Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 109: Bị bắt!!!



Giữa không gian trầm lặng của Tử Tiêu Cung, bỗng nhiên một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, như cơn thủy triều nhấn chìm toàn bộ sinh linh.

ẦM!!!

Toàn bộ không gian như rung chuyển, từng cỗ uy áp vô hình bao trùm tất cả cường giả có mặt, khiến bọn họ cảm giác mình như kiến hôi giữa trời đất mênh mông.

Không!

Phải nói chính xác hơn—bên dưới Thánh Nhân, tất cả đều là kiến hôi!

Trên bệ đá ở trung tâm cung điện, một bóng người xuất hiện. Hắn ngồi xếp bằng, thân hình không quá lớn, khí tức không quá bá đạo, nhưng chỉ cần tồn tại ở đó, hắn đã là trung tâm của vạn vật.

Đôi mắt hắn mở ra, trong đó không phải là ánh nhìn bình thường, mà là một vũ trụ vô tận, chứa đựng hàng tỷ tinh không và vị diện chồng chất. Mỗi tia sáng trong mắt hắn như một đạo thiên cơ diễn hóa, mỗi hơi thở của hắn như một lần vũ trụ sinh ra rồi diệt vong.

Tỳ Thiên Lão Tổ!

Cả Tử Tiêu Cung run rẩy dưới sự hiện diện của hắn.

Toàn bộ cường giả đều cảm giác như bị một ngọn núi vô hình đè xuống, khiến xương cốt kêu răng rắc. Nhưng thay vì sợ hãi, trong lòng họ chỉ dâng lên một khao khát mãnh liệt!

Đó là khát vọng—trở thành Thánh Nhân!

Chỉ có lên tới Thánh Nhân mới có thể cùng Thiên Đạo đồng thọ!

Chỉ có lên tới Thánh Nhân mới có thể thoát khỏi nhân quả trói buộc!

Chỉ có lên tới Thánh Nhân… mới thật sự đứng trên đỉnh cao của vũ trụ!

Tỳ Thiên Lão Tổ đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt như thấu suốt vạn vật. Khi ánh mắt hắn quét qua từng người, không ai dám thở mạnh.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn dừng lại.

Hắn bấm đốt tay, sắc mặt thoáng hiện vẻ kỳ quái.

“Quái thay… quái thay…”

“Thiên Đạo thế mà thật sự sinh ra một ẩn số!”

Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao.

Ẩn số?

Một kẻ nào đó không nằm trong thiên cơ?

Tất cả đều theo ánh mắt của Đạo Tổ mà nhìn sang—

Chỉ thấy Tỳ Thiên Lão Tổ vươn một ngón tay, chỉ thẳng về một người.

“Ngươi!”

ẦM!

Một chữ “Ngươi” rơi xuống, toàn bộ Tử Tiêu Cung chấn động!

Tất cả cường giả Đại La Kim Tiên đều rùng mình ba lần!

Mà người rùng mình mạnh nhất chính là Dương Phàm!

“!!!”

Đạo Tổ chỉ thẳng vào mặt hắn!

Dương Phàm lập tức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác toàn thân run lên từng đợt.

“Xong! Xong con bê rồi!!!”

“Móa! Biết vậy ta cứ ở lại đạo quán ăn tiếp Nhân Sâm Quả, mắc gì chui đầu vào chỗ chết thế này chứ?! Ai nói với ta Đạo Tổ không thể nhìn thấu thiên cơ?! Thật vớ vẩn!”

Hắn nuốt nước bọt, đầu óc xoay chuyển như điện.

Không được! Lúc này tuyệt đối không thể để mặc số phận!

Tâm niệm xoay chuyển, Dương Phàm ngay lập tức chuẩn bị đánh đổi toàn bộ Ngân Hà mà Thần Cơ Đế Quốc vừa chiếm được để triệu hồi nhân vật mạnh nhất!

ẦM!!!

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa động niệm, một luồng đạo pháp vô thượng từ Đạo Tổ bắn ra, hóa thành một vòng xiềng xích vô hình trói chặt hắn ngay giữa không trung!

Không thể nhúc nhích!

Ngay cả một cái mí mắt cũng không kịp chớp!

Đậu xanh! Thật xong con bê!!!

Dưới ánh mắt sợ hãi của Trấn Tiêu Tử và Lam Vân, Dương Phàm nhanh chóng bị kéo về phía Đạo Tổ.

Bị kéo!

Hắn không có tự nguyện!

Hắn vùng vẫy! Hắn phản kháng!

Nhưng vô dụng, đạo pháp của Đạo Tổ như lưới trời giăng khắp, không cách nào thoát nổi.

Tỳ Thiên Lão Tổ xoa xoa chòm râu, ánh mắt khẽ lóe lên một tia suy tư.

“Dị số… sao?”

ẦM!

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng tất cả những cường giả bên dưới đều cảm thấy như thiên đạo vừa vạch ra một khe hở nhỏ, khiến toàn bộ chúng sinh đều phải cúi đầu kính sợ!

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả chính là hành động tiếp theo của Đạo Tổ.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Dương Phàm bị kéo thẳng về hàng ghế đầu tiên—và một cách dễ dàng, hắn rơi ngay xuống vị trí thứ tám!

Cả đại điện tĩnh lặng trong giây lát.

Bảy người đã ngồi trước đó—Tử Thanh, Thuận Hy, ba huynh đệ Nguyên Hà, Lý Nhĩ, Ngạo Thiên, Thái Nhật và Đế Huấn—đồng loạt trợn trừng mắt!

Bọn họ không phải là người thường, đều là những tồn tại mang thiên mệnh to lớn, là cường giả mạnh nhất trong hàng Đại La, vậy mà có một kẻ nhảy vào hàng của bọn họ mà không tốn chút sức lực?!

Hắn không hề đối kháng với Thiên Mệnh khí trụ?!

Đây là điều không thể tin nổi!

Đạo Tổ ánh mắt thoáng lóe lên sự ngạc nhiên, bàn tay vuốt nhẹ chòm râu, lẩm bẩm:

“Thế mà thật không cần đối kháng với Thiên Mệnh khí trụ?”

Lời này vừa dứt, bảy người bên cạnh sắc mặt đồng loạt thay đổi!

Bởi vì bọn họ hiểu rõ Đạo Tổ đang nói gì!

Mặc dù bảy người có thể ngồi lên liên thai, nhưng đó là do bọn họ lấy Thiên Mệnh khí thế của mình để đối chọi với Thiên Mệnh khí trụ của chỗ ngồi!

Chỉ khi bản thân có đủ tư cách, đủ sức mạnh, đủ trọng trách với Thiên Đạo, mới có thể đối kháng và ngồi vững!

Nhưng tên Dương Phàm này thì sao?

Hắn… chẳng làm gì cả!

Không cần đối kháng, không cần chống đỡ, cứ thế bay thẳng lên ghế mà ngồi!

Điều này chỉ có hai khả năng!

Một: Hắn mạnh hơn bọn họ gấp mười lần, thậm chí trăm lần, đến mức Thiên Mệnh khí trụ không dám cản trở!

Hai: Thiên Đạo chưa bao giờ coi hắn là “người ngoài”, mà là một phần tự nhiên của nó!

Không ai dám tin vào khả năng đầu tiên… nhưng khả năng thứ hai lại quá đáng sợ!

Chính câu nói của Đạo Tổ đã chứng minh người không hề giúp Dương Phàm!

Tức là hắn tự nhiên có thể ngồi lên mà không bị cản trở!

Bên dưới, tất cả mọi người đều khắc sâu bộ mặt Dương Phàm vào tâm trí!

Bởi vì… đây là một biến số chân chính của Thiên Đạo!



Từ một góc khác trong đại điện, ba nữ nhân mang vẻ đẹp siêu thoát trần tục đang lặng lẽ quan sát toàn bộ diễn biến.

Dương Uyển, một trong những tồn tại tối cao của Tiên Giới, sắc mặt khẽ biến, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo chút nghi hoặc:

“Chính là tên này hồi nãy đã trốn khỏi Thần Thức của ta! Hắn cũng sở hữu Âm Dương chi đạo!”

Bên cạnh nàng, Hư Nguyệt gật đầu, ánh mắt lóe lên tia tinh quang:

“Đúng! Đúng! Muội cũng cảm giác được, còn là một tia hiếm hoi Chí Cao Đạo chứ không phải pháp tắc Âm Dương bình thường!”

Nguyệt Nhi thì có vẻ trầm ngâm hơn, giọng nói mang theo sự nghi hoặc:

“Nhưng mà hắn trông như chỉ là Đại La sơ kỳ, sao có được Chí Cao Đạo? Khó hiểu nha?”

Cả ba nàng đều cảm thấy bất thường.

Người này rốt cuộc là ai?!



Trên bệ cao, Đạo Tổ lại lẩm bẩm thêm một câu, lần này sắc mặt mang theo vài phần thú vị:

“Lại có thể đồng hóa bản nguyên chi lực? Thiên Đạo không ngăn cản được sao? Thật là một cái thú vị năng lực!”

ẦM!

Mặc dù Đạo Tổ chỉ nói nhỏ như tiếng muỗi, nhưng tất cả những cường giả Đại La trong cung điện đều nghe thấy rõ ràng!

Và ngay lập tức, sắc mặt bọn họ hoàn toàn biến đổi!

Cái gì bản nguyên chi lực?!

Cái gì đồng hóa?!

Còn Thiên Đạo không ngăn cản được?!

Những thông tin này khiến mọi người rúng động!

Chẳng lẽ… tên Dương Phàm này thật sự đặc biệt đến vậy?!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Phàm!

Nhưng chỉ có một người đang cực kỳ hoảng loạn—Dương Phàm!

“Đậu xanh! Thật xong con bê!!!”

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác như Đạo Tổ đã nhìn thấu tất cả!

Không chỉ là hắn, mà còn là cả Đế Quốc hắn đang cai trị, cả Ngân Hà mà hắn vừa chiếm đóng!

Đạo Tổ ánh mắt thâm thúy, như xuyên qua vô tận không gian mà nhìn vào tận cùng Đế Quốc Thần Cơ.

Nhưng ngay sau đó…

Tỳ Thiên Lão Tổ mỉm cười, mặt giãn ra như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn vung tay áo, thản nhiên phán một câu:

“Được rồi, ngươi ngồi yên chỗ đó đi, không được nhúc nhích.”

ẦM!

Ngay lập tức, đạo pháp trói buộc trên người Dương Phàm biến mất!

Hắn cảm giác lại có thể nói được, cử động được… nhưng ánh mắt Đạo Tổ vẫn còn đặt lên người hắn.

Dương Phàm lập tức ngồi ngay ngắn, không dám động đậy!

Mẹ nó, ta mà nhúc nhích là chết chắc!!!

Tất cả mọi người trong đại điện cũng đã hoàn toàn khắc sâu tên Dương Phàm vào trí nhớ.

Hắn là ẩn số của Thiên Đạo!

Hắn là kẻ có thể ngồi lên hàng ghế đầu mà không gặp chút cản trở!

Hắn là tên quái thai khiến cả Đạo Tổ cũng phải ngạc nhiên!

Trong lòng Dương Phàm lúc này…

Giống như hàng vạn con thảo nê mã đang chạy qua!

“Mẹ nó! Sao lại ra nông nỗi này?! Ta chỉ muốn tới nghe giảng đạo thôi mà!!!”

Hắn quay đầu nhìn qua bảy vị đang ngồi cùng hàng với mình…

Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào hắn!

Dương Phàm chột dạ, trong lòng gào thét:

“Phiền phức! Bị Đạo Tổ tính kế!!!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com