Bác sĩ vừa ghi chép vừa nói: "Gãy xương sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật tháng mười một của bệnh nhân, chắc chắn phải lùi ngày. Tốt nhất là chúng ta có thể liên lạc được với bác sĩ phẫu thuật, hoặc bây giờ chuyển sang bệnh viện bên kia."
Mọi người đều vây quanh nghe, chỉ có Diệp Tư lặng lẽ lùi một bước, không ai để ý nên cậu quay người đi cùng Hà Tu về phía đầu kia của hành lang.
Cầu thang bệnh viện người lên xuống qua lại tấp nập, Hà Tu nhìn qua cửa kính một cái rồi đổi ý. Diệp Tư đi sát bên, khẽ chạm vai hắn, hất cằm về hướng nhà vệ sinh nam.
Làm xong động tác đó, Diệp Tư tự nhiên bật cười, cứ giống hệt điệp viên hẹn điểm liên lạc vậy.
Cậu quay đầu nhìn Hà Tu, hắn cũng rõ ràng có cảm giác tương tự, ánh mắt lảng đi để giấu nụ cười, còn khẽ bóp tay cậu một cái.
Trong nhà vệ sinh nam còn hai buồng trống, họ nhanh chóng chui vào buồng trong cùng. Hà Tu vừa kéo chốt cửa, tay chưa kịp rút lại thì Diệp Tư đã nghiêng người hôn lên môi hắn.
Lại giống như buổi sáng, dính chặt nhau và nhiệt liệt c*n m*t. Hà Tu cụp mắt nhìn cậu, Diệp Tư không nhắm mắt, ánh nhìn rơi thẳng lên môi hắn, trong mắt ánh lên nét liều lĩnh khiến Hà Tu khẽ giật mình, càng siết chặt vai cậu kéo sát vào lòng.
Hơi thở quấn quýt. Một lúc lâu sau Diệp Tư mới ngừng lại, thở dồn dập nhìn hắn. Hà Tu đưa tay lau khóe môi cậu, khẽ hỏi: "Có chuyện gì à? Vừa nãy anh thấy em nói riêng với Hứa Thiện Nguyệt, cô ấy nói gì thế?"
Ánh mắt Diệp Tư khựng lại, chốc lát sau mới quay đi, thấp giọng nói: "Không liên quan đến cô ấy."
"Là chuyện trong 'quy tắc' mà em không thể nói cho anh sao?" Hà Tu bình tĩnh hỏi.
Diệp Tư im một lúc rồi khẽ gật đầu.
Hà Tu mỉm cười, hoàn toàn không khó chịu. Thực ra hắn hoàn toàn hiểu Diệp Tư, giống như chính hắn cũng không thể nói ra bí mật mình đã "trọng sinh". Việc trọng sinh của hắn khá nhẹ nhàng, nhưng Hà Tu cảm thấy với Diệp Tư thì không phải vậy. Cậu dường như còn nhiều quy tắc khó đoán hơn.
"Vậy chúng ta ra ngoài nhé?" Hà Tu nghiêng người, tay vừa chạm vào chốt cửa thì Diệp Tư bỗng kéo hắn lại, áp sát như một chú gấu túi ôm chặt.
Hai chàng trai chen chúc trong không gian nhỏ hẹp. Hà Tu nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, Diệp Tư vùi đầu vào hõm vai hắn, khẽ nói: "Ôm một chút... bạn trai."
"Ừm." Hà Tu xoa nhẹ lưng rồi v**t v* cả gáy cậu.
Như thể chỉ khi dính chặt vào nhau họ mới thấy thế giới là thật. Sáng nay hai người vừa gọi nhau là bạn trai. Rời bệnh viện xong họ vẫn sẽ cùng học hành, hơn hai trăm ngày nữa cùng thi đại học. Thi đại học cũng chỉ là thi thôi, không có gì to tát. Thi xong hai người sẽ dắt theo con mèo nhỏ cam kia tới thành phố mới, thuê một căn phòng nhỏ gần trường, cuối tuần cùng nhau ở đó.
Lúc ấy Diệp Tư cũng không cần học điên cuồng như bây giờ, có thể mỗi ngày cùng bạn trai chơi game, mùa hè mang dép lê xuống phố ăn đồ nướng.
"Em sẽ nỗ lực vì anh." Diệp Tư tựa vai Hà Tu khẽ nói.
Hà Tu sững lại, lúc sau mới khẽ ừ một tiếng, đưa tay xoa nhẹ sau gáy cậu.
Hai người rửa mặt rồi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước đã thấy Tống Nghĩa vừa đi vừa thò đầu nhìn từng phòng, rõ ràng đang tìm họ.
"Này." Diệp Tư bất đắc dĩ giơ tay vẫy, "Bọn tao ở đây."
"Trời, cuối cùng cũng tìm thấy." Tống Nghĩa chạy vội lại, "Hai người đi đâu thế, Lão Mã tìm mãi. Thủ tục của Tiểu Giản xong hết rồi, người chưa tỉnh nhưng không có gì nghiêm trọng. Thầy ấy bảo chúng ta về học trước."
"Giờ có thể thăm cậu ấy không?" Diệp Tư hỏi.
"Lý thuyết thì có thể có người ở lại, nhưng chắc không tới lượt chúng ta. Lão Mã sẽ trông đến khi ba mẹ cậu ấy đến." Tống Nghĩa thở dài, "Tiểu Giản lần này phải nghỉ học thật rồi, cậu ấy ham học thế mà."
Diệp Tư gật đầu: "Lần này cậu ấy thi đứng thứ ba toàn khối."
"Đỉnh thật." Tống Nghĩa tròn mắt.
"Thực ra là thứ tư." Diệp Tư nghĩ rồi sửa lại, "Lần này Hà Tu bị thiếu một môn nên những người trước đều tăng lên một hạng."
"Tao biết cậu bạn cùng bàn của mày lợi hại rồi." Tống Nghĩa trợn mắt. "Đi thôi, cùng về trường? Hai người chắc cũng chưa ăn sáng, thầy ấy bảo chúng ta sáu người ăn gì trước rồi hãy về, bây giờ vẫn là giờ ra chơi."
Diệp Tư gật đầu: "Đi thôi."
Sáu người chia hai xe, hai cô gái một xe, bốn chàng trai một xe. Ngô Hưng ngồi ghế phụ, Diệp Tư ngồi giữa hàng sau, kéo Hà Tu: "Tối đi thăm Tiểu Giản nhé?"
Hà Tu gật đầu: "Lúc đó cậu ấy chắc tỉnh rồi, để anh nhắn trước cho Lão Mã, bỏ một tiết tự học cũng không sao."
"Ừ, vậy thì sẽ có hai tiếng." Diệp Tư nói.
Tống Nghĩa cảm khái: "Hazz...tôi thấy thương quá. Tiểu Giản vừa học giỏi vừa tốt tính, tướng mạo cũng được, sao bệnh tật cứ bám mãi vậy. Giờ mới thấy chúng ta còn nhảy nhót khỏe mạnh là hạnh phúc lắm rồi."
Ngô Hưng gật đầu: "Đúng thế. Nhìn việc của Tiểu Giản mới biết phải trân trọng mạng sống, trước đây chẳng bao giờ để tâm đến."
"Tiểu Giản sẽ không sao đâu." Tống Nghĩa đấm đùi, lẩm bẩm ba lần "sớm hồi phục", rồi còn nói chờ Tiểu Giản ra viện sẽ dẫn đi ăn thận dê nướng không muối.
"Không sợ tanh chết à?" Diệp Tư liếc, "Mày không thể nghĩ gì đàng hoàng hơn sao?"
"Tao chỗ nào không đàng hoàng?" Tống Nghĩa trừng mắt. "Tiểu Giản lúc trước cũng bảo muốn mau khỏe để cùng chúng ta ăn đêm, thử món thận dê tao giới thiệu."
Diệp Tư nghe xong khẽ nói: "Được cùng mọi người như thế đúng là hạnh phúc, đâu phải ai cũng có phúc đó."
Tống Nghĩa không để ý nỗi trầm lắng trong giọng của cậu, tiếp tục bám ghế trước bàn với Ngô Hưng chuyện quán ăn sáng. Hà Tu khẽ nắm tay Diệp Tư đặt trên đùi, bóp nhẹ, rồi vuốt mu bàn tay.
"Muốn ăn gì?" Hà Tu hỏi.
Diệp Tư ngẩn ra một lúc: "Gì cũng được, ăn gì nóng nóng một chút, đang thấy lạnh lòng quá." Hà Tu bị câu nói đó chọc cười, khóe môi cong lên, lại siết chặt tay cậu, chờ Tống Nghĩa ngoái đầu mới thản nhiên buông ra.
Cuối cùng sáu người gặp nhau ở quán mì gạo trước cổng trường. Quán này nấu bằng nồi đất, nước dùng tươi ngon, bình thường phải xếp hàng, chỉ giờ học mới ăn được.
Diệp Tư gọi một tô thịt bò béo, Hà Tu gọi ba chỉ, sợ hắn ăn không no, Diệp Tư lại chạy sang quầy bên cạnh mua mấy xửng tiểu long bao còn dư. (*)
(*) Tiểu long bao hay còn gọi là bánh bao súp:
Mì được mang ra rất nhanh, Tống Nghĩa đứng dậy bê giúp hai cô gái, còn dặn Hứa Thiện Nguyệt: "Bánh bao chấm vào nước mì ngon lắm, cho Thẩm Phi cũng chấm hai cái."
Hứa Thiện Nguyệt gật đầu: "Mọi người ăn đi, cả sáng nay ai cũng mệt rồi."
Trong bữa ăn, cả nhóm ngầm hiểu không nhắc đến Tiểu Giản. Tống Nghĩa kể vài chuyện cười, Ngô Hưng và Hứa Thiện Nguyệt thì vừa ăn vừa bàn về hương vị mì.
Diệp Tư vẫn để tâm chuyện Hà Tu bị rút máu , chẳng nỡ ăn thịt bò trong bát, thừa lúc mọi người cúi đầu cậu liền lén lút gắp cả sang bát Hà Tu. Hắn khẽ cười, gắp lại một đũa thịt ba chỉ trả lại.
Diệp Tư trừng hắn một cái, lại gắp trả một nửa.
Hà Tu vừa cười vừa trộn thịt bò và ba chỉ vào một chỗ, định gắp cả về cho cậu thì Tống Nghĩa bỗng lạnh lùng lên tiếng: "Đủ rồi nha."
Hai người giật mình đồng loạt khựng tay.
Tống Nghĩa ngẩng lên, ánh mắt đầy oán thán: "Diệp Thần, không phải tao từng nói, từ khi có bạn cùng bàn, mày lâu lắm chưa gắp thịt cho người anh em Tống này."
Hứa Thiện Nguyệt bật cười, Thẩm Phi cũng khẽ cong môi.
Diệp Tư cười mắng: "Mày mọc mắt trên đầu à?"
"Không! Nhưng trong bát canh tao có bóng phản chiếu. Thấy hai cái bóng đen cứ qua lại, cậu một đũa tôi một đũa, làm trò gì thế? Không coi anh em ra gì à?" Tống Nghĩa hầm hầm.
Hứa Thiện Nguyệt cười không ngớt, liếc Thẩm Phi, thấy cô nàng cũng đang mỉm cười.
Tống Nghĩa chìa bát: "Muốn một miếng bò, một miếng ba chỉ, đa tạ."
Diệp Tư liếc cậu ta một cái, bới một miếng ba chỉ bé tí bỏ vào bát Tống Nghĩa.
"Ôi, cảm ơn Diệp đại gia đã ban cho một miếng nhỏ bằng móng tay. Học thần thì sao?" Tống Nghĩa lại nhìn Hà Tu.
Hà Tu thở dài, hào phóng gắp cho Tống Nghĩa cả xâu thịt bò.
"Đấy! Học thần mới là bạn tốt." Tống Nghĩa hớn hở, hài lòng cho hai miếng thịt vào miệng, "Ngonthật, cướp thịt người khác ăn thấy ngon ghê."
Hai cô gái cười nghiêng ngả. Thẩm Phi vừa cười vừa đỏ mắt, "Cảm ơn mọi người."
"Khách sáo gì." Tống Nghĩa xoa đùi, "Cậu như vậy bọn tôi cũng ngại."
Ngô Hưng vội gật đầu: "Tiểu Giản là bạn chung của chúng ta. Nói thật, chuyện này do tài xế kia, để xem công an xử lý sao, chẳng liên quan gì cậu. Tiểu Giản đẩy cậu một cái là việc đàn ông nên làm, đổi lại là tôi cũng thế, cậu ấy không đẩy cũng chưa chắc chạy kịp, đừng nghĩ nhiều."
"Mày cướp lời tao rồi đấy." Tống Nghĩa trợn mắt.
Ngô Hưng: "...Xin lỗi nhá, thế mày nói lại đi?"
Hứa Thiện Nguyệt lại bật cười. Tống Nghĩa liếc Ngô Hưng, rồi gật đầu với hai cô gái: "Tóm lại là vậy."
Thẩm Phi khẽ "ừ", mặt cuối cùng cũng có chút sắc hồng: "Dù sao cũng cảm ơn mọi người bỏ học chạy tới, ngay cả học thần cũng đến..."
"Cậu ấy trốn học dễ nhất mà." Diệp Tư nghiêm mặt chỉ Hà Tu, "Cậu nên nói là, ngay cả game cũng không chơi."
Cả bàn lại cười ầm. Thẩm Phi ho khẽ: "Để tôi nói lời cảm ơn nghiêm túc được không?"
"Không cần." Tống Nghĩa chống bàn, "Ăn no rồi thì về học thôi."
Hà Tu đứng dậy: "Năm giờ tan học tôi với Diệp Tư đi thăm Tiểu Giản, Thẩm Phi cũng đi, ba người còn lại ngày mai sẽ qua."
"Được đó." Hứa Thiện Nguyệt lập tức gật đầu, "Chúng ta thay nhau bù bài cho Tiểu Giản."
Tống Nghĩa hé miệng, định nói "vậy thiệt cho tôi quá" nhưng lại nuốt xuống.
Hà Tu đi thanh toán, Diệp Tư đi theo, nhìn hắn quét mã liền hỏi khẽ: "Bạn trai, anh còn tiền không?"
"Có." Hà Tu gật đầu, lại bật cười bất đắc dĩ: "Sao em trông như lo anh phải cắm sổ ở đây thế?"
"Thì anh nghỉ làm quán mì rồi mà. Nhà cho anh mỗi tháng bao nhiêu? Một nghìn? Năm trăm?"
Hà Tu gật: "Giờ cuối tuần phải học thêm, lại còn muốn đến nhà em ăn cơm, nên đành bỏ việc ở quán. Nhưng anh hứa với ông chủ mỗi tháng sẽ giúp con gái ông ấy ôn bài một hai lần, mỗi lần ba trăm tệ."
Câu "muốn đến nhà em ăn cơm" được Hà Tu nói tự nhiên đến mức Diệp Tư ngẩn người, nửa ngày mới bật cười, cúi đầu run vai, khoác vai hắn: "Được, sau này cuối tuần để em và ba em bao nuôi anh, ở trường thì dùng thẻ cơm bao nuôi anh, thật ra nuôi anh cũng chẳng tốn mấy."
"Rõ ràng chút." Hà Tu nghiêm mặt, "Cuối tuần là em bao nuôi anh, không phải em với ba em."
"Ôi..haha." Diệp Tư cười càng to, ôm chặt hơn: "Đi về học thôi."
"Đi nào." Hà Tu cong môi, không nhịn được đưa tay véo má cậu.
"Đừng có nghịch em." Vừa nói, Diệp Tư vừa ôm chặt hơn, môi nở nụ cười rạng rỡ tâm trạng rất tốt.
Kết quả là buổi sáng trốn mất ba tiết học, may mà thầy cô các môn đều đang giảng lại đề thi giữa kỳ, cũng không coi là tổn thất lớn. Vừa về chỗ, Diệp Tư liền mượn vở ghi của Ôn Thần, cúi đầu chép nhanh.
"Học thần nhìn qua là nhớ ngay à?" Ôn Thần có chút oán trách nhìn sang, "Hai cậu cả buổi sáng rốt cuộc đi đâu thế?"
"Đi trừ tà." Diệp Tư nghiêm túc bịa chuyện, "Trong tủ nó có ma, bọn tôi sáng sớm đi xin bùa."
Ôn Thần mặt không biểu cảm: "Ồ, vậy à, bùa gì thế, cho tôi xem với."
Diệp Tư thuần thục xé một mảnh giấy từ tờ A4, nhanh chóng viết vài chữ, dán "bốp" một cái lên trán Ôn Thần. Ôn Thần gỡ xuống xem: "Bùa Ôn ngoan ngoãn im lặng."
"Không được bắt nạt người khác thế chứ." Ôn Thần bĩu môi, "Hai cậu đúng là lập nhóm riêng trong ký túc xá rồi đấy."
"Bọn tôi vốn là nhóm riêng mà." Diệp Tư vừa nói vừa đưa tay khoác vai Hà Tu. Ôn Thần thở dài, mặt mũi đầy vẻ không nỡ nhìn, quay đi.
Buổi tự học tối được giảm một tiết, nên trưa ăn xong Diệp Tư không về ngủ, ngồi trong lớp tranh thủ làm đề toán. Hà Tu cũng không về, ngồi bên cạnh đeo tai nghe chơi game bầu bạn với cậu.
Khi chuyên tâm học, thời gian trôi qua cực nhanh, làm xong hai bài lớn, ngẩng đầu lên sẽ có một cảm giác mơ hồ như đã qua cả thế kỷ.
Lúc Diệp Tư ngẩng đầu thì đã gần một giờ, ánh nắng ban trưa vô cùng gay gắt, dù hai người ngồi dựa vào tường, cách cửa sổ ba dãy bàn, ánh nắng vẫn phủ đầy mặt bàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phải nheo mắt lại.
Cậu xoay người nhìn Hà Tu, khẽ nhích lại, che ánh nắng trước mặt hắn.
"Sao thế?" Hà Tu tháo tai nghe.
Diệp Tư đặt tay lên chân hắn: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn anh thôi. Lúc này chỉ có hai chúng ta."
"Ừ." Trong mắt Hà Tu ánh lên một nụ cười, nhìn hàng ghế trống phía trước.
Phòng học lớp 12 giống như chiến trường hỗn loạn. Dù trực nhật ngày nào cũng dọn dẹp cần mẫn, nhưng trên bàn, trong ngăn bàn, lối đi đều chất đầy chồng sách và đồ ăn. Lớp ở Anh Trung vốn khá rộng, nhưng đến lớp 12 vẫn thành bộ dạng trông chật chội bừa bộn thế này.
Hai người lặng im một lúc, rồi Diệp Tư bỗng rút tay khỏi chân Hà Tu, khẽ hắng giọng.
Buổi sáng có quá nhiều chuyện xảy ra, ban đầu là vội vã hôn nhau trong hành lang chống cháy ở ký túc, sau đó lại đến bệnh viện, đến giờ cũng quên mất cảm xúc khi ấy là gì. Chỉ nhớ như nắm được cọng rơm cứu mạng mà vội vàng ngấu nghiến, chưa bao giờ thấy gì tuyệt đến thế.
Giờ bình tĩnh lại thì cậu đột nhiên thấy xấu hổ, như bị điện giật, muốn lại gần nhưng lại rụt tay, chẳng hiểu bản thân đang sợ cái gì.
"Anh còn nhớ lúc trước em đi ngang qua cửa lớp anh không?" Diệp Tư bỗng nói, "Anh đã hỏi em thi đại học sẽ thi trường nào."
Hà Tu khựng lại, hơi bất ngờ vì Diệp Tư nhắc thẳng chuyện này, nhưng rồi lập tức hiểu ra. Hai người đều đã đoán được thân phận của nhau, miễn không tiết lộ bí mật chưa được vén, thì không tính là phạm quy.
Hà Tu gật đầu, rồi bật cười: "Khi ấy em trông như hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề đó, còn hỏi ngược anh đã nghĩ xong chưa, làm anh sốc luôn."
Diệp Tư cũng bật cười: "Em khi đó cũng sốc mà, nghĩ lại đúng là buồn cười thật."
Cả hai cùng nhau cười một lúc, Hà Tu hờ hững hỏi: "Thế lần này em muốn thi trường nào?"
"Hai trường top đầu kia, em từng nói với anh rồi." Diệp Tư dừng một chút, trong ánh mắt dần hiện vẻ nghiêm túc, khẽ nói: "Em nhất định phải thi vào hai trường đó, chỉ có thể là hai trường đó, anh hiểu không."
Hà Tu gật đầu: "Vậy... nếu không đậu thì sao?"
Diệp Tư im lặng, một lúc sau quay đầu l**m môi, khẽ nói: "Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường giản dị, kiếp trước kiếp này, từ đầu đến cuối, chỉ vậy thôi."
Nghe vậy Hà Tu lặng đi, một lúc sau bỗng mỉm cười. Hắn kéo tay Diệp Tư, vành tai hơi ửng đỏ, nhưng vẫn nắm lấy, giơ lên trong ánh nắng, nhẹ nhàng bóp một cái.
"Làm gì đấy?" Diệp Tư trừng mắt.
"Đẹp lắm." Hà Tu mỉm cười, khẽ nói, "Ba năm trước lần đầu gặp, anh đã thấy em dưới ánh nắng đẹp đặc biệt."
Có lẽ do nắng chiều quá ấm áp. Diệp Tư bỗng thấy khóe mắt hơi nóng lên.
Cậu rút tay về, lại cầm bút viết hai chữ lên đề, rồi khẽ nói: "Em sẽ luôn đứng dưới ánh mặt trời."
Hà Tu giơ tay khoác vai cậu, cười khẽ đáp ừ một tiếng.
Khi vào bệnh viện thăm, Giản Minh Trạch đã tỉnh, giường bệnh được nâng lên một góc, nửa người trên tựa vào đó, trên chân phủ chiếc chăn mỏng, bên dưới nẹp và băng vải hiện rõ đường nét.
Từ ô cửa sổ, Diệp Tư thấy Tiểu Giản vậy mà đang làm bài, lập tức bị linh hồn học bá rực cháy của Tiểu Giản chấn động, bước chân khựng lại, phải nhờ Hà Tu nhắc khẽ cậu mới phản ứng đi vào.
"Các cậu đến rồi." Giản Minh Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, thấy hai người liền mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Tôi đoán giờ ăn tối sẽ có người đến thăm, quả nhiên."
"Ba mẹ cậu đâu?" Diệp Tư nhìn quanh, "Sao không thấy?"
"Họ đi bàn chuyện với bác sĩ rồi." Giản Minh Trạch nói, "Chân thì không phải bệnh nặng, dọa người vậy thôi nhưng sẽ lành. Chủ yếu là chuyện thận, ba tôi bảo đã đến đây thì tiện nghe thêm ý kiến của chuyên gia bệnh viện này luôn."
Diệp Tư gật đầu, kéo hai chiếc ghế đến ngồi cạnh giường cùng Hà Tu. Cậu cố ý nhìn đề bài mà Tiểu Giản đang làm, là tổ hợp Khoa học tự nhiên.
"Đoán không sai nhỉ." Hà Tu điềm tĩnh: "Mang đúng đồ rồi."
"Gì cơ?" Giản Minh Trạch tò mò.
Diệp Tư thở dài mở cặp: "Tôi định mang ít hoa quả, nhưng Hà Tu nói chế độ ăn của cậu vốn nhiều kiêng kỵ, chưa rõ tình hình, ba mẹ cậu cũng chăm sóc được, bảo tôi thà mang thứ hữu ích hơn."
Nói rồi rút ra một xấp đề dày cộp: "Đây, hôm nay bài tập các môn."
Một xấp đề đặt vào tay, ngay chính Diệp Tư cũng hơi ngượng. Giản Minh Trạch nhìn chằm chằm năm giây, rồi cười đến suýt động vào chân.
"Hahaha!" Cậu ta cố gắng ôm chặt đùi ngăn không cho dùng sức, cười tới mức ch** n**c mắt, lau đi rồi nói: "Cảm ơn hai cậu, tôi thiếu nhất chính là cái này, trong bệnh viện ăn uống chẳng thiếu, chỉ thiếu mỗi bài để làm thôi."
"Tôi thật không hiểu nổi mấy người học giỏi các cậu." Diệp Tư cảm khái.
Giản Minh Trạch lật xem xấp đề, khẽ mỉm cười: "Đừng nói thế, tôi ngày nào cũng nhìn cậu điên cuồng học, nếu không phải khác tỉnh thi, tôi còn thấy áp lực."
Ba người trò chuyện một lúc, Diệp Tư phát hiện Hà Tu và Tiểu Giản nói chuyện hợp hơn so với Tống Nghĩa. Có lẽ vì Tiểu Giản khá chín chắn, miễn cưỡng mới lọt vào mắt xanh của học thần.
Nghĩ đến đây, Diệp Tư chững lại: Vậy mình thuộc kiểu nào nhỉ?
À đúng rồi, cậu thuộc kiểu 'soái ca bá đạo vô địch đáng yêu.'
Cậu cười khúc khích hai tiếng, khiến hai người kia nhìn qua đầy ngạc nhiên.
"Thẩm Phi vẫn ổn chứ?" Giản Minh Trạch hỏi, giọng có chút xót xa, "Hôm nay nhắn tin thấy cô ấy còn chưa bình tĩnh lại."
"Đương nhiên." Diệp Tư nói, "Sáng tôi đến thì cô ấy khóc như cái bánh đào vậy."
Nghe vậy, khóe miệng Giản Minh Trạch giật giật, rồi lại khẽ thở dài, nắm chặt mép chăn trên chân, nhỏ giọng: "Thẩm Phi rất mạnh mẽ, cũng hay có nhiều tâm sự trong lòng, hai cậu giúp tôi khuyên thêm nhé. Tai họa bất ngờ, đâu phải lỗi của cô ấy ."
"Ngày mai cậu tự nói đi, bọn tôi chẳng truyền đạt được rõ đâu." Hà Tu nói.
Nghe vậy mắt Giản Minh Trạch sáng lên: "Cô ấy sẽ đến thăm tôi à?"
"Tất nhiên." Diệp Tư vỗ giường: "Vốn định hôm nay đi cùng bọn tôi, nhưng ban cán sự họp đột xuất, mai chắc chắn sẽ đến."
Trong mắt Giản Minh Trạch tràn đầy sự mong đợi: "Vậy tốt, mai tôi sẽ chờ Thẩm Phi tới."
Thấy Tiểu Giản hào hứng, Diệp Tư chần chừ mới hỏi: "Cậu không có chút hoa quả gì sao?"
"Có chứ." Giản Minh Trạch chỉ ra ghế sofa: "Sau ghế có giỏ trái cây, có nho, đào, chuối..."
"Em muốn ăn gì, anh mang đi rửa cho." Hà Tu đứng dậy.
Diệp Tư đáp: "Nho đi, rửa nhiều vào, em khát quá."
"Được." Hà Tu đi lấy hai chùm nho lớn, tìm chậu nhỏ rồi bưng ra ngoài rửa.
"Cậu có chuyện muốn hỏi tôi phải không?" Giản Minh Trạch khẽ hỏi.
Diệp Tư gật đầu: "Cậu và Thẩm Phi..."
"Bọn tôi coi như đã bên nhau rồi." Giản Minh Trạch cười, "Chỉ là mới xác định quan hệ thôi. Sắp thi đại học rồi, cả hai đều phải học."
Diệp Tư ừ một tiếng, do dự mãi vẫn khẽ hỏi: "Thẩm Phi là người đầu tiên biết cậu phải mổ đúng không? Cậu không sợ... không sợ..." Nói đến đây cậu lúng túng, hơi nghẹn lời, thấy không tiện nói tiếp.
Nhưng Giản Minh Trạch đã hiểu, cười đáp: "Không sợ xuống không nổi bàn mổ, hoặc không qua nổi một năm, ba năm sống sót gì đó chứ gì?"
Diệp Tư có chút ngại, khẽ ừ.
"Sợ, tất nhiên sợ rồi." Giản Minh Trạch thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới khẽ nói: "Nhưng tôi là người bình thường, cô ấy cũng vậy, bọn tôi thực sự rất thích nhau. Sống hay sống được bao lâu là chuyện của sau này. Không ở bên thì cũng khóc, ở bên rồi sau này có chuyện cũng khóc. Dù sao cũng sẽ khóc, biết đâu tôi sống trăm tuổi trường thọ thì sao..."
Diệp Tư ngẩn ra, chưa từng nghĩ theo cách này.
Giản Minh Trạch cười: "Hơn nữa, được ở bên Thẩm Phi là động lực lớn nhất để tôi chống chọi lại với bệnh tật. Nếu vì bệnh mà không ở cùng cô ấy, chẳng phải ngược đời sao."
"Cậu nói rất đúng." Diệp Tư bỗng thấy mắt hơi cay nóng, nắm chặt tay Tiểu Giản: "Phải thế chứ! Chính xác! Tư duy quá chuẩn! Rất đúng và chặt chẽ!"
"Diệp thần có chuyện gì à?" Giản Minh Trạch cười, "Hay nói ra tôi nghe, tôi phân tích giúp cho."
"Không có gì đâu." Diệp Tư hơi xấu hổ, vội xua tay, "Tôi làm gì có chuyện gì, chỉ hóng hớt, tám linh tinh thôi."
Thăm bệnh không ở lại lâu được, trước khi đi ba người chụp chung một tấm. Tiểu Giản ở giữa cười rất thoải mái, Diệp Tư đứng bên phải nở nụ cười rạng rỡ, Hà Tu đứng bên trái, ánh mắt hiền hòa nhìn ống kính.
Phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, ba chàng trai đều đôi mắt trong trẻo giống nhau, không nhìn ra chút đau bệnh hay vết tích năm tháng.
Lúc chụp, tay Diệp Tư lỡ run bấm thêm lần nữa, tấm thứ hai chụp đúng khoảnh khắc Hà Tu tưởng đã xong, thu ánh mắt lại, nhìn sang phía cậu.
Trên taxi, Diệp Tư nhịn không được xem đi xem lại bức ảnh này, cảm thấy Hà Tu đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, thật sự là không còn vương pháp nào.
Cậu gửi tấm đầu tiên 'chuẩn chỉnh' vào nhóm chat sinh nhật, rồi lén lưu riêng tấm thứ hai vào album, còn bấm thêm cái tim nhỏ đại diện cho "yêu thích".
"Hãy cất giữ thật kỹ con Bulbasaur này." Diệp Tư thầm nghĩ.