Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 55: Tai nạn xe của Tiểu Giản





Trong xe taxi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ của điều hòa. Một phút trôi qua dài như hai tuần.

 

Đầu óc Diệp Tư hơi trống rỗng, cậu cầm chặt điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn của Thẩm Phi hai lần.

 

Thẩm Phi nhắn rất vội, không kịp gõ dấu câu, lỡ bấm nhầm chữ cũng không sửa, cứ thế gửi thẳng đi.

 

Trước đây nghe Tiểu Giản nói đợi thời tiết mát hơn sẽ nhập viện, dự định giữa tháng mười một phẫu thuật. Vậy mà giờ mới đầu tháng Chín, lại đột ngột gặp tai nạn xe.

 

Từ sau khi trọng sinh, quỹ đạo số phận của nhiều người đã thay đổi: như Ngô Hưng có bạn gái, Tống Nghĩa thì lẻ loi phiêu bạt ở lớp 18. Nhưng những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, không giống Tiểu Giản. Tiểu Giản là người kiếp trước hoàn toàn không tồn tại, vận mệnh từ đầu đã là một ẩn số. Nếu ở kiếp trước Giản Minh Trạch vốn không tồn tại, thì liệu đời này cũng chỉ thoáng qua như một đóa phù dung?

 

Diệp Tư hít mạnh mấy hơi, cảm thấy choáng váng. Cậu nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ run, trong đầu hiện lên cảnh sinh nhật Hà Tu, Tiểu Giản giơ chiếc máy ảnh kỹ thuật số cười ấm áp với mọi người.

 

Từ lúc trọng sinh đến nay, mỗi ngày đều vô cùng chân thực, thế nhưng khoảnh khắc này cậu lại bị một nỗi trống rỗng to lớn đánh thẳng vào tim.

 

Hà Tu nắm lấy tay cậu, nắn nhẹ, "Không sao đâu."

 

Diệp Tư ngẩng đầu nhìn, trong mắt Hà Tu xen lẫn lo lắng và bình tĩnh, như thể biết cậu đang nghĩ gì, khẽ nói: "Đã xuất hiện rồi thì cậu ấy cũng như mọi người thôi, mọi chuyện do con người quyết định, nào có bao nhiêu thứ đã được định sẵn trong số mệnh như thế."

 

Diệp Tư theo bản năng nắm chặt tay Hà Tu, hắn cũng siết lại mạnh hơn, như thể hai người muốn để khớp xương và da thịt hòa vào nhau.

 

Hà Tu dùng tay còn lại gọi điện cho Thẩm Phi.

 

Sau âm thanh chờ ngắn, giọng Thẩm Phi mang theo tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từ loa ngoài: "Học thần? Học thần! Cậu với Diệp Tư đang ở cùng nhau à? Hai cậu thấy tin mình gửi trong nhóm chưa?"

 

"Đang trên đường, sắp tới nơi." Hà Tu nói, "Tiểu Giản thế nào rồi?"

 

"Để Diệp Tư nói gì đi." Thẩm Phi khóc, "Hai cậu nói với tôi vài câu thôi, tôi ngồi đây thấy hoang mang quá, tôi..."

 

"Thẩm Phi, là tôi đây." Diệp Tư mở miệng. Cậu tưởng mình cũng sẽ nghẹn ngào hoặc run rẩy, nhưng thực ra giọng lại bình tĩnh hơn dự đoán, thậm chí còn mang chút trấn an.

 

Diệp Tư nắm chặt tay Hà Tu: "Tôi với học thần còn vài phút nữa là đến, cậu đừng hoảng. Giờ Tiểu Giản sao rồi? Bị xe va chạm chỗ nào?"

 

Thẩm Phi hít sâu một hơi: "Là lỗi của tôi. Tối qua tôi than chán đồ ăn sáng trong căng tin, muốn ăn McDonald's. Sáng nay ra sân vận động gặp Tiểu Giản, cậu ấy rủ tôi đi cùng. Muốn ra quán McDonald's ngoài trường thì phải băng qua con đường rất rộng đó, bọn tôi đang đi qua vạch sang đường thì một chiếc xe rẽ bất ngờ lao tới, chắc tài xế không thấy còn người, Tiểu Giản đẩy tôi ra rồi bị tông trúng."

 

Thẩm Phi lại bật khóc, Diệp Tư lập tức hỏi: "Bị tông? Rốt cuộc là quệt nhẹ hay đâm mạnh?!"

 

"Tôi không biết tính là quệt hay đâm..." Thẩm Phi nức nở, "Xe chạm vào nửa người Tiểu Giản, cậu ấy bị hất ra hai ba mét, chân bị cán chảy rất nhiều máu, máu thịt lẫn lộn như nát ra, tôi..."

 

Hà Tu lập tức cầm điện thoại: "Giờ vẫn đang cấp cứu phải không? Bác sĩ nói sao?"

 

"Bác sĩ nhìn qua đã bảo gãy xương hở, lúc đưa vào thì đã sốc. Có chảy máu trong hay vết thương khác hay không thì phải vào trong kiểm tra." Thẩm Phi khóc: "Tôi lúc đó đầu trống rỗng, chỉ thấy máu liền gọi 120, không dám nhìn kỹ. Nhưng tôi vừa tra hình ảnh, gãy xương hở đáng sợ lắm..."

 

(*) Tính chèn ảnh minh họa cho mn nhưng nhìn khá ghê, tra ảnh web còn toàn che mờ. Đại khái là xương gãy và đâm hẳn ra ngoài da nha.

 

"Đừng xem mấy thứ đó nữa." Hà Tu dứt khoát, "Cậu cứ ngồi ngoài phòng cấp cứu, đừng đi đâu. Tôi với Diệp Tư năm phút nữa sẽ đến. Gọi cho chủ nhiệm Hồ và Lão Mã, nói Tiểu Giản bị tai nạn xe đang cấp cứu, biết chắc là gãy xương hở, còn lại đang kiểm tra, đừng nói quá nhiều, rõ chưa?"

 

"Ừm, tôi biết rồi." Thẩm Phi nghẹn ngào hai tiếng rồi cố dừng khóc, "Tôi đã báo, họ cũng đang trên đường tới."

 

Hà Tu cúp máy, mở nhóm chat ra xem. Nhóm lớp yên ắng, Lão Mã chắc không thông báo chuyện này ở đó, mà nhóm mừng sinh nhật thì mọi người lần lượt thức dậy đã thấy tin. Tống Nghĩa và Ngô Hưng đang trên đường, Hứa Thiện Nguyệt nhanh nhất, vừa nói đã xuống xe, hỏi cụ thể tầng nào.

 

"Nhiều máu..." Diệp Tư khẽ lặp lại, lưng dán chặt ghế, nhìn Hà Tu với ánh mắt mơ hồ, "Cô ấy vừa nói là nhiều máu lắm đúng không?"

 

"Ừ." Hà Tu gật, "Gãy xương hở sẽ chảy rất nhiều máu, khá nghiêm trọng. Sốc chắc do mất máu. Bác sĩ nói phải kiểm tra điểm chảy máu khác, tức là tạm thời chưa thấy chấn thương nội tạng. Giờ điều cầu mong nhất là không bị tổn thương nội tạng."

 

"Đúng..." Diệp Tư ngơ ngác gật đầu, "Nhất định không... chắc chắn không..."

 

Phòng cấp cứu ở tầng ba, hai người không đợi thang máy, chạy thẳng cầu thang bộp. Vừa đẩy cửa đã thấy Thẩm Phi. Hứa Thiện Nguyệt ngồi cạnh ôm cô nàng, mắt Thẩm Phi sưng húp, nhìn chằm chằm đèn xanh chữ "Đang cấp cứu".

 

Diệp Tư chạy tới, "Sao rồi?"

 

"Sáng nay không biết sao mà nhiều tai nạn lắm." Hứa Thiện Nguyệt bình tĩnh lại, "Cả bệnh viện hỗn loạn, vừa có y tá ra nhưng không nói gì."

 

Hà Tu nói: "Bình thường thôi, đang mổ không thể cho biết nhiều. Đừng hoảng. Đã báo ba mẹ Tiểu Giản chưa?"

 

"Ba mẹ cậu ấy không ở thành phố H." Thẩm Phi khàn giọng: "Họ đang ở quê chuẩn bị giấy tờ nhập viện cho ca mổ tháng sau, phải làm nhiều thủ tục, gặp thêm mấy bác sĩ chuyên khoa. Cả nhà đều bận việc của cậu ấy, ai ngờ..."

 

"Đừng nghĩ nhiều." Hà Tu cắt lời, đứng chắn trước đèn "đang cấp cứu", "Thẩm Phi, chuyện này là ngoài ý muốn. Chỉ cần cuối cùng người không sao là được. Phẫu thuật có thể hoãn, tôi từng hỏi tình trạng Tiểu Giản, chưa đến mức không mổ là nguy hiểm, chỉ là chờ nguồn thận nên bác sĩ khuyên cuối năm mổ thôi."

 

Thẩm Phi sững người, rồi chậm rãi gật đầu.

 

Diệp Tư liếc Hà Tu, trong lúc mọi người đều rối bời, lời của Hà Tu thật sự trấn an lòng người. Nhưng hắn không nói ra nỗi lo lớn nhất của họ trên xe, hẳn là để tránh kích động Thẩm Phi.

 

Nếu tổn thương nội tạng, dù có phải thận hay không, với thể chất của Tiểu Giản cũng cực kỳ nguy hiểm.

 

Nghĩ tới đây, hai tay buông thõng của Diệp Tư lại vô thức run lên.

 

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, một y tá bước nhanh ra, "Ai nhóm máu AB?"

 

"Tôi."

 

"Tôi."

 

Diệp Tư quay đầu nhìn Hà Tu, Hà Tu hỏi y tá: "Cần truyền máu à?"

 

"Cần chuẩn bị máu." Y tá gật, "Không nhiều, ai trong hai người đi với tôi."

 

Cả hai cùng theo, Diệp Tư định nói nhưng Hà Tu kéo tay áo cậu ra sau, dịu giọng với y tá: "Để tôi, sức khỏe tôi tốt, cần xét nghiệm trước không?"

 

"Cần, rất nhanh thôi. Chờ chút." Y tá đáp.

 

Trong lúc xét nghiệm, y tá mới giải thích thêm: "Thường nhóm AB có thể nhận mọi nhóm máu nên máu dự trữ rất ít. Nhưng về y khoa, nhận máu khác vẫn có khả năng xảy ra phản ứng, nhất là bệnh nhân đặc biệt, nên chúng tôi cố gắng tránh rủi ro."

 

"Hiểu rồi." Hà Tu hỏi ngay, "Trong đó tình hình thế nào, giờ có thể nói không?"

 

Y tá nhẹ giọng: "Đùi phải gãy xương hở, tạm thời chưa thấy chảy máu nội tạng. Sốc là do gãy xương gây mất máu nhiều, truyền máu là cần thiết."

 

"Cậu ấy bị bệnh thận, vốn định phẫu thuật tháng 11 hoặc 12." Hà Tu nói.

 

"Biết chứ, không thì gãy xương cũng không cần cấp cứu lâu vậy." Y tá gật đầu, "Cô bé lúc vào đã nói rồi, chúng tôi rất cẩn thận, đặc biệt khâu truyền máu phải tuyệt đối đúng nhóm, nếu không cũng chẳng cần tìm các cậu. Rạng sáng nay cao tốc phía nam thành phố mười mấy xe đâm liên hoàn, bệnh viện thành phố nhận hết, máu AB trong kho đã dùng hết cho bạn các cậu. Giờ tạm đủ, nhưng trong lúc mổ vẫn cần hai đơn vị máu dự phòng, phải nhờ các cậu."

 

Diệp Tư nhìn y tá, giọng cô dịu dàng khiến trái tim đang rối bời của cậu bình ổn phần nào.

 

Không thấy chảy máu nội tạng, với Tiểu Giản mà nói đúng là may trong rủi, ít nhất mạng còn giữ được.

 

Kết quả xét nghiệm rất nhanh, có thể truyền. Y tá nói cần hai đơn vị, tức là 400ml máu. Diệp Tư tra điện thoại mới rõ.

 

400ml là lượng hiến máu phổ biến, với đàn ông trưởng thành thường không ảnh hưởng nhiều, nhưng sau đó cần nghỉ ngơi, bồi bổ. Có trang còn nói nghỉ 2–3 tháng sẽ hồi phục hoàn toàn.

 

Diệp Tư chẳng còn tâm trí phân biệt thông tin đúng sai, chỉ thấy xót xa, vô thức đặt tay lên cánh tay còn lại của Hà Tu.

 

Hà Tu quay lại mỉm cười, "Không sao đâu."

 

Máu từ ống dẫn chảy vào túi, chiếc túi vốn lép kẹp xuất hiện một vệt đỏ sẫm, rồi dần đầy lên. Diệp Tư nhìn chằm chằm túi máu phồng dần, cảm thấy tim mình lại trống rỗng.

 

Nếu người bị lấy máu là cậu, có lẽ cậu chẳng thấy gì, nhưng nghĩ đó là Hà Tu thì lại thấy bối rối.

 

400ml máu hóa ra nhiều như vậy, một túi to như thế r*t r* kh** c* th*, chắc hẳn rất khó chịu.

 

Y tá vừa lấy máu xong liền vội vã rời đi, một y tá khác đưa sữa và socola cho Hà Tu. Diệp Tư đứng cạnh khẽ xoa vai hắn, lo lắng nói nhỏ: "Em ra ngoài mua chút gì cho anh ăn nhé, sáng giờ anh mới ăn mỗi cây kem thôi mà."

 

"Chỉ ăn một cây, nhưng hai vị." Hà Tu mặt hơi tái, nụ cười vẫn như thường, "Dâu và socola đều ăn, đủ đường rồi."

 

Diệp Tư vừa tức vừa buồn cười, định nói thêm thì cô y tá bên cạnh trợn mắt.

 

"Sáng sớm không ăn sáng mà ăn kem? Dạ dày các cậu cứ thế mà bị hại đó. Giờ còn trẻ không thấy, đợi già bị đau dạ dày thì tha hồ ôm bụng khóc."

 

Nói xong, y tá mở tủ bên cạnh, lấy ra hộp đồ ăn trong suốt, bên trong một xửng bánh bao nhỏ (*) và hai quả trứng luộc đã bóc vỏ. Cô đặt hộp trước mặt Hà Tu, giọng nghiêm túc: "Ăn đi!"

 

(*) Xửng là cái này nha mn:

 



Hà Tu dở khóc dở cười, quay sang Diệp Tư cũng hơi sững sờ trước sự nghiêm khắc ấy.

 

Không khí căng thẳng ban đầu bỗng bị cô y tá này xua tan. Sau khi hào phóng nhường bữa sáng, cô ngồi xuống bấm chuột in ra một xấp gì đó, rồi nhanh nhẹn rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

 

"Ăn đi." Diệp Tư khẽ nói, bẻ mở nắp hộp, "Đợi lát nữa em lại gọi đồ ăn ngoài cho cô ấy, anh ăn chút trước đã."

 

Trong lòng Diệp Tư vẫn còn rối loạn, thấy bên cạnh có đũa dùng một lần liền tiện tay bóc ra một đôi, gắp lấy một cái bánh bao nhỏ, "Hình như vẫn còn nóng, sờ hộp còn ấm."

 

Hà Tu không nói gì, cúi mắt nhìn cái bánh bao đã chạm tới môi mình, rồi há miệng cắn một miếng.

 

Bánh bao là nhân cải thảo với miến, chẳng có mấy thịt, chỉ có chút vị mặn nhạt. Hà Tu nhai vài cái vừa nuốt xuống thì cái tiếp theo đã đưa tới, y như lúc nãy, chạm ngay vào môi.

 

"Cái này hình như là nhân thịt." Diệp Tư nói, "Nhìn đáy bánh có màu nước sốt thấm ra."

 

Hà Tu im lặng cắn thêm cái thứ hai, quả nhiên là nhân thịt, nước thịt còn khá nhiều, phải nói là cắn một miếng ra còn thấy ngon bất ngờ.

 

"Chắc là nửa xửng chay, nửa xửng mặn." Diệp Tư cuối cùng cũng rút ra được, thở dài, "Anh ăn nhân thịt đi, à còn có trứng kho, trứng cũng phải ăn, ăn xong mấy cái này rồi hãy ăn socola."

 

Hà Tu vẫn không nói gì, Diệp Tư thì cứ đứng đó vừa tự lẩm bẩm vừa sắp xếp cho hắn. Hà Tu cảm nhận được cậu vẫn chưa hoàn hồn, nói năng hành động toàn theo bản năng.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Tư, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nửa khuôn mặt Diệp Tư ở trong sáng, nửa chìm trong bóng, vẻ mặt vì chuyện bất ngờ mà hơi ngơ ngác, mấy sợi tóc bình thường lúc nào cũng dựng ngược giờ cũng nằm rũ xuống, trông mềm mềm, vô tội.

 

Trước khi cái bánh bao tiếp theo kề sát vào môi, Hà Tu vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, khẽ nói: "Em ngồi xuống nghỉ một lát đi, ăn cùng nhau. Em cũng chưa ăn gì mà."

 

"Em có hiến máu đâu." Diệp Tư thở dài, ngồi xuống cạnh Hà Tu với hộp cơm. Đặt hộp lên cái bàn tròn nhỏ giữa hai chiếc ghế hai người, "Ăn đi, y tá nói tình hình cũng lạc quan, chúng ta chờ xem."

 

Hà Tu vẫn kiên trì: "Cùng ăn đi. Mình anh ăn không hết nhiều thế này."

 

"Thế anh ăn nhân thịt, em ăn nhân chay." Diệp Tư nói, rồi tách đôi đũa, đưa cho Hà Tu một chiếc, còn bản thân dùng chiếc còn lại xiên một cái bánh bao.

 

Nói là ăn chay, kết quả vừa xiên đã là bánh nhân thịt, bỏ vào miệng nuốt luôn mà không nhận ra bản thân ăn nhầm.

 

Tâm trạng vốn đang căng thẳng, nặng nề của Hà Tu bị dáng vẻ Diệp Tư với gương mặt buồn bã, dùng một chiếc đũa xiên bánh bao làm cho bật cười. Diệp Tư hơi khó hiểu quay đầu nhìn Hà Tu. Hắn nhịn không được đưa tay xoa tóc cậu một cái, quả nhiên không còn dựng đứng như thường ngày, mềm mềm, cảm giác rất lạ thường.

 

"Cười gì chứ." Diệp Tư cau mày.

 

Hà Tu nói, "Không có gì, đừng lo, chắc chắn sẽ không sao đâu."

 

Diệp Tư gật đầu, lại ăn thêm một cái nhân thịt.

 

Hai người chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi vội vàng ra ngoài, quay lại chỗ cấp cứu thì thấy đông hơn hẳn. Lão Mã và Hồ Tú Kiệt đều đến rồi, Ngô Hưng và Tống Nghĩa cũng có mặt, buồn cười là Ngô Hưng đang cúi đầu thú tội với cô chủ nhiệm Hồ rằng bản thân không nên đến hóng chuyện, còn Tống Nghĩa – người vốn là "ngoài vòng pháp luật" của lớp mười tám – thì may mắn thoát nạn, đang vòng quanh Lão Mã đi lòng vòng.

 

"Này! Hai đứa!" Vừa thấy bọn họ, Lão Mã lập tức chạy tới, chắc vừa đến bệnh viện chưa lâu, còn thở hổn hển, "Thẩm Phi nói hai em đi hiến máu hả?"

 

"Vâng." Hà Tu gật đầu, "Không nhiều, 400cc, không sao cả."

 

Lão Mã nói, "Thầy cũng nhóm AB, cô Hồ của các em cũng nhóm AB, lát nữa nếu cần thì dùng máu của thầy cô, hai đứa mau qua kia nghỉ đi."

 

"Em không sao, vừa rồi y tá nói chỉ là chuẩn bị máu trong lúc mổ thôi." Hà Tu vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh như thường, "Tiểu Giản bị gãy xương hở ở đùi phả, nhưng nội tạng hiện chưa phát hiện tổn thương, mọi người có thể tạm yên tâm."

 

Âm lượng của Hà Tu vừa đủ để những người không xa kia nghe thấy. Hồ Tú Kiệt không thèm để ý đến Ngô Hưng nữa, lập tức bước tới hỏi: "Nội tạng không tổn thương, chắc chắn chứ?"

 

"Không thể khẳng định trăm phần trăm." Hà Tu lắc đầu, "Chỉ là y tá nói lúc phẫu thuật thôi. nhưng những hạng mục cần kiểm tra chắc đã làm xong, nên em thấy phần lớn khả năng là không có vấn đề."

 

"Lúc xe tông thì thế nào?" Hồ Tú Kiệt quay đầu hỏi Thẩm Phi, "Con còn nhớ không?"

 

"Lúc đó gần sang đến bên kia đường rồi, Tiểu Giản đẩy con một cái, bản thân cậu ấy cũng phản ứng nhanh, xe sượt qua nửa người bên phải." Giọng Thẩm Phi khàn khàn, "Từ góc của con thấy phần chủ yếu bị va là xương hông bên phải trở xuống, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, sau đó người bị hất văng ra, con cũng nhìn không rõ nữa."

 

"Không liệt chứ!" Tống Nghĩa vừa khóc vừa nói, giơ tay lau nước mắt, "Nếu xương hông mà vỡ thì còn gì nữa? Tiểu Giản của tôi ơi! Anh xin lỗi chú! Anh còn chém gió là sẽ dẫn chú đi ăn thận dê nướng mà còn chưa kịp ăn!"

 

Diệp Tư vung một cái tát vào lưng cậu ta, "Câm miệng! Mồm miệng qua đen! Đừng có mà nói nhảm!"

 

Tống Nghĩa cắn tay áo nhịn khóc, trong cổ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào nức nở. Ngô Hưng nhìn không chịu nổi, bước tới ôm đầu cậu ta vào ngực.

 

Lão Mã cùng Hồ Tú Kiệt đi sang một bên bàn bạc. Hà Tu cũng đến nhỏ giọng an ủi Tống Nghĩa, lúc cậu ta vừa sụt sùi vừa ôm lấy hắn thì khóe miệng Hà Tu giật giật mấy cái, cố nhịn lắm mới không né tránh.

 

Diệp Tư quay đầu nhìn Thẩm Phi, thấy cô đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ một cái cây có hình dáng kỳ lạ, hốc mắt vẫn sưng đỏ, ánh mắt trống rỗng, như bị đóng băng.

 

Hứa Thiện Nguyệt chầm chậm vuốt lưng cô nàng. Diệp Tư nhẹ nhàng đi qua, Hứa Thiện Nguyệt liếc mắt ra hiệu bảo cậu sang bên cạnh.

 

"Để cậu ấy yên tĩnh một lúc." Hứa Thiện Nguyệt nói, "Cậu ấy với Tiểu Giản trong lòng đều hiểu cả, chỉ là chưa nói thẳng ra thôi. Cậu nhìn dáng vẻ cậu ấy bây giờ, tôi nhìn mà lòng cũng tan nát."

 

"Hứa Thiện Nguyệt." Diệp Tư gọi cô khi đang định quay đi, nâng mắt khẽ hỏi, "Nếu Tiểu Giản thật sự có chuyện, Thẩm Phi sẽ thế nào?"

 

"Sẽ còn đau khổ hơn cái chết." Hứa Thiện Nguyệt ngẩn người giây lát, "Ít nhất trong một thời gian dài, sẽ còn đau khổ hơn chết. Tôi không dám nghĩ tới, Phi Phi bình thường trông mạnh mẽ vậy, nhưng thực ra cũng chỉ là một cô gái chưa từng trải qua sinh tử thôi."

 

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tư thoáng tối đi, Hứa Thiện Nguyệt quay lại, còn cậu thì đứng yên, trong bóng tối nhìn Hà Tu.

 

Hà Tu lúc này đang bị Tống Nghĩa ôm chặt trong một tư thế cực kỳ gượng gạo nhưng vẫn chân thành, bàn tay vỗ nhẹ lưng Tống Nghĩa, nhìn khẩu hình miệng có lẽ đang nói mấy câu kiểu "không sao, đừng khóc" để dỗ dành trẻ con.

 

Trong thế giới này, ai cũng vô thức bị số phận ràng buộc mà thay đổi, chỉ có cậu và Hà Tu là mang theo mục đích đến, cố gắng làm chủ sự biến đổi số phận của mình.

 

Cậu không biết Hà Tu vì lý do gì mà đến đây, còn điều gì tiếc nuối chưa bù đắp. Nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Phi lúc nãy, cậu đột nhiên cảm nhận rõ ràng nếu nửa năm sau bản thân không còn nữa, sẽ gây cho Hà Tu tổn thương thế nào.

 

Cậu thật khó tưởng tượng cảnh Hà Tu rơi vào trầm cảm sẽ ra sao, từ "trầm cảm" với học thần vốn chẳng hề dính dáng, gượng ép gán vào, khiến tim cậu đau như bị khoét mất một mảnh.

 

Nhưng cậu đã quyết sẽ ở bên Hà Tu, đã nắm tay thì tuyệt đối không buông.

 

Diệp Tư hít sâu một hơi, kéo áo sơ mi buộc bản thân gạt hết suy nghĩ. Phía sau như vang lên tiếng động gì đó, mọi người phía trước đều nhìn sang, cậu giật mình quay lại, phát hiện đèn phẫu thuật đã tắt.

 

Tim cậu như ngừng đập một giây, cánh cửa lớn liền mở ra.

 

Đầu tiên được đẩy ra là chiếc giường bệnh, Diệp Tư vội nhìn, không phủ vải trắng, người nằm đó yên ổn, cậu lập tức thở phào một hơi.

 

Sau đó mới run run nhìn kỹ giường bệnh. Thật ra cũng đơn giản, chẳng giống phim ảnh với đủ ống thở dây dợ, chỉ là Tiểu Giản nhắm mắt, gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt.

 

Một chàng trai cao ráo, vậy mà lại toát lên cảm giác yếu ớt mong manh như một đứa trẻ sơ sinh.

 

Lão Mã và Hồ Tú Kiệt nhìn thoáng qua, lập tức tiến lên nói chuyện với bác sĩ. Diệp Tư và Hà Tu cũng bước tới.

 

"Hiện tại các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân cơ bản đã ổn định." Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, "Nội tạng không bị tổn thương, chúng tôi phán đoán chỉ có phần từ xương hông bên phải trở xuống chịu lực trực tiếp. Xương đùi phải gãy, cẳng tay trái bị rách, cổ tay bị trầy, đều do chống đỡ khi ngã. Thể chất bệnh nhân rất kém, nên mới bị sốc mất máu dữ dội ngay từ đầu. Người nhà khi nào tới?"

 

"Khoảng ba, bốn tiếng nữa, họ đang lái xe đến." Sắc mặt Lão Mã rõ ràng xúc động, "Xác định là nội tạng không sao chứ?"

 

Bác sĩ gật đầu chắc chắn, "Không vấn đề gì."

 

Hồ Tú Kiệt mừng đến phát khóc, hai tay che mũi miệng, nghẹn ngào một tiếng, run giọng nói: "Tốt quá rồi."

 

Trái tim Diệp Tư mới thực sự rơi về đúng chỗ, cậu nhắm chặt mắt, rồi mới nhận ra, từ lúc thấy đèn phẫu thuật tắt đến giờ, chưa đầy một phút, mà toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Hà Tu bình thản đi đến bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lưng Diệp Tư, rồi thuận thế nắm lấy tay cậu kéo ra sau lưng bóp nhẹ.

 

Không sao rồi. Hà Tu mấp máy môi với cậu, Pikachu và bạn nhỏ của nó đều bình an.

 

Ánh mắt Diệp Tư dừng lại trên môi Hà Tu. Không biết có phải vì hiến máu không, môi có hơi nhợt nhạt, khô nứt như con cá mắc cạn vùng vẫy trên bãi cát, khiến người ta chỉ muốn vốc nước mát tưới lên.

 

Diệp Tư rất muốn cắn một cái. Hoặc, chỉ cần chạm khẽ bằng răng cũng được.

 

Hà Tu khẽ cong môi cười, kéo tay cậu ra hiệu về phía sau, ý bảo cùng đi ra ngoài.