Editor: Nại Nại
Ba phút sau, cô nhìn nội dung của tin nhắn vừa mới nhận được, thở phào một hơi.
Cược đúng rồi.
"Trần Vũ, có thể đưa tôi đến đây được không?" Quý Lan hơi hơi nghiêng người, đưa địa chỉ trên điện thoại cho người đàn ông bên cạnh mình nhìn.
"Được." Trần Vũ liếc mắt qua nhìn, không cần google map cũng biết đó là đâu.
Số 69, đường Trung Sơn Nam, thành phố W.
Trụ sở của tòa soạn Tuần San Bát Quái.
Mặc dù tòa soạn này ở thành phố W, nhưng đã thành danh nổi tiếng khắp cả nước.
Chính xác mà nói thì nó đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước sau khi nổi tiếng trong giới giải trí.
Không đơn giản chỉ là tạp chí bằng báo hay giấy, mà trang web trực tuyến của của họ cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Mỗi một ngôi sao nào đó đều có khả năng sẽ nhìn thấy cuộc sống riêng tư của bản thân sẽ bị in chần dần trên mặt báo, cùng với những bộ môn đam mê nào đó không dám bại lộ.
Ví dụ như chuyện ngoại tình, hay là xu hướng tình d*c này nọ, thậm chí còn có cả hít mai thúy.
Đương nhiên, những tin tức đó bọn họ đều có thể dùng tiền mua lại, tùy thuộc vào việc bạn có đủ khả năng để chi trả hay không thôi.
Càng nổi tiếng thì càng sẵn sàng để chi tiền mua những tin tức tiêu cực về bản thân, còn các ngôi sao flop thì càng không có tiền thì đều phải kiếm tư bản, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Cho nên những gì được lên báo mãi mãi chỉ là những chuyện bàn tán về những nghệ sĩ tuyến 18, cùng với một số thói quen đam mê vô hại của các ngôi sao hạng nhất.
Tóm lại, là một thứ đồ chơi có không khí bất chính.
Trần Vũ hiểu rất rõ là bởi vì anh đã từng bị chụp ảnh một lần.
Trên trang web nào đó đã đăng một bức ảnh vào một buổi sáng sớm có ánh nắng ấm áp nào đó, anh dắt chú chó Bichon Frise của mình đi dạo mà không xích nó lại, ngay lúc đó Trần Vũ đang dần bước chân trên con đường chuẩn bị trở nên nổi tiếng, bị một ít antifan nhìn thấy, kích động tóm lấy anh rồi bắt đầu chỉ trích anh điên cuồng.
Chỉ trích đến độ thiếu chút nữa anh có bóng ma tâm lý với chó.
Thật ra chân tướng của sự thật là, đó chính là chú chó tên Mao Mao của người đại diện của anh. Mao Mao cũng không bao giờ đeo dây xích. Anh suy nghĩ vì vấn đề an toàn, cho nên mới vào mua một chiếc dây xích từ cửa hàng thú cưng ra, nhưng trước khi kịp đeo vào cho nó thì đã bị một tia sáng chói lòa của đèn flash chiếu tới làm mù mắt chó.
Nghĩ vậy, Trần Vũ thở dài, Quý Lan bị nhà này theo dõi cũng là do xui tám đời mới có.
Cô không có tiền, không quyền, bị theo dõi thế này có lẽ đơn giản là tòa soạn muốn ké fame tạo chút nhiệt độ.
Hai người hai loại tâm trạng, trời càng ngày càng tối, cho đến khi đèn đường càng lúc càng sáng.
Đã đến thành phố W rồi.
Rẽ trái rẽ phải đến trước trụ sở, anh còn chưa nói gì thì Quý Lan đã vô cùng lo lắng bỏ lại một câu rồi vội vã xuống xe: "Anh ở đây chờ tôi."
Trần Vũ bất lực, anh thật sự thành tài xế rồi.
Tài xế thì tài xế đi, để cho tài xế anh đây làm một chút chuyện giải trí đã.
Ví dụ như lướt Weibo.
____
Rạng sáng 1 giờ, còn cách báo được chuyển đi in hai tiếng nữa.
Trần Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, hoảng loạng.
Nếu không nghe theo lệnh của cấp trên, anh ta và Vương Thạch chắc chắn sẽ bị sa thải, nói không chừng còn sẽ vì chuyện này mà chọc vào vụ kiện tụng càng phiền phức lớn nữa.
Thật ra ngay chính bản thân Trần Lỗi cũng không hiểu vì sao mình lại bị mấy chữ 'khởi nghiệp' này hấp dẫn, ma xui quỷ khiến mà đồng ý giúp Quý Lan lật ngược tình thế. Tuy rằng vào khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn kia, lượng adrenalin*của anh ta hiển nhiên đã vượt mức cho phép.
(*Enzym phenylethanolamine-N-methyltransferase (PNMT) chuyển đổi thành adrenaline trong tủy thượng thận. Sự giải phóng của nó được kích hoạt bởi sự kích hoạt của hệ thần kinh giao cảm để đáp ứng với căng thẳng.)
Rõ ràng là từ sau lần trước anh ta đã không còn gì để ăn rồi, chỉ có thể dựa vào tiền lương ít ỏi mỗi tháng để tạm sống qua ngày, còn khởi nghiệp?
Thật là buồn cười.
Thở dài một hơi.
Trần Lỗi cào tóc, tâm loạn như ma.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, người đến là một cô gái nhỏ.
Cô mặc chiếc váy thêu hoa màu đen, cùng với khuôn mặt tiều tụy bước vào.
Là Quý Lan.
Khi vừa bước vào cửa Quý Lan đã nhìn thấy dáng vẻ của Trần Lỗi, lập tức hiểu ra anh ta vẫn còn do dự, do dự xem có nên giúp cô hay không.
Cho nên cô cần phải lấy ra chứng cứ hữu dụng đầy sức thuyết phục mới được.
"Khoan hẳn nói mấy chuyện khác, xem thứ này trước đi."
Cô kéo ghế qua ngồi xuống: "Tôi có thể mượn máy tính một chút không?"
Trần Lỗi ra hiệu, Vương Thạch ngoan ngoãn đưa máy tính của mình cho Quý Lan.
Cô thuần thục đăng nhập vào mục email, rồi nhấp vào các video đã được camera tự động tải vào email trước đó, tổng cộng có năm video.
Nếu như nhớ không lầm thì phần lớn nội dung nằm ở video thứ hai và video cuối cùng.
Nhấp mở vào video thứ hai, rồi tăng âm lượng lên mức tối đa.
Mới ban đầu chỉ là những hình ảnh nhàm chán, chỉ là những điều cô tự nói chuyện lầm bầm một mình ở trên giường, Quý Lan tua nhanh video qua phần đó, tiếp theo màn hình lâm vào trong bóng tối, có lẽ là về đêm rồi. Cô tiếp tục tua nhanh đi, là hình ảnh cô nằm ở trên giường ôm gối lăn lộn.
Chính là lúc này.
Quý Lan xoay máy tính lại, phát tiếp đoạn video cho Trần Lỗi xem.
Trong màn hình là đoạn Dương Kiến Quốc hơn nửa đêm mò vào phòng cô, tiếp theo c ởi quần ra, sờ sờ khuôn mặt của cô rồi cuối cùng bị đánh ngã xuống đất. Ngay cả lúc sau tiếng cảnh sát đến bắt người về đồn cũng vang lên vô cùng rõ ràng.
Không thể không nói, cái camera có tia hồng ngoại này mua rất đáng tiền.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Trần Lỗi, Quý Lan cười cười: "Còn nữa."
Cô tiếp tục mở vào đoạn video cuối cùng kia.
Mở đầu là lời nói tàn nhẫn của Dương Kiến Quốc: "Đợi nó về đi, dù không vâng lời cũng phải vâng lời! Thật sự nghĩ tao ăn chay hả!"
Tiếp tục tua nhanh.
Phía sau là hình ảnh sau khi một nhà ba người bọn họ phát hiện ra có camera, chửi rủa cô rồi còn đắc ý cho rằng mình đã phá hủy chứng cứ rồi. Thậm chí còn tính toán lừa cô ra ngoài, dạy dỗ cô một trận.
Ba khuôn mặt xấu xí kia được ghi lại vô cùng rõ ràng.
"Tôi nghĩ chỉ cần dùng mấy thứ này cũng đủ để giúp tôi lật ngược tình thế rồi."
Xem hết video xong, Quý Lan rời khỏi email, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình: "Còn chuyện Dương Kiến Quốc gây rối ở bên ngoài trường thi đại học vào ngày hôm sau cũng đã được anh quay phim lại rồi. Nếu cộng đồng mạng nhìn thấy thái độ kiêu ngạo lúc ấy của lão cùng với nỗi oan ức của tôi, thì liệu họ có còn đứng về phía lão như bây giờ nữa không?"
"Cộng đồng mạng là những người dễ bị dư luận dẫn dắt nhất."
Quý Lan túm lấy vài sợi tóc đảo quanh đầu ngón tay mình: "Nếu như bọn họ phát hiện ra, thật ra tòa soạn Tuần San Bát Quái đã biết chân tướng từ lâu, nhưng lại chậm chạp không chịu công bố ra ngoài. Ngược lại còn cố ý lái dư luận sang hướng đi sai lầm khác, dắt bọn họ giống như dắt bò thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi vừa mới lướt qua Weibo cùng với Thiên Nhai của anh nha, sức ảnh hưởng rất lớn nha."
Trần Lỗi không nói gì, anh ta còn đang suy nghĩ.
Vương Thạch ở bên cạnh đưa ly nước cho Quý Lan: "Cô biết phương thức liên lạc của bọn tôi mà, rõ ràng có thể làm sáng tỏ từ sớm, vì sao lại luôn kéo dài thời gian vậy, bây giờ quậy đến độ gây ra mạng người, mới đến..."
"Mới đến tìm các anh sao?" Vẻ mặt của Quý Lan không có tí cảm xúc nào: "Bởi vì tôi từng cho rằng, một nhà ba người bọn họ còn có nhân tính cơ bản nhất của con người. Nhưng mà bây giờ xem ra, hình như tôi sai rồi."
Nói là nói như vậy, nhưng đương nhiên cô không phải nghĩ như thế rồi. Ngay từ đầu Quý Lan chỉ là cảm thấy, nếu như cô cứ để vậy mà tùy tiện đăng mấy đoạn video đó lên Weibo thì không chỉ không đủ sức thuyết phục mà còn khiến sự nhiệt tình và hứng thú của cộng đồng mạng tiêu tán quá sớm.
Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu là vì Weibo có thể dễ dàng xóa bỏ và khóa tài khoản.
Cô tuyệt đối không thể trở thành bia đỡ đạn cho tư bản trong việc bảo trì hệ thống được.
Khó khăn lắm mới tích góp được một chút danh tiếng như vậy thôi.
Chỉ tiếc bây giờ xem ra, là cô sai rồi.
"Cô Quý, ba người chúng ta đều hiểu rõ đoạn video này có thể giúp cô xoay chuyển thế cục." Trần Lỗi còn nhấn mạnh vào chữ 'cô' này nữa. Ý anh ta muốn nói nếu giúp Quý Lan đảo ngược tình thế thì hai người bọn họ phải thất nghiệp.
Không đáng đâu.
"Không dối gạt gì cô chứ, lúc cô vào chắc cô cũng đã nhìn ra rồi, toàn bộ người sống trong tòa soạn ngoại trừ nhân viên bảo vệ và bảo vệ gác cổng thì chắc cũng chỉ còn có hai người bọn tôi. Không phải bọn tôi quan trọng bao nhiêu mà là hai người bọn tôi có mệnh làm cu li thôi."
Anh ta vẫy vẫy tay bảo Vương Thạch ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Yêu cầu của bọn tôi cũng không cao, lương tháng được tầm bốn đến năm ngàn, ban ngày chạy loanh quanh khắp thành phố, buổi tối lại phải xử lý báo giấy để in ấn cho ngày mai, chỉ vì để kiếm sống qua ngày thôi. Muốn lật đổ kế hoạch của cấp trên, để giúp một người xa lạ thì không đáng đâu."
Anh ta nắm chặt cây bút trong tay, từng chút từng chút gõ xuống mặt bàn.
Cũng gõ vào trong lòng anh ta.
Vương Thạch ở bên cạnh im lặng uống nước, tất cả mọi chuyện cậu ta đều nghe theo lão đại.
"Hơn nữa, cô dựa vào cái gì cảm thấy bọn tôi có dã tâm tự khởi nghiệp vậy?" Tuy rằng anh ta cũng rất muốn, nhưng mà anh ta không dám: "Nói thêm nữa, cho dù bọn tôi có phần dã tâm đó, thì chỉ dựa vào một vụ lật ngược tình thế của cô chỉ sợ cũng không đủ được. Cô phải biết là thành lập một phương tiện truyền thông mới cũng không phải là trò chơi của trẻ con, chỉ riêng khoản đầu tư tài chính đã không hề nhỏ rồi."
"Chỉ vì anh có động lòng thôi."
Quý Lan khẽ ngước mắt lên, Trần Lỗi hẹn cô đến còn không phải là vì động lòng sao?
"Nhưng mà, chỉ nhiêu đó đương nhiên không thể." Quý Lan lại bổ sung thêm: "Nhưng mà chắc hai anh đã biết chữ 'Tuần San Bát Quái' này tồn tại trong giới giải trí như thế nào."
"Là khiến các ngôi sao căm thù đến tận xương tủy nhưng lại không thể không ngoan ngoãn trả giá tiêu tiền, nếu bây giờ nhảy ra một phương tiện truyền thông mới khác hoàn toàn, đối nghịch lại với họ thì tôi nghĩ về công hay về tư thì những ngôi sao đó đều sẽ tán thành. Ở trong cái thời buổi hiện giờ, thành lập một trang web truyền thông cũng không khó. Các anh có năng lượng, nếu như đồng ý chạy loanh quanh khắp thành phố kiếm tin tức cho toà soạn thì vì sao không vì bản thân mà suy nghĩ tự lập kế hoạch cho mình? Đặc biệt là anh, Trần Lỗi, anh cũng đâu còn nhỏ nữa. Tiền lương bốn đến năm ngàn này, còn không đủ khả năng để mua một căn nhà nữa."
Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ: "Nếu như các anh giúp tôi giải oan đòi lại công lý trong chuyện này, anh sẽ thiết lập được một dấu hiệu chính nghĩa dưới táng cây trong lòng của cộng đồng mạng. Nếu như anh có được thông tin nội bộ nhanh hơn Tuần San Bát Quái rồi đi ngược lại, phản đối lại họ bằng mọi cách thì anh sẽ có tương lai tươi sáng hơn."
Quý Lan cười: "Hơn nữa, làm người cần phải có lương tâm nha. Thân là người đưa tin, chẳng lẽ không nên có một tố chất đạo đức cơ bản nhất ư?"
Trần Lỗi không nói gì, anh ta cũng khinh thường cái công việc đổi trắng thay đen mỗi ngày như thế này, nhưng mà cuộc sống ép buộc anh ta phải làm vậy mà.
Anh ta có hơi dao động: "Càng nhanh hơn?"
Phóng viên của Tuần San Bát Quái có mặt khắp nơi trên khắp cả nước, muốn càng nhanh hơn, trừ phi...
"Bây giờ tôi cũng là người trong giới nha, tôi có thể cung cấp thông tin mới nhất cùng với bằng chứng xác thực." Quý Lan quay đầu lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng: "Hơn nữa, chi tiêu mấy tháng đầu của các anh, tôi có thể cùng gánh vác."
Còn có một tháng, Phương Hạ chắc hẳn sẽ rất hot. Sau khi hot rồi thì cái gọi là tin tức nội bộ thì với cô mà nói còn không phải là chuyện hằng ngày hay sao?
Còn vấn đề tiền bạc thì Phương Hạ có rất nhiều. Nếu có thể thuận tiện tài trợ cho một công ty truyền thông mới thành lập thì từ lúc đó, tương lai của cô ấy lại càng như là dệt hoa trên gấm.
Dù nhìn nhận thế nào thì đây cũng là một vụ mua bán có lời.
"Cho nên, chúng ta hãy hợp tác đi." Quý Lan cười đến độ mi mắt cong cong: "Tôi còn có thể cung cấp luật sư nha, hai người các anh làm xong công việc của ngày hôm nay là có lẽ có thể nghỉ việc rồi. Nếu như người của Tuần San Bát Quái đến gây sự thì hai người cứ to gan thưa kiện là được, mọi chi phí sẽ được chi trả."
"Chỉ dựa vào hai người các anh, chơi một vố vào cấp trên đã từng khinh thường các anh, nghĩ thế nào cũng là một chuyện vô cùng k1ch thích đấy." Quý Lan bổ sung thêm một câu.
Điều kiện thật sự là làm người ta rung động, Trần Lỗi cắn chặt răng, đập lên bàn một cái: "Được."
Bây giờ còn hơn một tiếng nữa là tới ba giờ rồi, đã rất lâu rồi cấp trên không quan tâm đ ến chất lượng của báo chí, chỉ cần miễn cưỡng ở mức chấp nhận được không có gì trở ngại, thuận tiện thêm chút mánh khóe để chèn thêm vào một vài hình ảnh hơi bắt mắt thì hoàn toàn có khả năng, lực chú ý của bọn họ bây giờ đã đặt trên trang web từ lâu.
Cho nên Trần Lỗi có quyền lợi sửa đổi bản thảo.
Đây cũng là cơ hội để những nhân viên ở tầng dưới chót chuỗi thức ăn phản kháng.
Anh ta bất chấp mọi giá.
Để khiến cho chân tướng được phơi bày dưới ánh sáng.
Báo chí khác với trang web, nó là sự tồn tại hàng thật giá thật không thể bị xóa bỏ.
Cho nên một khi giao bản thảo cho họ in ấn, sản xuất ra thì không còn đường lui nữa.
Chuyện bây giờ anh ta phải làm là ghi những sự thật đau lòng khiến ngươi ta rơi nước mắt bằng những phông chữ đậm cực lớn trên tờ báo của tòa soạn Tuần San Bát Quái của số báo ngày hôm nay, cùng với những hình ảnh chụp màn hình trong video của Quý Lan vào.
Còn ở cuối bài báo giải thích thêm chuyện này không liên quan gì đến Tuần San Bát Quái, mà là do Trần Lỗi anh ta không nhìn được nữa, cho dù anh ta có bị bắt từ chức cũng phải nói ra sự thật.
Nói làm là làm, Trần Lỗi mở word lên bắt đầu giành giật từng giây gõ chữ.
Vương Thạch ở bên cạnh thấy thế cũng lấy chiếc laptop chuyên dụng để xử lý những chi tiết trong video.
Còn Quý Lan thì lại đăng bài viết trên Weibo về những thứ vừa nghĩ ra trên xe lúc nãy.
Bởi vì cô vừa mới biết rằng thì ra Dương Kiến Quốc bị Dương Đan Di đẩy xuống lầu.
Điều này khá thú vị.
____
Quý - Lan.
Trần Vũ nhập hai chữ này vào thanh tìm kiếm của Weibo, nhưng không hiển thị kết quả người dùng liên quan. Anh cười cười, cũng đúng, làm gì có ai giống như diễn viên bọn họ lấy tên thật làm ID đâu.
Nhưng mà cô đã bị vạch trần hết thông tin đời tư rồi, nên tìm ra được Weibo của cô cũng không phải là chuyện gì khó.
Lướt lướt dần xuống dưới, cuối cùng cũng tìm được.
"Hữu Hữu Hữu Mộc."
Vào trang cá nhân, vừa lúc nhìn thấy bài viết vừa mới đăng.
Trần Vũ nhướng mày, bản thân mình ở đây chờ đợi vừa ngáp ngắn ngáp dài, thế mà cô còn có tâm trạng đăng Weibo?
Nheo mắt lại, anh cẩn thận đọc nội dung.
[Nếu cái chết có thể khiến chân tướng tan thành mây khói, thì có biết bao nhiêu sự bất công phải chôn vùi trên vùng đất rộng lớn mênh mông này. Tôi tôn trọng người đã khuất, nhưng càng tôn trọng sự thật hơn.
Mọi người sẵn sàng lên tiếng vì kẻ yếu, tôi tưởng đây là biểu hiện của sự công lý, chính nghĩa. Nhưng mà, không phải chúng ta nên tôn trọng sự thật một chút sao?
Không nói dài dòng thêm nữa, bị mắng cả ngày rồi, tôi chỉ muốn nêu ra tình hình thực tế mà mọi người không chú ý đến, mời mọi người vui lòng nhấp vào hình ảnh và đường links bên dưới.
Cuối cùng, vẫn là câu nói kia, chúc cho những kẻ si ngốc đã thay nhau mắng chửi tôi trước khi sự thật được công bố, từng người một sẽ được nổi tiếng bay tận lên trời cao, cả nhà sống lâu trăm tuổi. Ai cho mấy người có can đảm thay cảnh sát đến phá án vậy?
Nhân tiện, nhóm anh hùng bàn phím có thể dành ra một số tiền nhỏ, đi mua số báo của Tuần San Bát Quái của hôm nay mà xem đi.]
[hình ảnh] [hình ảnh]
[links] [links] [links].]
Nhấp vào hai hình ảnh trong bài đăng, hình như là tấm chụp màn hình của phần ghi chú trong điện thoại với nội dung:
[Trước hết, sau khi suy nghĩ kỹ thì tôi nên giới thiệu bản thân sơ qua một lượt đã, tuy rằng thông tin cá nhân của tôi có lẽ mọi người cũng đã nắm rõ còn hơn cả tôi rồi. :)
Tôi tên Quý Lan, năm nay được 18 tuổi, đang học tại trường Lục Trung của thành phố W, không bố không mẹ, nuôi hai con chim. Từ hồi kỳ nghỉ hè vào 3 năm trước tôi đã sống nhờ ở nhà người đã khuất là Dương Kiến Quốc.
Do chế độ học tập hoàn toàn khép kín của trường học cho nên ba năm qua, tôi chỉ ở nhờ nhà người đã khuất vào mỗi cuối tuần cùng với một phần của kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè mà thôi. Tôi tự tin bản thân tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự hòa hợp của hai vợ chồng bọn họ cùng với mối quan hệ tình thân của hai bố con.
Hơn nữa trong suốt khoảng thời gian ba năm đó, tôi không chỉ tự trả học phí cho bản thân, mà còn mỗi tháng nộp lên một ngàn tiền sinh hoạt phí cho bọn họ, để trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình cho họ.
Một tháng chỉ ở tám ngày, thậm chí còn ít hơn cả tám ngày nữa, tương đương một ngày tốn hơn một trăm, có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ở một cái khách sạn nho nhỏ thôi còn có lời hơn, tiết kiệm chi phí hơn. Ít nhất thì không cần phải chịu sự khinh bỉ, khinh thường hay chịu uất ức, phải ăn thức ăn thừa qua đêm.
Đương nhiên, tôi cũng biết là vậy. Nhưng mà tôi chỉ là cảm thấy rằng, nhà, có còn tốt hơn là không có.
Vốn dĩ cho rằng chỉ c ần sau khi thi đại học xong, thì có thể vui vẻ thoải mái vượt qua ba tháng cuối cùng ở thành phố W với bọn họ, nhưng mà mọi thứ lại diễn ra rất nhanh.
Ngày 7 tháng 6, sau khi thi xong môn toán, tôi tính toán thấy điểm thi của mình cũng không tệ lắm, hơn nữa còn muốn thay đổi bản thân cho nên đến trung tâm thương mại Phương Đông thay đổi diện mạo. Cũng chính vào nửa đêm cùng ngày, người đã khuất Dương Kiến Quốc mò vào phòng của tôi, ý đồ muốn tiến hành cưỡng gian tôi.
Tôi không biết ông ta đã âm mưu từ lâu hay là nhất thời nổi lên lòng tham. Nhưng mà cưỡng gian là sự thật, không bác bỏ được.
Sự trong trắng là thứ quan trọng nhất của bất cứ một cô gái nào, vì vậy tôi đã phòng vệ một cách chính đáng, đạp vào chỗ hiểm của ông ta rồi báo cảnh sát.
Tất nhiên nói miệng thì không có bằng chứng, đương nhiên tất cả đều có chứng cứ hết.
Tôi nghĩ, chuyện lắp một cái camera ở khu vực cá nhân riêng tư của mình cũng không phải là hành vi trái pháp luật gì đúng không? Tôi cũng chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc một thiết bị nho nhỏ mà tôi tiện tay mua để ghi lại chất lượng giấc ngủ của mình, lại có thể cung cấp cho tôi bằng chứng mạnh mẽ nhất hữu dụng nhất như thế này.
Vui lòng nhấp vào đường links bên dưới để xem lại đoạn video giám sát đó, không hề có thêm thắt hoặc cắt bỏ.
Công lý nằm ở trong trái tim của mỗi người dân.
Nếu như có điều gì sai trái, vậy tôi phải làm như thế nào để khiến mọi người không còn mắng tôi nữa?
Là bản thân mình phải chủ động c ởi sạch quần áo để đi lấy lòng Dương Kiến Quốc, khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn ư?
Hay là tôi nên nhỏ giọng ngọt ngào vừa để mặc cho ông ta giở trò rồi vừa giảng đạo lý cho ông ta nghe?
Hay thậm chí là đến khi ông ta để nửa người dưới của mình xâm phạm vào nửa người dưới của tôi rồi, tôi mới ấm úc mà đứng ra lên án công khai?
Mấy người hãy nói cho tôi nghe với!
Mấy người tìm ra thông tin liên lạc của tôi còn xúc phạm mắng chửi tôi ấy, mau nhảy ra nói cho tôi biết đi!
Nếu nhất định phải nói là tôi sai, vậy sai ở chỗ không đưa ra bằng chứng ngay từ đầu.
Bởi vì tôi từng cho rằng, cho dù có là người xấu xa đến đâu thì vẫn nên còn chút nhân tính cuối cùng.
Mọi bằng chứng tôi có đều nằm ở trong đường links, đúng hay sai thì mời mọi người tự mình phán đoán.
Điều cuối cùng, chẳng phải bọn họ còn một cô con gái còn sống sao, vì sao mọi người không đi hỏi chân tướng từ chị ta đi?
Lời nói của người sống sót cũng có giá trị tham khảo lắm đấy.
Với lại, trên sân thượng nơi người đã khuất nhảy lầu có camera theo dõi, tôi nghĩ nếu có thể tìm lại được đoạn phim đã được ghi lại thì sự thật có thể sẽ được đưa ra ánh sáng.]
Có chút thú vị.
Trần Vũ cười cười, cô vừa đáng thương trần thuật lại sự thật, vừa lại chuyển dư luận lên đầu người sống sót duy nhất.
Quý Lan, là một bậc thầy trong việc tạo dựng dư luận.
Anh thuận tay nhấp vào đường links đó.
Đường links đầu tiên là giao diện trang web của tòa sạn Tuần San Bát Quái, hình như là một đoạn video phỏng vấn người đã khuất ẩu đả với một bà lão.
Đường links thứ hai đen thui, khô cứng. Thoạt nhìn hình như là đoạn camera đã được ghi lại như lời Quý Lan đã nói.
Cái đường links thứ ba không cần click vào cũng biết, có lẽ cũng là chứng cứ.
Suy nghĩ một chút, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, anh quyết định đổ ít dầu vào lửa cho cháy thêm chút.
Nhấn nút chia sẻ, ghi caption: [Cố lên, đừng bị lời đồn đãi vớ vẩn đánh bại, tôi tin em. [trái tim].]
Thành công đăng bài.