Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 144: Lại thêm kiến thức



A Húc khoát tay, lười biếng phẩy phẩy như đuổi ruồi:

“Được rồi, được rồi… Hôm nay ta có khách quý đến thăm, các ngươi cứ lo làm nhiệm vụ của mình đi.”

Hai bóng Hắc Bạch Vô Thường trước mũi thuyền liếc nhau, rồi cùng cúi người thi lễ thật sâu:

“Đã rõ, Cửu Điện Vương!”

Nói đoạn, cả hai biến mất như khói sương tan vào mặt nước, để lại một vùng yên ắng.

A Húc lúc này mới quay sang Dương Phàm, cười cười:

“Muốn tìm thê tử của ngươi phải không? Theo ta.”



Khi tiến vào địa bàn của Đới Tinh Vực, Dương Phàm không còn phải chèo chiếc thuyền độc mộc be bé nữa, mà được A Húc trực tiếp mời lên một con thuyền lớn.

Vừa đặt chân xuống khoang chính, hắn thở dài một hơi thoải mái, khoanh tay ngồi xuống đệm gấm mềm mại, khoé miệng khẽ nhếch lên:

“Ừm... như thế này mới đúng đẳng cấp của ta.”

Bên dưới khoang thuyền, hơn một trăm linh hồn đang cắm cúi chèo mái, từng nhịp đều đặn làm con thuyền lớn chầm chậm rẽ nước, lướt đi như phi long du thủy.

Bọn họ đủ mọi dạng hình: kẻ là thư sinh, người là thợ rèn, có cả võ tu cấp thấp, thậm chí là chân tiên vừa mất mạng. Tuy thân là linh hồn, nhưng đều có điểm chung là thể trạng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, thần sắc kiên định.

Đây là con đường vào Địa Phủ qua cổng chính—dùng sức của chính mình, chèo thuyền vượt sông Vong Xuyên để đi đến nơi phán quyết.

Chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ, mới được hưởng đặc quyền—mỗi nhóm bảy người được một thuyền nhỏ riêng, có người đưa đò hộ tống.

Dương Phàm thầm cảm khái trong lòng:

“Âm Phủ này… cũng văn minh dữ…”



Đúng lúc ấy, từ khoang sau, A Húc cầm lên hai bầu rượu đen nhánh như thủy tinh đáy vực, ánh mắt sáng rực, miệng cười ha hả:

“Dám uống không?”

“Rượu đặc biệt nấu từ Âm Dương Hàn Thủy, một ngụm là điên đảo hồng trần, rối loạn ba hồn bảy vía!”

Dương Phàm vừa ngửi mùi rượu, đã thấy luồng Âm Dương Chi Đạo trong cơ thể khẽ rung động, Chí Cao Đạo lặng lẽ tăng trưởng!

Hắn lập tức trợn mắt—đây đúng là hàng tốt!

Hắn không chần chừ, vung tay:

“Dám? Tất nhiên dám! Không dám thì đâu phải ta!”

“Cạn!”

“Cạn!”

ẦM!

Một ngụm rượu trút xuống, cảm giác như cả người xoay vần trong âm dương đảo lộn. Cũng may Dương Phàm đã ngộ ra được Âm Dương chi pháp, lại có Mộng Ảo Đạo Thân tương hỗ, hắn nhanh chóng thầm viết lại một câu trong ý niệm:

“Ta sẽ không say bởi rượu này.”

Lập tức, toàn thân hắn ổn định trở lại.

Trong đan điền, ba luồng Chí Cao Đạo Âm Dương khẽ rung lên, lách tách tách!—tách ra thêm hai tia mới, nhập vào chu thiên Âm Dương Đạo!

A Húc nhìn thấy mà tròng mắt giật giật, ngạc nhiên kêu lên:

“Ngộ tính thật cao!”

Dương Phàm chỉ cười cười, ánh mắt hướng ra ngoài boong thuyền, quan sát hàng loạt chiếc thuyền lớn nhỏ khác đang hối hả rẽ nước, tiến về cung điện nguy nga phía trước như rồng tụ về cổng trời.

Hắn hỏi:

“À, A Húc đại ca, nếu như cảnh giới đủ cao, có thể miễn nhiễm với ảnh hưởng của Địa Giới hay Âm Phủ không?”

A Húc gác chân, tay lắc lắc bầu rượu:

“Ngươi thấy đó, quy tắc của Địa Giới vốn khác biệt, kết cấu cũng không như Dương Gian. Mỗi Âm Phủ thực chất là một Giới Vực riêng, tương ứng với từng Vũ Trụ.”

“Vũ Trụ kết nối với nhau qua Hỗn Độn.”

“Còn Giới Vực lại kết nối với nhau thông qua Vong Xuyên Hà.”

“Vậy nên hai thứ… trên bản chất là bằng nhau.”

Dương Phàm vuốt cằm, ánh mắt dần nghiêm túc:

“Vậy muốn hoàn toàn thoát khỏi Luân Hồi chi kiếp, chí ít cũng phải đạt đến cấp độ như Thiên Đạo rồi chứ?”

A Húc lập tức nhếch môi, nheo mắt:

“Lại là cái kiểu phân chia ‘Thiên Đạo cấp’, ‘Địa Đạo cấp’ nữa hả?”

“Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bên trên là Thiên, bên dưới là Địa? Vậy ta đây là gì? Địa Đạo cấp chắc?”

Dương Phàm khựng lại:

“…Ờ ha?”

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ vô danh.

“Mọe… Tỳ Thiên lão tổ giảng đạo ở Tinh Huy Giới… chẳng lẽ là lừa trẻ con!?”

A Húc liếc mắt nhìn hắn như giáo viên liếc một đứa học trò dốt:

“Hừ… Cường giả vượt qua hoặc ngang hàng Thiên Đạo, đều gọi chung một cái tên—Hỗn Độn Thần.”

“Còn cái đám các ngươi gọi là ‘Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên’… chỉ là ‘Hỗn Nguyên’ thôi! Vì sao? Vì chỉ mới từ trong Vũ Trụ bước ra được Hỗn Độn.”

“Hỗn Nguyên—là ra được Hỗn Độn.”

“Còn Hỗn Độn Thần, là có thể thao túng Hỗn Độn!”

“Còn danh xưng ‘Đại La Kim Tiên’, ‘Tiên Đế’, ‘Kim Tiên’ gì đó—chẳng qua là hệ thống tu luyện của riêng từng giới, dùng để đặt tên thôi.”

Dương Phàm nghe mà há hốc mồm, cả đầu óc như có một tầng màn sương bị xé toạc!

A Húc hừ lạnh:

“Ngươi có biết không? Đới Tinh Giới phía trên Dương Gian ngươi, ngoài con đường tu luyện của ‘Tiên Nhân’, còn một cái gọi là ‘Thần chi lộ’!”

“Ở bên đó, cảnh giới ngang ngửa với Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên… người ta gọi là: Hỗn Nguyên Chí Cao Vô Cực Định Ngã Thần Đế!”

Nói xong, hắn vung tay, bĩu môi:

“Mọe nó dài dòng như sớ Táo Quân!”

Dương Phàm: “…”



Dương Phàm khoanh tay, tựa nhẹ vào thành thuyền, gió âm hàn thổi lướt qua gương mặt hắn, mang theo vị rượu vừa nồng vừa lạnh.

Có một số câu… hắn vẫn định hỏi A Húc.

Về cấu trúc giới tầng.

Về cách thoát khỏi Luân Hồi.

Về sự tồn tại của “Đạo Ngoại chi Đạo”…

Nhưng—hắn không hỏi.

Bởi trong thâm tâm hắn đã sớm có câu trả lời.

Thứ mà hắn thật sự muốn biết…

Không nằm ở đây.

Điều khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ—là một kiếm kia.

Một kiếm… đảo ngược vận mệnh của cả Tinh Huy Giới!

Một kiếm… do chính thê tử hắn – Lâm Uyển Tuyết, chém xuống!

Hắn còn nhớ rất rõ, trước khi rời đi, nàng chỉ để lại một câu:

“Ta dùng Cổ Luân Kiếm—Tuyệt Đỉnh Hỗn Độn Chí Bảo, chặt ra một kiếm, đảo ngược vận mệnh hải dương!”

Vận mệnh hải dương…

Là nơi khởi sinh tất cả các dòng vận mệnh trong một vũ trụ.

Nếu kiếm này thật sự chặt xuyên qua đó…

Vậy chẳng phải đã chặt vào bản chất của vũ trụ?

Dương Phàm không khỏi thở dài.

Bởi hắn biết rõ, Cổ Luân Kiếm kia—không còn đơn thuần là Hỗn Độn Cấp.

Rất có thể, nó đã bước vào cấp độ Hồng Mông!

Mà nếu là Hồng Mông…

Một kiếm kia—ảnh hưởng không chỉ Tinh Huy Giới, mà còn lan ra toàn bộ Đới Tinh Giới xung quanh!

Xâu chuỗi lại toàn bộ mọi chuyện…

Dương Phàm chợt nhớ tới lúc A Húc từng nói qua: quanh khu vực này, chỉ có duy nhất một Giới Vực gần kề Tinh Huy Vực, chính là—

Đới Tinh Giới.

Đã từ rất lâu, lúc Đới Tinh Vực xuất hiện! Nơi đó từng có sóng chấn động mạnh mẽ vô hình xuất hiện, khiến một nửa âm hồn khu vực Vong Xuyên phía bắc phải đổi đường chèo—khiến cho cả Địa Giới suýt chút nữa bạo loạn.

Giờ nghĩ lại…

Rất có thể… là kiếm của nàng.

Một kiếm kia—không chỉ xuyên qua Thiên Đạo, không chỉ chém vào vận mệnh hải dương, mà còn chém lên cả hệ thống Luân Hồi của hai giới!

Dương Phàm siết chặt tay, ánh mắt hơi trầm xuống.

Lâm Uyển Tuyết…

Nữ tử ấy, bình thường thì dịu dàng như trăng xuân, nhưng một khi đã quyết, thì một kiếm chém xuống, trời đất không dám ngăn!

Chẳng trách…

Kiếp trước nàng là Luân Hồi Đại Đế của Tinh Huy Vực.

Một thân tu ra Vận Mệnh chi đạo kết hợp Luân Hồi chi đạo, còn nắm giữ Hồng Mông khí vận—từng một mình đứng vững giữa Hỗn Mang Vực mà không một Đạo Thần nào dám khinh thường.

So với nàng…

Cái đám “Kim Ô huynh đệ”, “Yêu Đình song chủ”, “Thánh Vực tam tôn”...

Còn non và xanh lắm.

Dương Phàm khẽ cười, tay rót thêm một ngụm rượu, mắt nhìn xa về phía cung điện mù sương nơi cuối Vong Xuyên Hà, ánh sáng đen tím u ám chiếu lên gương mặt hắn như phủ một tầng sương khói mờ ảo.

“Giới Vực ta chưa mở… nàng đã sang bên Đới Tinh học tập trước.”

“Biết mình biết người… trăm trận trăm thắng.”

“Khá lắm—Uyển Tuyết.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com