Một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại điện Long Cung rung chuyển dữ dội!
Long Quảng, một trong tứ đại Long Vương, thân mặc long bào xanh thẫm, khuôn mặt giận dữ tái mét, vừa mới hất tung một cái bàn ngọc, khiến vô số linh thạch văng đầy mặt đất!
Không khí trong điện ngột ngạt đến cực điểm.
“Hạo Nhi…! Con ta… chết oan ức như vậy, còn có thiên lý sao?!”
Một nữ long mặc cung trang hoa lệ, khuôn mặt đầy bi thương, hai mắt đỏ hoe, tức giận hét lớn!
BỐP!
Long Quảng sắc mặt lạnh băng, một cái tát vung ra!
Nữ long bị đánh bay thẳng ra giữa đại điện, đập mạnh vào cột rồng chạm ngọc!
“NGU XUẨN!!!”
Long Quảng rống lên như sấm động, ánh mắt long vằn lên tia sáng đầy uy nghiêm, giọng nói trầm trầm như biển sâu:
“Hạo Nhi ngu muội, ngươi cũng muốn đi theo hắn chịu chết sao?!”
Nữ long run rẩy đứng dậy, đôi mắt ngập tràn căm hận, nghiến răng:
“Nhưng mà… nhưng mà Hạo Nhi chết không còn lấy một hạt bụi, ngay cả tro cốt cũng chẳng thể thu lại! Ngươi còn dám nói hắn đáng chết sao?!”
Long Quảng híp mắt, sát khí trong lòng bốc lên, nhưng cố đè xuống, lạnh lùng hỏi:
“Vậy ngươi tính làm gì? Lại đi chặt cây?”
“…”
Nữ long cứng họng, ánh mắt lóe lên tia chần chừ.
Long Quảng cười lạnh, giọng nói mang theo sự khinh miệt rõ ràng:
“Ngươi có biết vì sao Hạo Nhi chết không?”
“Vì hắn chọc giận THIÊN ĐẠO!!!”
Không gian đột ngột chìm vào tĩnh lặng!
Những binh tôm tướng cua quỳ dưới đại điện, không dám thở mạnh.
Long Quảng siết chặt nắm tay, sát ý cuồn cuộn bộc phát, giọng nói tựa tiếng sấm rền vang vọng cả cung điện:
“Khốn kiếp! Cái cây kia… là sản phẩm dùng để thanh lọc Nghiệp Lực của Long Tộc chúng ta!”
“Nghiệp Lực, hiểu chưa?!”
“Nó giúp tộc ta rửa sạch sát khí, loại bỏ oán niệm tích tụ suốt hàng tỷ năm!”
“Thế mà con ngươi không biết bình tĩnh xem xét, lại còn ngông cuồng như vậy?!”
“Chết đáng lắm!”
“TA KHÔNG CÓ ĐỨA CON NHƯ VẬY!!!”
Nữ long trợn trừng mắt, đứng sững như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.
Những lời này… như một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào tim nàng!
Không ai dám nói gì.
Cả đại điện chìm vào im lặng chết chóc.
Long Quảng thở dài, ánh mắt lướt qua đám binh tôm tướng cua đang run rẩy quỳ dưới đất, sau đó quay lại nhìn nữ long đang thút thít nức nở.
“Lôi nàng đi.”
Hai long binh thân mặc giáp đen lập tức tiến lên, kéo nữ long đi mà không nói lời nào.
“Giam vào viện! Một trăm năm suy nghĩ lại!”
Nữ long vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi lực lượng cường đại của hai hộ vệ Long Tộc, chỉ có thể gào thét điên cuồng:
“Long Quảng! Ngươi là kẻ nhẫn tâm!!!”
Long Quảng không thèm liếc mắt nhìn, sắc mặt không chút dao động, ánh mắt đầy uy nghiêm nhìn xuống toàn bộ binh sĩ còn lại.
“Long Tộc xưa nay bị nhốt dưới biển quá lâu, các ngươi có phải đã quên đi thân phận của mình rồi không?!”
“Quả thực không được!”
Long Quảng ánh mắt sắc bén, sát khí quét qua, khiến toàn bộ binh sĩ đồng loạt quỳ rạp xuống!
Một giây sau—
“Chính ta phải đi làm rõ việc này!”
ẦM!
Chỉ một cái giậm chân, biển động dữ dội!
Bóng hình Long Quảng chớp động giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành một thanh long khổng lồ bay thẳng ra khỏi Long Cung, lao về phía hải vực xa xôi!
…
Tại hải vực yên tĩnh, một bóng hình khổng lồ xé toang không gian, chỉ trong vài hơi thở, đã đứng sừng sững giữa không trung, lơ lửng trước hòn đảo vừa chứng kiến cái chết của Long Hạo.
Long Quảng – Long Vương Đông Hải!
Hắn vừa đến nơi, đôi mắt sâu thẳm như biển cả lập tức đảo qua toàn bộ hòn đảo.
Một cơn gió nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, mang theo hơi thở thanh tịnh.
Hắn chợt khựng lại!
“Khoan đã…”
Bờ vai hắn—vốn dĩ luôn mang theo một loại trọng lượng vô hình, thứ đã đè nặng lên hắn suốt hàng triệu năm…
Giờ đây lại nhẹ đi một phần!
Một… hai phần!
Ánh mắt Long Quảng thoáng hiện lên sự rung động!
Hắn cảm nhận thật kỹ, rồi lại nhìn về phía Cây Thế Giới khổng lồ đang sừng sững giữa hòn đảo.
Đúng là cái cây này đã làm giảm bớt Nghiệp Lực xung quanh khu vực lân cận!
Hắn tính toán rất nhanh, với tốc độ này…
Nếu hắn ngồi gần cái cây này trong vài chục triệu năm, thậm chí có thể hoàn toàn tẩy sạch nghiệp lực tích tụ từ thời Long Hàn Lượng Kiếp năm đó!
Khủng bố!
Long Quảng không thể ngăn được sự rung động trong lòng.
Dù hắn là Long Vương, dù hắn đã tu hành vô tận năm tháng, nhưng…
“Thứ này… rốt cuộc là gì?”
Hắn siết chặt nắm tay, cố bình tĩnh lại, rồi hạ thân xuống ngay bên gốc cây, nhìn vào tượng gỗ được đặt ngay trong hốc cây.
Một pho tượng nhỏ, điêu khắc vô cùng tinh xảo!
Là một thanh niên mặc áo dài xanh thẫm, khuôn mặt hiền từ, ánh mắt bình thản.
Trong một tay, hắn cầm một cái hộp vuông kỳ lạ.
Tay còn lại… lại nắm một vật có hình dáng quái dị—trông như một loại phương tiện di chuyển?!
“Hai bánh xe? Một cái khung kim loại? Cái gì đây…?”
Long Quảng nhíu mày thật sâu.
Từ khi nào trong thiên địa lại xuất hiện một loại bảo vật như vậy?
Hắn cố gắng suy diễn, nhưng càng nhìn càng thấy tượng gỗ này cổ quái đến khó tin.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn hít sâu một hơi, dằn xuống mọi thắc mắc trong lòng.
Bất kể tượng gỗ này có ý nghĩa gì…
Bất kể người đứng sau nó là ai…
Hắn biết mình không thể xem nhẹ kẻ đó được!
Hắn chậm rãi quỳ xuống.
Bàn tay đặt xuống đất, đầu cúi thấp, giọng nói vang vọng cả bầu trời:
“Đại nhân!”
“Long Quảng ta—Long Vương Đông Hải Long Cung, hôm nay đến muốn xin được tạ lỗi!”
“Mong người hiển lộ chân thân, cho ta được diện kiến một lần!”
ẦM!
Từng đạo âm thanh vang vọng khắp hải vực, khí tức Long Vương chấn động thiên địa!
Hắn không dám thất lễ!
Bởi vì hắn biết rõ…
Người có thể khiến Thiên Đạo ra tay, giáng xuống Lôi Phạt, khiến Thái Tử Long Tộc không còn cả tro bụi…
Tuyệt đối không phải kẻ bình thường!
…
Dưới tán cây khổng lồ che phủ cả hòn đảo, không một ai biết rằng Dương Phàm đang ẩn thân bên trong.
Hắn hòa làm một thể với Cây Thế Giới, khí tức ẩn giấu đến mức ngay cả Long Vương cũng không thể phát hiện ra!
Bên ngoài, Long Quảng vẫn đang quỳ gối, cúi đầu chờ đợi.
Nhưng Dương Phàm… lại chưa có ý định xuất hiện ngay.
"Ra hay không ra đây?"
Hắn khẽ nheo mắt, ánh sáng lóe lên trong suy nghĩ.
Dựa theo khí tức mà hắn cảm nhận được…
Long Quảng ít nhất cũng từng là Chuẩn Thánh!
Nhưng…
Nghiệp Lực quấn thân quá nặng!
Cảnh giới của hắn hiện tại đã tụt xuống Đại La Kim Tiên trung kỳ, nhưng vẫn không thể coi thường.
Bởi vì tu sĩ cảnh giới rớt xuống không có nghĩa là mất đi kinh nghiệm chiến đấu!
Long Quảng đã tồn tại mấy tỷ năm, chiến lực vẫn còn vô cùng đáng sợ!
Nếu thật sự đối đầu…
Dương Phàm không chắc thắng!
Hắn đúng là Đại La Kim Tiên, nhưng con đường hắn đi lại không giống bất kỳ ai!
Hắn không dựa vào chiến đấu để thành tựu Đại La!
Mà hoàn toàn nhờ vào sức mạnh trồng cây của The Gardener!
Nếu phải nói về sát chiêu…
The Gardener nổi danh chỉ có hai thứ!
Một là trồng cây!
Hai là… sống dai như đỉa!
Hắn cười khẽ, một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt.
Nếu bị tiêu diệt…?
Hắn có thể lập tức từ bất kỳ một Cây Thế Giới nào mà hồi sinh lại!
Mà hiện tại, trong Vũ Trụ, Thần Cơ Đế Quốc đã trồng bao nhiêu cây?
Gần 2000 hệ Ngân Hà!
Chỉ cần có cây, thì Dương Phàm bất diệt!
Chết một lần? Không thành vấn đề!
Chết một trăm lần? Chỉ như trở về ngủ một giấc!
Chính điều này làm cho The Gardener trở thành kẻ khó chịu nhất!
Hắn ban đầu chỉ định trồng cây ở Biển Tiên Giới để giết thời gian, tiện thể thu thập Hương Hỏa chi lực và Công Đức chi lực.
Nhưng mà…
Long Tộc lại để ý tới!
Dương Phàm nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia tính toán.
"Long Tộc đã tự dâng tới cửa rồi… không kiếm chút lợi tức thì quá phí phạm!"
Cơ hội hiếm có như vậy, không thể bỏ qua được!
…
"Long Vương khách khí, không cần phải làm vậy."
Một giọng nói nhàn nhã nhưng tràn đầy ý vị vang lên, cắt ngang suy tư của Long Quảng.
Hắn sững người, ánh mắt lập tức sắc bén quét tới gốc cây!
Chỉ thấy từ trong thân cây, một bóng người chậm rãi bước ra…
Y hệt pho tượng gỗ trong hốc cây!
Thanh niên kia mặc trường bào xanh thẫm, ánh mắt ôn hòa, nét mặt hiền từ như một thư sinh, nhưng toàn thân lại ẩn chứa một loại sinh mệnh lực khó mà tưởng tượng nổi!
Long Quảng nheo mắt đánh giá.
"Đại La sơ kỳ?"
Nhưng khi hắn cẩn thận cảm nhận khí tức sinh mệnh, thì cả người chấn động!
"Không đúng…! Sinh mệnh lực của hắn… đã sánh ngang với Chuẩn Thánh đỉnh phong?!"
"Hắn là cái quái gì vậy?!"
Long Quảng kinh hãi, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm thì…
ẦM!
Một luồng hào quang sáng rực bùng lên sau lưng thanh niên kia, khiến hắn chói đến mức suýt nữa lóa mắt!
Kim Luân Công Đức!
Không phải loại nhỏ bé thông thường…
Mà là một vòng sáng rực rỡ chói mắt, to lớn đến mức khiến Long Quảng há mồm trợn mắt!
Dương Phàm nhếch mép, trong lòng cười cợt.
"Chính là hiệu quả này!"
"Thấy Kim Luân nạp VIP 12 của ta chưa? Đui hợp kim mắt chó… à nhầm, mắt rồng của ngươi chưa?!"
Long Quảng tuy chấn động, nhưng là Long Vương, hắn không siểm nịnh, cũng không dám coi thường.
Hắn chắp tay, trịnh trọng hỏi:
“Không biết tôn tính đại danh của các hạ?”
Dương Phàm mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
"Long Vương, ngài không cần câu nệ. Chỉ cần gọi ta là… Quản Gia là được!"
"Quản Gia?"
Long Quảng nhíu mày.
"Quản Gia cho ai?"
Dương Phàm ánh mắt thâm sâu, giọng nói trầm ổn mà lưu loát, mỗi chữ thốt ra đều đầy bí hiểm:
"Ta chính là Quản Gia của khu vườn đẹp đẽ này… do Thiên Đạo tạo ra!"
"Nhiệm vụ của ta là thanh lọc hết Nghiệp Khí, Trọc Khí, Sát Khí để lại trong Lượng Kiếp Thiên Địa!"
ẦM!
Lời nói này vừa dứt, Long Quảng toàn thân chấn động mạnh!
"Thiên Đạo tạo ra?!"
Ánh mắt Long Vương lập tức trở nên nguy hiểm, nhưng ngay sau đó, hắn theo bản năng liếc nhìn lên bầu trời!
Thiên Đạo… không có phản ứng gì!
Điều này có nghĩa là…
HẮN NÓI THẬT?!!
Long Quảng trầm mặc trong giây lát, nhưng tâm đã hoàn toàn dao động!
Nếu Thiên Đạo không phủ nhận, thì có nghĩa là tên này thật sự đang trồng cây để tẩy đi Nghiệp Lực!
“Chẳng lẽ… kẻ này thật sự là sứ giả của Thiên Đạo?”
Long Quảng hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự… lại quỳ xuống!
Hắn cúi đầu thật sâu, giọng nói đầy thành kính:
"Cầu mong Thiên Đạo Quản Gia thương xót Long Tộc chúng ta!"
"Mong ngài giúp chúng ta tẩy trừ Nghiệp Lực! Long Tộc sẽ hết sức chu toàn ngài!"
Dương Phàm bên ngoài nghiêm trang, nhưng bên trong đã cười nghiêng ngả!
"Giời ạ, con hàng này đã bị mình giao động cho què rồi!"
Hắn nhẹ ho khan, giả bộ thở dài một tiếng, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
"Thật ra… trồng cây bấy lâu nay cũng có chút mệt mỏi…"