Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 31



Edit: Nại Nại

 

"Dừng lại, dừng lại, dừng lại!" Mắt thấy Trần Vũ lại muốn động thủ, Quý Lan nhận thua: "Tôi diễn, tôi diễn! Chắc chắn diễn! Bảo diễn gì tôi diễn nấy!"

 

Nói xong, còn giơ ba ngón tay lên khép lại ra vẻ xin thề, thể hiện sự vô cùng thành kính chân thành của mình.

 

Trần Vũ buông lỏng tay ra, Quý Lan được hít bầu không khí mới mẻ lập tức cảm động đến rơi nước mắt đầy mặt.

 

Sửa sang lại quần áo, cô đảo mắt: "Nhưng mà tôi đâu có biết diễn xuất là gì dâu, hơn nữa cũng không có kịch bản."

 

"Không sao cả." Trần Vũ như biểu diễn màn ảo thuật lấy chiếc điện thoại trong tay áo rộng thùng thình của mình ra, click mở tài liệu trong điện thoại, nhanh chóng lướt đến phần kịch bản.

 

Là một diễn viên chuyên nghiệp, luôn mang theo kịch bản bên mình là yêu cầu cơ bản nhất. Trong thời buổi công nghệ thông tin phát triển thì kịch bản giấy dày cộm nặng nề kia chỉ thích hợp để đọc ở những địa điểm cố định, cho nên các phiên bản điện tử nhẹ nhàng tiện lợi hơn đã ra đời.

 

Các đốt ngón tay thẳng dài rõ ràng của Trần Vũ cầm điện thoại, ngón trỏ bấm bấm vào màn hình vài cái, nhanh chóng mở phần suất diễn của hoàng hậu ra.

 

Trong khu rừng cây nhỏ tối tăm, ở trước màn hình hắt lên ánh sáng, giọng nói trầm thấp của Trần Vũ bắt đầu trần thuật lại cốt truyện.

 

Hoàng hậu trong bộ phim này là một nhân vật có thiết lập yandere.

 

Sinh ra là tiên nhưng lại biến thành ma, sau khi quen biết với một hòa thượng đoạn xá ở trần gian thì dây dưa không dứt...

 

Trần Vũ chuyên tâm đọc cốt truyện, Quý Lan ngồi song song với anh, chăm chú... chơi điện thoại.

 

Đóng phim?

 

Nghĩ hay quá.

 

Không có thông tin gì mới trong nhóm QQ, bọn họ chỉ đang trò chuyện, nói đùa, kể chuyện cười, chơi game hoặc là đang ước lượng điểm thi đại học hay thảo luận về các nguyện vọng gì đó thôi.

 

Quý Lan lại mở Weibo ra, không còn cách nào khác, rảnh rỗi nhàm chán lướt chơi.

 

Đây là một loại thói quen trong cuộc sống.

 

Newsfeed hiện lên bài đăng của Phương Hạ đã chia sẻ:

 

[Phương tiểu thư V: Xin chỉ giáo nhiều hơn! [trái tim] // Trần Vũ: Phim mới // Đạo diễn Vương Chí An: Truyền Kỳ Chí Quái #Hoa Sát #lên sóng vào mùa hè! #dù sao sống chết cũng là một chuyện lớn #đây là hình ảnh tạo hình của ba diễn viên chính [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh].]

 

Ba tấm ảnh lần lượt là ảnh tạo hình của ba vị diễn viên chính trong phim, người trong tấm ảnh đầu tiên là Trần Vũ.

 

Trần Vũ? Cùng tên hả?

 

Quý Lan cẩn thận nhìn kỹ lại.

 

Ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng.

 

Có thể là do vấn đề makeup nên người trong ảnh còn mang theo hương vị không phân biệt được chính hay tà.

 

Nội tâm của Quý Lan tự dưng nổi lên từng cơn sóng phập phồng.

 

Cô nhìn nhìn tấm ảnh trong điện thoại của mình, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

 

Lại cúi xuống nhìn nhìn tấm ảnh, lại quay sang nhìn nhìn người đàn ông.

 

Cuối cùng yên lặng đưa ra một kết luận: cùng tên không đáng sợ, mà cùng một cái tên mà hai số phận, vả lại còn cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy như thế này mới đáng sợ.

 

Thái giám Trần Vũ bên cạnh mình cũng không biết đã đổ máu xui mấy đời lại ở chung với một đại lão Trần Vũ cùng tên như vậy.

 

Đáng thương, đáng thương!

 

Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt của cô khi nhìn Trần Vũ lại có thêm vài phần thương hại.

 

Trần Vũ đang đọc ngon ơ, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

 

Đầu quẹo sang trái 60 độ, lập tức nhìn thấy đôi mắt tràn ngập nước của Quý Lan như có điều muốn nói lại thôi nhìn mình.

 

Như thể...

 

Trư Bát Giới nhìn thấy Bạch Cốt Tinh.

 

Anh nhẹ vỗ lên đầu của Quý Lan: "Chú ý lắng nghe đi."

 

Nói xong, anh lại cúi đầu bắt đầu đọc.

 

Quý Lan gật đầu cho có lệ, tiếp tục lướt Weibo.

 

[Vào chiều ngày hôm nay, một vụ thảm sát nghiêm trọng đã xảy ra tại thành phố W, một gia đình gồm ba người của một người dân họ Dương đã bị sát hại! Trước mắt có hai người chết và một người bị thương, người sống sót vẫn chưa ổn định về mặt cảm xúc sau khi đã được cấp cứu rửa dạ dày. Có thông tin cho biết, trước đó người dân họ Dương đã có mâu thuẫn với cô con gái nuôi...]

 

Nội dung phía sau Quý Lan không xem nữa, mặc dù khuôn mặt trên ảnh chụp đã bị mã hóa làm mờ, nhưng cô vẫn nhận ra bọn họ rất rõ ràng, là một nhà Dương Kiến Quốc.

 

Bàn tay của Quý Lan chợt trở nên lạnh cóng.

 

"Hai người chết một người bị thương."

 

Trái tim đập lỡ một nhịp, cô click mở phần bình luận, nhanh chóng lướt đọc.

 

[Tôi đã ở hiện trường khi người đàn ông đó nhảy từ tòa nhà xuống, máu chảy lênh láng hết cả đường, rất đáng sợ!!! Lúc ngã xuống cánh tay của ông ta còn bị thổi bay nữa!!! [ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến].]

 

[Đau lòng thay cho lầu trên, nghe nói sau khi người đàn ông đó nhảy lầu thì vợ và con gái của ông ta cũng không chịu nổi, đến quậy phá trước cửa nhà của cô con gái nuôi kia, tội nghiệp quá, có lẽ là muốn một lời xin lỗi, nhưng kết quả lại bị cô con gái nuôi kia đánh trở về, nên họ lập tức tự tử bằng thuốc trừ sâu luôn!]

 

[Mấy hôm trước lúc thi đại học tôi đã cảm thấy cô gái này không phải dạng người tốt lành gì rồi, xảy ra chuyện lớn đến vậy mà cũng không thèm lên tiếng nói gì cả, ngược lại thì suốt ngày chỉ biết makeup nuôi chim, ngầu như bồn cầu!]

 

[Haiz, cầu nguyện cho một nhà ba người có thể đoàn tụ trên thiên đường. [ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến].]

 

[Đây là Weibo của con gái nuôi đây @Hữu Hữu Hữu Mộc, không cần cảm ơn, tôi tên Lôi Phong. [đầu chó].]

 

[Người đang rửa ruột kia khỏe chưa, thuốc trừ sâu kia chắc đăng xuất rồi ha...]

 

[Quý Lan Quý Lan Quý Lan Quý Lan Quý Lan! Cô con gái nuôi đó tên là Quý Lan! Số điện thoại là xxx, số căn cước là xxx, địa chỉ là xxx! Mau đưa cái bình luận này lên top 1 đi!]

 

Giả dối hư ảo! Hoàn toàn sai sự thật!

 

Tại sao lại như vậy?

 

"Trần Vũ, tôi không diễn được." Sắc mặt Quý Lan trắng bệch, giọng nói có hơi run rẩy: "Tôi phải về nhà liền ngay bây giờ!"

 

____

 

Chu Chính cảm thấy mọi chuyện phát triển đã nằm ngoài dự kiến của mình.

 

Chiều nay, Dương Kiến Quốc nhảy lầu tự sát.

 

Dương Đan Di và Lưu Thúy Phân mỗi người uống một lượng lớn thuốc trừ sâu, đã chết một người, còn một người thì đi rửa ruột đã xuất viện.

 

Lưu Thúy Phân chính là mụ Dương, mẹ kế của Dương Đan Di.

 

Anh ta ngồi ở văn phòng lướt web, đột nhiên có hơi bực mình.

 

Làm gì không làm lại đi nhận cái cục diện rối rắm này chứ?

 

Nhưng mà hình như gần đây mọi tin tức đủ mọi thể loại ở thành phố W đều có phần dẫn đến Weibo.

 

Mà trong đó, phần lớn còn có liên quan đến Quý Lan nữa.

 

Là trùng hợp sao?

 

Gãi gãi đầu, Chu Chính nhớ lại mấy ngày hôm trước.

 

Vào ngày đó trong quán cà phê, Dương Đan Di dựa vào cửa sổ, sắc mặt không tốt, không có tinh thần.

 

Chị ta hỏi anh ta: "Luật sự Chu, anh nói xem trong cuộc sống có những dòng sông nào mà chúng ta không thể vượt qua không?"

 

"Không có." Đương nhiên Chu Chính hiểu được trong lòng chị ta có khúc mắc, ngoại trừ an ủi thì cũng không còn cách nào khác: "Chuyện nhà cô, người sai là bố cô, còn lại tất cả mọi người đều vô tội, bao gồm cả cô trong đó, điều này chắc hẳn cô là người hiểu rõ hơn ai hết."

 

Làm luật sự, anh ta luôn có thể vòng vo tam quốc rồi đưa chủ đề lại đúng hướng một cách tự nhiên.

 

"Cô Dương, cô đừng căng thẳng. Người ta thường hay nói biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Chỉ cần có thể hoàn thành được việc ly hôn thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Xin hãy tin tưởng tôi."

 

Anh ta lại bổ sung, hai mắt nhìn thẳng vào Dương Đan Di, chân thành tha thiết thành khẩn, nói ra những gì chị ta đang suy nghĩ.

 

Lúc đó Chu Chính cũng không chắc chắn được chuyện ly hôn có được hoàn thành hay không.

 

"Quay đầu là bờ không bao giờ là muộn..."

 

Sau một hồi lâu sau, Dương Đan Di mới lên tiếng: "Nhưng mà bờ biển đã cách tôi quá xa rồi."

 

Chu Chính nhớ mang máng hoàng hôn của ngày hôm đó rất đẹp, ánh chiều tà đó lười biếng chiếu rọi lên người của Dương Đan Di, mạ lên người chị ta một viền vàng óng mềm mại.

 

Cực kỳ giống với câu nói của Phật gia kia... đạp đất thành Phật...

 

Sau đó anh ta không hỏi nhiều gì thêm nữa, dù sao thì thân chủ cũng không liên quan gì đến vụ án kiện đó.

 

Rồi cuộc tham vấn vẫn diễn ra bình thường. Dương Đan Di chỉ tỏ ra rất buồn bã, sau khi tham vấn theo đúng trình tự thông thường, Chu Chính đưa chị ta về nhà với thái độ tôn trọng khách hàng là thượng đế.

 

Mọi chuyện đều rất bình thường.

 

Vô cùng bình thường.

 

Cho đến ngày hôm qua, Dương Đan Di gửi tin nhắn cho anh ta.

 

[Luật sư Chu Chính, trong cuộc sống chắc chắn có một con sông mà con người không thể vượt qua.]

 

Ngay lúc đó anh ta không trả lời lại, một tin nhắn không đầu không đuôi như vậy anh ta cũng không biết nên trả lời lại cái gì.

 

Hôm nay, chị ta lại gửi thêm một tin nhắn mới.

 

[Tôi đã giết người.]

 

Lúc đó anh ta lập tức gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy, cho nên...

 

Chuyện xảy ra vào lúc đó.

 

Chu Chính báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, cầm lấy chìa khóa xe đuổi đến nhà của Dương Đan Di trong trí nhớ.

 

Dưới lầu là thi thể đã bị chia năm xẻ bảy của một người đàn ông, không biết là tay trái hay là tay phải bị ném bay đi một đoạn, máu thịt lẫn lộn.

 

Còn Dương Đan Di và mụ Dương thì được đưa lên xe cứu thương.

 

Không rõ sống chết.

 

Đang nghĩ ngợi đến chuyện đó thì có một tin nhắn được gửi đến chưa đọc.

 

Quý Lan.

 

"Tôi lập tức trở về."

 

___

 

Trong xe.

 

Trần Vũ đeo theo khẩu trang tập trung lái xe.

 

Vốn dĩ anh muốn tẩy trang xong rồi đưa Quý Lan đi, nhưng mà nghĩ lại thì anh chỉ đóng vai trò làm tài xế mà thôi, cũng không phải là một nhân vật chủ yếu gì, hơn nữa khuôn mặt này đắp từng lớp từng lớp da lên nên vô cùng phiền phức, cho nên anh chọn cách đơn giản không tẩy trang nữa.

 

Tùy tiện lấy cái khẩu trang đeo lên che đi nửa gương mặt, trông khuôn mặt anh bình thường hơn rất nhiều.

 

Trụ sở phim ảnh và truyền hình nằm ngay cạnh thành phố W, không gần cũng không xa.

 

Im lặng, im lặng.

 

Trong xe vô cùng im lặng.

 

Quý Lan cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Chính, đối phương trả lời trong một giây.

 

[Không sao, tôi sẽ xử lý cho, cô cứ ngoan ngoãn ở trong đoàn làm phim là được rồi.]

 

Quý Lan suy nghĩ, lên tiếng: "Sau khi đến thành phố W rồi thì đưa tôi đến khu chung cư Nguyệt Tú đi, trên google map chắc có hướng dẫn."

 

"Được." Trần Vũ nói ít ý nhiều, lái xe vào ban đêm điều quan trọng nhất chính là sự tập trung, anh không thể phân tâm được, cho nên cũng không có an ủi gì Quý Lan.

 

Quý Lan mở thẻ SIM 1 lên.

 

Quả nhiên những tin nhắn đến toàn là những tin nhắn nguyền rủa, cùng với những cuộc gọi nhỡ nhiều vô số kể.

 

Haiz, đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo đến.

 

Ấn vào nút nghe rồi giữ cuộc gọi.

 

"Con mẹ nó, bắt máy rồi bắt máy rồi!" Đầu dây bên kia là mộ giọng nam có chút trẻ con, bối cảnh xung quanh ồn ào, có vẻ là tiệm nét gì đó, còn tụ tập một đống người vây quanh.

 

Quý Lan không nói gì, đối phương tiếp tục.

 

"Quý Lan đúng không! Ông đây nói cho mày biết, trong đời ông đây lần đầu tiên nhìn thấy con đi3m đỉnh của chóp như mày, mày nói mày làm cho dượng mày thoải mái vui vẻ không phải là được rồi sao, mặc mát mẻ s3xy như vậy để quyến rũ ai, bây giờ người cũng đã chết rồi, cần thận buổi tối người ta đến tìm mày bạch bạch bạch đấy!"

 

Đầu dây bên cười vang một trận, rồi tiếp tục chửi rủa những câu nói tục hạ lưu cùng với nguyền rủa ác độc.

 

Quý Lan không còn lời nào để nói.

 

Đám đông ở đầu dây bên kia hình như có hơi sốt ruột, có tiếng 'để tao để tao' rồi cướp lấy điện thoại, thay đổi một người khác, tiếp tục mở súng liên thanh mắng nhiếc.

 

Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi.

 

Vào đêm đó, là do Dương Kiến Quốc không biết xấu hổ mà mò vào phòng mình, cũng là do lão không cam lòng canh giữ ở trước cửa trường thi của mình, ở trước mặt mọi người nhục nhã mình chủ động cám dỗ quyến rũ lão.

 

Còn tất cả những gì Quý Lan làm lại chỉ chọn cách im lặng.

 

Cô chỉ là định chờ phán quyết được công bố cộng với những bằng chứng được đưa ra, cầm chứng cứ đi vả vào mặt của bọn họ, đi đánh vào những anh hùng bàn phím kia.

 

Cô đâu có sai đâu!

 

Quý Lan có hơi ấm ức.

 

Nếu nhất định nói cô sai, thì sai ở chỗ cô ăn mặc xinh đẹp kia! Sai ở chỗ cô thay đổi hình tượng! Sai ở chỗ cô ra tay phản kháng! Sai ở chỗ cô không chịu mắng lại bọn họ!

 

Sai ở chỗ cô là con gái!

 

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra giật lấy điện thoại mắng vào điện thoại: "Cút cmm đi."

 

Tiếp theo, anh tắt máy.

 

Quý Lan cười cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Người của công chúng không thể nói bậy đâu."

 

Trần Vũ nhìn chăm chú vào mắt Quý Lan, không trả lời lại, rồi nhanh chóng quay đầu đi: "Khuya rồi, ngủ một lát đi."

 

"Ok." Quý Lan nhắm mắt dựa vào cửa sổ, vành mắt tràn đầy nước mắt nóng hổi.

 

Bọn họ muốn chết đến mức độ nào chứ.

 

Thuốc trừ sâu ban đầu không màu không mùi, nhưng mà để tránh việc vô tình nuốt phải cho nên nó đã đặc biệt được làm có một mùi hăng gay mũi cộng thêm màu sắc cũng thấy ghê nữa.

 

Ngoại trừ khả năng nhầm lẫn, thì nguyên nhân duy nhất tuyệt đối là bọn họ muốn tự tử.

 

Lưu hạc đỉnh hồng hay thất tinh hải đường nổi tiếng trong tiểu thuyết kia so với thuốc trừ sâu y như bác sĩ gặp thầy lang băm vậy.

 

Thuốc trừ sâu vừa ra trận thì trăm hoa tuyệt chủng, không còn một ngọn cỏ.

 

Nó đáng sợ ở chỗ không phải vào khoảnh khắc nuốt vào khiến người ta cảm thấy ruột gan như muốn đứt đoạn ra mà là nó gây ra tổn thương phổi, mất đi năng lực hô hấp gây khó thở. Cho dù hối hận rồi, có rửa ruột rồi, cũng không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể chờ chết.

 

Bất kỳ ai dùng thuốc trừ sâu để tự tử, cuối cùng đều sẽ phải chết ngạt mà không thể hít thở được một không khí mới mẻ nào cả, một người sống sờ sờ cứ thế mà đăng xuất.

 

Quý Lan thở dài, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt trong suốt sáng tỏ.

 

Cô rụt rè lên tiếng: "Tôi thật sự làm sai rồi sao?"