Dương Phàm từng bước tiến về phía Tam Sinh Thạch, mỗi bước như đạp lên một tầng tâm ma, lòng dạ không khỏi cuộn trào.
Một nỗi bất an len lỏi vào từng suy nghĩ.
“Nếu như… nếu như Uyển Tuyết biết ta vốn chỉ là một phàm nhân vô danh ở Trái Đất—một kẻ vô tình xuyên qua… Liệu nàng sẽ còn xem trọng ta như bây giờ không?”
Ý nghĩ ấy như lưỡi dao vô hình, cứa vào tâm trí hắn từng nhát, khiến hắn vô thức siết chặt tay.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Dương Phàm khẽ dời xuống dưới bậc thang.
Ở phía sau, Lâm Uyển Tuyết đang lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như hồ nước trong đêm trăng, chất chứa yêu thương, mong đợi… và cả niềm tin không gì lay chuyển.
“Nàng từng trải qua vạn kiếp, từng là Luân Hồi Đại Đế, thế nhưng vẫn chưa từng quên ta…”
“Vậy thì—dù ta là ai, từng là gì… kiếp này chính là ta. Không cần xấu hổ. Không được tự ti!”
Hắn siết chặt nắm tay, lưng dựng thẳng như kiếm, bước lên những bậc thang cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc hắn chạm đến mặt Tam Sinh Thạch—
ẦM!!
Toàn bộ mặt gương đột nhiên trở nên méo mó, vặn vẹo như một bức màn nhiễu sóng, không ngừng biến dạng như thể đang cố gắng bắt lấy thứ gì không tồn tại.
Vù… Vù… Vù…
Không có tiền kiếp hiện ra.
Không có luân hồi soi chiếu.
Chỉ còn một xoáy ảo ảnh sâu thẳm như vực không đáy, không thể định vị được thời không.
Dương Phàm kinh ngạc:
“Cái gì… xảy ra vậy!?”
Chưa kịp phản ứng, một tiếng cười ma mị như vọng ra từ tận đáy hỗn độn vang lên, xuyên qua không gian như lưỡi dao lạnh lẽo:
“Hì hì… nhi tử… rốt cuộc ta cũng tìm thấy ngươi…”
ẦM!!!
Từ chính giữa Tam Sinh Thạch, một bóng hình hắc y nữ tử dần hiện lên, toàn thân như ẩn như hiện giữa hư vô, mái tóc dài rũ xuống như mực, mắt như vực sâu bất tận.
Khí tức trên người nàng tựa như hòa tan cả thiên địa, vừa ma mị lại vừa cao ngạo đến cực điểm.
Khuôn mặt nàng tinh xảo đến mức khiến cả Đạo Vận cũng phải khuất phục, đường nét tựa như thần linh cổ đại bị trục xuất, mỹ mạo đến mức vượt ngoài giới hạn Thiên Đạo, đẹp mà khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Ánh mắt nàng nhìn Dương Phàm như xuyên thủng toàn bộ ký ức vũ trụ, dịu dàng đến lạnh sống lưng:
“Ừm… Tam Sinh Thập Thế Kính? Cái này không xem nổi ngươi đâu, nhi tử ngoan… ngoan ngoãn về bên mẫu thân nào…”
Rắc… rắc…
Mặt Tam Sinh Thạch bỗng rung chuyển dữ dội! Một bàn tay trắng như ngọc nhưng lộ ra từng sợi khí tức đen sẫm đang thò ra khỏi gương, tựa như muốn kéo Dương Phàm vào cõi hư vô!
Dương Phàm trợn mắt, toàn thân đông cứng, không tài nào nhúc nhích!
Lâm Uyển Tuyết đã tung ra chiêu mạnh nhất, tay cầm Vận Mệnh Thiên Bàn, bản mệnh chi khí hiện ra, lưỡi kiếm vẽ thành đường cong phá nát không gian!
Keng!!!
Bàn tay nữ tử vừa ló ra lập tức bị đánh văng trở lại, không gian gương Tam Sinh Thạch rạn nứt vài đường, sau đó nhanh chóng phục hồi!
Lâm Uyển Tuyết gầm nhẹ, hai tay kết ấn, hàng loạt đạo phù phức tạp như hóa ra từ cội nguồn Đại Đạo xuất hiện quanh nàng:
“Kết giới!”
ẦM!!!
Toàn bộ bức tường pha lê xung quanh chuyển hóa thành màu đen đặc, ngăn cách hoàn toàn sự quấy nhiễu từ bên ngoài!
“Phu quân! Lùi ra sau! Tránh xa Tam Sinh Thạch!”
Dương Phàm như cá gặp nước, lập tức lăn tròn xuống bậc thang, tránh ra xa mấy chục trượng, thở hồng hộc như trốn khỏi miệng cọp.
Sau vài giây yên lặng, bóng hình hắc y nữ tử cũng dần tiêu tán trong mặt gương.
Không khí dịu xuống, kết giới từ từ tan biến.
Dương Phàm vẫn còn nằm sõng soài trên đất, thở phì phò:
“Má ơi… đúng là âm hồn bất tán…”
Lâm Uyển Tuyết gắt nhẹ:
“Chàng còn dám nói! Mau vòng ra sau thạch, không cho nàng ta bám vào đạo vận của chàng!”
Dương Phàm cười khổ, rụt rè ngồi xổm rồi từ từ… lết từng chút ra sau lưng Tam Sinh Thạch như con rùa rụt cổ, dáng vẻ chật vật thấy rõ.
Lúc này, Lâm Uyển Tuyết vẫn đang nghiêm mặt quan sát mặt thạch, khí tức trên người nàng không hề buông lỏng.
Ánh mắt nàng chợt nghiêm trọng đến mức khó lường:
“Nữ tử kia… nếu ta đoán không lầm, ít nhất phải mạnh hơn Thiên Đạo Tinh Huy Giới 20–30%…”
Nàng cắn môi:
“Không được. Từ giờ không thể để Phu Quân của ta rời khỏi tầm mắt nữa!”
“Hắn mà còn chọc thêm một Thiên Đạo cấp nữ nhân nào nữa, chắc ta tu thành Vận Mệnh chi tổ cũng không cứu nổi nữa đâu…”
Còn Dương Phàm… thì vẫn đang thở dài từ phía sau tảng đá.
“Má nó… đi soi Tam Sinh mà giống đi đào mộ chọc nhầm thần linh như vậy ai dám nữa trời…”
Dù vậy, trong lòng hắn dần hiện lên một mối nghi ngờ sâu sắc:
“Nếu Tam Sinh Thạch không thể phản chiếu ta…
…thì rốt cuộc ta là ai?”
…
Dưới ánh sáng âm u của Vạn Ảnh Cốc, nơi từng bước chân như in hằn lên dòng thời gian của vô tận linh hồn, Dương Phàm và Lâm Uyển Tuyết sóng vai đứng trước Tam Sinh Thạch một lần nữa. Không khí đặc quánh, tĩnh lặng đến ngột ngạt, như thể vạn vật đều đang nín thở chờ đợi một khoảnh khắc định mệnh.
Dương Phàm đưa mắt nhìn tấm thạch như mặt gương ánh lên đạo vận mông lung.
Hắn khẽ hít sâu, nói với vẻ quả quyết:
“Phải thu vật này bằng mọi giá. Ta cần thực lực… để đối đầu với ‘nàng ta’.”
Lâm Uyển Tuyết gật đầu, mắt lấp lánh tinh quang:
“Chí ít, nếu chàng mạnh hơn, thì khi tiến vào Thiên Ngoại Thiên Ma Vực, hai ta cũng bớt phần nguy hiểm.”
Sau một cái gật đầu như ước định, hai người cùng vòng ra phía trước Tam Sinh Thạch.
Uyển Tuyết không quên đưa tay kết thêm hàng chục ấn pháp, tầng tầng lớp lớp kết giới bao phủ lấy tấm gương, cẩn thận như bảo vệ một cánh cửa cổ thần bị phong ấn.
Dương Phàm lúc này toàn thân vận khởi Mộng Ảo Chi Đạo, từng tia khí tức như mực đen chảy quanh thân, hắn lẩm nhẩm:
“Viết lại quy tắc: Tam Sinh Thạch chỉ có thể hoạt động sau mười giây!”
Nhưng ngay lập tức, Mộng Ảo Chí Cao Đạo bên trong truyền đến âm thanh cảnh báo:
“Sai lệch quy tắc quá lớn! Giảm xuống còn ba giây!”
"Ba giây!?" – Dương Phàm rít lên, nhưng ánh mắt không chút chần chừ, thân hình hóa thành thiểm điện, vọt thẳng lên bậc thang, một tay chạm vào Tam Sinh Thạch!
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc mặt gương, âm thanh lạnh lẽo của Hệ Thống lại vang lên trong đầu hắn:
Đinh!
Phát hiện vật phẩm vô chủ có thể trao đổi:
Vật phẩm: Tam Sinh Thập Thế Kính
Loại hình: Quy Tắc Loại – Luân Hồi Đạo Vật
Miêu tả: Kết tinh của một nhánh Địa Đạo, có thể soi xét ba kiếp, chạm đến bản mệnh căn nguyên của bất kỳ sinh linh nào trong Âm Phủ.
Cảnh báo: Chỉ có thể trao đổi một lần duy nhất trong loại hình “Quy Tắc”. Sau khi thực hiện, mọi truy xét Tam Sinh sẽ bị vô hiệu hóa.
“Trao đổi ngay không?”
Dương Phàm chưa kịp đọc xong phần miêu tả, tấm gương đã bắt đầu rung động dữ dội!
Hắn trợn mắt, hét lên:
“NHANH! TRAO ĐỔI!!”
ẦM!!!
Toàn bộ tảng Tam Sinh Thạch cao hơn trăm trượng lập tức biến mất khỏi thực tại, như thể chưa từng tồn tại.
Lâm Uyển Tuyết đang đứng dưới chân bậc thang, trợn tròn hai mắt, giọng bật ra kinh ngạc:
“Thu thật rồi sao!? Cái đó kết nối với quy tắc Địa Đạo mà cũng thu được??”
Dương Phàm đứng sững trên đỉnh bậc thang, cả người như bị đạo vận xoáy quanh, hệ thống trong đầu lúc này bỗng vang vọng dữ dội:
Đinh! Trao đổi thành công!
Ký chủ nhận được nhân vật: Baal – Cánh Cổng Ký Ức
[Thông tin nhân vật]
Tên thật: Baal's Avatar – The Gate of Memories
Nguồn gốc: Anima: Beyond Fantasy
Miêu tả:
Là hiện thân kết hợp từ hàng ngàn linh hồn của ác quỷ và các thần linh đã chết sau Cuộc Chiến Thần Thánh.
Baal không chỉ là Sứ Giả thứ XXI của Tận Thế, mà còn là tượng trưng cho khát vọng biện minh của nhân loại cho tất cả khổ đau, mất mát, bất công trong cõi đời.
Hắn cư ngụ tại Nexus of Souls – nơi hội tụ linh hồn vĩnh hằng, bị nhân loại tạo ra để đổ lỗi cho mọi thứ ngoài bản thân họ.
Cấp độ: 2-C (Tương đương Hỗn Nguyên Viên Mãn)
Phân loại: Đa hình – Hợp thể thần-quỷ
Kết quả ghép kỹ năng – Chí Cao Đạo nếu sau khi tích hợp:
•Mộng Ảo – 29%
•Sáng Thế – 17%
•Không Gian – 29%
•Thời Gian – 29%
•Âm Dương – 1%
•Vận Mệnh – 29%
•Hủy Diệt – 29%
•Hư Vô – 29%
Dưới Vạn Ảnh Cốc âm trầm, một truyền thuyết mới đang bắt đầu hình thành.
Tam Sinh Thạch—từng được xem là bất khả xâm phạm, đã bị thu lấy.
Mà người thu nó, lại là kẻ sắp bước lên một con đường không ai từng đi—mang trong mình… cánh cổng ký ức của tận thế.
Trên bậc thang, Dương Phàm vẫn còn ngẩn ngơ như hóa đá. Bên tai hắn, âm thanh cơ giới từ Hệ Thống vừa dứt, nhưng trong lòng thì như có pháo hoa nổ tung.
“Móa nó… lại trúng… vé số giải độc đắc…!”
Hắn đưa tay xoa trán, thầm than không dứt.
Nhân vật lần này không chỉ mạnh—mà là quá mức nghịch thiên. Sáu đường Chí Cao Đạo đều ở mức gần như chạm ngưỡng Hỗn Độn Thần! Vận Mệnh, Hủy Diệt, Hư Vô, Mộng Ảo, toàn bộ đều 29%...
“Mỗi lần đổi nhân vật, y như thần tài gõ cửa vậy…”
Ánh mắt hắn nhìn sang Uyển Tuyết—trên mặt nàng lại hiện ra một tia ngờ vực:
“Phu quân… lần này thu lại là Tam Sinh Thạch, chàng nhận được được năng lực gì?”
Dương Phàm cười gượng, lấp liếm khéo léo:
“À… là một thứ hợp thể tà ý, ký ức và luân hồi… nhưng có vẻ hợp với ta, linh hồn rất ăn khớp…”
Uyển Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa chút khó tin, nhưng cách giải thích lấp liếm này lại có phần quen thuộc.
“Hừm? Lại muốn dấu diếm ta? Không sao, thiếp đúng là đã sớm quen với điều này…”
Nàng thở dài một tiếng, nhưng đáy mắt lại mang theo chút dịu dàng.
Đã quen rồi, với cái kiểu… “trên trời rơi bảo vật” của Dương Phàm
Mỗi lần nàng vất vả ngộ đạo, khổ luyện, cắn răng trăm kiếp mới thành… thì tên này chỉ cần đi ngang qua… là nhặt được đồ nghịch thiên, tuy nhiên lòng nàng vẫn có chút tò mò
“Lần này lại là cái gì chứ… ??”
Dương Phàm cười hắc hắc trong lòng, không dám khai thật, chỉ là nhìn Lâm Uyển Tuyết đang âm thầm ôm lấy Vận Mệnh Thiên Bàn một bên—rồi lặng lẽ nhìn lên bầu trời nơi Địa Giới mờ mịt.
“Cho ta một con đường, ta sẽ phá trời ra lối đi.”
Và nếu không có con đường… ta sẽ dùng chính ngươi, Baal, mở ra cánh cổng tận thế của riêng ta.