Đáy biển Long Tộc, nơi sâu thẳm nhất của Tiên Giới, nơi ngay cả ánh sáng trời cũng không thể xuyên qua, Long Cung đứng sừng sững như một vĩnh hằng bất diệt. Lớp san hô cổ ngàn vạn năm bao phủ cung điện, thần quang lấp lánh phản chiếu lên những vảy rồng quyền uy của những kẻ đang ngự tọa trong đại điện.
Bên trong cung điện rộng lớn, tám vị trưởng lão Long Tộc cùng bốn vị Long Vương chia thành hai hàng ngồi trên bảo tọa hắc kim, từng đôi mắt rồng như ngọn hải đăng âm trầm quan sát đám binh sĩ đang quỳ phía dưới.
Một long binh giáp xanh, dáng người hùng vĩ, dập đầu rồi cất giọng trầm vang:
"Bẩm chư vị đại nhân, chuyện ở các hải đảo không phải tin đồn! Thuộc hạ đã đích thân đi kiểm tra, hiện tại trong phạm vi lãnh hải Long Tộc đã có hơn năm nghìn hòn đảo bị một loại thực vật khổng lồ chiếm cứ!"
Điện lập tức trở nên yên lặng, rồi bùng lên những tiếng xì xào bàn luận. Một lão long có vảy bạc, chính là Tam trưởng lão Long Tộc, gõ mạnh long trảo xuống ghế, giọng lạnh băng:
"Nói rõ xem, đó là vật gì? Ai đã trồng nó?"
Long binh nuốt nước bọt, cẩn trọng đáp:
"Là một loại cây khổng lồ, cao đến bốn – năm cái tầng trời!, tán cây che phủ cả một hòn đảo. Nhưng điều kỳ lạ là… mỗi hòn đảo chỉ có một cây duy nhất!"
"Cây khổng lồ?!"
"bốn đến năm cái tầng trời?!"
Các vị trưởng lão Long Tộc đồng loạt biến sắc, ngay cả Long Vương Đông Hải cũng hơi nhíu mày.
Một nữ long nhân áo tím đứng dậy, đôi mắt tím sắc sảo như tinh thạch, chính là Ngũ trưởng lão, cất giọng đầy nghi hoặc:
"Từng có vô số loài thực vật xuất hiện trong hải vực, nhưng chưa từng có cây nào khổng lồ đến mức này! Đất bồi đáy biển không thể sinh dưỡng một thứ như vậy, rốt cuộc là ai đã trồng?"
Long binh cúi đầu, giọng nói nặng nề:
"Không ai biết! Nhưng… mỗi cây đều có một điều trùng hợp kỳ lạ—dưới gốc cây đều có một pho tượng gỗ!"
Tám vị trưởng lão đồng loạt nhìn nhau!
"Tượng gỗ?"
"Là tượng của ai?"
Long binh siết chặt nắm tay, giọng nói trầm xuống:
"Là một vị thư sinh! Hắn ngồi xếp bằng, gương mặt bình thản, nhưng điều kỳ quái nhất là… trong tay mỗi bức tượng đều cầm một thứ khác nhau!"
Lời này vừa dứt, Thất trưởng lão—một lão long râu dài như sóng nước, chấn động đứng bật dậy!
"Thư sinh?!"
Hơi thở trong đại điện trở nên ngưng trọng! Trong lịch sử Long Tộc, những kẻ có thể gieo xuống dấu ấn thần bí như vậy, tất cả đều không phải nhân vật tầm thường!
"Có bức tượng cầm bút lông, có bức tượng cầm đan dược, có bức tượng cầm trận bàn, có cái cầm một khối tinh thạch kỳ lạ!"
"Không có pho tượng nào giống nhau!"
Nhị trưởng lão híp mắt:
"Hừm… giống như đại biểu cho một loại học vấn nào đó."
Long Vương Tây Hải—một lão long thân rồng vàng óng, ánh mắt thâm thúy như vực sâu—cất giọng đầy sát ý:
"Dù là ai đi nữa, cũng không thể tùy tiện đặt chân vào lãnh địa của Long Tộc mà không xin phép! Nếu không tìm ra kẻ đứng sau, sao biết đây không phải là một âm mưu?"
Long Vương Bắc Hải, một con rồng hắc giáp lạnh lùng, đập tay lên bảo tọa, giọng đầy đe dọa:
"Đừng quên, năm nghìn đảo là con số quá lớn! Nếu cứ để hắn tự tung tự tác, chẳng phải sau này cả biển Long Tộc đều có cây của hắn mọc lên sao?!"
"Không thể chấp nhận được!"
Các trưởng lão đồng loạt gật đầu, đại điện dậy sóng linh lực, sát khí tràn ngập!
Nhưng ngay lúc này, Đại trưởng lão—vị lão long lớn tuổi nhất, đôi mắt như ánh tinh tú sâu không thấy đáy, bỗng mở miệng:
"Ta không nghĩ vậy."
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về hắn!
Đại trưởng lão nhắm mắt, trầm giọng:
"Nếu hắn muốn xâm lấn biển Long Tộc, cần gì phải dùng cây? Cứ phái đại quân đánh thẳng vào Long Cung là xong."
Cả đại điện lại một lần nữa lặng đi.
"Hơn nữa, thứ này có gây hại gì cho biển cả không?"
Long binh do dự một chút, rồi lắc đầu:
"Bẩm trưởng lão… hoàn toàn không! Những củ màu đỏ trên cây có linh lực dồi dào, linh thú ăn vào thì sinh trưởng mạnh mẽ, ngay cả thủy tộc bình thường cũng có thể hấp thu!"
"Linh vật như vậy, chẳng phải là đại lợi sao?"
Không ít trưởng lão trầm tư. Một số thì nhíu mày nghi hoặc, một số khác thì tỏ ra hứng thú.
Long Vương Nam Hải đập đuôi xuống nước, khiến cả đại điện rung lên!
"Bất kể là lợi hay hại, không thể để kẻ nào ngoài Long Tộc tự tung tự tác!"
"Ta nói, chúng ta nên lập tức phái binh đi điều tra rõ ràng, tìm ra kẻ trồng những cây này!"
Long Vương Bắc Hải cười lạnh:
"Ngươi nói dễ lắm! Năm nghìn đảo, chẳng lẽ phái quân đội đến lật tung từng hòn đảo?"
"Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ?!"
"Có thể chỉ là một kẻ cuồng đạo nào đó thử nghiệm công pháp mới thôi, có cần phải phản ứng mạnh như vậy?"
Lời qua tiếng lại, một trận tranh luận bùng nổ giữa tám trưởng lão và bốn Long Vương.
Có kẻ chủ trương đánh phủ đầu, có kẻ muốn điều tra cẩn thận trước, có người lại nghi ngờ rằng đây không phải hành động của một cá nhân mà là một thế lực lớn hơn!
Nhưng một điều tất cả đều đồng ý—Long Tộc không thể khoanh tay đứng nhìn!
Cuối cùng, Đại trưởng lão vươn tay, đập mạnh xuống bàn ngọc, lập tức chặn đứng cuộc cãi vã.
"Đủ rồi! Quyết định thế này—cử một đội tuần tra bí mật đến những hòn đảo bị ảnh hưởng nặng nhất, quan sát xem cây này rốt cuộc có gì đặc biệt. Sau đó… mới quyết định có ra tay hay không!"
Cả đại điện trầm mặc trong giây lát, rồi từng vị trưởng lão gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng tất cả vẫn mang một nỗi lo lắng không tên…
Rốt cuộc, kẻ nào lại dám tự ý trồng cây trong lãnh thổ Long Tộc?!
Mà hơn nữa… tại sao hắn lại làm vậy?!
…
Trên bầu trời Tiên Giới, từng đợt sóng tiên quang nhè nhẹ tỏa ra, phản chiếu xuống mặt biển xanh thăm thẳm. Một hòn đảo cô lập giữa lòng đại dương, nơi trọc khí, sát khí tích tụ suốt vạn năm, nay đã có một bóng cây khổng lồ che phủ toàn bộ thiên địa.
“Hộc…”
Một bóng người lững thững đứng bên dưới gốc cây vừa mới thành hình, trên trán rịn mồ hôi, quần áo phấp phới trong gió biển.
Dương Phàm đứng đó, bàn tay vẫn còn tỏa ra một tia linh quang nhàn nhạt, vừa hoàn thành một công trình vĩ đại—trồng thêm một Cây Thế Giới.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Cây Thế Giới khổng lồ, thân cây tựa như cột chống trời, rễ lan rộng ra khắp hòn đảo, từng chiếc lá phát ra ánh sáng nhè nhẹ, như hấp thu toàn bộ vẩn đục trong không gian.
Vài giây sau…
ẦM!
Từ bên trong thân cây, từng đợt khí tức kỳ dị tràn ra, hấp thụ sạch trọc khí, sát khí, rồi chuyển hóa thành từng đợt Tiên Khí tinh thuần, như dòng suối chảy tràn khắp hòn đảo.
Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt cằm.
"Quả nhiên vẫn có hiệu quả."
Trồng một cây này, chẳng khác gì làm sạch cả một hòn đảo!
ẦM!
Ngay lúc đó, từ trên trời cao, một tia sáng màu vàng óng ả giáng xuống như long quyển phong, hóa thành một dòng suối chảy thẳng vào người!
Công Đức!
Dương Phàm cười nhạt, tay vung lên, tia sáng công đức lập tức bị hắn bắt lại, dẫn thẳng vào Công Đức Kim Luân sau đầu!
Xoẹt!
Sau lưng, một vòng tròn ánh sáng lấp lánh hiện ra, xoay chuyển chậm rãi, nhưng vẫn còn nhỏ, chỉ khoảng bằng một bánh xe nhỏ.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, giơ tay lên, biến hóa ra một cái gương, tự soi soi.
“Hừm, cứu vớt hơn năm nghìn đảo mà Công Đức Kim Luân vẫn mới chỉ bằng vầy thôi sao?”
"Muốn nó lớn bằng thân thể, còn xa lắm a!"
Hắn bĩu môi, nhưng trong mắt vẫn mang theo vẻ hứng thú.
Nghĩ lại, suốt một nghìn năm qua, chính mình lặng lẽ gieo trồng Cây Thế Giới khắp Biển Tiên Giới!
nhớ lại lúc đầu tiên nảy ra ý tưởng này…
Lúc đó, hắn xin được từ Trấn Tiêu Tử một hạt giống Cây Nhâm Sâm.
Bằng vào nghiên cứu, Dương Phàm cải tạo hạt giống đó, dung nhập vào ý chí Âm Dương Đại Đạo, kết hợp với một số phương pháp bí mật, cuối cùng tạo ra được một phiên bản Cây Thế Giới hoàn toàn mới!
Tất nhiên, loại cây này không thể sánh với Cây Thế Giới của Tây Phương Cực Lạc!
Cây kia nối liền Tam Giới, là một tồn tại mang tính viễn cổ, có sự bảo hộ của Phật Môn.
Còn cây của hắn?
Nó chỉ có thể cải tạo một hòn đảo, nhưng… đủ mạnh để biến sát khí thành linh khí, giúp sinh linh phát triển, tạo ra phúc lợi vô biên.
Nhưng trồng lên cũng rất tốn công sức!
Dương Phàm cau mày, bàn tay siết chặt lại.
Ở Tiên Giới, nếu muốn trồng Cây Thế Giới, bắt buộc phải dùng bản thể!
Với lại…. phải rút đi hai đến ba phần Tiên Khí trong nội thể!
Dùng Phân thân trồng cây? Không có tác dụng!
Nhưng…
Trồng Cây Thế Giới ở Tiên Giới, lợi ích còn lớn hơn trồng ngoài vũ trụ!
Không phải gấp đôi, gấp ba…
Mà lớn hơn hàng ngàn lần!
“Một cây ở đây… bằng cả một nghìn cây ngoài vũ trụ!”
Nghĩ đến điều này, Dương Phàm khẽ nhếch môi.
Chỉ đáng tiếc một chỗ là cái Cây Thế Giới của Tây Phương không phải của hắn!
Lúc trồng cây đó, nó là sống sót nhờ vào Hoằng Nguyện của hai vị Phật Mẫu, đồng thời cũng nhờ vào sự trợ giúp chúng sinh chi lực của Phật Môn.
Cho nên…
Cây đó đã không còn thuộc về Dương Phàm, mà thuộc về Tây Phương Cực Lạc.
Hắn chỉ là người làm thuê mà thôi!
“Hừ, không sao. Vậy ta liền tự trồng cây của mình.”
Dương Phàm cười cười, vung tay, nhìn về phía xa, nơi còn rất nhiều hòn đảo chưa được thanh tẩy.
“Vừa có Công Đức… vừa có Hương Hỏa Chi Lực từ sinh linh nương tựa vào cây…”
Cây Thế Giới mỗi khi hoàn thành, đều có hàng vạn sinh linh dựa vào nó để sống, bọn họ sẽ thờ cúng, sẽ cảm tạ, sẽ cầu nguyện!
Từng lời nguyện đó… chính là Hương Hỏa Chi Lực!
Trồng một cây… hắn không chỉ nhận được Công Đức, mà còn nhận được một phần niềm tin từ sinh linh sống dưới tán cây đó!
Một mũi tên trúng hai đích!
Với lại, xem qua thời gian, Dương Phàm nhìn về bầu trời phía Tây, nơi đất liền Tiên Giới, hiện tại thời gian chưa đủ, vẫn phải đợi thêm
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, trong lòng suy nghĩ:
“Chỉ là không biết… Long Tộc đã phát hiện ra chưa nhỉ?”