"Nếu chúng mày không hại người, ai thèm quan tâm chúng mày sống hay chết?"
"Nhưng cách sống của chúng mày quá thất đức, dựa vào mạng người để kéo dài sinh mệnh, điều đó bọn tao không thể không quản."
Nó không nói gì thêm, chỉ càng tấn công ác liệt hơn.
Tôi lùi lại vài mét, hai tay nắm chặt kiếm, đứng thế phòng thủ trước ngực.
Hình bóng của con quỷ ngày càng tiến sát hơn.
Tôi âm thầm niệm chú trừ tà: "Thụ mệnh ư thiên, thăng lên cửu cung, bách thần an vị, liệt thị thần công. Linh hồn hòa luyện, ngũ tạng hoa phong, bách lệ huyền chú, thất dịch hư sung. Hỏa linh giao hoán, diệt quỷ trừ hung, thượng nguyện thần tiên, trường sinh vô lượng, luật lệnh nhiếp."
Niệm xong, tôi cắn đầu ngón tay, dùng m.á.u vẽ lên thân kiếm đồng tiền.
Trên thân kiếm tối tăm lóe lên một ánh sáng vàng rực rỡ.
Tôi nghiêng người về phía trước, cầm kiếm lao thẳng về phía con quỷ đòi nợ.
Ai sống ai chết, hãy để trận chiến này quyết định!
Trong hang đá.
A Lộc nằm úp mặt xuống đất, tay siết chặt một cái túi vải.
Đây là pháp bảo cuối cùng mà Tân Di đã lấy ra và để lại cho cô ấy trước khi đi.
Tân Di nói rằng đây là vật bảo mệnh, để cô ấy giữ lấy phòng thân.
Theo kế hoạch, Tân Di sẽ tấn công con quỷ đòi nợ có cơ thể đang mục rữa trước tiên.
Nhưng một khi con quỷ mất đi cơ thể, nó sẽ lập tức tìm đến A Lộc.
Vì vậy, Tân Di đã để lại chiếc túi "Càn Khôn" này và dặn cô chỉ cần trấn giữ ở lối vào.
Nếu phát hiện điều gì bất thường, không cần nghĩ ngợi, cứ dùng túi trùm lấy nó.
Sau khi Tân Di rời đi, A Lộc không dám lơ là, luôn túc trực chờ đợi.
Không lâu sau, từ cuối con đường hẹp quả nhiên vọng lại tiếng động.
Có thứ gì đó đang lao nhanh tới.
A Lộc siết chặt túi Càn Khôn trong tay. Ngay khi thấy một làn khói đen xuất hiện, cô lao ra trùm túi lên.
May mắn thay, cô làm rất chuẩn xác, trùm gọn cả làn khói vào trong túi.
A Lộc đè lên túi, không dám cử động.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Mãi đến khi tiếng đánh nhau bên ngoài đột ngột ngừng lại, tiếp đó là tiếng bước chân vọng qua con đường hẹp, cô mới hoảng hốt.
A Lộc bắt đầu lo lắng.
Cô không biết ai là người chiến thắng.
Và cũng không biết sắp lao vào đây là người hay quỷ.
Cô chỉ biết nhắm chặt mắt, lẩm bẩm loạn xạ những câu "A Di Đà Phật", "Thái Thượng Lão Quân phù hộ".
Tôi bước ra khỏi con đường nhỏ, thấy A Lộc đang nằm úp mặt xuống đất, run rẩy như một cái sàng.
Tôi tiến tới, vỗ nhẹ vai cô ấy. A Lộc giật b.ắ.n mình.
Cô ấy từ từ hé mắt nhìn lên, sau đó cơ thể căng cứng của cô ngay lập tức thả lỏng.
A Lộc ngã người sang bên, thở phào nhẹ nhõm: "Tạ ơn trời đất..."
Tôi kéo cô ấy đứng dậy: "Con quỷ đòi nợ đâu rồi?"
Nghe vậy, A Lộc đưa cho tôi chiếc túi vải: "Ở đây nè, chị xem đi, nó vẫn còn giãy luôn đó."
Cầm lấy túi, tôi cảm nhận rõ ràng bên trong có thứ gì đó đang vùng vẫy dữ dội.
Nhưng mà... Cân nặng có vẻ không đúng.
Con quỷ đòi nợ chỉ là một thể hư vô, không có trọng lượng.
Còn chiếc túi trên tay tôi lại nặng trĩu.
Tôi ngẩng đầu nhìn A Lộc. Cô ấy đang cười hớn hở như chờ được khen ngợi.
Tôi nén một tiếng thở dài, chậm rãi mở túi và nhìn vào bên trong.
"Xì——"
Tôi khẽ hít một hơi, không dám tin vào mắt mình.
Sao trong túi lại là một con chuột?
Tôi hỏi A Lộc nơi cô bắt được nó.
A Lộc chỉ xuống đất. Tôi bước tới, gạt đám cỏ dại ra, phát hiện một cái hố nhỏ.
Con quỷ đòi nợ đã trốn thoát qua cái hố này, để lại con chuột làm thế thân.
"Chết rồi!"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y A Lộc, giục: "Chúng ta phải xuống núi ngay lập tức!"
"Trên núi Thanh Thành đang có rất đông khách du lịch. Con quỷ đòi nợ lúc này không còn thời gian để chọn lựa nạn nhân nữa. Nếu nó nhập vào bất kỳ ai, chúng ta sẽ rất khó tìm lại được nó!"
Trên đường xuống núi, tôi còn nhặt lại được cái ba lô đã bị thất lạc.
May mà bên trong pháp khí, bùa chú vẫn còn nguyên, nếu không sư phụ lại mắng tôi phá của.
Điện thoại cũng ở trong đó. Vừa mở máy, tôi thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Chưa kịp phản ứng thì đối phương lại gọi tới.
Tôi vội bắt máy: "Alo? Cảnh sát Trình?"
"Tân Di Đại sư?!" Giọng người bên kia thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng liên lạc được với cô."
"Hai tiếng trước cô gọi điện cho chúng tôi, dặn tôi đưa người đến đây. Hiện tại chúng tôi đã có mặt tại núi Thanh Thành rồi."
Trình Tùng là cảnh sát phụ trách hành động lần này.
Trước khi đến Thanh Thành, tôi đã gọi cho anh ấy để trình bày tình hình, đồng thời bảo họ mang theo lực lượng hỗ trợ, đề phòng có kẻ đào tẩu.
Sau khi hỏi rõ vị trí chính xác của họ, tôi liền tăng tốc.
Họ cũng đang tiến về hướng chỗ chúng tôi.
Khoảng hai mươi phút sau, chúng tôi đã gặp nhau.
Mở ba lô, tôi lấy ra một xấp bùa, đưa cho Trình Tùng:
"Phát cho mỗi người một lá bùa này, nhớ giữ kỹ, đừng để mất."
Tôi lại lấy ra một chai nhỏ, đưa tiếp cho anh ấy: "Đây là tro hương từ đạo quán Huyền Thanh. Anh pha với nước rồi đi tìm những du khách có biểu hiện kỳ lạ. Dùng nước tro hương rắc lên da họ, nếu da chuyển sang màu đen, lập tức khống chế người đó và báo cho tôi."