Dương Phàm cùng A Húc đồng thời thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm trán, tay vẫn bám chặt lấy mái chèo đang cắm sâu vào làn nước đen ngòm.
Dưới chân là mặt sông Vong Xuyên—lặng như tờ, không một gợn sóng, nhưng cứ mỗi lần mái chèo khua động, một luồng âm khí lạnh lẽo lại tỏa ra, như thể đang khuấy động ký ức của vạn kiếp sinh linh đã khuất.
Phía trước bọn họ, khung cảnh hai bên bờ bắt đầu dần hiện rõ.
Ánh sáng lờ mờ tím xám từ những dãy lân tinh lơ lửng giữa hư không chiếu rọi, soi tỏ cả một vùng đất kỳ dị—nơi đó là điểm giao giới giữa sinh và tử, giữa vạn kiếp hồng trần và cánh cửa bước vào âm phủ.
Hoàng Tuyền Lộ.
Dương Phàm hơi nheo mắt, từ xa đã thấy một dãy cầu đá kéo dài như vô tận, dẫn từ bờ bên kia Vong Xuyên vào sâu trong màn sương mù đen đặc.
Trên con đường đó—vô số linh hồn!
Từng hàng từng hàng, kéo dài như trường long, không dứt!
Kẻ mặc áo nho sinh rách nát, tay ôm sách mục nát.
Người đội mũ chiến, ngực còn cắm một thanh đoạn đao đã gãy.
Có đứa trẻ tay cầm cục kẹo tan chảy, mắt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Có bà lão khom lưng, trên vai còn treo một chiếc gùi trống không.
Bọn họ—không nói, không khóc, không cười.
Chỉ âm thầm đi về phía trước, từng bước, từng bước… như thể đã bị xóa đi hết thảy cảm xúc.
Mỗi khi một đoàn linh hồn đi đến bờ sông, sẽ có một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng, tay cầm mái chèo ngọc, đứng trên những con thuyền nhỏ lặng lẽ tiếp rước.
Bọn họ chính là—Người Lái Đò Vong Xuyên.
Không ai biết tên thật của họ.
Chỉ biết, mỗi con thuyền chở được bảy linh hồn, chở xong liền quay đầu trở về, lặp lại hành trình ấy hàng vạn kỷ nguyên.
Từ thời đại xa xưa, truyền thuyết nơi Dương Gian từng có kể:
“Khi người trút hơi thở cuối cùng, linh hồn sẽ rời thể xác, được dẫn tới bờ Vong Xuyên. Nơi đó, nếu còn nợ máu chưa trả, sẽ bị rút gân thiêu hồn. Nếu mang theo ác niệm chưa hóa giải, sẽ bị nhốt trong Lục Đạo Luân Hồi… vĩnh viễn không siêu sinh.”
Dương Phàm hít sâu một hơi.
Hắn đã từng nhìn thấy vô số chiến trường, từng đối mặt với vô số đại kiếp, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến hắn rùng mình.
Ở đây không có tiếng chém giết, không có oán khí, không có đau thương… nhưng lại tĩnh lặng đến mức khiến kẻ mạnh nhất cũng phải sợ hãi.
Không phải vì cái chết.
Mà là vì—quên.
Tất cả linh hồn đều không nhớ mình là ai.
Không còn thù hận.
Không còn yêu thương.
Chỉ có một bản năng duy nhất—đi về phía trước.
Như những quân cờ đã sắp đặt xong.
Dương Phàm liếc sang A Húc, giọng khàn khàn:
“Đây… là cảnh ngày nào cũng diễn ra sao?”
A Húc cũng trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ giọng đáp:
“Không chỉ mỗi ngày. Là mỗi khoảnh khắc.”
“Chỉ cần một sinh linh chết đi… dòng người này sẽ lại dài thêm một bước.”
Dương Phàm im lặng.
Một cảm giác lạ lùng len vào tâm khảm hắn.
Hắn đã sáng tạo, đã cứu vớt, đã phá hủy, đã trồng cả một rừng cây ở đáy biển, tái tạo cả Tiên Hải…
Nhưng nơi đây…
Không ai cần hắn trồng cây.
Không ai cần hắn cứu rỗi.
Chỉ có quy tắc, và bánh răng của luân hồi, xoay mãi… không dừng.
"Không phải thiên địa vô tình… mà là thiên địa… không nhìn."
Dương Phàm lẩm bẩm.
…
Ngay khi chiếc thuyền vừa cập gần bến bên kia, Dương Phàm còn đang quan sát cảnh linh hồn nối đuôi nhau bước vào Hoàng Tuyền Lộ, thì—
ẦM!!!
Một luồng sóng thần niệm bất chợt bạo phát từ phương xa, như cuộn trào giữa không trung tối đen!
Ngay giữa dòng linh hồn mờ mịt, bỗng nhiên có một thân ảnh cưỡng ép tách ra, trên người toát lên Linh Hồn chi lực cuồn cuộn như triều dâng, khiến cho đám vong hồn xung quanh nhất thời chao đảo!
Một tiếng rống giận dữ long trời lở đất vang lên:
“Mọe nó! Khốn kiếp, mau thả ta ra! Biết ta là ai không? Ta là Giang Thiên— Trích Tiên đó!!! Các ngươi dám bắt ta?!?”
Dương Phàm nhướng mày, ánh mắt chớp lóe tinh quang, cảm nhận khí tức từ xa rồi không khỏi hít sâu một hơi.
“Linh hồn cấp độ này… Không thể nào… Tên đó là—Đại La Kim Tiên?”
“Đại La Kim Tiên mà cũng chết à? Còn bị bắt xuống đây?”
Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn A Húc, ánh mắt mang vài phần khó hiểu.
A Húc thì như đã quen với cảnh tượng đó, trợn mắt lườm hắn:
“Chứ sao? Đại La Kim Tiên cũng chết như thường thôi!”
“Bất tử? Bất lão? Chỉ đúng khi không có ai giết! Nhưng một khi bị đánh cho nổ tan hồn thể, thì linh hồn vẫn phải xuống đây chịu phán xét!”
A Húc lại hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi nghĩ xem, ở Tinh Huy Giới các ngươi, có ai ra tay mà để linh hồn chạy trốn bao giờ không?”
Dương Phàm đảo tròn con mắt, rồi khẽ gật đầu như hiểu ra:
“Ờ ha… Bình thường là đánh cho thần hồn câu diệt luôn!”
A Húc nhếch môi cười:
“Đúng! Nhưng sau khi Âm Phủ thành hình, Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện, thì các cường giả bắt đầu thay đổi cách ra tay.”
“Không giết linh hồn nữa—mà để chúng bị đưa xuống đây…”
Dương Phàm nhíu mày, giọng nghi hoặc:
“Để làm gì?”
A Húc không đáp ngay, chỉ giật giật khóe mắt, sau đó lặng lẽ chỉ tay về phía xa xa:
“Ngươi xem liền biết.”
…
Lúc này, tên Trích Tiên Giang Thiên kia đã vùng vẫy tách khỏi đám linh hồn, đang cật lực chạy loạn trong khoảng đất trống, miệng vẫn không ngừng rống lên:
“Khốn kiếp! Ta là Trích Tiên đấy! Đại La Kim Tiên tầng sáu! Các ngươi không biết ta từng là giáo chủ Thượng Thánh Tông sao?! Mau thả ta ra!”
Đáng tiếc—
Nơi này là Âm Phủ.
Không còn pháp lực.
Không còn quy tắc cá nhân.
Thần thông, linh bảo, đạo thuật… đều bị niêm phong tuyệt đối!
Giang Thiên lúc này chỉ còn lại bản thể linh hồn, như một kẻ tu sĩ vừa rớt xuống phàm trần.
ẦM!!!
Từ trong hư không, hai bóng đen trắng song hành hiện ra!
Một bên đen tuyền như quỷ ảnh, một bên trắng muốt tựa oan hồn, trên tay mỗi kẻ đều cầm một cặp liêm đao dài rực máu, nối bằng xích sắt đen như mực, lập tức xông tới.
Xoẹt!!!
Hai lưỡi liêm đao đồng loạt móc vào xương tỳ bà sau lưng Giang Thiên!
"ÁAaaaaaa—!!!"
Giang Thiên gào rú như heo bị chọc tiết!
Đau đớn đến cực điểm, thân thể linh hồn run rẩy co giật, nhưng không tài nào phản kháng!
Ngay sau đó, bóng hình đen cười khặc khặc, rút ra một cây roi dài màu đỏ như máu—quất mạnh!
“Chát! Chát! Chát!!!”
Từng cú quất như xé toạc linh thể, đánh thẳng vào lưng, vào mông, vào chân tên Trích Tiên, khiến hắn lăn lộn giữa đất mà tru tréo không ngừng!
“KHỐN KIẾP!! DỪNG TAY!!! TA LÀ—AAAAGHHH!!!”
Một bên gào rú, một bên ăn đòn.
Thảm đến mức khiến cả Dương Phàm cũng phải méo mặt.
Hắn lặng lẽ quay sang A Húc, giọng như muốn bật cười:
“…Cái này là... cố tình để hắn xuống đây chịu nhục đúng không?”
A Húc tặc lưỡi:
“Chuẩn không cần chỉnh!”
“Linh hồn cấp bậc Đại La Kim Tiên như hắn, vốn đã là một khối thống nhất, không còn ba hồn bảy vía, cũng không dễ tan biến—rất khó tiêu trừ hoàn toàn!”
Dương Phàm nghiêng đầu:
“Khó là ở chỗ nào?”
A Húc đáp ngay:
“Chính là… không uống được Mạnh Bà Thang!”
Dương Phàm giật bắn:
“Vậy là không thể quên đi tiền kiếp?!”
A Húc gật đầu:
“Ngươi thông minh đấy. Vì vậy mới phải cho bọn họ ‘tái sinh’, đầu thai trở lại… Nhưng vẫn mang ký ức cũ!”
Dương Phàm như hiểu ra, nhíu mày:
“Vậy là sau khi bị giết, bị đánh nhục, họ lại đầu thai… rồi tu luyện lại… rồi đi tìm kẻ giết mình trả thù???”
“Không ai thành công… nhưng có kẻ đã trả thù được hơn một vạn lần, chưa từng bỏ cuộc. Cả Âm Phủ giờ gọi hắn là ‘Hảo Hán Không Chết’.”
Dương Phàm chớp mắt mấy cái, nhìn lại cảnh Giang Thiên đang bị roi quất tới mức mặt sưng vù, dáng vẻ như con heo bị băm nát, thì không khỏi nhíu mày, thốt ra một câu:
“…Nhưng vẫn là bị đánh như con.”
A Húc mỉm cười không đáp.
Dương Phàm lúc này lại cảm nhận rõ, trên người tên Trích Tiên Giang Thiên chẳng có một tia khí tức nào của Chí Cao Đạo, e rằng chỉ là tu luyện từ các Chi Đạo thông thường rồi ngộ ra đường lên Đại La.
Hắn chợt hỏi:
“Vậy nếu có kẻ ngộ ra Luân Hồi Chi Đạo thì sao? Hoặc là… Vận Mệnh Chi Đạo?”
A Húc quay sang, trợn mắt:
“Cái đó à? Đích thân bọn ta mời xuống đây làm quan! Ngươi hỏi gì vớ vẩn vậy!”
Dương Phàm nghe vậy thì bật cười, gãi đầu xoa xoa: “Thì… hỏi cho chắc.”
…
Ngay khoảnh khắc tiếng roi da còn vang vọng, phía xa xa bỗng có hai bóng hình đen trắng khác lao đến như thiểm điện, thân ảnh khẽ động đã xuất hiện trước mũi thuyền của A Húc và Dương Phàm.
Cả hai lập tức quỳ rạp trên không, tay chắp chặt trước ngực, sắc mặt đầy vẻ khẩn thiết.
“Cửu Điện Vương a!”
“Xin Người mau chóng hồi cung! Âm Phủ thiếu người phán định, nếu cứ tiếp tục thế này e rằng thiên địa sẽ loạn!”
Dương Phàm chớp mắt, nghiêng đầu nhìn.
Hai người kia—đều mặc áo dài cổ xưa, một đen một trắng, thân hình thon dài, tóc cột cao, trên vai vác hồn xích và liêm đao—rõ ràng đều là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết.
Mà điều khiến hắn ngạc nhiên chính là…
Không phải một cặp.
Mà là... một nhóm người!
Ánh mắt Dương Phàm đảo một vòng, lúc này mới nhận ra phía sau hai người kia còn có hàng chục đạo bóng mờ lấp ló phía xa, tất cả đều mang trên người y phục đen trắng giống hệt, khí tức quỷ dị, thần sắc nghiêm nghị—rõ ràng là một chi đội quân riêng biệt.
“Hắc Bạch Vô Thường cũng có… tổ đội chuyên môn?”
Dương Phàm thầm kinh ngạc trong lòng.
Trong đầu hắn vẫn còn giữ ký ức từ kiếp trước: một cặp Hắc Bạch Vô Thường cõng xích dẫn hồn, lặng lẽ đưa người xuống địa phủ.
Không ngờ ở đây lại là một hệ thống hoàn chỉnh, thậm chí còn có cấp bậc phân quyền rõ ràng.
Ngay khi hắn còn đang cảm thán, thì A Húc bên cạnh đã tặc lưỡi, khoát tay như đuổi ruồi:
“Biết rồi, biết rồi! Làm gì mà cứ như ta trốn nhiệm vụ không bằng! Ta chỉ ra ngoài một lát thôi mà!”
Giọng y lười biếng đến cực điểm, thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên nhìn hai kẻ kia.
Dương Phàm bên cạnh lập tức trợn tròn mắt!
“Khoan đã… gọi cái gì?”
“Cửu Điện Vương?!”
“Chẳng lẽ… ngươi chính là…”
Ánh mắt hắn chợt trở nên nghiêm túc, trong đầu xoay chuyển nhanh như điện:
“Cửu Điện” trong mười điện Diêm La chính là Bình Đẳng Vương!
Là người cai quản tầng phán xét thứ chín—nơi chuyên tiếp nhận những vụ án oan sai, rà soát lại các phán quyết của các điện phía trước!
Là tầng cuối cùng có quyền lật lại toàn bộ án tử, đánh giá lại thiện ác, thậm chí có thể tha tội hoặc giáng tội nặng hơn!
Dương Phàm nhìn lại dáng vẻ A Húc đang co giò duỗi chân, tay cầm mái chèo mà càu nhàu chửi đổng trời đất…
“Giời ạ…”
“Tên này thế mà là Bình Đẳng Vương chính thức của Địa Phủ?!?”
Trong lòng Dương Phàm lập tức hiện ra cả một bức tranh hoàn chỉnh:
Bình Đẳng Vương—kẻ chịu trách nhiệm xét lại toàn bộ phán quyết của các điện khác.
Nếu ai đó chết oan, bị ép nhận tội, hay có vấn đề trong luân hồi… thì chính là tầng điện này sẽ can thiệp.
Nhưng chức vụ này… nói trắng ra là rất phiền!
Vì nếu phán quyết lại, chẳng khác nào vỗ mặt các Diêm Vương khác, dễ bị thù ghét, cũng dễ chạm tới quy tắc tối cao của Lục Đạo!
Dương Phàm liếc mắt nhìn A Húc từ đầu đến chân một lần nữa, trong lòng âm thầm thở dài:
“Không trách hắn lại chuồn ra ngoài đi chơi như vậy…”
“Cái chức này… làm không khéo là bị đánh hội đồng ngay!”
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, môi mấp máy:
“Vậy là ngươi không phải chỉ ‘lái đò đi vi hành’ như ngươi nói... mà là trốn việc công?”
A Húc nhướng mày, mặt không đổi sắc, phất tay:
“Phiền chết đi được! Suốt ngày người sống kêu oan, người chết đòi lật án, đám tiểu quỷ chỉ biết đẩy hồ sơ, ai cũng đòi cái gì gọi là ‘công lý chân chính’… mà công lý ở đâu ra?”
“Cái giới này còn công lý thì Diêm Vương bọn ta chết từ mấy kỷ nguyên trước rồi!”
Dương Phàm khẽ nhếch miệng, nhịn cười hết sức.
Tên A Húc này đúng là... Diêm La đặc biệt nhất mà hắn từng gặp!