Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 130: Ai mới là ngu xuẩn?



Trên mặt biển rộng lớn, từng đợt sóng ngầm cuộn trào, phản chiếu ánh sáng từ bầu trời Tiên Giới. Phía trước là một hòn đảo xanh tươi, nơi một Cây Thế Giới khổng lồ vươn lên như cột chống trời, che phủ toàn bộ đảo bằng tầng tầng lớp lớp tán lá khổng lồ.

Nhưng lúc này, sát khí ngập tràn!

ẦM!

Binh tôm tướng cá, hơn ba trăm kẻ, đồng loạt đứng thẳng trên sóng biển, thần sắc căng thẳng nhìn lên hòn đảo.

Trước đội quân, một nam tử Long Tộc toàn thân mặc long bào lam ngân, vảy rồng hiện rõ trên trán, đôi mắt đầy cao ngạo—Long Hạo Thái Tử!

Hắn đứng giữa không trung, ánh mắt đầy khinh thường quét nhìn Cây Thế Giới khổng lồ, giọng nói mang theo một tia trào phúng:

“Chỉ là một cái cây thôi mà, các ngươi nhát gan như vậy sao?”

Phía sau, một tướng lĩnh thân cá đầu rồng, vảy xanh biếc, cung kính bẩm báo:

“Thái tử điện hạ! Đây chính là hòn đảo gần Long Cung nhất đã bị trồng cây! Nếu cứ để thế này…”

“Hừ, cần gì phải lo lắng?”

Long Hạo cười nhạt, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt:

“Chỉ là một cái cây bình thường, có đáng để Long Tộc chúng ta sợ hãi đến mức này không?!”

“CHẶT XUỐNG CHO TA!”

Lời hắn vừa dứt, toàn bộ binh tôm tướng cua lập tức lùi lại, ánh mắt hoảng sợ.

Một con tôm tướng gan lớn, run rẩy quỳ xuống:

“Thái tử điện hạ! Không nên a! Cái cây này… không giống bình thường!”

Long Hạo nhíu mày, xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả.

“Các ngươi… dám chống lại ý ta?”

Binh tôm tướng cua run lên bần bật, nào dám trái lệnh, vội vàng dập đầu.

“Dạ không dám! Nhưng… thật sự chúng thần không đủ sức đốn hạ nó!”

“Hử? Để ta xem thử cái gì mà các ngươi không chặt được!”

Long Hạo bật cười khinh miệt, đôi mắt rồng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

ẦM!

Một luồng khí tức bạo phát, sóng biển rung chuyển dữ dội!

Thái Ất Kim Tiên!

Trên tay Long Hạo, một luồng sáng bạc bùng nổ, xuất hiện một thanh trường thương dài hai mét!

Thương bạc sắc bén, thân thương chạm trổ long văn sống động, như một con chân long giương nanh múa vuốt!

Đầu thương có hình rồng há miệng, từng luồng thủy kiếm luân phiên phun ra, tỏa ra uy áp hủy diệt.

Binh tôm tướng cua ánh mắt rực cháy hâm mộ!

"Hậu Thiên Chí Bảo—Bạch Ngân Tủy Long Thương!"

Long Hạo đắc ý, khẽ vung tay, thương ảnh lóe lên sát khí!

"Xem chiêu!"

ẦM!

Thân ảnh Long Hạo hóa thành một vệt sáng, tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã lao lên bầu trời phía trên hòn đảo!

"Thương Vân Bạo Hải!"

Trong khoảnh khắc, mười tám thương kinh thiên động địa chém xuống liên tiếp, từng đạo thương mang sắc bạc như sao rơi, mang theo uy áp khủng bố, xuyên thủng tầng mây!

ẦM!

ẦM!

ẦM!

Mặt đất rung chuyển, hòn đảo dường như muốn nứt vỡ!

Sóng biển xung quanh trào lên hàng trăm trượng, tạo thành một vùng xoáy nước dữ dội!

Cây Thế Giới rung động dữ dội!

Từng đạo thương quang chém xuyên thân cây, chia nó thành vô số mảnh vỡ!

"Rắc! Rắc! Rắc!"

ẦM!

Cây Thế Giới đổ xuống!

Tượng gỗ dưới gốc cây bị nghiền nát, thân cây khổng lồ rơi xuống, đè chết vô số linh thú trên đảo!

"GÀO!!!!"

Tiếng gào khóc của linh thú vang vọng khắp bầu trời!

Tiên khí vừa mới sinh ra trên đảo, trong nháy mắt… lại bị sát khí, trọc khí bao phủ!

Toàn bộ hòn đảo trở lại thành một mảnh tử khí trầm trọng, không một sinh linh có thể tồn tại!

Biển gào thét, trời cao nổi sấm, như nổi giận vì một điều gì đó!

ẦM!!!

Trên bầu trời, một tia sét màu vàng bất ngờ giáng xuống, hướng thẳng vào Long Hạo!

Long Hạo sắc mặt đại biến!

"Cái gì?!"

Hắn lập tức tung thương, toàn lực chống đỡ!

ẦM!!!!

Sét vàng va vào Bạch Ngân Tủy Long Thương, sóng xung kích bạo phát, thân thể Long Hạo bị đánh bay ra xa trăm trượng!

Khói đen bốc lên từ long bào, vảy rồng trên người bị cháy xém một chút.

Hắn kinh hãi!

"Thiên Đạo… trừng phạt ta?!"

"Vì một cái cây?"

Sắc mặt Long Hạo lúc trắng lúc xanh, không thể tin nổi!

Hắn là Long Tộc Thái Tử, có huyết mạch Chân Long, Thiên Đạo chưa từng để mắt đến hắn!

Nhưng hôm nay… chỉ vì một cái cây, hắn lại bị Thiên Đạo đánh xuống lôi kiếp?!

Binh tôm tướng cua bên dưới đã sợ đến tê dại!

"Thái tử… ngài… phá hủy vật được Thiên Đạo ban phước sao?"

ẦM!

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại!

Long Hạo vừa vung thương định phản bác thì—

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

ẦM! ẦM! ẦM!

Từng tia sét màu vàng kim từ trên chín tầng trời đánh thẳng xuống!

Không chỉ một, mà là hàng trăm tia lôi kiếp giáng xuống liên tục, không chút khoan nhượng!

"Aaaa!!!"

Long Hạo rống lên, toàn thân bốc khói, vảy rồng bị đánh nứt toác, lôi điện quấn quanh người như muốn thiêu rụi cả nguyên thần!

Bạch Ngân Tủy Long Thương trong tay hắn phát ra từng tiếng rít chói tai, ánh sáng nhạt dần, như thể đang sợ hãi trước thiên uy!

ẦM!

Một tia lôi đánh thẳng vào ngực Long Hạo!

"KHỐN KIẾP!!!"

Long Hạo hoàn toàn mất khống chế, lảo đảo giữa không trung, tức giận ngửa cổ lên trời, gầm thét:

"THIÊN ĐẠO! NGƯƠI ĐÙA TA SAO?!"

"CHỈ MỘT CÁI CÂY RÁCH NÁT! CẦN GÌ PHẢI TRỪNG PHẠT TA NHƯ VẬY?!"

"TA LÀ LONG TỘC THÁI TỬ! NGƯƠI DÁM—"

ẦM!!!!

Trời đất như sụp đổ!

Từ trong hư vô, một tia sét màu đen bỗng nhiên xuất hiện!

Không giống những tia sét vàng trước đó…

Tia lôi này tỏa ra khí tức hủy diệt, như thể xuyên qua cả Cửu Thiên Thập Địa!

Binh tôm tướng cua chỉ kịp trợn trừng mắt, sau đó đồng loạt quỳ rạp xuống, run rẩy không dám nhìn thẳng!

ẦM!

Tia sét đen đánh thẳng xuống đầu Long Hạo!

Toàn bộ thân thể hắn lập tức hóa thành tro bụi!

Không một tiếng hét, không một dấu vết…

Hắn biến mất!

Ngay cả Bạch Ngân Tủy Long Thương, một kiện Hậu Thiên Chí Bảo, cũng bị lôi quang nuốt trọn, không để lại một mảnh vụn!

Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt!

ẦM!

Sóng biển xung kích tràn ra ngàn dặm, trời đất trở lại yên lặng đến đáng sợ.

Chỉ còn lại những binh tôm tướng cua run rẩy quỳ gối, không dám nhúc nhích!

Xa xa, trong tầng mây…

Một bóng người bạch y phiêu dật đã đứng ở đó từ lâu.

Dương Phàm khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nhả ra một chữ:

"Ngu xuẩn."



ẦM!

Từng cơn sóng dữ dội trào lên, nhưng không ai để ý đến chúng nữa.

Binh tôm tướng cá vẫn còn quỳ dưới biển, toàn thân run rẩy như cọng bún, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng tuyệt đối!

Long Hạo Thái Tử…

Không còn cả một hạt bụi để chôn!

Thiên Đạo giáng xuống một kích hủy diệt, ngay cả Hậu Thiên Chí Bảo cũng chẳng lưu lại!

Lần này, ai dám nhảy ra làm chủ?

“CHẠY AAAAAA!!!”

Không ai ra lệnh, tất cả đều tháo chạy!

Binh tôm tướng cua như đàn cá hoảng loạn, liều mạng bơi như điên về Long Cung!

Có kẻ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy đồng bọn chạy thì cũng chạy theo!

Dương Phàm đứng từ xa nhìn bọn chúng trốn mất dạng, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

“Hừ, nhát gan như vậy mà cũng đòi xưng bá biển Tiên Giới?”

Hắn lắc đầu, sau đó đáp xuống hòn đảo hoang tàn, đứng trước gốc Cây Thế Giới đã đổ nát.

Hắn cúi xuống, vươn tay nhẹ nhàng sờ nắn thân cây đã chết.

Gốc rễ khổng lồ bị xé toạc, tượng gỗ ở gốc cây vỡ vụn, linh khí tiêu tán gần hết…

"Chết thật rồi…"

Dương Phàm thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Không có cách nào… đành phải trồng lại thôi.”

Hắn khẽ vuốt tay lên lớp vỏ cây cháy xém, ánh mắt có chút trầm xuống.

Cây có thể mọc lại.

Nhưng những sinh linh trên đảo đã chết oan, hắn không có cách nào hồi sinh bọn chúng.

“Được rồi… Hồi phục đi.”

ẦM!

Từ lòng bàn tay hắn, một luồng sinh mệnh chi lực trào ra!

Sức mạnh The Gardener lan tỏa, từng sợi ánh sáng xanh biếc như dòng suối hồi sinh, chảy dọc theo vết nứt trên thân cây!

Xoẹt!

BÙM!

Cây Thế Giới… hồi sinh!

Từng rễ cây trồi lên từ lòng đất, hấp thu linh khí còn sót lại, thân cây không chỉ tái sinh mà còn phát triển mạnh mẽ hơn!

Chỉ trong nháy mắt…

Cây Thế Giới mới thậm chí còn cao lớn hơn cả cây cũ!

Lá cây xòe rộng, che phủ cả hòn đảo, từng đợt Tiên Khí tinh thuần phóng ra bốn phương tám hướng, làm sạch hết những sát khí còn vương vấn.

Dương Phàm xoa xoa cằm.

Không tệ…

Nhưng—

Hắn khẽ nhíu mày.

Tiên Khí trong cơ thể hắn… đã tiêu hao gần phân nửa!

"Cây này… tiêu hao năng lượng gấp đôi cây trước?"

Hắn híp mắt suy nghĩ, rồi chậm rãi gật gù.

Lần đầu trồng cây, chỉ cần rút ra hai đến ba phần Tiên Khí.

Nhưng để hồi phục nó từ cõi chết… lại tốn đến một nửa toàn bộ Tiên Khí trong cơ thể hắn!

Nếu còn bị phá thêm một lần nữa…

Hắn chỉ có thể hồi sinh nó một lần duy nhất!

"Tốt nhất là đừng có tên nào ngu xuẩn tới chặt lần nữa."

Nhưng mà…

Hắn rất nghi ngờ cái chuyện này lắm nha?

Dương Phàm nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt.

"Nhất là cái đám bại não… ân…"

"Não cá vàng hóa hình."

Hắn gần như có thể đoán trước, bọn Long Tộc chắc chắn chưa chịu dừng lại!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com