Giữa biển trời mênh mông, một thân ảnh khổng lồ chợt hiện ra, uy nghiêm tựa thần linh
Thanh Long khổng lồ, toàn thân phủ kín vảy xanh biếc, từng chiếc phản chiếu ánh sáng tựa lưu ly thần ngọc, đôi mắt tựa hai vì sao xanh thẳm, ẩn chứa thiên uy vô tận.
Tứ trảo nhẹ nhàng cử động, một luồng áp lực đáng sợ khuếch tán, khiến nước biển xung quanh run rẩy theo từng hơi thở.
Dương Phàm đứng vững trên lưng Thanh Long, hai tay chắp sau lưng, gió biển lồng lộng thổi qua vạt áo bào, tóc dài tung bay
Hắn khẽ cười, tâm tình thỏa mãn vô cùng. Cưỡi trên lưng một đầu thần long, cảm giác quả thực không thể chê vào đâu được.
"Hảo hảo! Không hổ là Long Tộc, thủy cung này quả nhiên là tuyệt mỹ!"
Bên dưới, nước biển trong suốt như lưu ly thần quang, từng dải san hô lộng lẫy muôn màu trải dài vô tận. Những dãy cung điện san sát, trôi nổi trên dòng nước, mỗi một cái đều tỏa ra kim quang nhàn nhạt, trạm trổ long phượng, phảng phất khí tức cổ xưa của viễn cổ thần tộc
Càng đi vào sâu trong Long Tộc bản doanh, Dương Phàm càng cảm nhận được sự thâm bất khả trắc của chủng tộc này.
Long Tộc, tuy bị Thiên Đạo vây khốn trong Tiên Hải, không thể đặt chân đến Tiên Giới chân chính, nhưng hàng tỷ năm qua, bọn họ tích góp nội tình, ẩn nhẫn dưỡng sức, thực lực kinh người!
Nhưng điều khiến Dương Phàm hứng thú nhất lại là một sự thật không thể chối cãi về Long Tộc—
Long tính bản dâm!
Không sai, nếu nói đến năng lực gì chứ sinh sôi hậu đại, Long Tộc chính là vô địch!
Chỉ cần nhìn vào số lượng Long Tử Long Tôn đầy rẫy trong cung điện, Dương Phàm cũng có thể hiểu vì sao tộc này dù bị áp chế vẫn có thể kéo dài đến tận ngày nay. Chỉ một đời Long Vương, hậu đại có thể trải khắp mấy vạn dặm hải vực!
Nghĩ đến đây, hắn bất giác cười cười, không khỏi cảm thán:
“Đúng là chủng tộc quật khởi bằng chính ‘bản năng sinh tồn’ a!”
…
Ngay khi bước vào Long Cung, Dương Phàm lập tức trợn tròn mắt.
Trên dưới Long Tộc đã giăng đèn kết hoa, từng dải lụa ngũ sắc bay lượn theo dòng nước, những viên minh châu to như nắm tay lấp lánh giữa đại điện, phản chiếu ánh sáng lung linh như tiên cảnh. Nhưng điều khiến hắn sững sờ nhất…
Ngay trước cửa Long Cung, một hàng chữ thêu vàng sáng chói đập vào mắt!
"KÍNH HOAN NGHÊNH QUẢN GIA THIÊN ĐẠO ĐẾN LONG CUNG!"
Dương Phàm hít sâu một hơi, cảm giác có gì đó không ổn.
Nhưng chưa kịp phản ứng, hai hàng mỹ nhân Long Tộc y phục lả lướt, thân hình uyển chuyển như nước, đã đứng dàn sẵn hai bên, từng bàn tay trắng nõn vẩy hoa lên trời, tạo thành một cơn mưa rực rỡ sắc màu.
Phía sau, một đội nhạc long tộc đồng loạt gõ trống, tiếng trống trầm hùng như sấm động biển sâu, chấn động cả cung điện!
Dương Phàm giật giật khóe miệng.
Ai nói Long Tộc ngu dốt? Cái này chính là công nhiên vuốt mông ngựa, trình độ đã đạt tới cảnh giới nhất đẳng!
Bên cạnh, Long Quảng – một trong những vị Long Vương lão luyện, lén lút liếc nhìn Dương Phàm, đôi tay thô ráp xoa xoa vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hèn mọn:
"Quản gia… hài lòng không?"
Dương Phàm liếc hắn một cái, khóe môi nhếch nhẹ.
"Đương nhiên! Đương nhiên!"
Long Quảng lập tức vỗ tay cái bốp, cười ha hả:
"Người đâu! Mau đến tiếp Quản Gia cho tốt vào!"
Lời vừa dứt, đám mỹ nhân Long Tộc liền kéo tới, từng cánh tay trắng nõn vươn ra, mềm mại như nước, chỉ trong nháy mắt đã đem Dương Phàm "hộ tống" vào giữa đại điện.
…
Giữa đại điện, bàn tiệc trải dài, từng bát ngọc đầy rượu linh dâng lên, mỹ thực xếp thành hàng, hương thơm ngào ngạt khiến người ta ngây ngất.
Long Tộc trưởng lão, mỗi vị Long Vương đều lần lượt nâng chén, cạn với Dương Phàm một ly, không ai chịu kém cạnh.
“Quản Gia! Kính ngươi một ly!”
“Cạn!”
“Đừng có lơ là! Tới! Thêm một ly nữa!”
Dương Phàm chưa bao giờ ăn chơi thác loạn như vậy, ban đầu còn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng chưa được bao lâu đã bắt đầu lạc lối.
Rượu Long Tộc không phải rượu thường, đây là rượu do chính Long Tộc ủ bằng linh châu thủy tinh ngàn năm, mỗi giọt đều chứa đựng linh khí đậm đặc, uống một hớp liền nóng rực cả người, máu huyết như sôi trào.
Chưa kể… mỹ nhân hai bên vẫn không ngừng rót thêm, mùi hương thanh khiết quấn quanh, từng ánh mắt, từng nụ cười đều như có ma lực câu hồn đoạt phách.
Dương Phàm cảm thấy đầu óc mình bắt đầu mơ hồ.
Mẹ nó… nguy hiểm!
…
Giữa đêm, hắn thở hổn hển bò dậy trên giường…
Mồ hôi túa ra đầy trán, sắc mặt vẫn còn mang theo một tia bàng hoàng lẫn may mắn.
Suýt nữa!
Suýt nữa thì hắn đã bị vắt khô!
Trước khi mất hoàn toàn ý thức, Dương Phàm đã kịp bạo phát toàn bộ lý trí, vận dụng tất cả nghị lực, đuổi hết nhóm mẫu long kia ra ngoài!
Hắn không khỏi rùng mình.
Long Tộc… quả nhiên rất loạn!
Cực kỳ loạn!
Lại nghĩ đến lúc nửa đêm, ngay cả mấy vị phu nhân của Long Vương cũng mò đến cửa phòng hắn, Dương Phàm không nhịn được mà run run khóe miệng.
Móa nó!
Tuy hắn chưa có kinh nghiệm ăn chơi, nhưng nhìn qua cũng hiểu… đám người này thực sự biến thái!
"Chắc là… sống lâu quá rồi, nên thành ra chán… đâm ra suy nghĩ có chút lệch lạc?"
Cũng đúng!
Long Tộc sống cả mấy triệu năm, nếu cứ sinh hoạt như phàm nhân, chẳng phải chán đến chết sao?
Nghĩ đến đây, hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng dưới biển xanh lặng lẽ phản chiếu trên cung điện Long Tộc.
Rồi hắn lại nhớ đến một vấn đề quan trọng.
Long Tộc—không chỉ mạnh về chiến lực…
Mà tỷ lệ sinh sản của bọn họ cũng cực kỳ khủng khiếp!
Chỉ cần nhìn qua con cháu của Long Thần là hiểu—
Bí Hí, Ngao Long, Thao Thiết, Công Phúc, Nhai Xải, Toan Nghê, Tiêu Đồ, Bồ Lao…
Đủ loại dị tộc kỳ lạ, tất cả đều có thể tính vào huyết mạch Long Tộc!
Tóm lại, bất cứ cái gì có thể sinh ra, Long Tộc đều có thể tạo ra!
Dương Phàm lau mồ hôi, cắn răng tự nhủ:
“Hôm nay ta mà dám làm bậy một chút, đảm bảo mấy nghìn năm sau, Tiên Hải này sẽ xuất hiện một đám… Mộc Long!”
Hắn không dám nghĩ tiếp.
Dương Phàm hít sâu một hơi, vỗ vỗ hai má mình để trấn tĩnh. Không được! Không thể để bản thân lạc lối trong “long trùng” được!
Mấy ngày sau chính là thời cơ trọng yếu!
Hắn không thể chỉ đến đây ăn chơi hưởng lạc được, quan trọng nhất là… phải moi ra bảo vật từ Long Tộc!
Đám lão long này nằm ỳ dưới biển hàng tỷ năm, trong tay không biết đã tích góp bao nhiêu bảo vật hiếm có. Nếu không nhân cơ hội này mà kiếm chác, chẳng phải uổng phí chuyến đi sao?
Nhất là khu vực quanh cung điện này…
Dương Phàm híp mắt, cảm nhận xung quanh. Nghiệp khí nồng đậm, sát khí ẩn hiện, hiển nhiên Long Tộc đã từng trải qua vô số cuộc chiến tàn khốc. Cứ như vậy, để lâu ngày, khí tức huyết sát tụ thành luồng oán khí vô hình, ảnh hưởng đến vận thế và khả năng sinh trưởng của vùng này.
Nơi này cực kỳ thích hợp để trồng cây!
Không những giúp thanh lọc sát khí, mà còn làm mồi câu để dẫn dụ đám lão long kia.
Dương Phàm nhếch mép, trong đầu đã có kế hoạch hoàn hảo.
Trước tiên… trồng một cây!
Một khi đám Long Tộc này nếm được tư vị ngon ngọt, tự nhiên sẽ không thể kiềm chế lòng tham.
Đến lúc đó…
Muốn trồng thêm cây sao?
Nhanh nộp ra bảo vật!
Muốn có một khu rừng xanh tốt bao phủ toàn bộ Long Cung?
Mang hết Chí Bảo ra đây!
Hắn liền có thể dùng đống bảo vật đó đổi với Hệ Thống!
Nghĩ đến viễn cảnh đám Long Tộc quỳ xuống cầu xin hắn trồng cây, Dương Phàm không khỏi cười tà, khóe miệng nhếch lên đầy gian xảo.
“Hắc hắc… lần này, Long Tộc phải xì ra không ít bảo bối rồi!”