từng định chuyển khoản qua di động, nhưng anh ta lại bảo không mang theo điện thoại và chỉ nhận tiền mặt.
Vì thói quen luôn mang theo một ít tiền, cô không nghĩ ngợi gì mà trả luôn cho anh ta.
A Lộc kể xong, tôi liền hỏi: "Hắn có thối tiền cho em không?"
[Có.]
A Lộc rút điện thoại cất vào túi áo, rồi lấy từ đó ra mấy tờ tiền thừa.
Dưới ánh sáng lờ mờ, chúng tôi vẫn nhìn rõ ràng rằng trong tay cô ấy là ba tờ tiền âm phủ.
Tay A Lộc run lên, ba tờ tiền bị gió thổi bay xuống đất.
Cô không dám quay đầu lại, người cứng đờ, vẫn bị kéo đi về phía trước.
[Trời ơi, hai người này thật sự không phối hợp để làm chương trình chứ? Sợ c.h.ế.t mất!]
[Ai lại làm chương trình kiểu này chứ?!]
[A Lộc chạy mau đi!]
[Haha, các người thật sự tin à? Nhìn qua là biết hai cô này đang trêu mọi người thôi!]
[Tôi tin.]
[Tôi cũng tin.]
[Tôi tin.]
[...]
A Lộc không còn thời gian để đọc bình luận nữa, cô sốt sắng nhắn tin: [Tân Di, bây giờ em buông tay hắn ra rồi chạy về phía đám đông còn kịp không?]
Tôi thở dài: "Đừng quay đầu lại. Nhìn quanh xem, còn đám đông nào ở đó nữa không?"
A Lộc sững người, đảo mắt nhìn xung quanh.
Không biết từ khi nào, những người xung quanh đã biến mất.
Chỉ còn lại những cây cối âm u và những tảng đá lạnh lẽo...
A Lộc sắp khóc đến nơi.
Lúc đó, một người trong phòng livestream hỏi đúng điều mà cô đang thắc mắc.
[Tại sao không được quay đầu lại?]
"Nếu nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau mà quay đầu lại, ba hồn bảy vía của em sẽ bị giữ lại trên sườn núi, trở thành thức ăn cho những cô hồn dã quỷ. Lúc đó, quỷ đòi nợ sẽ kéo thân xác em lên núi, chiếm đoạt và sử dụng nó."
"Nhưng một cơ thể tươi mới, quỷ đòi nợ chỉ dùng được nhiều nhất là ba năm. Nếu chị đoán không sai, con quỷ đang kéo em đi, cơ thể nó đang dùng có lẽ sắp hết hạn rồi..."
Tôi giải thích xong, dừng lại một chút rồi hỏi A Lộc: "Lần trước chị gửi cho em mấy lá bùa, trong đó có một lá bùa hộ thân bảo em luôn mang theo bên người, hôm nay em có đeo không?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi dặn dò: "Em đừng vội. May mà chị đang công tác gần Thanh Thành, từ đây đến chỗ em khoảng một tiếng. Trong thời gian này, tuyệt đối không được để lá bùa rời khỏi người!"
[Vâng!]
Cư dân mạng trong phòng livestream đều sững sờ.
[Tôi chỉ định xem chị gái này nhảy múa thôi, sao lại thành ra thế này?]
[Ba tháng trước tôi cũng như bạn đấy.]
[Tôi thật sự không hiểu nổi. Sao không báo cảnh sát luôn đi?]
[Đúng vậy, nếu thật sự nghiêm trọng thì đã báo cảnh sát rồi. Rõ ràng là chủ phòng đang lừa đảo.]
Vừa thu dọn đồ đạc, tôi vừa nhìn vào phần bình luận:
"Đôi khi, báo cảnh sát không phải giải pháp vạn năng đâu."
Thực tế, lần này tôi đến Thanh Thành là vì cảnh sát địa phương đã tìm đến đạo quán Huyền Thanh để nhờ giúp đỡ. Sư phụ tôi cử tôi đến đây gấp.
Suốt mười năm qua, nhiều khách du lịch đã mất tích trên núi Thanh Thành, cảnh sát đã điều tra kỹ lưỡng đến đâu cũng không tìm được manh mối.
Điều kỳ lạ hơn là những người mất tích được phát hiện đã c.h.ế.t vào năm sau đó, kết quả khám nghiệm cho thấy họ đã tử vong đúng một năm trước. Tuy nhiên, camera trên núi lại ghi hình thấy họ xuất hiện vào sáng sớm ngay trước ngày t.h.i t.h.ể được tìm thấy...
Cảnh sát bó tay, cũng nhận ra rằng chuyện này vượt ngoài khả năng của người thường. Cuối cùng, họ phải tìm đến đạo quán Huyền Thanh.
Những năm gần đây, các sự kiện kỳ bí ngày càng nhiều, chỉ là không được lan truyền rộng rãi để tránh gây hoang mang.
Cảm thấy câu nói vừa rồi có phần không thích hợp, tôi bèn bổ sung: "Dù thế nào, mọi người nếu gặp chuyện thì vẫn nên báo cảnh sát đầu tiên nhé."
Dù sao, khả năng gặp phải sự kiện siêu nhiên như thế này cũng rất hiếm.