Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 110: Thế mà là nữ nhân?!



Đạo Tổ chậm rãi chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt quét qua toàn bộ chúng đại năng trong Tử Tiêu Cung.

Dưới áp lực uy nghiêm ấy, không ai dám nói một lời.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn nhẹ nhàng mở miệng:

“Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu… Một lần giảng này kéo dài 100 nghìn năm. Hai lần giảng sau đó thời gian liền tăng lên gấp hai. Ta sẽ chỉ giảng ba lần, mỗi lần cách nhau mười nghìn năm nghỉ ngơi, thế nào? Ai có ý kiến gì không?”

Lời vừa dứt, cả Tử Tiêu Cung rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Bảy vị cường giả ngồi trên hàng đầu đồng loạt liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi trong giây lát rồi đều trầm mặc.

Không ai phản đối.

Mấy trăm nghìn năm mà thôi, có đáng gì?

Một lần bế quan sâu của bọn họ ít nhất cũng đã kéo dài như vậy, thậm chí còn hơn nữa!

Đối với những tồn tại cấp bậc Đại La Kim Tiên, thời gian không còn là khái niệm quan trọng nữa.

Hết thảy chỉ có đạo pháp và Thiên Đạo mới là mục tiêu vĩnh hằng!

Chỉ có một người là hoảng hốt—Dương Phàm!

“Một… một trăm nghìn năm?!?!”

Hắn suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế!

Mẹ nó!

Trước đây hắn đọc tiểu thuyết, luôn thấy đám cường giả bế quan hàng chục vạn năm, lúc đó hắn còn cười nhạt:

“Chắc chỉ là phóng đại thôi.”

Nhưng bây giờ, chính hắn mới là kẻ bị chấn động!

Một lần giảng đạo = 100.000 năm!

Lần thứ hai = 200.000 năm!

Lần thứ ba = 400.000 năm!

Tổng cộng là 700.000 năm!

Móa!

Hắn mới chỉ sống hơn 20.000 năm mà thôi, giờ lại phải ngồi nghe giảng hơn 700.000 năm???

Có nhầm không vậy trời???

Khoan khoan! Bình tĩnh!

Dương Phàm nuốt nước bọt, nhanh chóng tính toán.

May mắn… trước khi rời đi, hắn đã để lại kiến thức Máy Tạo Mặt Trời cho Thần Cơ Đế Quốc.

Trước đó, hắn đã cưỡng chế nâng toàn bộ công dân lên Kim Tiên cảnh giới.

Tuổi thọ Kim Tiên?

Mấy tỷ năm là chuyện bình thường!

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, hắn dám chắc rằng trong lúc mình nghe giảng đạo, toàn bộ nền văn minh của Thần Cơ Đế Quốc đã bị hủy diệt sạch sẽ!

Hèn gì…

Hèn gì mấy vị cổ thần này lại luôn đạm bạc nhìn xuống thế nhân.

Hèn gì bọn họ không bao giờ để tâm đến những kẻ bên dưới.

Bởi vì đối với bọn họ…

Chỉ cần một lần chớp mắt, mấy nghìn năm đã qua đi.

Một lần bế quan, cả nền văn minh có thể đã diệt vong.

Một lần nghe giảng đạo, một kỷ nguyên phàm tục có thể đã hóa thành tro bụi.

Tại vì thời gian của bọn họ…

Hoàn toàn không cùng một cấp độ với phàm nhân nữa!

Dương Phàm rùng mình.

Đây chính là cảnh giới thật sự của Đại La!

Cảm giác đứng bên ngoài dòng chảy thời gian, ngắm nhìn mọi thứ dần biến mất mà không thể lay động chút gì!

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Nếu một ngày nào đó hắn lên tới cấp bậc Thánh Nhân…

Liệu hắn có còn quan tâm đến thế giới bên dưới không?

Liệu hắn có thể giữ vững bản ngã của chính mình?

Hay sẽ giống như những tồn tại vô thượng kia, dần dần quên đi tất cả?

Dương Phàm cúi đầu.

Hắn không muốn như vậy.

Hắn… không muốn quên mất những người ở bên dưới!

Hắn không muốn mất đi thứ gọi là "con người".

Dương Phàm nắm chặt tay, khẽ hít sâu.

Mọi người có thể coi chuyện này là bình thường…

Nhưng đối với hắn—đây chính là một bài học lớn nhất trong đời!



Đạo Tổ vừa định bắt đầu giảng đạo thì…

ẦM! ẦM! ẦM!

Tiếng đập cửa vang lên dữ dội bên ngoài Tử Tiêu Cung!

Cả đại điện đột nhiên yên lặng.

Tất cả cường giả đều nhìn về phía cửa chính, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Chuyện gì đây?

Ai dám đến trễ trong lúc Đạo Tổ giảng đạo?

Ngay cả bảy người trên hàng đầu cũng đồng loạt nheo mắt.

Nhưng chỉ có một người…

Đang điên cuồng gào thét trong lòng!

“Đến! Đến rồi! Chắc chắn phải có màn này!”

Dương Phàm đầu đầy mồ hôi, cảm giác cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá vậy?!

Không ngoài dự đoán, hai đạo đồng đã nhanh chóng tiến ra, nhẹ nhàng mở cánh cửa cung điện.

Gió nhẹ thổi vào.

Bên ngoài cửa, hai bóng người nhẹ nhàng phiêu động.

Hai thân ảnh uyển chuyển như trích tiên, dung mạo động lòng người.

Mái tóc dài đến tận gót chân, tuy đã được buộc lên nhưng vẫn nhẹ nhàng phiêu phù theo gió.

Hai người, một mặc nâu trầm, một mặc xanh lá, cả hai đều khoác đạo bào thêu hoa văn cổ kính, trên đầu lơ lửng một vòng tròn màu vàng tỏa ra ánh sáng ôn hòa, nhẹ nhàng xoay chuyển.

Công Đức Kim Luân!

Toàn bộ đại năng đều sửng sốt.

Hai vị này…

Thần nữ phương Tây?!

Không đợi ai hỏi, hai nàng đã khẽ quỳ xuống, nước mắt như lê hoa vũ đái mà than khóc:

“Đạo Tổ! Ngài nhất định phải cho chúng ta tham gia!”

“Phương Tây thật sự quá xa, hiện giờ đệ tử mới tới nơi!”

“Đúng vậy, chính là vì hai đệ tử đã chăm chỉ cải tạo địa mạch tàn phá ở Tây Phương mà quên mất hôm nay là ngày giảng đạo!”

“Dù Hỗn Độn có trắc trở, chúng đệ tử vẫn phải đến bằng được!”

Những lời thổn thức tràn đầy uất ức này lập tức khiến toàn bộ cường giả có mặt không khỏi dâng lên lòng thương cảm.

Ngay cả mấy vị vốn lạnh lùng như Lý Nhĩ, Ngạo Thiên cũng thoáng có chút động dung.

Chỉ có một người…

Trợn lồi mắt như muốn rớt xuống đất!

Dương Phàm: “!!!”

Hắn suýt nữa bật thẳng dậy khỏi liên thai!

Trời ạ!

Trời ạ!

Đây chính là…

“Chuẩn Đề” và “Tiếp Dẫn” phiên bản Tinh Huy Giới?!!

Hắn choáng váng!

Theo lẽ thường, ở Hồng Hoang thì hai kẻ này phải là hai lão hòa thượng đầu trọc, mặc áo cà sa, chuyên rủ người ta đi tu Phật!

Nhưng ở đây…

Hắn thấy gì?!

Hai vị trước mắt đều là nữ nhân tuyệt mỹ, mị cốt thiên sinh, tóc dài suôn mượt như dòng nước, phiêu động theo từng làn gió nhẹ.

Cái này… cái này… không giống như cạo đầu đi tu nha?!

Dương Phàm nuốt nước bọt.

Thế giới này… đúng là khác xa so với Hồng Hoang!

Tỳ Thiên Lão Tổ vuốt vuốt râu, ánh mắt ôn hòa nhìn hai người, nhẹ giọng nói:

“Ta biết hai người các ngươi, Tịnh Trúc cùng Đề Yên Nhiên, từ Lục Tịnh Trúc và Bồ Đế hóa thân.”

“Trận chiến năm đó, ta cùng Ma Tổ giao đấu, quả thực đã đánh nát một phần lớn địa mạch của Tây Phương đại lục.”

“Thôi thì nhân quả hoàn lại, ở đây còn một chỗ trống, các ngươi có thể thử Thiên Mệnh.”

Nghe đến đây, hai nàng liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.

Không ai chần chừ.

ẦM!

Hai luồng Thiên Mệnh khí trụ từ hai người bộc phát!

Bọn họ… đang đối kháng với uy áp từ liên thai hàng đầu!

Sau một hồi va chạm kịch liệt, cuối cùng Tịnh Trúc thành công chui vào vị trí thứ chín!

Tất cả mọi người đều gật gù tán thưởng.

Nhưng sau đó…

Một cảnh tượng khiến cả đại điện đều ngây ra!

Chỉ còn Đề Yên Nhiên đứng giữa không trung, vẻ mặt bơ vơ, ánh mắt đáng thương, dáng vẻ như một tiểu cô nương bị bỏ rơi.

Ai nhìn cũng thấy xót xa!

Nhưng sự thật là… chỗ đã hết!

Đạo Tổ hơi nhíu mày, khó khăn gãi gãi thái dương.

“Cái này…”

Hắn vốn nghĩ hai nàng sẽ cạnh tranh một vị trí, không ngờ lại chia ra mỗi người một Thiên Mệnh riêng biệt.

Nhưng đột nhiên, Đề Yên Nhiên nghi hoặc nhìn sang vị trí thứ tám, chỗ Dương Phàm đang ngồi.

Nàng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu:

“Kỳ lạ? Làm sao vị đạo hữu này ngồi trên đó, mà cảm giác như không ngồi lên là sao vậy nhỉ?”

Cả Tử Tiêu Cung rùng mình.

Dương Phàm: “?!!”

Đề Yên Nhiên khẽ quay sang nhìn Đạo Tổ, cung kính hỏi:

“Đạo Tổ, sao đệ tử cảm giác… liên thai này thuộc về ta mới đúng?”

ẦM!!!

Câu nói này như một tiếng sét giữa trời quang!

Tất cả đại năng có mặt đều biến sắc!

Ngay cả Đạo Tổ cũng khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia suy tư.

Nhưng chưa kịp ai phản ứng…

Đề Yên Nhiên đột nhiên bộc phát Thiên Mệnh, trực tiếp đối kháng với vị trí thứ tám!

Dương Phàm: “Khoan đã! Đợi đã! Ta không—”

ẦM!!!

Một cỗ Thiên Mệnh khổng lồ áp thẳng lên hắn!

Nhưng điều khiến toàn bộ cường giả choáng váng chính là—

Dương Phàm không có bất kỳ phản kháng nào!

Hắn vốn dĩ không chống đỡ với liên thai từ đầu, nên khi một Thiên Mệnh khác mạnh mẽ chen vào…

Nó chấp nhận luôn!

Thế là…

Hai người cùng ngồi chung trên một đài sen!

Toàn bộ đại điện câm lặng!

Dương Phàm đầu óc trống rỗng!

Cái gì?!

CÁI GÌ??!

Hắn ngồi đơ ra, còn Đề Yên Nhiên thì hoàn toàn coi như không có chuyện gì, khoanh chân đả tọa, chuẩn bị nghe giảng.

Bảy vị cường giả ngồi bên cạnh há hốc mồm.

Đạo Tổ cũng ngẩn người, nhưng sau đó bật cười, vuốt râu nói:

“Thật ra… cũng đúng.”

“Dù sao Dương Phàm cũng không thật sự đối kháng với Thiên Mệnh, cũng không hưởng lợi gì từ nó… hắn đơn giản là tìm chỗ ngồi mà thôi.”

Cả đại điện: “…”

Hèn gì…

Trước đó không ai có thể ngồi chung trên một đài sen!

Bởi vì nguyên lý rất đơn giản—hai Thiên Mệnh cùng dấu sẽ đẩy nhau.

Nhưng Dương Phàm không cần cùng Thiên Mệnh đối kháng, nên khi Đề Yên Nhiên chen vào, hắn vẫn ở đó!

Thế là…

Một trong cửu đại liên thai bỗng nhiên có…

Hai người cùng ngồi nghe giảng!!!



Đạo Tổ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt lướt qua toàn bộ chúng đại năng trong đại điện, rồi thản nhiên nói:

"Khụ khụ, vậy chúng ta lập tức bắt đầu!"

ẦM!

Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa Tử Tiêu Cung đóng chặt lại, như cắt đứt toàn bộ kết nối với thế giới bên ngoài.

Toàn bộ cường giả đồng loạt điều chỉnh tâm thần, sẵn sàng tiếp thu đại đạo vô thượng.

Không gian trở nên yên tĩnh tuyệt đối.

Chỉ còn giọng nói của Đạo Tổ vang lên.

“Đạo bắt đầu từ phàm nhân đi lên, trước hết ta giảng là đơn giản nhất—Kim Đan đại đạo!”

ẦM!

Một cỗ đạo vận khổng lồ tỏa ra từ người hắn, chấn động cả đại điện.

Những kẻ có mặt dù là Đại La Kim Tiên, dù đã tu luyện vô tận năm tháng, nhưng vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đang dần khai mở trong tâm trí mình.

Mỗi một chữ của Đạo Tổ, như có trọng lượng nghìn cân!

Nhưng điều kỳ diệu hơn cả chính là—

Từng chữ thốt ra, đều hóa thành thực chất!

Trong không gian Tử Tiêu Cung, từng ký tự kim sắc xếp chồng lên nhau, hóa thành một bản phổ cổ kính, lơ lửng khắp đại điện.

Không cần ai ghi nhớ—

Những chữ này tự nhiên khắc vào lòng bọn họ!

Nghe!

Thấy!

Cảm nhận!

Ba tầng tiếp thu, từng tầng một đưa người nghe vào trạng thái thấu hiểu sâu sắc hơn về đạo lý!

Đây chính là Đạo Tổ giảng đạo!

Toàn bộ cường giả đều trầm mặc, hoàn toàn chìm đắm trong lời giảng.

Nhưng chỉ có một người…

Đang ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt!

Dương Phàm!

Hắn không hoảng sợ vì đạo pháp huyền ảo của Đạo Tổ, cũng không rung động vì những chữ hóa thực chất.

Mà là…

Chủ đề!

Kim Đan đại đạo?!

Khoan đã!

Không phải cái này là thứ mà Lão Tử ở Hồng Hoang giảng sao?!

Không phải cái này chính là cơ sở cho Đạo Gia Nhất Mạch ư?!

Tại sao bây giờ…

Lại là Đạo Tổ giảng?!

Trong đầu Dương Phàm đột nhiên dấy lên vô số nghi vấn!

Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại tự phủ định suy nghĩ của mình!

Không đúng!

Hắn không ở Hồng Hoang!

Đây là Tinh Huy Giới!

Hồng Hoang vốn là một thế giới do Thiên Đạo khống chế, mọi sự kiện đều tuân theo trật tự đã định sẵn.

Nhưng từ khi hắn xuyên qua thế giới này, hắn đã nhận ra có quá nhiều thứ không giống nhau!

Ví dụ như:

Nhân loại ở đây đã tồn tại từ trước! Không phải do một vị thần sáng tạo ra!

Nữ thần nửa người nửa rắn! Nếu theo Hồng Hoang, hẳn là Nữ Oa tạo ra nhân loại, nhưng nếu nhân loại vốn đã có từ trước, vậy nàng ở đây có vai trò gì?

Phương Tây! Ở Hồng Hoang, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn vốn là hai lão hòa thượng. Nhưng ở đây, lại biến thành hai vị thần nữ tóc dài tận chân, có Công Đức Kim Luân nhưng không theo Phật giáo?!

Mẹ nó!

Cái này… giống mà không giống!

“Ay da… đau não quá!”

Dương Phàm bóp trán, cố ép mình không nghĩ nữa.

Nếu cứ suy nghĩ theo Hồng Hoang, hắn chắc chắn sẽ bị rối loạn!

Cả đại điện lúc này đã chìm sâu vào trong đạo âm.

Tất cả cường giả đều chuyên tâm lắng nghe, chìm đắm trong từng đạo lý mà Đạo Tổ giảng dạy.

Chỉ có Dương Phàm…

Đang phải đấu tranh nội tâm dữ dội!

“Chuyện gì cũng để sau! Nghe đạo trước đã!”

Hắn cắn răng, ép mình bình tĩnh lại, bắt đầu hấp thu từng chữ đạo pháp.

Dù gì đi nữa…

Lần giảng đạo này kéo dài tận 100.000 năm!

Nếu không tập trung lĩnh ngộ, hắn có thể sẽ bị bỏ lại phía sau!

Dương Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng tâm trí.

Không nghĩ nữa.

Không lo nữa.

Chỉ có đạo lý trong từng lời giảng của Đạo Tổ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com