Ngay khi Lâm Uyển Tuyết cắm Cổ Luân Kiếm xuống vùng khái niệm hỗn mang, toàn bộ không gian như gào thét!
Đạo vận rách toạc!
Quy tắc tan chảy!
Từ sâu trong tầng tầng hư vô, một cơn mưa Thiên Ma kéo đến như thác đổ từ ngoại giới. Mỗi hạt mưa… là một Ma Tinh, là một thân thể, là một cái tôi ngập tràn dục vọng, hận ý và khát vọng hủy diệt!
Vũ trụ Thiên Ma—không chỉ là một không gian, mà là một tập hợp ý niệm vô tận, hình thành từ tất cả những gì mà chúng sinh chối bỏ: giận dữ, sợ hãi, dối trá, phản bội, thù hận…
Chúng nó—vô hình mà hữu thực.
Chúng nó—vô tâm mà hữu chí.
Và giờ đây, chúng tụ lại thành hình, hóa thành vạn vạn Thiên Ma cổ tộc, tràn ra như sông máu nghìn thu đổ xuống, muốn nuốt lấy hai sinh linh duy nhất có đạo vận rõ ràng nơi đây.
Một tiếng rít xé toạc khái niệm vang lên—
“GIẾT!!”
ẦMMMMMMMM—!!!
Cả không gian vặn vẹo như bị nghìn bàn tay siết chặt.
Đối mặt với thiên quân vạn mã, Dương Phàm cười nhẹ.
Không có hoảng loạn.
Không có do dự.
Hắn nắm chặt tay—Baal thức tỉnh!
ẦM!
Trên đầu hắn hiện ra vầng hào quang đen như vực thẳm, từng luồng khí tức của tám loại Chí Cao Đạo nổ tung!
Mộng Ảo – Hư Vô – Hủy Diệt – Vận Mệnh – Không Gian – Thời Gian – Sáng Thế – Âm Dương!
Tám tầng ánh sáng cuộn xoáy quanh hắn như thiên luân đang vận chuyển!
Lâm Uyển Tuyết đứng cạnh hắn, tóc tung bay trong vô thanh.
Trên trán nàng, ấn ký Cổ Luân hiện lên rực rỡ. Cổ Luân Kiếm trong tay phát ra tiếng ngân như thần binh vạn cổ hồi sinh, xé nát toàn bộ ý chí Ma Tính quanh nàng.
Nàng liếc Dương Phàm một cái, ánh mắt mang theo chút trêu chọc:
“Lần này, chàng không trốn phía sau đâu đấy.”
Dương Phàm nhếch mép:
“Hừm… Vậy thì… để ta đánh trước!”
ẦM—!!!
Cánh tay phải hắn giơ lên—cả một vùng không gian bị bóp méo!
Ngay tức thì, hắn dẫm mạnh xuống mặt hư vô, thân hình hóa thành thiểm điện hắc sắc, xuyên qua hàng nghìn tầng sóng Ma Ý, đâm thẳng vào trung tâm đoàn quân Thiên Ma đang tràn đến!
Chưởng phải vung ra!
—Diệt Thế Ma Ấn!
ẦMMMMM—!!!
Một ấn quyết màu đen xòe rộng như chòm sao Hủy Diệt, đập vào trận tuyến đầu của Thiên Ma!
ẦM! ẦM! ẦM!
Ba trăm Thiên Ma ở tiền phương bị nghiền nát thành bụi hư vô ngay lập tức!
Nhưng chưa kịp thở ra—
Từ phía sau, mười nghìn Ma Hồn cùng lúc trồi lên như thủy triều!
Chúng không dùng pháp lực.
Chúng dùng ý chí hủy diệt!
Từng cái miệng rít lên những tiếng gầm không ngôn ngữ.
Từng cặp mắt đỏ như máu chảy hiện ra khắp không trung.
Hàng trăm tay, hàng ngàn cánh, hàng vạn thân thể quỷ mị quấn lấy nhau thành hắc hải Thiên Ma, muốn ép Dương Phàm tan chảy trong biển dục vọng!
“Phu quân! Lui lại!!”
ẦM—!!!
Một kiếm quang phá tan tất cả!
Cổ Luân Kiếm—mang theo vận mệnh toàn giới, đâm thẳng xuống trung tâm!
Không chém vào thân, mà chém vào ý chí Ma Đạo!
ẦM—!!!
Hơn ba ngàn Thiên Ma gào lên như bị tróc não, từng lớp Ma Ý sụp đổ trong đầu, tự giết lẫn nhau, loạn thành đống.
Uyển Tuyết đứng giữa mưa hắc vũ, kiếm chỉ thiên không.
Cổ Luân Kiếm – Vận Mệnh Chi Đạo – Kỹ thứ ba: Phản Chuyển Lô Đình!
ẦM!!
Một dải cầu vồng ánh tím nổ tung giữa vùng Ma Hồn, tạo thành trường lực vận mệnh khiến toàn bộ Ma Ý lệch hướng, phản sát lẫn nhau như đám sâu tự cắn nuốt thân thể mình!
Trong nháy mắt—Thiên Ma hải trào tan vỡ!
Nhưng rồi—ẦMMMM!!!
Một tiếng thét vang vọng từ trong cổ xưa!
Một bóng đen khổng lồ gầm lên từ cuối chân trời Thiên Ma—
“KHỐN KIẾP—!!!”
ẦM!!!
Không gian tan chảy!
Không khí sôi trào!
Toàn bộ vũ trụ Thiên Ma như lùi lại một nhịp!
Từ trong hắc hải, một thân ảnh mười vạn trượng, cao vượt qua cả tinh hà, hiện thân!
—Ma Hoàng Cổ Lão – Xích Lô Vạn Tượng!
Một trong ba cổ tổ nắm giữ mảnh vỡ Cổ Luân Kiếm!
Mỗi bước hắn đi, là một giới bị xóa khỏi trí nhớ vạn vật.
Mỗi lời hắn nói, là một đoạn nhân quả bị xé khỏi dòng thời gian.
Hắn không giết.
Hắn “xóa”.
Hắn chính là—Bóng đen bị cắt khỏi luân hồi.
Ngay khi hắn xuất hiện, toàn bộ hư vô như ngưng động.
Cổ Luân Kiếm trong tay Uyển Tuyết… rung lên dữ dội!
Sau lưng Dương Phàm, cánh cửa xoáy tròn ánh đen hiện ra, từ đó phát ra tiếng gào của vạn hồn, tiếng khóc, tiếng hát, tiếng cầu xin, tiếng oán thán—
Tất cả ký ức!
Tất cả bi kịch nhân sinh!
Đều hội tụ lại—trở thành sức mạnh của hắn!
Hư Vô Chi Chưởng – Đệ Tam Ấn – Lôi Khởi Vạn Tượng!
Dương Phàm đấm ra một quyền!
ẦMMMMMMM—!!!
Toàn bộ Ma Hoàng Xích Lô chấn động!
Ngay khoảnh khắc quyền phong chạm vào thân thể hắn, thân ảnh mười vạn trượng vỡ thành từng mảnh ký ức, rơi ngược vào cánh cổng Baal—bị ép phải hồi tưởng lại chính tội nghiệp của mình!
Uyển Tuyết xoay một vòng, thân hình tan vào ánh kiếm, hóa thành vận mệnh chi ảnh, hội tụ trong lưỡi kiếm duy nhất!
Phu thê hợp nhất—nhân kiếm hợp nhất—đạo vận song sinh!
ẦM!!!
Một kiếm… đâm thẳng lên trời!
Không cần tên.
Chỉ có ý chí!
Vũ trụ Thiên Ma…
Rạn.
Toàn bộ tầng trời phía trên như bị chẻ làm hai, từng sợi khí tức Thiên Ma vỡ tung, từng thân thể cổ lão nổ thành ánh sáng tàn tro, từng Ma Đạo cấp cao lập tức bị xóa tên khỏi Vận Mệnh!
Chỉ trong một chiêu.
Một kiếm… chém vũ trụ Ma!
Cả vạn quân Thiên Ma dừng lại.
Không dám tiến thêm.
Không còn gào rú.
Chỉ là… run rẩy.
Phía trước họ, một nam nhân… và một nữ nhân.
Không có binh đoàn.
Không có hỗ trợ.
Chỉ có… một đạo tâm không thể dao động.
Một kiếm ý không thể hình dung.
Và một câu, khắc giữa hư vô:
“Nếu đây là cả vũ trụ Thiên Ma… thì để đôi phu thê ta—xóa nó khỏi bản đồ vận mệnh.”
Dương Phàm không do dự, trong khoảnh khắc khe kiếm tan ra ánh sáng, hắn chớp mắt—tựa như bắt lấy mảnh thời gian vừa nứt vỡ.
"Tách!"
Một luồng hào quang xé rách không gian vụn—mảnh còn lại của Cổ Luân Kiếm hiện hình, nhuộm sắc tím bạc rực rỡ, như chắt lọc vận mệnh từ chính cốt lõi Thiên Đạo!
Hắn vung tay, mảnh kiếm như mũi tên ánh sáng xẹt qua hư vô, lao thẳng vào tay Lâm Uyển Tuyết, không cần ngôn từ, không cần trao đổi—phu thê tâm ý tương thông, từ lâu đã vượt qua đối thoại.
Uyển Tuyết bắt lấy mảnh vỡ, ánh mắt nghiêm nghị,
Nhưng chưa kịp lên tiếng—
ẦMMMM!!!
Một giọng nói vang vọng từ ngoài cả tầng khái niệm, xuyên thủng từng phân tử không gian, vang lên trong tâm linh vạn vật:
“Tuyệt… tuyệt lắm… Tuyệt cho một câu nói:
Nếu đây là cả vũ trụ Thiên Ma… thì để đôi phu thê ta—xóa nó khỏi bản đồ vận mệnh…”