Editor: Nại Nại
Trần Vũ không nói gì.
Vừa rồi lúc anh lấy xe ở trụ sở phim ảnh và truyền hình ấy, anh có tranh thủ lên Weibo xem và đại khái cũng đã biết được có chuyện gì xảy ra.
Đơn giản mà nói thì là đám dân cư mạng đang đồn thổi Quý Lan sau khi 'hại chết' một nhà ba người thì nhàn nhã tự tại 'chơi đùa' như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Không có bất kỳ ai quan tâm rằng cái tên Dương Kiến Quốc kia xâm phạm con gái nhà người ta là thật hay giả, cũng không có bất kỳ ai quan tâm đ ến chuyện Quý Lan phòng vệ chính đáng có hợp lý hay không, mà bọn họ chỉ tập trung vào điểm mấu chốt cũng như định kiến mà bọn họ quan tâm mà thôi.
#Một người đàn ông ngoài năm mươi nhảy lầu tự vẫn!
#Ngay cả những người phụ nữ còn lại trong gia đình cũng uống thuốc trừ sâu!
Đúng là vô cùng oan khuất.
Nếu như có thể sống thì ai còn muốn chết chứ, ai mà muốn dẫn theo cả nhà cùng đăng xuất như thế kia?
Chắc chắn là lỗi của người phụ nữ đó.
Cho nên dân cư mạng nhiệt tình thể hiện ý chí chiến đấu ngang trời của mình, ngẩng cao đầu mở máy tính lên, nắm chặt điện thoại, bằng tốc độ như tên lửa vọt đến trên đầu trận chiến, dốc hết sức mình chỉ trích người phụ nữ đáng chết kia.
Nguyền rủa cô, chửi mắng cô, như thể làm vậy có thể giúp người chết được giải thoát.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Vũ không khỏi cong lên thành một độ cung hoàn hảo, chỉ là do khẩu trang che mất nên không nhìn thấy. Chỉ là dư luận mà thôi, anh cũng là người từng trải, rút củi đáy nồi mới có thể chơi đẹp được.
Bởi vì bản tính đoan chính của cư dân mạng không thèm tin vào chân tướng, họ chỉ tin vào kẻ yếu.
Trần Vũ cảm thấy, Quý Lan vẫn còn quá non nớt.
Nếu là anh thì anh đã có vô số cách vả mặt họ rồi, căn bản sẽ không yếu ớt như vậy. Chết rồi còn muốn ném nồi cho người vẫn còn sống ư? Cho dù có bị thiêu thành tro trong lò hỏa táng rồi, anh vẫn có thể đào nó lên rồi quất roi vào đám tro tàn đó.
Nhưng mà, anh cũng không định dạy cho Quý Lan biết.
Cô và anh không thân cũng chẳng quen, hơn nữa bản thân còn có chuyện bận của mình, làm gì rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác nữa chứ.
Liếc nhìn qua sườn mặt của Quý Lan, anh tiếp tục tập trung lái xe.
Rất nhanh đã đến nơi.
Chỉ tiếc bây giờ Trần Vũ vẫn còn chưa nhận ra rằng, thật ra anh cũng chưa biết rõ tính thật hư của chân tướng như thế nào.
Mà ngay từ đầu anh đã lựa chọn tin tưởng Quý Lan là vô tội.
Cùng với anh đang xen vào chuyện của người khác là đưa Quý Lan trở về thành phố W.
____
Thành phố W.
11 giờ đêm, Trần Lỗi và Vương Thạch đang tăng ca tại tòa soạn báo.
Đây là một tờ báo lá cải không chỉ phát hành báo mỗi ngày mà còn có một trang web riêng của nó, đăng đầy đủ các loại tin tức lớn nhỏ.
Loại mà có đủ cả hình ảnh chứng minh tính chân thật nữa ấy.
Từ một ngôi sao nữ nào đó đến siêu thị mua thanh chocolate nào đó, cho đến lão Vương hàng xóm đến dưới tầng ăn xiên que vị thì là ở quán nhỏ nào đó.
Chỉ cần bạn là người có hơi nổi tiếng một chút thôi thì mặc kệ là minh tinh hay là người thường, thì bạn có thể xuất hiện trên trang web này bất cứ lúc nào.
Giải trí đến hoảng.
Năm nay Trần Lỗi 33 tuổi, vốn là độ tuổi đáng lẽ nên kết hôn nhưng vẫn còn độc thân, nguyên nhân chính có lẽ là do cả ngày anh ta phải cùng Vương Thạch, thiếu niên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học cùng bôn ba chạy quanh khắp thành phố W từ phố lớn ngõ nhỏ để cướp đoạt bất cứ một tin tức nào đó có khả năng sẽ hot, rồi đến đêm khuya anh ta còn phải lăn trở về tòa soạn để tăng ca làm thêm giờ, để hoàn thành bản thảo.
Thật khổ.
Nơi làm việc là một hệ sinh thái, còn đám nhân viên trong đó là những nút thắt trong chuỗi thức ăn.
Điều không may là Trần Lỗi lại là loại nút thắt cuối cùng trong chuỗi thức ăn đó.
Khổ quá đi.
Anh ta là một người bình thường trong số những người bình thường khác, ngày qua ngày lặp đi lặp lại cùng một công việc trái với lương tâm.
Khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của anh ta lại không có miệng lưỡi nào nịnh bợ cấp trên, khiến anh ta luôn bỏ lỡ những dự án tốt.
Cho đến khi nào anh ta mới có thể đột phá được đây? Anh ta cũng muốn làm báo chí cho tốt mà...
Cảm thấy vô cùng bất lực, Trần Lỗi nằm xuống bàn ngủ thiếp đi.
"Lão đại, uống chút nước đi." Khi Vương Thạch đi vào thì nhìn thấy Trần Lỗi đang vùi đầu vào khuỷu tay của anh ta, ánh sáng từ đèn bàn chiếu vào anh ta khiến anh ta trông rất thảm hại.
"Tiểu Vương à, cậu đến đúng lúc lắm." Trần Lỗi vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu lên, mơ màng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình rồi chào thanh niên trẻ: "Đêm nay còn phải hoàn thành một chuyên mục nữa, nhanh chóng bắt tay vào làm việc đi."
"Hả? Lại nữa à?" Vương Thạch có hơi đau trứng.
Mới có giữa tháng sáu thôi mà hai người bọn họ đã viết xong hai chuyên mục về vấn đề kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.
Một chuyên mục là khảo sát về tâm lý của các thí sinh, còn chuyên mục còn lại là về lý do tại sao mỗi lần đến kỳ thi tuyển sinh đại học hằng năm trời lại mưa.
Tất cả đều là ý tưởng điên khùng như bệnh tâm thần của cấp trên.
Hơn nữa tất cả chúng đều bị đặt vào trong các góc của trang web của tòa soạn để góp mặt cho đủ số.
Nhưng mà mỗi lần như vậy Trần Lỗi luôi vô cùng nghiêm túc làm việc.
"Không còn cách nào mà, ai bảo tháng này thành phố chúng ta lại có nhiều tin tức như vậy chứ." Trần Lỗi chiếu PPT đã chỉnh hợp từ lâu lên màn hình chiếu trước mặt, lấy một cái ghế trống khác ngồi xuống đối diện với Vương Thạch: "Cậu nghe nói về tin này chưa?"
Trang PPT đầu tiên là ảnh một thi thể không bị làm mờ của một người đàn ông.
Là một thành viên của tòa soạn báo chí, đương nhiên có thể có những thông tin nội bộ từ trước. Với bọn họ mà nói mấy chữ 'người chết là vĩ đại nhất' chưa từng tồn tại trong giới báo chí của bọn họ.
Liên quan chặt chẽ đến người đã khuất chính là 'lợi ích' và 'sáng mắt'.
"Có biết ạ." Vương Thạch nhíu nhíu mày, đêm hôm khuya khoắc mà xem ba cái thứ này, đêm nay lại không cần ngủ nữa rồi: "Đây không phải là người đàn ông nhảy lầu kia sao?"
"Kể tôi nghe thử." Chiều nay Trần Lỗi ăn mặc đẹp đẽ trao chuốt đi xem mắt, thật sự không biết đến chuyện này.
Là do tối nay lúc lấy đồ bị cấp trên ngăn lại mới biết.
"Chuyện xảy ra vào chiều nay, lúc ấy các bạn cùng lớp của em ở trong nhóm bên cạnh cũng ở hiện trường, nói là thật ra người đàn ông này không phải là tự sát mà là bị con gái của ông ta đẩy xuống lầu. Chẳng qua là cô con gái đó không cao bằng ông ta, đứng ở phía sau lưng cho nên không bị nhìn thấy, vì vậy mới bị hiểu nhầm. Nhưng mà camera gắn ở sân thượng đã ghi lại hết mọi chuyện rồi."
Trần Lỗi không nói gì, Vương Thạch cảm thấy anh ta đang muốn nghe thử xem lập trường của mình như thế nào, dù sao anh ta cũng luôn muốn rèn chuyện cậu ta.
"Nhưng mà nói ra cũng rất lạ." Vương Thạch chà sát chân trên mặt đất, xoay ghế lại một vòng: "Chuyện xảy ra cũng đã được một khoảng thời gian rồi, cô gái nhỏ kia bị mắng rất nhiều ở trên mạng nhưng tại sao không có ai trong nhóm bên cạnh lại không hề kiểm tra camera giám sát trên sân thượng chứ?"
"Cậu nghĩ cái gì thế hả!" Trần Lỗi nghe vậy thì cú lên đầu cậu ta: "Nếu đoạn camera giám sát bị lộ ra thì phóng viên giải trí chúng ta lấy gì ăn?"
"Lão đại, anh thay đổi suy nghĩ thử đi. Anh nghĩ xem, bây giờ mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng đến vậy rồi, nếu chúng ta có thể lấy được đoạn camera quay lại được toàn bộ sự việc đó rồi công bố ra ngoài, đảo ngược tình hình lại chắc chắn sẽ là một tin tức lớn đó!"
Vương Thạch kích động đứng lên, cậu ta cam thấy đây quả là một ý tưởng hoàn hảo.
"Cậu nghĩ hay quá." Trần Lỗi trợn trắng mắt, không phải anh ta chưa từng nghĩ đến cách này, chỉ là tin này đã bị nhóm đối đầu của anh ta tranh được thì đương nhiên đoạn camera đó cũng ở trong tay nhóm đối đầu với anh ta rồi.
Cảnh sát còn đang điều tra, bọn họ cũng danh chính ngôn thuận mà nắm chặt lấy.
Bây giờ hình như tòa soạn muốn để cho trận gió to này thổi qua một khoảng thời gian đã rồi cuối cùng mới thả ra phối hợp với cảnh sát điều tra.
Chỉ để tối đa hóa lợi ích.
Thở dài, Trần Lỗi cũng có hơi đồng cảm với cô gái nhỏ kia.
"À đúng rồi lão đại." Vừa quay đầu, Trần Lỗi nhìn thấy Vương Thạch đang đứng trước máy chiếu, toàn bộ phần đầu đều trùm một tấm vải trắng: "Anh có cảm thấy người đàn ông này có hơi quen quen không?"
"Cái gì?" Trần Lỗi ngáp một cái, mất tập trung.
Bọn họ làm phóng viên, chẳng lẽ không phải thấy ai cũng đều quen mắt sao?
"Anh quên rồi sao?" Vương Thạch quay đầu lại: "Chỉ mới mấy ngày trước thôi, ở trường thi đại học có một người đàn ông ra tay đánh một bà lão ấy, sau đó sau khi kết thúc giờ thi thì có một nữ sinh chạy đến nói ông ta cưỡng gian mình đó."
"Hơn nữa trong tin tức này cũng không có nhắc đến người đàn ông này có hành vi kiếm nhã gì đó hay sao?" Vương Thạch bổ sung.
"Nhanh nhanh nhanh, không cần xem phần còn lại nữa, nhanh chóng tìm đoạn phỏng vấn lúc đó đi!" Trần Lỗi nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy thật! Anh ta kích động đập lên bàn một cái rầm: "Chúng ta chỉnh sửa video đó lại một chút, thay đổi bàn tay tát trên người của bà lão lại, chụp nồi lên nữ sinh đó!"
"Vậy... không tốt lắm đâu." Vương Thạch do dự.
"Làm một người kể chuyện phiếm thì suy xét được hay không làm gì, điều quan trọng nhất là kiếm tiền." Trần Lỗi vỗ vỗ vào vai của Vương Thạch, rồi dẫn đầu: "Nhanh chóng điều chỉnh lại đi, 11 giờ 30 bắt đầu làm!"
Nói xong thì anh ta lập tức xem lại những video đã được ghi lại lúc trước, tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Vương Thạch nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không ổn, lấy cớ đi vệ sinh nên đi ra ngoài, lục lọi tìm số điện thoại mà Quý Lan đã để lại cho bọn họ gửi tin nhắn cho cô.
[Xin chào cô, tôi là phóng viên thực tập của tòa soạn Tuần San Bát Quái, Vương Thạch. Tôi đã phỏng vấn cô cùng với một phóng viên khác ở trước cửa trường thi đại học vào mấy ngày hôm trước, không biết cô còn nhớ tôi không.
Tôi vừa mới nhận được thông báo rằng, cấp trên của tòa soạn yêu cầu bọn tôi đêm nay tăng ca đẩy nhanh việc làm một chuyên mục về cô, nhưng mà nhìn vào những gì xảy ra trước mắt thì có vẻ như tình hình không được thuận lợi với cô lắm, có lẽ sẽ tạo ra một số tác động tiêu cực.
Đương nhiên, tôi biết cô là người vô tội, nhưng mà... vì lý do tính chất của công việc, tôi thành thật xin lỗi cô.]
Gửi tin nhắn đi xong, cậu ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bản thân vẫn còn quá mềm lòng, tại sao lại làm ra hành động không phù hợp như này. Tin nhắn này cũng là vì cách làm người của cậu ta, cậu ta vẫn còn tiện tay quá.
Vừa định quay lại làm việc thì nhận được một tin nhắn mới.
Là Quý Lan.
[Nhớ rõ. Tại sao anh lại nói cho tôi điều này?]
Vương Thạch tự hỏi một lát rồi trả lời lại.
[Cảm thấy cô quá thảm, có chút không đành lòng.]
Kỳ thật không chỉ đơn giản là nguyên nhân đó, cậu ta cứ cảm thấy một người có thể làm trò trước mặt camera tát vào mặt người đàn ông kia thì không thể nào cho bọn họ tùy tiện quăng nồi cho mình được.
[Bảo Trần Lỗi viết bản thảo chậm lại đi, bên tôi có thứ tốt có thể xoay ngược lại tình thế.]
Đối phương trả lời lại, ánh mắt Vương Thạch sáng lên, quả nhiên! Cậu ta không có nhìn nhầm!
Cậu ta khoe khoang chạy vào văn phòng cho Trần Lỗi xem tin nhắn, Trần Lỗi phất phất tay: "Coi như không nhìn thấy đi, mỗi năm đều có rất nhiều người muốn xoay ngược lại tình thế như vậy, cấp trên bảo làm cái gì thì chúng ta làm cái đó đi. Bây giờ đã nửa đêm rồi mà đột nhiên xảy ra vấn đề như thế này, chúng ta không hoàn thành bài báo cho ngày mai được thì có khả năng hai ta đều phải cuốn gói cút khỏi đây đó!"
Cậu ta nghe lời trả lời lại Quý Lan.
[Thật sự xin lỗi cô, lão đại không cảm thấy hứng thú lắm. Xin lỗi.]
Đối phương lại gửi tin nhắn đến.
[Chẳng lẽ hai người không có ý tưởng muốn tự khởi nghiệp sao?]
___
Trong xe.
Quý Lan nhìn chằm chằm vào tin nhắn đã gửi đi lâm vào trầm tư, đối phương không trả lời lại.
Thứ tốt mà cô nói chính là những video đã được ghi lại kia.
Chẳng qua là cô đang đánh cược, đánh cược rằng dã tâm của hai tên phóng viên kia có đủ lớn hay không.
Nếu bọn họ trả đũa, phát tán tin nhắn của mình ra ngoài thì chỉ sợ lại là một trận bão táp khác.
Nghĩ đến đây, Quý Lan nắm chặt bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.