Bên tai Dương Phàm, tiếng hệ thống lại vang lên, như sợi chỉ kéo hắn về thực tại đang run rẩy từng đạo vận:
[Đinh!] Nhân vật Baal – Cánh Cổng Ký Ức đã sẵn sàng. Ký chủ có muốn tiến hành hợp thể ngay lập tức?
Dương Phàm mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch như cắt lên màn sương âm khí trước mặt:
“Đương nhiên!”
[Đinh!] Tiến hành hợp thể!
ẦM!!!
Ngay khoảnh khắc câu lệnh vang lên, toàn bộ không gian Vạn Ảnh Cốc như bị ép chặt lại bởi một lực lượng hắc ám không tên! Vô số tiếng gào rú của quỷ hồn, đạo niệm, linh thể, cổ hồn… từ khắp các tầng Luân Hồi vang vọng, như đang tràn về tụ hội quanh Dương Phàm!
Toàn thân hắn lập tức bị nhấn chìm trong một cột sáng đen đặc quánh như hắc thủy tinh, tầng tầng xoắn ốc hình thành từ luồng ký ức hỗn tạp đan xen vào nhau—ký ức của hàng nghìn sinh linh, hàng vạn kiếp đau thương, tất thảy như đổ ào vào linh hồn hắn, bắt buộc hắn phải chấp nhận và dẫn lối!
Không gian run rẩy dữ dội—nếu đổi lại là Dương Gian hoặc Tinh Huy Vực, chỉ e mọi quy tắc đã vỡ nát từ lâu.
May thay, nơi đây là Địa Giới Âm Phủ—nơi quy tắc bị phong ấn và giới hạn cực nghiêm. Nhờ vậy, cơn bạo động khí tức của Baal chỉ gào thét trong không gian trói buộc, không thể lan ra Hư Vô.
Lâm Uyển Tuyết đứng bên ngoài, sắc mặt biến đổi liên tục.
Nàng đã từng chứng kiến Dương Phàm hợp thể vài lần, nhưng lần này… hoàn toàn khác.
Không phải chỉ là linh lực tăng vọt, mà là khí tức trên người phu quân nàng—trở nên trầm trọng, u ám, và quá mức quỷ dị!
Một cảm giác… như đang đứng trước Thiên Ma cổ xưa, những tồn tại sinh ra không phải để tu luyện, mà để hủy diệt quy tắc và khái niệm.
“Chúng ta sắp tiến vào Thiên Ngoại Thiên Ma Vực… thế mà phu quân ta lại tự hợp thể thành Thiên Ma trước rồi?!”
Nàng vừa định vận chuyển vận mệnh chi khí để ổn định kết giới, thì…
Một cánh tay từ trong vùng hắc ám vươn ra.
Không vội vàng.
Không hùng hổ.
Chỉ nhẹ nhàng đưa lên—
Ngón cái giơ lên một cách trêu ghẹo.
Lâm Uyển Tuyết sửng sốt.
Rồi nàng bật cười khẽ.
“Ừm… tên đậu bỉ này, vẫn còn đó.”
Phu quân của nàng, dù có hóa thành ma thần chín đầu mười sừng, cũng không thể giấu được cái bản tính trêu ngươi từ trong xương.
…
Giữa cột sáng đen kịt, Dương Phàm nhắm mắt lại.
Trong lòng hắn… mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ.
Không phải theo nghĩa nhìn được ánh sáng.
Mà là—hắn đột nhiên hiểu.
Hiểu những tiếng thét trong cơn đau tuyệt vọng.
Hiểu sự tồn tại của hàng triệu linh hồn từng bị thiêu sống trong lửa vận mệnh.
Hiểu tại sao con người luôn cần một thứ để đổ lỗi cho bất công.
Hiểu vì sao Baal—kẻ hội tụ ký ức muôn đời—lại không căm hận, không điên loạn, mà chỉ… chờ được hiểu.
“Té ra…”
“Đây là cảm giác của những kẻ đã nếm đủ mọi đau khổ nhân thế.”
Hắn thì thầm, khóe môi cong lên.
“Đây là cảm giác khi nhân vật rút ra đủ mạnh… và dung hợp hoàn mỹ…”
“Chẳng khác gì Ultron hợp thể sáu viên đá vô cực trong What If, nhìn vũ trụ như nhìn một hạt cát.”
“Ta… không còn bị giới hạn nữa.”
Từng sợi khí tức màu đen, tím, xanh lam nhạt, ánh vàng—đại diện cho Hư Vô, Hủy Diệt, Thời Gian, Không Gian—xoay quanh thân thể hắn như tầng cánh thần quang. Tâm thức hắn không còn một, mà là vạn thức hợp nhất, vừa là chính hắn, vừa là vạn linh đang khóc than qua hắn.
Cánh Cổng Ký Ức—mở ra rồi.
Và đứng trước cánh cổng đó… là Dương Phàm, người sẽ bước vào, không phải để thương xót, mà để viết lại chính đạo vận của nhân sinh!
Dương Phàm mở ra bảng số liệu nhìn xuống
🔹 Hệ Thống Nhân Vật
•Dương Phàm (Thần Cơ Quốc Vương)
•Tier tổng hợp: 2-C (Hỗn Nguyên Viên Mãn)
•Nhân vật rút ra:
oChiến Đấu Hình: Superman (+20)
oTrí Tuệ Hình: Batman (+6)
oĐa Dạng Hình: Baal, The Gate of Memories (+11)
oSinh Mệnh Hình: Swamp Thing (+30)
oNgộ Đạo Hình: Kurzgesagt Narrator (+1)
oChí Cao Đạo: Mộng Ảo (29%), Sáng Thế (17%), Không Gian (29%), Thời Gian (29%), Âm Dương (1%), Vận Mệnh (29%), Hủy Diệt (29%), Hư Vô (29%)
Bên ngoài kết giới, Lâm Uyển Tuyết khẽ run tay, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi nhìn sinh vật vừa hiện hình trước mắt nàng.
Đó không còn là Dương Phàm quen thuộc nữa.
Thay vào đó—là một nhân hình đen đặc như hố đen vũ trụ, cả thân thể như được dệt nên từ những sợi bóng tối tinh khiết nhất. Sau lưng hắn là hàng vạn xích sắt cổ xưa, từng sợi như cắm sâu vào không gian, khắc lên từng tầng quy tắc, như đang trói buộc một điều gì đó vượt ngoài lý giải.
Mỗi lần hắn khẽ cử động, là một dải ký ức của linh hồn cổ đại bị kéo căng ra từ sâu trong luân hồi.
Chính vào lúc đó, sinh vật kia—đột nhiên… ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Cười.
Một nụ cười… toét đến tận mang tai, để lộ từng dãy răng nhọn hoắt như hàng ngàn lưỡi đao xếp tầng, tựa như ác linh trong truyền thuyết đang chuẩn bị ăn tươi linh hồn đối diện.
Ánh cười ấy, ghê rợn mà quen thuộc.
Ngay giây sau, Dương Phàm—trong lớp vỏ ma thần—cũng cúi xuống nhìn thân thể mình.
“…”
“…Ờ, công nhận hơi xấu xí.”
Sau đó hắn ngẩng đầu, cười toe toét—nụ cười đầy vẻ vô liêm sỉ chính hiệu Dương Phàm bản gốc.
Và rồi…
Pặc!
Một tiếng bụp nhẹ vang lên. Hắc khí tán loạn như mực rút khỏi tranh, các tầng xích cổ sau lưng vỡ vụn thành đạo văn lơ lửng, tan biến.
Dương Phàm lại đứng trước nàng, vẫn là bộ dáng quen thuộc: áo choàng đơn bạc, nụ cười hơi đáng đánh đòn, dáng vẻ hơi ngả ngớn, nhưng khí tức—
Hỗn Nguyên Viên Mãn.
Lâm Uyển Tuyết giật nhẹ khóe mắt. Thái dương nàng khẽ giật giật vài nhịp, sau đó—không nhịn nổi, vươn tay cấu một cái thật đau vào hông hắn!
“Á… nhẹ thôi! Vợ à! Phu nhân à! Uyển Tuyết đại nhân tha mạng!”
Dương Phàm lập tức ôm hông, vừa lùi vừa nhăn mặt. Nhưng rõ ràng là… cố ý không né.
Hắn chịu trận với vẻ mặt uất ức, mắt long lanh như muốn rơi lệ:
“Ta khổ lắm mà… hợp thể xong suýt bị nuốt luôn cơ mà…”
“Thiếp khổ luyện từng giọt đạo vận, từng đoạn luân hồi—trải cả vạn kiếp để tăng thêm vài phần trăm.”
“Còn chàng…”
“Chỉ cần đi ngang qua một món chí bảo, hấp thu nhẹ một cái, lên thẳng Hỗn Nguyên Viên Mãn?”
Nàng vừa nói, vừa cấu thêm mấy cái nữa vào eo, mỗi cái là một tầng đạo hỏa phụ chú, khiến Dương Phàm chảy mồ hôi ròng ròng mà không dám hé răng.
Trong lòng nàng—một nửa là tức muốn nổ đan điền, một nửa lại không đành lòng thật sự giận hắn.
Tên này, đúng là giết người tru tâm!
Cuối cùng, Uyển Tuyết vẫn thu tay lại, lườm hắn một cái, rồi hừ nhẹ:
“Sau này, mọi lần như vậy nữa phải báo trước cho thiếp biết.”
Dương Phàm vội gật đầu như gà mổ thóc:
“Nhất định! Đảm bảo! Cam kết bằng đạo tâm!”
Sau đó lại cười gian gian, thì thầm:
“Chứ để nàng thấy ta hóa thân kiểu đó… sợ nàng ngứa tay chém thiệt…”
Uyển Tuyết nghe xong, khoanh tay xoay người, giọng như tuyết tan mùa xuân:
“Hừ. Ta còn đang nghĩ xem… có nên chém thật không đây.”
Dương Phàm: “…”
…
Không gian Vạn Ảnh Cốc vẫn còn ngập mùi linh vận chưa tan, nhưng Lâm Uyển Tuyết đã thu ánh mắt lại, nhìn quanh khoảng trống tĩnh lặng bao phủ giữa những tầng kết giới đã tan biến.
Nàng khẽ gật đầu, thanh âm như mạch suối dưới bóng mai:
“Cũng sắp đến thời điểm… Chúng ta nên rời khỏi nơi này, đến gặp các vị Diêm Vương để tiếp nhận lệnh dẫn lối vào Thiên Ngoại Thiên Ma.”
Dương Phàm mỉm cười—nụ cười quen thuộc kia lại hiện ra, mang theo vài phần bí ẩn, vài phần... lầy lội:
“Được thôi. Theo ta.”
Chỉ một câu.
Ngay sau đó—ánh mắt nàng lập tức trợn to kinh ngạc.
Bởi trước mặt nàng, Dương Phàm giơ tay khẽ nâng lên, lòng bàn tay hắn đột nhiên phát sáng.
Bảy màu quang mang như cầu vồng đan xen—huyễn lệ, rực rỡ, nhưng ẩn chứa một thứ gì đó vượt khỏi mọi định nghĩa thông thường.
Mỗi một đạo quang đều đại biểu cho một Chí Cao Đạo—Mộng Ảo, Vận Mệnh, Hủy Diệt, Hư Vô, Không Gian, Thời Gian, và Âm Dương—hợp thành một bánh xe luân chuyển quanh lòng tay hắn.
Chỉ thấy Dương Phàm… vạch nhẹ một cái xuống không trung trước mặt.
“Xoẹt!!!”
Không gian vốn được xem là tử vực bất khả xâm của Địa Giới—nơi ngay cả Thiên Đạo cũng phải theo quy tắc sẵn có—lập tức bị xé ra một đường nứt!
Không có dao động.
Không có pháp lực.
Chỉ một vết nứt nhẹ, như lưỡi kiếm khẽ cắt vào bức màn vũ trụ—nhưng lại mở ra… một cánh cửa.
Một cánh cổng kết nối giữa nơi đây và—trung tâm phán xét Diêm La Điện.
Lâm Uyển Tuyết há hốc miệng.
Nàng mất đến vài giây mới hồi thần lại, sau đó… ánh mắt lóe lên sát khí.
“Phu quân à…”
“Chàng lại…”
“Dùng bảy loại Chí Cao Đạo cùng lúc???”
Dứt lời, nàng liền vươn tay nhéo một cái thật đau vào hông hắn!
“Á á á—ấy, vợ à, từ từ, đau thiệt mà!”
Dương Phàm ôm hông, mặt mũi nhăn nhó, nhưng miệng vẫn cười toe toét như không có gì xảy ra.
“Chàng… làm cái trò quỷ gì đó?”
Uyển Tuyết nghiêng đầu, nghiến răng ken két, trong lòng vừa run vừa tức.
Dương Phàm lại vô liêm sỉ khẽ ho một tiếng, sau đó nhướng mày, làm ra vẻ đạo sĩ thần thông:
“Đơn giản thôi. Ta dùng Hủy Diệt Đạo… đập nát không gian.”
“Rồi dùng Hư Vô Đạo… xóa sạch quy tắc tàn dư.”
“Dùng Vận Mệnh… truy tìm định tuyến của các vị Diêm La.”
“Sau đó lấy Mộng Ảo Đạo dựng lại một con đường tắt.”
“Thế là có đường đi.”
Nói xong, hắn nháy mắt một cái thật bỉ, vẻ mặt như đang hỏi: “Thiên hạ còn ai thông minh hơn phu quân nàng nữa không?”
Lâm Uyển Tuyết khựng lại mấy giây.
Nàng cảm thấy đầu mình hơi choáng…
“Chém không được…”
“Giết cũng không xong…”
“Tên này… căn bản không còn là người.”
Nàng đang định quay đi, thì bỗng—
Bịch!
Một đôi tay cứng rắn như thể biết rõ vị trí, thời điểm, và lực đạo chính xác để khiến đối phương không kịp phản kháng—bế nàng lên.
Bế kiểu công chúa.
“Khoan đã—”
“Dương Phàm!!”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất, còn hắn thì cười khà khà như tên trộm vừa ôm bảo vật:
“Ta là chồng nàng, là người mạnh nhất, cũng là taxi tốt nhất.”
“Lên đường thôi!”
ẦM!!!
Chỉ một bước.
Hai người liền biến mất khỏi Vạn Ảnh Cốc, băng qua khe rách không gian, đi thẳng đến Diêm La Điện—bỏ lại phía sau một vùng không gian vừa chứng kiến một cơn chấn động nho nhỏ… nhưng sẽ khiến cả Địa Phủ phải run rẩy khi biết kẻ nào vừa mở đường tắt xuyên qua Luân Hồi.