Editor: Nại Nại
Ngày 1 tháng 10, ngày lễ Quốc Khánh.
Quý Lan hiếm khi mới được ngủ một mạch cho đến khi tự nhiên thức dậy.
Kể từ khi ngày lễ Quốc tế Lao động 7 ngày nghỉ bị hủy thì ngày lễ mỗi năm dù lớn hay nhỏ đều chỉ có 3 ngày, chỉ trong 3 ngày này còn có hai ngày cơ bản là ngày nghỉ cuối tuần.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Quý Lan cũng không thể nào hiểu nổi, những ngày lễ 1/5 hay Tết gì đó lại trùng ngay hai ngày cuối tuần hay vậy không biết nữa.
Cho nên so sánh với ngày lễ Quốc Khánh kéo dài suốt 7 ngày, đúng là hiếm thấy.
Động đậy ngón chân rồi nhấc chân lên, Quý Lan ngồi thẳng dậy, vẻ mặt ngái ngủ... nên dậy rồi.
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy một chồng sách trên bàn cách đó không xa, lại lâm vào trầm tư.
Khoảng cách giữa các trường đại học cũng y hệt như sự chênh lệch giữa con người với nhau vậy.
Ngôi trường mà cô học kiếp trước, căn bản chưa từng nghe nói đến cái gì mà bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, nghỉ một cái là rời xa trường học ngay. Kiếp này thì hoàn toàn ngược lại, nếu muốn trở thành con người thành công, thì học tập và công việc ngày ngày cùng cố gắng tiến lên.
Mấy giáo sư dạy toán nâng cao và lập trình ngôn ngữ C như thể đã hẹn nhau từ trước, mỗi một môn đều phát bài tập về nhà cho sinh viên. Sau đó giáo sư tổng hợp ở cách vách nghe thấy thế cũng góp vui cắm một chân vào.
Cứ như vậy, ai nấy đều nhận được món quà trong ngày lễ.
Ha.
Quý Lan cười lạnh.
Cô là ai, cô là người đã sống hai đời, hơn nữa kếp này còn cố gắng nghe giảng nghiêm túc học tập nữa, cô không phải là học bá thì còn ai nữa?
Sau khi thức dậy thì cô ngồi vào bàn làm bài tập hết cả ngày, không thèm ăn không thèm uống, y như tu tiên mà hoàn thành hết bài tập về nhà... ngoại trừ môn lập trình ngôn ngữ C.
Vào khoảnh khắc cô đặt bút xuống, cô đột nhiên cảm thấy hôm nay trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Hình như thiếu tiếng chim kêu rồi.
___
Ngày 3 tháng 10, ngày lễ Quốc Khánh.
Lý Bân phát hiện hai ngày qua Quý Lan rất u buồn.
Nghe nói là chim bị lạc.
Cho nên bây giờ hắn đang cà lơ phất phơ xuất hiện ở chợ bán hoa và chim.
Thân là một ông chủ biêt chăm sóc cho nhân viên, vừa đúng lúc hắn lại có tiền, vì để thể hiện một ít ưu điểm không nhiều lắm của mình, hắn quyết định mua cho Quý Lan con mới.
Tối hôm qua hắn đã dành 1 tiếng đồng hồ để lướt Weibo của Quý Lan, cuối cùng cũng tìm được tấm hình cô đăng, một tấm thành danh mấy tháng trước kia... tấm ảnh makeup tàn nhang.
Trong góc của tấm ảnh đó có một con chim nhỏ.
Lông vàng nhạt, trông rất mềm mại, không nhìn rõ mặt nhưng trông nó hơi béo.
Phóng to bức ảnh ra, phục hồi các chi tiết rồi hắn lưu lại, đem tới chợ bán hoa và chim.
Cong môi, cười tươi y như hoa cúc.
Ông đây là ông chủ yêu quý nhân viên nhất trên thế gian này.
Ai dám tranh với ông đây!
Chân trước vừa mới vào chợ, ngay lập tức tai anh ta sắp điếc đến nơi.
Khắp nơi toàn là tiếng chim hót, cùng với mùi vị khó diễn tả, ngay cả không khí xung quanh cũng rất ẩm ướt, nhìn cả một dãy có đầy đủ màu sắc từ trắng đen đỏ, nhưng không có màu vàng nào cả.
Cuối cùng thật sự không tìm nổi nữa, hắn tiện tay kéo một bà chủ tới, chỉ vào ảnh chụp hỏi con này là chim gì.
Bà chủ với vẻ mặt ghét bỏ nhìn vào tấm ảnh, vỗ vỗ tay phủi sạch vỏ hạt dưa rồi chỉ cho hắn hướng đi đúng... đi thẳng rẽ phải, góc tường có một ông chú, mấy con trong sọt đó lấy con nào thì lấy, một con 5 tệ.
Lý Bân mừng thầm, không nghĩ tới Quý Lan lại tiết kiệm cho hắn như vậy.
Ha ha, một con 5 tệ.
Ông đây có thể lấp chim đầy nhà cô.
10 phút sau, hắn nhìn đàn gà con kêu chít chít trong sọt, lâm vào trầm tư.
Quý Lan này nuôi... mẹ nó rốt cuộc là chim hay là gà?
Thôi thôi, dứt khoát mua ít gà với ít chim luôn đi, thành ý như vậy cũng đủ rồi!
___
Cho nên Quý Lan bây giờ, nhìn một đám động vật nhỏ kêu ríu rít trước mặt, đầu đau như búa bổ.
Cuối cùng cô cũng chấp nhận được sự thật rằng Cẩu Đản đã rời đi rồi, tựa như lúc trước cô chấp nhận bản thân mình đã trọng sinh vậy.
Vô cùng nhanh chóng.
Buổi tối ngày hôm trước, cô tìm mọi ngóc ngách khắp nơi trong nhà.
Từ dưới gầm giường, phía sau cửa, góc tường, gầm sô pha, nhưng không thu hoạch được gì.
Ngay cả lấy hết đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra ngoài, xếp thành một ngọn núi nhỏ tỏa hương thơm ngào ngạt ở ngoài phòng khách, nhưng Cẩu Đản vẫn không chịu xuất hiện như cũ.
Không thấy cục thịt mềm mại béo béo đâu nữa.
Giọng nói máy móc cũng đã biến mất.
Không dấu vết.
Sau đó, Quý Lan trở lại trên giường nằm an tĩnh ở đó.
Ngừng thở, ở trong bóng tối u ám, cố gắng bắt lấy những động tĩnh nhỏ nhặt trong phòng, rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường để tìm nguồn phát ra tiếng động.
Cô vẫn tin rằng Cẩu Đản không có đi. Nhất định là ăn quá nhiều rồi bị mắc kẹt ở đâu đó, không ra được.
Nhưng mà cuối cùng, những âm thanh phát ra đó chỉ toàn là những con chim hoang ở bên ngoài cửa sổ với tiếng gió thổi.
Trong bóng đêm, Quý Lan sờ sờ cánh tay trơn bóng của mình, chóp mũi cay cay.
Cẩu Đản đi rồi.
Không giống với lần trước, để lại tờ giấy bảo là đi hưởng tuần trăng mật.
Lúc này đây, nó đã đi thật rồi.
Nếu như lần trước, Cẩu Đản đột nhiên dẫn theo Nhị Nha trốn đi.
Thì ngay lúc này đây, nó mang đi sự mong đợi của cô.
Lần đầu tiên Quý Lan phát hiện, thì ra trên người con người thật sự xuất hiện đồng thời hai loại độ ấm.
Nước mắt nóng hổi, nhiệt độ cơ thể lại lạnh như băng.
Nhưng qua ngày thứ ba, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Đi rồi cũng tốt.
Không còn vướng bận.
Cô có cơ hội trọng sinh, thì đương nhiên người khác cũng sẽ có.
Chỉ là không biết chim nhỏ này, có phải còn lưu luyến băn khoăn giữa các ký chủ khác nhau hay không, tự giới thiệu bản thân một cách ngớ ngẩn: "Ta là hệ thống trọng sinh 233 của cô."
Nên đi thì đi, nên tới mới có thể tới.
Chỉ là Quý Lan không ngờ đến điều mà cô chờ tới, lại là đám đồ chơi ríu rít này.
Cùng với con hàng Lý Bân ngáo kia.
"Đại lão, chỗ của tôi không phải trại nuôi gà." Quý Lan quyết đoán đóng cửa đuổi người.
Thông minh như Lý Bân, thất bại một lần làm sao có thể thất bại lần hai?
Không thể nào.
Hắn đưa một tay vào cửa an ninh, sau đó duỗi chân ra móc vào mép cửa, than khóc thảm thiết: "Cô! Không! Được! Làm! Như! Vậy! Đâu!"
Quý Lan sợ đến mức run rẩy buông lỏng tay ra.
Lý Bân hài lòng ôm một sọt sinh vật nhỏ, vui vẻ bước vào nhà đặt chúng xuống.
Hắn lộ ra ánh mắt hiền từ, vui sướng mà nhìn chằm chằm vào cẳng tay gà cẳng chân gà trong tương lai. Cái tay nhỏ chân nhỏ này, nuôi lâu thêm chút nhất định là món ngon.
Thậm chí hắn còn bắt đầu vui vẻ nghĩ xem nên thêm loại gia vị nào để đùi gà rán trở nên ngon hơn.
___
Chu Chính nhìn tấm ảnh trên bàn thất thần.
Đó là một tấm ảnh khiến trái tim anh ta rung động.
Đôi mắt to tròn, phong cách makeup mới lạ.
Thấy thế nào cũng là một cô gái nhỏ như tinh linh kỳ lạ.
Chỉ tiếc, không thuộc về anh ta.
Lần cuối cùng gặp mặt Quý Lan là một buổi chiều mờ tối.
Hoàng hôn của ngày hôm đó rất đẹp, chiếu lên người cô, khiến cô trở nên ấm áp dịu dàng. Cô đứng ngược sáng, đối diện với anh ta. Chu Chính chỉ nhớ rõ lúc ấy dưới ánh chiều tà, thời gian như dừng lại.
Đáng tiếc, duyên phận trên đời này luôn kết thúc ở một thời điểm nào đó.
Chu Chính từng cho rằng, giữa hai người vẫn còn nhiều không gian để phát triển, nhưng khi anh ta đang nghĩ cách nên thu hẹp khoảng cách như thế nào, thì cô gái nhỏ đã cụp đuôi giữa hai ch ân rồi nhanh chóng chuồn đi như một con mèo con.
Vô thanh vô tức.
Lặng yên không một tiếng động.
Chu Chính rất hối hận.
Hối hận lúc ấy không quyết đoán xuống xe, nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Cũng hối hận về tính cách hiền lành của mình, khiến cho sau khi anh ta hiểu rõ rồi lại đánh mất can đảm làm vậy.
Cho đến hôm nay, anh ra vẫn rất hối hận... hối hận bản thân vô dụng.
Quý Lan trong lòng anh ta, cuối cùng vẫn là như dừng ở buồi chiều ngày hôm đó. Ánh chiều tà vừa lúc chiếu vào bóng dáng của cô, ánh vàng rực rỡ, giống như một vị Phật.
Một vị Phật nhỏ trong lòng anh ta.
Quý Lan không hề ngoảnh đầu lại.
Vị Phật của anh ta cũng không ngoảnh đầu lại.
Chu Chính không phải chưa từng đến nhà tìm cô.
Chỉ tiếc không có một bóng người.
Lý trí nói với anh ta rằng thế là đủ rồi, dừng ở đây thôi.
Quan hệ giữa hai người, đến bước này chính là cực hạn rồi.
Anh ta với Quý Lan, là đối tác.
Quý Lan với anh ta... là người không thể nói nên lời.
Anh ta nghe theo sự lựa chọn của lý trí.
Nhưng nhiều ngày qua, đi ở trên đường thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô gái nhỏ, anh ta vẫn sẽ đi nhanh qua rồi quay đầu lại xác nhận xem đó có phải là Quý Lan hay không.
Cũng có rất nhiều đêm tối, anh ta mở mắt ra bật điện thoại lên để kiểm tra tin tức của cô.
Trong cuộc sống, con người luôn phải làm những điều trái với lương tâm của mình.
Vì danh tiếng cũng được, vì lợi ích cũng vậy.
Không có Quý Lan, dù sao Chu Chính vẫn sẽ bắt đầu hợp tác với Tuần San Bát Quái.
Là sợi dây kết nối từ bố anh ta.
Trước khi ra trường, anh ta từng tràn đầy tinh thần chiến đấu, muốn dựa vào tài năng và năng lực của mình để tự kiếm sống.
Nhưng sau khi rời khỏi ghế nhà trường, bắt đầu bước chân vào xã hội rồi, anh ta mới nhận ra ý nghĩ vậy thật sự quá ngây thơ.
Nếu không có cơ hội bắt đầu thì không có cơ hội hấp thụ ánh sáng.
Cuối cùng anh ta cũng bị khuất phục.
Tuần San Bát Quái rất tốt.
Có nhiều cơ hội hợp tác, mức độ nổi tiếng rộng rãi. Hơn nữa ngày nào phóng viên tuần san cũng gây chuyện, đắc tội không ít ngôi sao, thật sự rất cần một luật sư chuyên nghiệp.
Chu Chính anh ta chính người được chọn tốt nhất.
Vì thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn một tháng rưỡi, toàn bộ vụ kiện đều thắng kiện.
Biển hiệu 'công ty luật Chu Chính' cuối cũng cũng trở nên vang dội.
Có rất nhiều vấn đề giữa những người trưởng thành với nhau không liên quan gì đến đúng sai, chỉ nói về lợi ích.
Chỉ là đôi khi, anh ta sẽ nhớ đến Quý Lan.
Rất nhớ rất nhớ, nhớ đến độ tim can thắt lại.
Nhớ đến khuôn mặt trẻ thơ xinh xắn, giọng nói trong veo xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Vào mùa thu lá vàng tháng 10, hôm nay cũng là một ngày nắng chói chang.
Sau khi Chu Chính xử lý xong hết tất cả mọi chuyện, dựa theo địa chỉ đã nhận trên tin nhắn, đi đến quán cà phê ở kế bên... anh ta cũng không còn nhỏ nữa, nghe theo ý nguyện của người lớn trong nhà, đã đến tuổi nên đi xem mắt rồi.
Chu Chính không từ chối, cũng không tán thành.
Không có ý kiến.
Vẫn giữ khuôn mặt bình thường không có biểu cảm gì.
Ở trong quán cà phê, rất nhanh Chu Chính đã nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình.
Là một cô gái với vóc dáng tầm 1m6, làn da trắng nõn, makeup nhẹ nhàng.
Giữa đôi lông mày và đôi mắt có hương vị của vị Phật trong lòng anh ta.
Chu Chính đi lên trước, lễ phép mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chu Chính."
Tôi nghĩ chúng ta, có thể làm quen một chút...
___
Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh trôi qua nhanh như chớp mắt.
Quý Lan cuối cùng cũng điều chỉnh tâm trạng xong, thuận tiện tiễn đi một đống gà con và chim non ríu rít.
Cmn.
Cô vẫn còn là trẻ con, dựa vào đâu bảo cô chăm sóc mấy đứa trẻ con khác chứ... còn mẹ nó là một đống mấy đứa trẻ con mà Lý Bân ngày nào cũng ch ảy nước dãi nghĩ xem nên ăn như thế nào nữa.
Cho nên, cô quyết đoán mở thêm một lần rút thăm trúng thưởng, tiễn đi hết.
Lần rút thăm trúng thưởng kia còn tạo ra chấn động không nhỏ.
[Đệch mọe, beauty blogger tặng gà á! Cái này có thể ăn nha!]
[Làm sao mà mi có thể ăn động vật nhỏ dễ thương thế chứ!]
[Đánh tôi đi, đừng dừng lại!]
Đánh!
Đêm đó mở thưởng, một người hai con, còn tặng kèm thêm một cái ổ xa hoa và thức ăn trong nửa năm.
Vô cùng thú vị.
Chẳng qua là ngay khi danh sách giải thưởng được công bố, đầu cô lại đau như búa bổ.
Bởi vì trong những người đoạt giải lại có đại lão quen thuộc... Trần Vũ V.
Quý Lan nghĩ, tính toán ngày tháng thì cô sắp 1 tháng trời chưa gặp Trần Vũ rồi.
Từ lần trước gặp ở trung tâm bán máy tính kia đến giờ, đối phương chưa từng đến quấy rầy cô.
Nhưng tiền lương thì vẫn phát đúng ngày.
Điều này cũng làm Quý Lan nhảy ra một số tâm trạng nhỏ khó hiểu.
Như thể... bị kim ốc tàng kiều vậy.
Cái ý nghĩ này vừa nhảy ra, cô rùng mình nhanh chóng ném sau đầu.
Cô nghĩ, đây chỉ là một căn nhà cho thuê, không phải kim ốc.
Cô cũng không xinh đẹp gì, cũng không phải kiều.
Còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đối phương đã gửi tin nhắn đến.
[Trần Vũ V: Đem gà con đến studio của anh.]
Quý Lan: "..."
Nếu như cô chụp ảnh màn hình lại rồi bán cho một tạp chí lá cải nào đó, nói không chừng cô sẽ thu được chi phí sinh hoạt cho nửa năm luôn quá.
Đem gà con, đến, studio, của anh.
Chậc chậc, đúng là xấu hổ khi làm trò hề trong văn phòng mà.
Bất cmn lực.
Quý Lan gọi điện tìm chị Vương... chị Vương là Vương Thúy Hoa, là người đại diện của studio của Trần Vũ.
Chị ấy tạo dựng được tên tuổi trong ngành với tư cách là một người đại diện kim bài từ rất lâu về trước, lần này anh đào người từ công ty cũ nên phải cho đãi ngộ tốt và cả mặt mũi.
Từ lúc studio của Trần Vũ thành lập đến giờ, mỗi ngày chị ấy phải bôn ba chạy khắp nơi, vừa tranh thủ lấy hoạt động thương hiệu vừa chịu trách nhiệm làm việc vặt trong công ty.
Mạnh mẽ ép mình thành một bà cô hán tử.
Cho nên nhất thời không tìm thấy bóng dáng đâu, lại không tiện tự mình ra mặt cho nên nhờ chị Vương tặng mấy con gà này ra ngoài... một mặt là muốn chặn lại sự chờ mong của fans muốn gặp người thật, một mặt là nói không chừng còn có thể thu hút thêm fans cho Trần Vũ.
Đẹp cả đôi đàng.
Còn bản thân cô thì sao.
Đương nhiên là đưa gà tới cửa rồi.
___
Trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Trần Vũ không hề rảnh rỗi một chút nào.
Kế hoạch mới ban đầu của anh là tiếp tục chiến đấu ở phía sau hậu trường.
Mùa hè, bộ phim mới lên sóng đã nhận được đánh giá rất tốt. Đạo diễn Vương tự mình mặc giáp ra trận, chọn diễn viên vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa biên kịch đáng tin cậy và hậu kỳ hoàn mỹ, bộ phim mới Hoa Sát ngay lập tức trở thành một con hắc mã, vượt qua vòng vây và dẫn đầu kỳ khốc vân trong các bộ phim mùa hè.
Bao gồm cả những diễn viên trong bộ phim đó, ví dụ như Phương Hạ và Ngô Nam.
Còn anh là ông chủ của studio, khi thân phận của hai người bị đào ra thì anh cũng sẽ lấy thân phận là ông chủ một lần nữa xuất hiện trước hiện trước mặt công chúng.
Trong lúc nhất thời, anh từ diễn viên Trần Vũ lột xác thành 'tổng tài' Trần Vũ.
Hơn nữa còn có trợ thủ đắc lực là Vương Thúy Hoa có tầm nhìn xuất sắc ở bên, ngắn ngủn mấy tháng mà studio của anh đã đảm nhận được khối lượng công việc lớn và hoạt động vô cùng thuận lợi.
Sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, đương nhiên cần phải nghĩ đến chuyện lớn đời người rồi.
Anh đã từng này tuổi, không phải chưa từng yêu đương, chỉ là mỗi lần đều dừng lại đúng lúc.
Ngọt ngào giữa nam nữ l, anh nhận thấy anh không thích hợp.
Trần Vũ không phải là người có tính cách lãng mạn.
Đã đóng biết bao cảnh lãng mạn, đương nhiên trái tim cũng trở nên sáng suốt hơn.
Vào lần đầu tiên gặp Quý Lan là ở ngoài cổng trụ sở phim truyền hình và điện ảnh.
Ngay lúc đó cô gái nhỏ ngồi xổm với Phương Hạ ở đó, nhìn thấy sự đối lập ở phía xa xa cũng có thể thấy rõ Phương Hạ đẹp hơn cô nhiều. Nhưng Trần Vũ lại nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lý do là gì?
Anh cũng không biết.
Có thể là làn da của cô gái nhỏ quá trắng, cũng có thể là khí chất trên người cô quá xuất sắc.
Có lẽ đây là cái gọi là vận mệnh an bài.
Sau đó, trong lúc tình cờ anh lại đưa Quý Lan về nhà.
Ngay lúc đó anh vẫn chưa sinh ra tình cảm gì khác, chỉ là cảm thấy cô gái nhỏ rất lợi hại... Ngoại trừ lúc bị mắng kia, đột nhiên khóc nức nở.
Khi đó trong xe rất tối, giọng nói nghẹn ngào ấm ức của Quý Lan chầm chậm đánh thẳng vào trong lòng anh.
Chỉ tiếc là thẳng cho đến ngày hôm sau bọn họ chia tay ở cổng thành, anh cũng chưa từng suy nghĩ lại nguyên nhân vì sao, chỉ cảm thấy đó là xuất phát từ lòng yêu quý cho vãn bối mà thôi.
Tên gọi tắt là bao che cho con.
Sau đó trong khoảng thời gian không gặp nhau, trước mắt anh luôn xuất hiện dáng vẻ của cô gái nhỏ.
Tim gan cồn cào, thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng.
Anh đột nhiên rất nhớ cô.
Là cái loại nhớ như cây vạn tuế ra hoa ấy.
Muốn cho cô một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Muốn cho cô một cuộc sống bình yên tránh xa dư luận bàn tán.
Muốn nuôi cô thành một linh vật tỏa ánh sáng ngời ngời.
Ngày ngày cung phụng nâng niu trên đầu quả tim.
Người ta thường nói đời người giống như một vở kịch, nhưng theo Trần Vũ thấy vở kịch như đời người.
Anh nghĩ, lúc mới gặp Quý Lan, ai cũng chướng mắt nhau, cuối cùng như định mệnh mà đi cùng với nhau.
Trời sinh một đôi.
Nhưng mà Quý Lan bây giờ là trạng thái khác hoàn toàn với anh.
Thành phố N là đại phương quái lạ.
Cô sống cả hai đời, tổng cộng chỉ đến được bốn hoặc năm thành phố mà thôi... đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, vào mùa thu lá vàng tháng 10 thế này mà lại nóng nực đến vậy.
Hơn nữa trong tay cô còn có hai con gà đang gân cổ lên gào khóc đòi ăn, cô chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.
Cmn.
Vì sao động vật nhỏ nào cũng thích kêu vậy.
Cẩu Đản rất nghe lời.
Xoẹt qua tia mất mát, Quý Lan cố gượng cười.
Đã qua rồi.
Rất nhanh đã đến studio của Trần Vũ.
Không biết Trần Vũ đang há to miệng cười cái gì, Quý Lan ghét bỏ ném gà con lên bàn anh.
Trần Vũ không nói gì, không đứng lên cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Anh chỉ giơ bàn tay có đốt ngón tay rõ ràng thon dài của mình gõ gõ lên đầu gà con.
Không nhẹ không nặng.
Rồi nói một câu không khiến người ta không sốc không thôi: "Anh cảm thấy quan hệ của chúng ta cũng giống như hai con gà này."
Meo meo meo?
Quý Lan mờ mịt tiến lại gần, không nghe rõ.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn xách hai con gà con lên, đặt chúng lại gần với nhau giúp chúng đứng thẳng dậy.
Rồi anh nói tiếp: "Trời sinh một đôi."
Quý Lan: "..."
Gà con: Buông ra! Lương tâm của anh không bị cắn rứt sao?
Lúc Phương Hạ đi vào, chỉ cảm thấy không khí chợt đọng lại.
Giống như... hiện trường của cuộc nói chuyện mập mờ.
Cô ấy thật cẩn thận thăm dò nhìn, chỉ nhìn thấy Trần Vũ ngồi, Quý Lan đứng, trên mặt bàn có hai cục thịt tròn tròn đầy lông đang la hét ỏm tỏi.
Bầu không khí vô cùng ngượng ngập xấu hổ.
Cho nên cô ấy không chút do dự nào rút lui.
Một người thông minh như cô ấy, sẽ không tự mình nhảy vào trong ao nước đục loạn xì ngầu đâu.
Nói chuyện yêu đương ngọt ngào với Ngô Nam, chẳng phải đẹp hơn à?
Tình cảm của cô ấy và Ngô Nam, bắt đầu từ việc xào cp.
Ngô Nam vẫn luôn đang đợi một cái cơ hội.
Một cơ hội đông sơn tái khởi.
Cũng vừa đúng lúc, Vương Chí An cho anh ta cơ hôi đó.
Nhân vật của anh ta là bậc đế vương vô năng, mất hết hình tượng, Ngô Nam thật ra có hình tượng là một con người rắn rỏi cứng rắn. Sự tương phản giữa ngoài đời và trong phim, cộng thêm tin đồn nổi điên khoảng thời gian trước đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nổi bật thậm chí có lúc còn lấn át cả diễn viên chính... Đương nhiên, không thiếu công lao của lăng xê.
Mà cô ấy, xuất thân từ người mẫu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công chúng với thân phận diễn viên, càng thêm hấp dẫn ánh mắt.
Xào cp xào đến ngoài đời luôn.
Phim giả tình thật.
Fans xem đến mức vui vẻ hạnh phúc.
Mọi người đều là người trưởng thành, cho nên cô ấy cũng không ngại từ diễn thành thật với với Ngô Nam.
Dù sao thì tuổi cũng đã lớn, mới đầu say mê sự nghiệp, chưa từng yêu đương lần nào, cũng khá buồn bực.
Thế nên cứ vậy mà mọi chuyện đã bắt đầu.
Nhưng mà càng ở chung, tiếp xúc càng nhiều, càng nhận ra hai người bọn họ rất hợp nhau.
Hôm nay Phương Hạ muốn ăn món cay Tứ Xuyên, Ngô Nam tuyệt đối không từ chối. Ngày mai Phương Hạ muốn đi mua quần áo, Ngô Nam tình cờ rút thẻ mua sắm.
Như thể tâm ý tương thông.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Phương Hạ quyết định đăng Weibo phát cẩu lương.
Không ngờ đến vừa mới mở Weibo ra, bị dồn cho một họng cẩu lương trước khi phát cho người khác rồi.
Trên newsfeed.
[Trần Vũ V: Anh và em, trời sinh một đôi. [hình ảnh].]
Bấm vào hình ảnh, là hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Một nam một nữ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Ha hả.
Phương Hạ vô cảm ấn vào trang cá nhân của Quý Lan.
Nội dung y hệt.
Không có tag bất kỳ ai vào.
Nhưng hai người họ có một bộ phận fans giống nhau, cứ như vậy mà thông báo cho toàn thiên hạ biết.
Ôi trời ơi!
Ngôi sao thế mà có thể coi trọng blogger!
Phương Hạ cảm thấy sợ hãi, Quý Lan cũng rất sợ hãi.
Trần Vũ thế mà là tên thái giám kia!
Buổi chiều trong văn phòng, Trần Vũ thình lình nói ra một chuyện kinh thiên động địa.
Rồi giọng điệu thản nhiên... tỏ tình.
Cuối cùng đưa ra câu kết luận rằng chắc chắn rằng hai người rất hợp nhau.
Thuận tiện còn nói luôn chuyện anh là tên thái giám kia, còn xác nhận cô vẫn còn độc thân.
Để tay lên ngực tự hỏi, Quý Lan là người sống vô cùng áp lực.
Sợ bị bỏ rơi, sợ bị xem trọng, còn sợ đòi hỏi.
Là một loại tự ti thâm nhập vào tận xương tủy.
Bởi vậy, cho dù kiếp trước có một diện mạo không tồi, nhưng đối với chuyện yêu đương cô vẫn giữ thái độ không thể và cũng không dám nói đến.
Nhưng giọng điệu chắc chắn của Trần Vũ, lại làm cho cô tự nhiên không hiểu ra sao lại cảm thấy tin tưởng.
Không bằng...
Thử xem đi.
Đúng vậy.
Thử xem.
Anh chưa cưới em chưa gả, trùng hợp anh xem trọng em, em cũng không có ý muốn từ chối. Trời sinh một đôi, không bằng thử xem.
Quý Lan cong môi lên vô thức nở nụ cười.
Đang nghĩ ngợi, trên màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, quỷ dị hiện lên giao diện tin nhắn trên Weibo.
Trên đầu là một tin nhắn không có tên người dùng.
[Cô có biết trọng sinh không.]
Quý Lan có ấn tượng.
Tin nhắn này, cô đã từng thấy hồi hè rồi.
Chẳng qua lúc ấy bận chuyện của Tôn Linh, cho nên cứ vậy lướt qua.
Khi nhớ tới nó thì nó đã biến mất.
Cô nhấn mở, nhanh chóng trả lời.
[Biết.]
[Mi là?]
Điện thoại đột nhiên bị lag, có một chỗi ký tự hiện lên.
Nội dung của nó là:
[Còn có rất nhiều người cũng tin.]
[Cho nên ta phải đi rồi.]
[Tạm biệt, ký chủ Quý Lan.]
Cho nên...
Tạm biệt, Cẩu Đản.
Một giấc mơ dài.
Là mơ...
Nên phải tỉnh.
___
Lời editor: Nại cảm thấy bộ này chưa đủ wow, nhưng lớ ngớ vớ phải nên đành edit cho hết, vốn định edit một bộ truyện nào đó ngôn tình xem nam nữ 9 vờn nhau yêu nhau đồ đó. Nhưng bộ này Trần Vũ không có mấy đất diễn, đến tận chap cuối mới nhận ra anh là nam 9, tình cảm của Chu Chính và Lý Bân cũng không thể hiện được nhiều, còn có rất nhiều hố trong cuốn này, cảm thấy tác giả viết kết quá nhanh, có những chi tiết không có ích nhưng giải thích rất nhiều làm mạch truyện lan man quá, nói chung chưa chắc tay. Đọc giải trí thì được, cũng không nên hy vọng gì nhiều. Chỉ có cái sốc đoạn Cẩu Đản thôi, cứ tưởng là hệ thống bình thường, ai mà có dè...
Nếu có đọc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Hẹn mọi người ở những bộ truyện khác nhaaaa. Yêu mọi người nhiều.