Trăm nghìn năm giảng đạo, lần đầu tiên khai mở Thiên Đạo!
Tỳ Thiên Lão Tổ ngồi xếp bằng trên bệ đá, ánh mắt như xuyên thấu thiên địa, từng lời thốt ra đều hóa thành đạo văn lơ lửng giữa không trung, tựa như Thiên Đạo chi thư hiện thế!
Ba nghìn đạo pháp xoay chuyển, chấn động tinh không, khiến vô số cường giả rung động trong lòng.
Nhưng…
Dương Phàm phát hiện một chuyện—
Không phải ai cũng chăm chú lắng nghe!
Những Đại Năng Đại La Kim Tiên có mặt tại đây, mỗi kẻ đều đã nắm giữ một đạo pháp riêng biệt, bọn họ không cần nghe toàn bộ, chỉ chờ đến phần liên quan đến đạo của mình mới tập trung lĩnh hội.
Phần không liên quan?
Lập tức nhắm mắt chìm vào tu luyện!
Bọn họ không ngu gì mà lãng phí thời gian!
Dù sao, Đạo Vận trong Tử Tiêu Cung nồng đậm hơn hẳn so với tu luyện dưới Tinh Huy Giới. Dưới kia, có Thiên Đạo cai quản, bất kỳ ai muốn tiếp cận Đại Đạo đều phải trả một cái giá cực đắt!
Chỉ có ra ngoài Hỗn Độn mới có thể nhanh chóng đột phá!
Nhưng khổ nỗi…
Bọn họ không có đạo tràng nào như Tử Tiêu Cung để trú ngụ!
Hỗn Độn khí cuồn cuộn không ngừng, dù là Bán Thánh cường giả cũng chỉ có thể trụ được một thời gian ngắn, nếu ở lâu… tất nhiên sẽ bị ăn mòn đến mức quải điệu!
Chỉ có Thánh Nhân cấp bậc mới có thể tùy ý ngao du Hỗn Độn!
Cho nên, bọn họ tận dụng từng khoảnh khắc ở đây!
Có kẻ nghe giảng, có kẻ chìm sâu vào lĩnh ngộ, có kẻ âm thầm vận chuyển đại đạo trong cơ thể để củng cố tu vi.
Dương Phàm đảo mắt nhìn quanh, nhận ra một điều…
Hắn chính là kẻ thấp kém nhất ở đây!
Mấy kẻ ngồi chung trên liên thai với hắn, mỗi người đều nắm giữ một đạo pháp siêu việt, chỉ cần nghe một vài câu là lập tức tiến vào trạng thái minh ngộ.
Hắn thì sao?
Không có bất kỳ đại đạo nào thuộc về mình!
Tỳ Thiên Lão Tổ giảng ba nghìn đạo pháp, Dương Phàm chỉ hiểu được vài mảnh nhỏ của Âm Dương Đạo, còn lại thì đầu óc như muốn nổ tung!
…
Trăm nghìn năm trôi qua như một giấc mộng dài…
Dương Phàm ngay từ đầu còn cố lắng nghe, nhưng khi thấy Đạo Tổ giảng đến ba nghìn đạo pháp mà hắn chỉ hiểu lơ mơ một phần nhỏ, liền quyết đoán… nằm dài ra ngủ!
Dưới ánh mắt chấn động của chúng đại năng, hắn gối tay sau đầu, thở đều đều như chẳng quan tâm gì đến thiên địa đại đạo!
Tỳ Thiên Lão Tổ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lóe lên một tia ý vị thâm trường.
“Tên này… đúng là thú vị.”
Nhưng ngoài mặt, ngài không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhẹ, rồi đột nhiên đổi đề tài:
“Tiếp theo, ta liền giảng đến cảnh giới Thái Ất Kim Tiên.”
ẦM!
Toàn bộ đại điện bỗng chốc tĩnh lặng!
Nếu trước đó có kẻ còn đang chìm đắm trong lĩnh ngộ, thì lúc này đều lập tức mở mắt, chăm chú lắng nghe!
Bởi vì… Thái Ất Kim Tiên chính là ranh giới giữa phàm tục và chân chính cường giả!
Nếu như nói cảnh giới Đại La Kim Tiên là những tồn tại có thể hủy thiên diệt địa, thì Thái Ất Kim Tiên chính là những kẻ có thể thay đổi bản chất của thiên địa!
Tỳ Thiên Lão Tổ vung tay, giữa không trung lập tức xuất hiện một vòng bát quái xoay tròn, từng tia ánh sáng âm dương chuyển động không ngừng.
“Cảnh giới này, pháp tắc đã lĩnh ngộ gần như trọn vẹn, ta sẽ chỉ giảng về đạo lý khó nhất trong Thiên Địa.”
“Toàn thế giới này, không có gì là hoàn toàn âm hoặc hoàn toàn dương. Trong âm có dương, trong dương có âm. Âm dương gắn bó mật thiết với nhau, vận động và chuyển hóa lẫn nhau.”
“Âm phát triển đến cùng cực thì chuyển thành dương, dương phát triển đến cùng cực thì chuyển thành âm.”
Lời vừa dứt, cả Tử Tiêu Cung rung động!
Từng đạo kim văn ngưng tụ giữa không trung, hóa thành hàng loạt ký tự thần bí, mang theo lực lượng huyền diệu bao phủ toàn bộ đại điện.
Dương Phàm đang ngủ say, đột nhiên… tai giật giật!
Ngay sau đó, hắn bừng tỉnh, hai mắt mở lớn!
“Âm Dương Đạo?!”
Hắn lập tức bật dậy, hai mắt sáng quắc, tập trung nghe giảng!
Lời giảng của Đạo Tổ từng câu từng chữ như từng đợt sóng đánh thẳng vào thần hồn hắn, khiến hắn như đắm chìm vào một thế giới kỳ diệu chưa từng thấy!
Không biết đã qua bao lâu…
Mười nghìn năm lặng lẽ trôi qua.
Khi Dương Phàm choàng tỉnh khỏi cơn say mê, hắn giật mình nhận ra—
Đạo Tổ đã giảng sang một đạo pháp khác từ lúc nào!
Hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng khi dò xét thần thức…
Hắn giật mình!
Bên trong thần thức, một tia Âm Dương Chí Cao Đạo mà hắn đã lĩnh ngộ trước đó, giờ đây đã phân thành hai tia riêng biệt!
Một đen một trắng, một âm một dương, không ngừng xoay tròn, như thể đã tiến hóa lên một cấp độ mới!
“Hóa ra… Âm Dương Chí Cao Đạo còn có thể tiến hóa như vậy!”
Nhưng cảm giác hưng phấn chỉ kéo dài một lát, hắn lại cảm thấy… chán!
Dù sao cũng không thể lĩnh ngộ được mấy đạo khác, hắn dứt khoát… ngủ tiếp!
Tỳ Thiên Lão Tổ liếc nhìn hắn, khóe miệng khẽ co giật.
Những kẻ khác, ai cũng tranh thủ tận dụng từng giây từng phút, dù không nghe giảng cũng âm thầm lĩnh ngộ đại đạo, thế mà tên này… hết nghe lại ngủ!
“Lĩnh ngộ rất nhanh, nhưng cũng quá lười…”
Ngài khẽ than trong lòng, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục giảng đạo.
Cứ như vậy, Dương Phàm mơ mơ màng màng, trong suốt trăm nghìn năm giảng đạo, phần lớn thời gian hắn đều ngủ mất!
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là—
Giấc ngủ này… rất dài.
Mỗi lần hắn muốn tỉnh, tinh thần lại nặng trĩu.
Đầu hắn tựa như đang gối lên một tấm đệm cực kỳ êm ái, mùi hương thanh thoát dễ chịu vô cùng.
Dương Phàm theo bản năng hít sâu vài hơi…
Ừm… mùi đàn hương rất dễ chịu nha…
…Khoan đã!
Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng hắn!
Bỗng nhiên—
ẦM!
Một tiếng nói như thiên lôi chấn động toàn bộ đại điện!
Tỳ Thiên Lão Tổ đã dừng lại, bóng hình dần mờ đi, chỉ để lại một câu nói vang vọng:
“Đã đến thời gian! Nhớ lấy, nhớ lấy, lần sau ta giảng chính là từ Đại La Kim Tiên đến Bán Thánh, ai không đi… tự chịu!”
ẦM!
Lời vừa dứt, toàn bộ chúng đại năng đồng loạt bừng tỉnh!
Dương Phàm cũng lập tức choàng dậy!
Nhưng ngay khi vừa mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết đứng tại chỗ!
Trước mặt hắn… là một mảng bạch ngọc trắng nõn.
Dưới đầu… mềm mại, đàn hồi…
Hắn chớp mắt…
Không xong!!!
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong suốt như nước thu đang chớp chớp nhìn hắn đầy khó hiểu…
Đề Yên Nhiên!!!
Một cơn gió lạnh lướt qua gáy!
Dương Phàm theo bản năng bật dậy, gãi đầu cười gượng:
“Ờm… ta thật sự không cố ý…”
Hèn gì ngủ một giấc lại thư thả như vậy!
Thì ra là… hắn đã vô thức bò sang hàng xóm, tựa đầu vào lòng Đề Yên Nhiên mà ngủ mất!!!
Hắn âm thầm nuốt nước bọt.
Cái này… Đạo Tổ có thấy không nhỉ?!
Đề Yên Nhiên vẫn chưa nói gì, nhưng gò má dần ửng đỏ, như thể đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Trong lòng nàng, sóng gió cuồn cuộn!
Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy một nam tử có thể gần gũi đến vậy…
Quan trọng hơn—
Nàng phát hiện tốc độ tu luyện của bản thể Bồ Đề Thụ trong suốt thời gian hắn ngủ bên cạnh… nhanh hơn gấp bội!
Đây là cái gì?!
Nàng không biết rằng—
Năng lực "The Gardener" đã vô tình cứu Dương Phàm một mạng!
Trăm nghìn năm qua, phân thân hắn đã trồng vô số Cây Thế Giới, lan rộng khắp tinh không. Hiện tại, toàn bộ Đế Quốc Thần Cơ đã đạt đến cảnh giới Kim Tiên, tốc độ bành trướng đạt đến mức khủng bố!
Chỉ sau hơn trăm nghìn năm, hắn đã hấp thu năng lượng của hơn mười cái Hệ Ngân Hà!
Và chính nguồn sức mạnh này đã tỏa ra, giúp Đề Yên Nhiên có cảm giác như đang tu luyện dưới một Cây Thế Giới khổng lồ!
Hai cái “Cây” cứ như vậy quấn quýt với nhau hơn mấy chục nghìn năm….
Hai tay nàng xoắn lại, khuôn mặt đỏ bừng.
“…Không sao…”
“…Ta tha thứ cho ngươi…”
Nói xong, nàng đột nhiên quay người, ôm mặt chạy biến ra ngoài!
Dương Phàm: “???”
Cái gì?!
Ta… ta rốt cuộc có làm gì không vậy???
Hắn vội nhìn quanh, ánh mắt vô thức liếc lên phía trên…
Đạo Tổ đã biến mất.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng quét qua mình.
Quay đầu lại—
Là Tịnh Trúc!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, rồi cũng nhanh chóng chạy theo tỷ tỷ!