Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 61: Chương 61: Phiên ngoại của Cẩu Đản



Editor: Nại Nại

 

Ngoại truyện của Cẩu Đản ở ngôi thứ nhất.

 

——

 

Thật ra cũng không có trói sai ký chủ.

 

Cũng căn bản không có hành tinh ZZ gì cả.

 

Nếu như Quý Lan có chút tâm hồn kính sợ đối với quỷ thần.

 

Chắc chắn cô sẽ nhớ rõ, cô đã từng chơi một trò chơi.

 

Tên là Bút Tiên.

 

___

 

Ta chết vào năm thứ 46 đời vua Càn Long.

 

4 và 6, đăng xuất.

 

Nghe có vẻ như đây là một độ tuổi nên chết đi vậy.

 

Năm đó, vua Càn Long đã điều tra đám th am nhũng, trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người đều lâm vào trong tình cảnh nguy hiểm, từ các quan chức cấp cao trong triều đình đến mấy quan lệnh huyện quận đều cảm thấy bất an.

 

Trong triều đình, có một quân sư tài trí hơn người, tên là Nữu Hỗ Lộc Bảo Bối. Chỉ trong khoảng thời gian hai tháng, hắn đã điều tra vấn đề đó một cách kỹ lưỡng từ gốc đến ngọn.

 

Đào ra hơn 100 người, do đám vương gia cầm đầu.

 

Nên bắt thì bắt, nên chém đầu thì chém đầu.

 

Còn ta của khi đó, chỉ là một tên nhà quê mà thôi.

 

Bình minh thì đi làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, giơ tay ra chém xuống tiễn đi một con lợn lên đường bình an.

 

Đúng vậy, ta là người bán thịt heo.

 

Hàng xóm đều gọi ta là Trịnh thịt heo.

 

Thật ra cho tới bây giờ, ta cũng không biết tại sao bản thân lại có liên quan đến người bên vương gia kia.

 

Chỉ là lúc đó, quân sư của hắn đến cửa nhà ta nói rằng muốn mua mạng.

 

Mua mạng sống của ta.

 

Lúc đó vừa mới sáng sớm tinh mơ, thời tiết rất lạnh. Ta thở ra một hơi dài nóng hổi, lắng nghe trong hoang mang, mùi tanh vây kín toàn bộ giang hàng.

 

Ta và hắn như thể là người bình thường nhất trên thế giới này, đứng trước quầy hàng tiến hành một cuộc mua bán rất bình thường.

 

Một cuộc mua bán về mạng sống của ta.

 

Ta hỏi: "Giống như mua thịt heo sao?"

 

Người nọ đáp: "Đúng vậy."

 

Ta lại hỏi: "Mua bao nhiêu tiền?"

 

Hắn đáp: "Một ngàn lượng."

 

Ta khiếp sợ: "Hoàng kim?"

 

Hắn đảo mắt khinh thường: "Đương nhiên là bạc trắng."

 

Hắc.

 

Không ngờ đến mạng của Trịnh thịt theo ta cũng rất đáng giá.

 

Bán không?

 

Đương nhiên bán.

 

Cuộc sống quá cực khổ, ta cũng không còn cách nào khác.

 

Mẹ thì nằm liệt trên giường, ngày nào cũng ho ra máu. Đại phu nói bệnh này là bệnh nhà giàu, cần phải có tiền để tịnh dưỡng. Nhưng ta chỉ là tên bán thịt theo, cho dù một ngày có bán được cả con heo thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bà sống lây lất ngày.

 

Ta cảm thấy ta là một người con rất hiếu thảo rồi. Người ta hay nói người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một chuyện rất đau khổ, ta cũng nghĩ như vậy.

 

Cho nên ta nói dối.

 

Con trai của mẹ có tương lai tươi sáng, Vương đại nhân giữ chức vụ cao trong điều đình nhìn trúng con, muốn mời con giúp ngài quản lý mọi việc trong lúc ngài đi du ngoạn từ nam ra bắc.

 

Mẹ ta là người mù chữ, hơn nữa bởi vì ta cả ngày bận việc nên vô tình luyện ra toàn thân cơ bắp, nên bà cũng chả nghi ngờ gì với lời ta nói.

 

Ta nói... mười năm.

 

10 năm sau, con trai nhất định sẽ về.

 

Sau đó... bà chỉ sống được 7 năm rưỡi.

 

Cho đến lúc bà qua đời, ta vẫn là một cô hồn dã quỷ.

 

Không dám gặp bà.

 

Quay lại vấn đề chính.

 

Vào ngày bị hành quyết, đao phủ cố tình làm cho lưỡi dao bị cùn.

 

Chém một đao đầu, chỉ có một phần nhỏ trên đầu ta bị chém lìa, bá tánh xung quanh kinh hô: "Vẫn còn dính trên cổ kìa!"

 

Nói nhảm, không rơi xuống đương nhiên là còn dính trên cổ rồi.

 

Nhát thứ hai là một đao rất mạnh.

 

Ta nghe thấy một âm thanh giòn tan, cuối cùng cũng lìa xuống.

 

Nhìn xung quanh, biểu cảm trên mặt bá tánh rất vui mừng.

 

Ta nghĩ cũng đúng, một lũ quan chức th am nhũng ăn tiền của dân nên đáng chết vạn lần.

 

Lúc ấy, loạn thần tặc tử không được phép có kết cục tốt đẹp.

 

Thế là thi thể của đám người cứ bị để mặc như thế... dãi nắng dầm mưa, phơi sương chịu nắng.

 

Ngay cả chó hoang cũng không thèm đến cắn một ngụm.

 

Ta rảnh đến mức nhàm chán, còn nảy ra một vài ý nghĩ xấu xa. Ví dụ như dùng một chút quỷ lực nho nhỏ, cắt xuống ngón tay cái của mình, đưa đến bên miệng của chó hoang đang kiếm ăn.

 

Kết quả là nó hoảng sợ bỏ chạy.

 

Mất hứng.

 

Sau đó, có một cô bé đi từ xa đến, trên tay cầm một nắm tiền giấy.

 

Còn vẽ một cái vòng trên mặt đất, buồn bã đốt tiền giấy.

 

Ồ, mặc đồ rách rưới, mặt mày lắm lem, nhìn là biết ăn mày rồi, có lẽ ngay cả bản thân cô bé cũng ăn không đủ no.

 

Đốt tiền giấy xong, ta tưởng đây là một chuyện tình đẹp đẽ nào đó, giống như tình người duyên ma mãi mà không dứt được như trong lời thư sinh biết chữ ở làng bên từng kể vậy.

 

Không ngờ đến cô bé vậy mà... lật kiếm từng cái xác một!

 

Sờ chiếc nhẫn ngọc bích ở người này xong, lại tiếp tục sờ vào vòng cổ của người khác.

 

Cứ như vậy cho đến xác của ta.

 

Nhưng mà, đột nhiên cô bé sửng sốt, có chút không thể tin được hỏi: "Trịnh... Trịnh thịt heo?"

 

Ta không ngờ đến, ở trong hẻm xa như vậy mà cũng có người nhận ra ta.

 

Nhưng thi thể thì sao biết nói chuyện.

 

Sau đó những chuyện xảy ra phía sau ta cũng không rõ lắm, bởi vì Hắc Bạch Vô Thường cầm lấy sợi xích cùng với lưỡi hái bắt hồn dẫn ta đi mất rồi.

 

20 mấy năm sát sinh, là nghiệp chướng.

 

Âm tào địa phủ, Diêm Vương đại phát thiện tâm, hắn hỏi ta muốn đầu thai vào cõi nào trong sáu cõi súc sinh.

 

Đương nhiên ta từ chối hết rồi.

 

Làm trâu làm ngựa mặc cho người ta xâu xé quá đau đớn.

 

Thà rằng không bao giờ đầu thai.

 

Cho nên Diêm Vương suy tư một lát, nói: "Cô bé kia có duyên với ngươi, như vậy đi, ngươi cố gắng tu luyện, chờ cô bé đầu thai thành người, thỏa mãn một nguyện vọng của cô bé, thì ta sẽ cho ngươi về thế giới loài người."

 

Được.

 

Nếu cô bé không đến tìm ta, vậy ta sẽ trở thành một tên cô hồn dã quỷ.

 

Trôi dạt trong nhân gian cũng không tồi.

 

Nhưng mà ta không hề nghĩ đến, tên khốn nạn Diêm Vương kia thế mà hố ta.

 

___

 

Suốt 6 kiếp, cô bé đều chết yểu.

 

Mỗi lần ta đuổi đến, không phải còn thừa một thơi thở cuối cùng thì cũng là hồn phách bị câu đi mất rồi.

 

Cái này bảo ta làm sao thực hiện nguyện vọng cho cô bé bây giờ?

 

Cái này bảo ta làm sao đầu thai được nữa?

 

Cuối cùng ở kiếp thứ 7.

 

"Bút tiên bút tiên..."

 

"Nhữ nãi kiếp trước..."

 

"Ngô tức kiếp này..."

 

"Như nghe ngô nguyện..."

 

Ta ở một góc nhàm chán mà vẽ vòng tròn.

 

Suốt 233 năm nay, cuối cùng cô bé cũng triệu hồi được Bút Tiên.

 

Bút tiên bút tiên, thứ được triệu hồi tới đó căn bản không phải là tiên gì.

 

Chẳng qua là tiểu quỷ và ác quỷ qua đường nhàm chán mà thôi.

 

Nhưng mà có ta ở đây, đám đạo hạnh nông cạn kia nào dám đến quấy rối.

 

Hơn 200 tu luyện, hơn nữa còn có sát khí khi giết lợn, cũng đủ để đuổi đi đám nhãi ranh kia.

 

Ta nghĩ, tuy rằng ta cũng chỉ là kẻ phản diện, nhưng ta là kẻ phản diện đến để trả ơn.

 

Không có ác ý với cô.

 

Là thiện ý.

 

Sau khi mất tập trung, giọng nói nhỏ nhẹ lại vang lên.

 

"Sao còn chưa đến?"

 

"Chẳng lẽ chú ngữ của Trung Quốc lại vô dụng?"

 

...

 

Đương nhiên là hữu dụng, cho dù có đọc hay không cũng xuất hiện.

 

Ta đang nghĩ xem liệu mình có nên bắt chước những bộ phim kinh dị đang thịnh hành hiện nay rồi tạo ra một số tiếng động đột ngột hay không.

 

Vì thế, phóng gió lạnh ra ngoài, thổi bay chiếc... nội y... màu hồng trong góc tường?

 

Wow.

 

Ngại quá, thổi sai rồi.

 

Thay đổi phương hướng.

 

Ta mặt không đổi sắc tim không đập nhanh lại thổi bay tờ giấy.

 

Trong bóng đêm, quả nhiên cô bé run rẩy.

 

Cô nói: "Tới... tới rồi sao?"

 

Cô bé ở kiếp này tên là Quý Lan.

 

Cô nói, nguyện vọng hồ sơ đại học của mình bị sửa lại.

 

Cô nói, cô bị dượng vu oan giá họa.

 

Cô nói, bản thân thật sự rất khó chịu.

 

Cô cứ lẩm bẩm mãi, nghe đến mức ta nhức nhức cái đầu.

 

Nhức hết tận 3 năm.

 

Một người chết quá lâu cũng không còn khái niệm gì về thời gian.

 

Đối với ta chỉ là một cái chớp mắt một cái búng tay, nhưng với cô lại dài hơn cả ngàn ngày.

 

3 năm sau, cuối cùng cơ hội cũng đến.

 

Thiên thời địa lợi nhân hoà, ta đưa cô về trường thi 3 năm trước.

 

Để cho cô bắt đầu lại lần nữa.

 

Không tiện xuất hiện trực tiếp, cho nên ta thuận tay bắt con gà con vừa mới sinh, moi hết nội tạng của nó ra rồi rửa sạch đi để tiêu trừ mùi lạ.

 

Sau đó ta phong ấn cơ thể, bám vào một sợi hồn phách mỏng manh.

 

Đi theo cô.

 

Lần đầu tiên gặp mặt nhau ở hình thái thực thể, vậy mà cô lại chọn nhà vệ sinh nam.

 

Sau đó chính là mở màn chưa từng đổi mới suốt mấy trăm năm qua.

 

Tự giới thiệu.

 

Ta suy tư một chút.

 

Rồi lên tiếng: "Ký chủ Quý Lan, ta là hệ thống trọng sinh 233 của cô."

 

___

 

Thật ra vào ngay lúc ta đưa cô trở về quá khứ, ta cũng cảm thấy bản thân mình được giải phóng.

 

Thậm chí còn bắt đầu có tư tưởng kiếp sau sẽ có một kế hoạch phát triển toàn diện, nhiệt tình như lửa trong xã hội chủ nghĩa này như thế nào rồi.

 

Chỉ tiếc là... có một số thứ... đã có sẵn trong xương máu rồi.

 

Ví dụ như thói quen khát máu.

 

Lại ví dụ như, mãi mãi không được siêu sinh.

 

___

 

Nhị Nha là bị ta ăn.

 

Líu lo ríu rít, vô cùng ồn ào.

 

Còn con dâu nuôi từ bé?

 

Ha, Trịnh thịt heo ta mặc kệ là còn sống hay là chết đi đều không thích cái con hàng gọi là phụ nữ này.

 

Tối ngày khóc lóc ỉ oi, ồn ào ầm ĩ, rất phiền.

 

Con chim kia cả ngày dựa vào thân hình mình cao lớn, bắt nạt cơ thể nhỏ yếu của ta.

 

Ta không phải là lão yêu quái thích ỷ mạnh hiếp yếu.

 

Cho nên mang nó ra ngoài, ăn luôn.

 

Hương vị máu tươi.

 

Vô cùng ngon miệng.

 

So với đồ ăn vặt của con người dùng để nuôi dưỡng cơ thể khô khốc này thì ngon hơn nhiều.

 

Ta lại sát sinh.

 

___

 

Cuối cùng cuối cùng.

 

Lần thứ hai ta gặp Hắc Bạch Vô Thường.

 

Hai lưỡi hái bắt linh hồn con người, cứ như vậy bắt ta trở lại âm tào địa phủ lần nữa.

 

Hơn 200 qua, Diêm Vương vẫn y như cũ cười tủm tỉm hỏi ta: "Trịnh Tỗn, ngươi còn cảm thấy bản thân còn cơ hội để đầu thai sao?"

 

Ta lắc đầu.

 

Đã không có.

 

Thật ra hơn 200 trăm trước, khi nhìn thấy Diêm Vương có vẻ ngoài tử tế quen thuộc này, ta đã biết mình đã không có rồi.

 

Hắn rất hài lòng, vẫy mái tóc bạc sang rồi quyết định nơi ta thuộc về... Địa ngục Đao Sơn.

 

Trước khi đi, ta đại náo địa phủ một lần.

 

Chỉ cầu xin một lần cơ hội từ biệt.

 

Cho nên.

 

Tạm biệt, Quý Lan.

 

___

 

Trên đời này nào có cái gì gọi là trọng sinh.

 

Chỉ là lão yêu quái nhất thời hứng khởi.

 

Cho cô gái nhỏ một giấc mộng Nam Kha thôi.