Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 70: Tân Di 13: Quỷ Đòi Nợ 2



[Haha, sợ bị lộ rồi nên tìm cớ để thoái thác chứ gì?]

[Tôi ghét nhất mấy kẻ lừa đảo lang băm như thế này!]

Người này cứ spam liên tục, nhưng tôi không để ý. Đang định tắt điện thoại thì thấy màn hình livestream của A Lộc rung lắc dữ dội.

Cô ấy đánh rơi điện thoại!

Sau một tiếng động lớn, điện thoại rơi úp mặt xuống đất, ngay cạnh chân chàng trai kia.

A Lộc vô thức dừng bước, chàng trai phía trước cũng đứng lại.

"Sao thế?"

Giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên trong con đường núi tối tăm, nghe rợn người.

Giọng A Lộc run rẩy: "Tay... tay cầm không chắc, lỡ làm rơi điện thoại."

Chàng trai cúi xuống nhìn, rồi từ từ quỳ xuống, đưa tay nhặt chiếc điện thoại lên.

"Của cô này."

"Cám... cảm ơn anh."

Cư dân mạng đang mỉa mai bỗng nhiên gõ liên tục mấy dòng chữ:

[Trời đất! Các bạn không thấy sao?!]

[Tên đó! Hốc mắt hắn có một con giòi!]

[Ghê quá! Đây là cái quái gì vậy?]

[Những người này làm đạo cụ thật quá mức luôn đó!]

Tôi lạnh lùng hỏi: "Ồ, cậu nghĩ diễn viên nào chịu nhét giòi sống vào mắt mình?"

Người đó im lặng vài giây rồi nhắn lại:

[Đại sư, cô còn lá bùa hộ thân nào không? Tôi muốn mua một cái, tôi sẽ trả giá cao.]

Tôi định trả lời thì thấy màn hình của A Lộc đột ngột tối đen.

Tiếng động loạt soạt vang lên một hồi rồi im bặt.

Tất cả chỉ còn nghe thấy câu nói cuối cùng của A Lộc trong livestream—

"Nó phát hiện mọi người rồi!"

Xoẹt——

Kết nối bị ngắt.

Tôi nhìn đồng hồ, kim vừa nhảy sang đúng nửa đêm.

Sau khi livestream của A Lộc bị ngắt kết nối, lượng người trong phòng của tôi đột ngột tăng vọt.

Các dòng bình luận cuồn cuộn hiện lên liên tục.

Phần lớn đều hỏi tình hình bên A Lộc ra sao.

Một số khác thì vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Cả phòng náo loạn hẳn lên.

Nhưng tôi không còn thời gian để đọc nữa, nhanh chóng tắt điện thoại, khoác ba lô và rời khỏi khách sạn.

Khách sạn tôi đang tạm trú không cách xa núi Thanh Thành là mấy.

Tôi ra ngoài bắt một chiếc xe, nhưng đến gần chân núi thì bắt đầu tắc đường.

Những năm gần đây, các video du lịch về núi Thanh Thành trở nên nổi tiếng, nhiều bạn trẻ kéo đến chỉ để leo lên đỉnh núi check-in chụp ảnh.

Núi Thanh Thành không dễ leo, đường dốc lại hẹp, ai leo được lên đỉnh đều có thể lực khá tốt.

Có người không đủ sức nhưng vẫn muốn lên đỉnh, thường tìm người địa phương am hiểu địa hình dẫn đường cho tiện.

A Lộc chính là vì vậy mà bị quỷ đòi nợ nhắm trúng.

Mấy phút trôi qua, xe vẫn bị kẹt giữa dòng người không nhúc nhích.

Nhìn đồng hồ, tôi quyết định ngay, mở cửa xe và chạy bộ.

Chạy khoảng mười phút, cuối cùng cũng tới nơi.

Lúc này đã gần một giờ sáng, nhưng dưới chân núi vẫn đông nghịt người.

Một số người vừa từ trên núi xuống, số khác thì đang chuẩn bị leo lên.

Họ dự định qua đêm trên đỉnh núi để ngắm bình minh vào sáng sớm.

Đúng là giới trẻ, sức khỏe thật tốt.

Chẳng như tôi, mới chạy có chút mà đã cảm thấy mệt mỏi như sắp c.h.ế.t đến nơi.

Tôi ngồi nghỉ một lát trên bậc thang, nhớ lại khung cảnh xung quanh khi nãy trong video call với A Lộc.

Con đường đó không giống đường chính, trông như một con đường mòn chưa được khu du lịch khai thác.

Nhưng điều quan trọng là ở núi Thanh Thành có ít nhất mười mấy con đường mòn như thế.

Làm sao để tìm ra cô ấy đây?

Tôi đang định lấy la bàn ra khỏi ba lô thì một bóng đen phủ xuống trước mặt.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy một chàng trai đẹp trai đang mỉm cười: "Chào cô, tôi là sinh viên trường đại học gần đây, rất rành núi Thanh Thành. Cô có cần người dẫn đường không?"

Tôi chớp chớp mắt: "Chi phí thế nào?"

Cậu ta giơ ba ngón tay: "388 tệ, tôi sẽ đưa cô lên đến đỉnh."

Tôi cười rạng rỡ, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cậu ta:

"Tuyệt vời! Vậy chúng ta đi ngay đến... ổ của anh, à không, lên đỉnh núi."

Tôi tự hỏi không biết mình may mắn hay xui xẻo nữa.

Không ngờ trong một đêm lại gặp liền hai con quỷ đòi nợ.

Nhưng có điều khiến tôi thắc mắc.

Cơ thể mà con quỷ này đang dùng trông vẫn còn rất mới, sao nó lại vội xuống núi như vậy?

Hắn đi trước dẫn đường, còn tôi thì thản nhiên quan sát từ phía sau.

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu lại hỏi: "Cô sao thế?"

"Không có gì." Tôi cười đáp: "Chúng ta có đi đúng đường không vậy? Sao tôi thấy người càng lúc càng ít vậy?"

"Cô yên tâm, tôi đi đường này nhiều lần rồi, vừa dễ đi lại còn nhanh nữa. Có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian so với đi đường chính đấy."

Cậu ta nói tiếp với vẻ chuyên nghiệp: "Cô muốn lên đỉnh ngắm bình minh đúng không? Nếu lên sớm sẽ giành được vị trí đẹp đấy."

Tôi gật đầu hiểu ra: "Ra là vậy. Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được."

Hắn trò chuyện với tôi thêm vài câu rồi chuyển chủ đề:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"À đúng rồi, điện thoại của tôi vừa hết pin, cô có thể trả tiền mặt cho tôi sau được không?"

Tôi theo phản xạ hỏi lại: "Nhỡ tôi không mang tiền mặt thì sao?"

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt bỗng trở nên đáng sợ.

Giọng nói chậm rãi vang lên giữa đêm khuya, nghe rợn người:

"Khi nãy dưới chân núi, cô còn mua đồ ở quầy hàng nhỏ mà. Lúc đó cô dùng tiền mặt thì phải."

Tôi chợt nhận ra rằng quỷ đòi nợ luôn quan sát kỹ trước khi ra tay.

Nó biết tôi có tiền mặt và cũng biết tôi đi một mình.

A Lộc cũng mang những đặc điểm tương tự.

Tôi khẽ "À" lên một tiếng: "Tôi quên mất, đúng là có mang tiền mặt."

Tôi lục lọi trong ba lô, rồi đột nhiên dừng lại: "Nhưng này anh đẹp trai, tôi là người hay gặp xui lắm, thường xuyên bị lừa."

Tôi cười híp mắt nhìn cậu ta: "Để tránh việc anh nửa đường bỏ rơi tôi, hay là khi nào đến đỉnh núi tôi trả tiền được không?"

Con quỷ nhìn tôi hồi lâu rồi gật đầu.

"Được, nhưng cô phải đưa trước một trăm tệ làm tiền đặt cọc."

Miệng nó cười méo mó: "Tôi cũng gặp nhiều người leo lên rồi quỵt tiền lắm."

"Mỹ nữ à, chúng ta nên thông cảm cho nhau."

Tôi: "..."

Con quỷ này đúng là không dễ đối phó.

Để tránh làm nó nghi ngờ, tôi lấy một tờ tiền từ ba lô đưa cho nó.

Đêm đã khuya, nhiệt độ trên núi Thanh Thành hạ xuống đáng kể.

Làn hơi lạnh len lỏi vào cơ thể, khiến tôi rùng mình một cái.

Con quỷ tiếp tục dẫn đường, suốt quãng đường không quay đầu lại lần nào.

Chúng tôi vừa đi vừa nghỉ, khoảng một tiếng rưỡi sau thì nó dừng lại.

Phía trước là một cái hang tối đen như mực. Tôi hơi kích động nhưng giả vờ sợ hãi hỏi: "Anh đẹp trai, đây là chỗ nào thế?"

Con quỷ đứng yên không nhúc nhích.

Rồi tôi nghe thấy một tràng âm thanh kỳ quái vang lên.

Tôi vỗ nhẹ vào vai nó: "Anh đang làm gì vậy?"

Con quỷ từ từ quay đầu lại.

Đôi mắt đen ngòm dần mở rộng, cuối cùng chiếm hết hốc mắt.

Tôi mở to mắt nhìn nó.

Nó cười, nụ cười rộng đến tận mang tai, để lộ hai hàm răng trắng nhởn.

Tôi cực kỳ phối hợp, hét lên ầm ĩ:

"Á á á! Có ma!!!"

"Cứu với! Cứu với!"

Nó tiến thêm một bước về phía tôi.

Tôi lập tức quay người bỏ chạy, nhưng lại bị vấp vào chính chân mình rồi ngã xuống đất. Đầu tôi đập vào một thân cây, mắt tối sầm lại, ngất đi.

Con quỷ đòi nợ nắm chân tôi, kéo lê tôi trên đường.

Chết tiệt thật.

Không bế thì thôi, ít nhất cũng vác lên vai chứ!

Phần lưng của tôi bị ma sát đến đau rát.

Tôi vừa bị kéo vừa âm thầm chửi nó trong lòng.

May mắn là không lâu sau, đường đi bắt đầu phủ đầy lá rụng, khiến việc kéo lê cũng bớt đau hơn.

Chừng khoảng hai mươi phút nữa trôi qua, con quỷ thả tôi xuống một chỗ rồi tự mình đi về hướng khác.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tiếng bước chân của nó dần dần xa hẳn.

Nhưng bên cạnh tôi vẫn còn những tiếng động nhẹ nhàng loạt soạt.

Lẫn trong đó là âm thanh mơ hồ của một người phụ nữ đang khóc.

Tôi từ từ mở mắt ra và quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc.

Một tia ánh trăng mỏng manh chiếu thẳng vào khuôn mặt bẩn thỉu của người đó.

A Lộc?!

Tôi bật dậy ngay lập tức.

A Lộc hét lên kinh hãi, hai tay ôm chặt đầu: "Aaa! Đừng đến đây! Đừng đến đây!"

Tôi nhanh chóng chạy tới, bịt miệng cô ấy lại: "A Lộc! Là chị đây!"

Cô ấy khựng lại, ngước lên nhìn tôi trong vẻ mơ hồ.

Ngay sau đó, hai hàng nước mắt bất ngờ chảy dài trên má.

A Lộc ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở: "Tân Di ơi, hu hu, em tưởng em c.h.ế.t chắc rồi!"

"Lúc nãy chị bị kéo vào đây, em cứ nghĩ đó là một người khác bị bọn chúng bắt. Chị nằm im re, em còn tưởng chị đã c.h.ế.t rồi."

Rõ ràng là cô ấy đã sợ hãi tột độ.

Thân thể đang ôm tôi vẫn không ngừng run rẩy.

Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy: "Không phải lúc nói mấy chuyện này đâu. Chúng ta không còn nhiều thời gian, phải xuống núi ngay thôi."

"Dạ!" A Lộc lau nước mắt rồi gật đầu: "Chị Tân Di, giờ chị bảo sao em làm vậy!"

Tôi đứng dậy quan sát địa hình xung quanh.

Đây là một cái hang nhỏ nằm sát vách núi, chỉ có một lối đi là con đường khi nãy con quỷ đòi nợ đã rời khỏi.

Tôi ra hiệu cho A Lộc đi theo mình rồi bước lên con đường đó.

Lối đi rất hẹp, chỉ đủ cho một người qua.

Không khí lạnh lẽo, loãng dần. Dưới chân thỉnh thoảng có mấy con côn trùng bò qua.

A Lộc bịt chặt miệng, sắc mặt tái nhợt.

May thay, chỉ vài phút sau, chúng tôi đã đi đến cuối đường.

Phía trước mở ra một bãi đất trống trơn trụi.

Ở giữa bãi đất có một cái nồi lớn đang đặt trên giá, bên dưới nồi lửa cháy rừng rực.

Hai con quỷ đòi nợ ngồi gần đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com