Dưới Địa Giới, vạn vật vẫn tĩnh mịch như đá nghìn thu, Vong Xuyên Hà trôi lặng lẽ giữa hư vô, Luân Hồi Đạo vẫn đều đặn xoay như bánh xe cổ kính của một cỗ máy thần thánh không ngừng nghỉ.
Không ai nơi đây biết rằng—bên trên Dương Gian, cả một vũ trụ vừa bị Thiên Đạo tái lập.
Đại thế càn khôn đảo chuyển.
Tiên – Phàm phân giới.
Tứ Đại Châu dựng thế.
Tất cả những biến chuyển đủ để ghi thành một kỷ nguyên mới… lại không truyền xuống nổi Địa Giới nửa chữ.
Ngay cả Dương Phàm cũng không ngờ—rằng chỉ rời khỏi Dương Gian có “chút ít thời gian”… thế mà mọi thứ bên trên đã thay da đổi thịt, đến chính hắn cũng khó lòng nhận ra.
Tính ra, dưới Địa Giới—hắn đã ở lại hơn một vạn năm.
Nhưng trên Dương Gian, tính theo dòng thời gian chuẩn… chưa tới ngàn năm trôi qua.
Giờ phút này—
Một nhóm mười hai người, gồm Dương Phàm, Lâm Uyển Tuyết, cùng Thập Điện Diêm La, đang đứng trước một mảnh không gian vặn xoắn kỳ dị, khí tức âm trầm đậm đặc đến mức… tựa như cả vũ trụ bị siết chặt thành một khối, chỉ chực vỡ tung bất cứ lúc nào.
Không gian quanh bọn họ không ngừng rụng vụn từng mảng nhỏ như thủy tinh tan chảy, đạo vận thì như bị kéo căng đến cực hạn.
Chính giữa vùng xoắn ấy—là một khe hư không khổng lồ, tối thẫm như vực chết vạn trượng, âm u đến độ đạo nhãn của Dương Phàm cũng không nhìn thấu được điểm cuối.
A Húc híp mắt, lười biếng nhưng đầy nghiêm trọng, lên tiếng:
“Chỗ này—chính là lối mở thông đạo dẫn đến Ngoại Vực Thiên Ma trong Tinh Huy Giới của các ngươi.”
A Kim khoanh tay, ánh mắt trầm lại như phủ lên một tầng mực tối:
“Các ngươi nếu đã quyết bước vào, phải làm thật nhanh.”
Dương Phàm chau mày, có chút không hiểu:
“Vì sao?”
Uyển Tuyết khẽ liếc hắn một cái, thần sắc hơi nghiêm mà vẫn dịu dàng, rồi chậm rãi giải thích, như giảng đạo cho một tiểu đồ đệ:
“Phu quân à… thời gian của Ngoại Vực Thiên Ma… chảy ngược so với Địa Giới, đã vậy còn chậm hơn Dương Gian vài chục lần.”
“Mà chúng ta lại đi từ Địa Giới xuyên tới… chênh lệch đó… không chỉ đơn giản là ngày – đêm nữa đâu.”
Dương Phàm hơi giật mình, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Hắn lắp bắp:
“Ý nàng là… nếu chúng ta ở trong đó một năm…”
A Kim thở dài, vỗ nhẹ lên chuôi kiếm sau lưng, mắt lấp lóe thần sắc cổ xưa:
“Thì ở chỗ chúng ta đây… đã qua trăm năm.”
Dương Phàm há hốc mồm.
A Húc hừ một tiếng, vẻ mặt vừa trêu tức vừa nghiêm túc:
“Ngoại Vực Thiên Ma không phải như Âm Phủ đâu nha. Không có chuyện bị ‘kẹt hồn chuyển thế’ làm tắc quy tắc đâu.”
“Địa Giới thì phải ‘kéo dài thời gian’, vì phải xử lý hàng vạn hàng triệu linh hồn một lúc—nên dòng thời gian được chỉnh cho dài ra, tinh mịn, dễ quản lý.”
“Nhưng bên phía Thiên Ma thì khác.”
Ngay lúc ấy, A Tử – vị Ngũ Điện Diêm Vương, luôn trầm lặng, bỗng chen lời, giọng đều đều mà sắc như lưỡi đao cắt niệm:
“Ngươi phải hiểu… Thiên Ma sinh ra là để phá hoại.”
“Chúng không rảnh để đợi tu sĩ từng bước đột phá đâu.”
“Mỗi một người tu luyện lên cảnh giới cao, ít thì trăm năm, nhiều thì vạn năm… mà lũ Ma kia lại chỉ cần một khoảnh khắc—nhảy vào đúng lúc đạo tâm yếu nhất… xé tan toàn bộ!”
Dương Phàm lúc này đã hiểu rõ. Hắn xoa cằm, búng tay cái "tách", lẩm bẩm:
“Thì ra… bên Thiên Ma thời gian ngắn hơn… để tụi nó dễ ‘canh khung giờ’ phá hoại.”
“Kiểu như tụi nó xem thế giới này như… phim tua nhanh.”
“Tới đoạn có thằng tu sĩ sắp đột phá—thì bấm ‘pause’, nhảy vô phá đám luôn.”
Cả đám Diêm Vương: “…”
Lâm Uyển Tuyết nghe tới đây, khóe môi giật giật.
Nàng nhớ lại mấy "kiếp sống tình cảm" mà tên đậu bỉ này bắt nàng luyện để ngộ Luân Hồi…
Không kìm được—“rắc!”
Một tay nàng vặn eo hắn một cái đầy nghệ thuật, khiến Dương Phàm bật ra tiếng:
“A—! Ta chỉ nói ví dụ thôi mà!”
Nàng lườm hắn một cái, đôi mắt đẹp như nước xuân phủ sương nhưng ánh lên một tia lửa nhỏ:
“Chàng dám ví Thiên Ma với… phim tình cảm?”
Dương Phàm rụt cổ.
Trong lòng tự nhủ: “Mọe, đúng là cái gì cũng có thể nhớ dai được…”
Nhưng ngoài miệng vẫn cười toe toét:
“Thì… là để hiểu sâu thêm thôi mà?”
Uyển Tuyết chẳng thèm đáp, chỉ nhấc chân nhẹ nhàng—dậm xuống một bước.
ẦMMM!
Toàn bộ kết giới quanh thông đạo chấn động, khe hư không phía trước dần mở rộng ra, từng đạo sương đen cuồn cuộn tuôn ra như muốn nuốt lấy ánh sáng.
Đó chính là—Ngoại Vực Thiên Ma.
Lối vào… đã mở.
Đây là nơi khởi đầu của “Thể Ma”, “Tâm Ma”, “Ảo Ma”, “Thực Ma”…
Là nơi không còn quy tắc. Không còn ngôn ngữ. Không còn ánh sáng thật.
Chỉ có bản tâm, bản mệnh—và thứ khát vọng sâu nhất bị đè nén trong mỗi linh hồn.
Dương Phàm nhìn vào lối vào hắc ám, ánh mắt lộ ra vẻ chiến ý.
Lần này, hắn không chỉ đi cùng nương tử—mà còn là để thử sức bản thân, xem khi nắm trong tay Cánh Cổng Ký Ức Baal… thì đến cỡ nào mới là cực hạn của hắn?
Uyển Tuyết khẽ nắm lấy tay hắn.
Cả hai cùng nhìn vào vực thẳm.
Mà phía sau… mười vị Diêm Vương đã bày xong kết giới, sẵn sàng “khóa lối” ngay khi họ rời đi, ngăn Thiên Ma xâm nhập ngược vào Địa Giới.
Một bước tới—là ngàn năm trôi qua.
Nhưng nếu thành công… sẽ đổi được một mảnh ghép Cổ Luân Kiếm.
Đó—là hy vọng duy nhất để đánh bại nữ tử hắc y!
“Đi thôi.”
“Vào rồi… thì đừng quay đầu lại nữa.”
…
ẦMMMM…!!!
Ngay khi bước qua rìa khe hư không, Dương Phàm và Lâm Uyển Tuyết lập tức cảm giác như thân thể bị xé nát thành ngàn mảnh, từng tia đạo vận trên người bọn họ bị tách rời ra như những chuỗi dữ liệu bị cắt nhỏ, từng luồng cảm xúc – tư tưởng – trí nhớ bị ép buộc chia tách, phân loại, rồi… ném vào vô tận hư vô.
Không có âm thanh.
Không có màu sắc.
Không có trên – dưới, trái – phải.
Toàn bộ thân thể, thần hồn, ý niệm… đều như bị xé khỏi chiều không gian gốc rồi thả rơi giữa một cơn bão phi thực.
Dương Phàm cố chống giữ đạo tâm, vận chuyển Mộng Ảo Chí Cao Đạo, viết trong đầu một câu:
“Bất kỳ nơi nào ta đặt chân, đều là hiện thực do ta định nghĩa.”
Lập tức, không gian quanh hắn như rung lên. Một vùng ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh thân hắn và Uyển Tuyết, khiến hai người bắt đầu có cảm giác “đứng được” trở lại.
Uyển Tuyết vội vàng niệm chú đạo vận, gọi ra Vận Mệnh Thiên Bàn, để ổn định trục vận hành không gian quanh hai người.
ẦM!
Một vòng tròn ánh sáng tím bạc xoay quanh nàng như mặt trăng xoay quanh tinh hệ hỗn loạn. Hơi thở của nàng dẫn theo nhịp mạch của vũ trụ, kéo về một phần “trật tự”.
Chỉ có điều…
Ngoại Vực không phải một chiều không gian – mà là một khái niệm.
…
Ngay khoảnh khắc bước chân chạm vào cõi hư vô ấy, Dương Phàm khựng lại một nhịp.
Một luồng khí tức quen thuộc nhưng bị che lấp từ lâu… đột nhiên như suối nguồn vỡ đê, tràn ngập khắp tứ chi bách hải hắn!
Toàn thân hắn rúng động—không vì sợ, mà vì cảm giác giải phóng!
“Cuối cùng…”
Hắn hít một hơi dài, để đạo tức kia lan khắp từng mạch nhỏ, từng sợi khí vận.
“Toàn bộ sức mạnh bị Địa Giới áp chế… đã quay trở lại!”
Đây không phải chỉ là khôi phục tu vi—mà là một dạng “thức tỉnh cốt lõi”. Tầng năng lực của nhân vật Baal—vốn là Thiên Ma bản nguyên, khi vào lại vùng sinh mệnh nghịch quy tắc như Ngoại Vực, chẳng khác nào rồng về biển sâu!
Thân thể hắn lúc này phát ra từng đợt rung nhẹ, không phải do sợ hãi, mà do vận chuyển tám đạo Chí Cao đã không còn bị giới hạn.
Mỗi bước chân—dưới mặt đất không tồn tại kia—lại khiến hư không nổi gợn. Như thể bản thân hắn là hạt nhân tạo thực tại giữa hư vô này.
Thế nhưng…
Dương Phàm vẫn nhíu mày.
“Nơi này... quái lạ.”
Không gian trắng xám loang lổ như thể bị giặt sạch mọi khái niệm, không có thời gian, không có quy tắc, không có ánh sáng, cũng chẳng có bóng tối.
Thậm chí cả “chết” và “sống”—cũng không tồn tại rõ ràng.
“Địa Giới Âm Phủ chí ít còn có màu sắc, có dòng chảy Luân Hồi. Nhưng nơi này…”
Ánh mắt hắn dần trầm xuống, ánh nhìn xuyên qua không gian xám xịt như nhìn thấy một cõi thánh địa bị thiêu trụi bởi thần minh.
“Giống như bước vào lãnh địa của Gorr… kẻ săn thần.”
“Nếu sống ở đây quá lâu… chắc chắn không biến thành Thiên Ma mới là lạ.”
Ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng tím bạc chợt lóe lên cạnh hắn.
Lâm Uyển Tuyết đứng đó, y phục tuyết trắng tung bay như cánh thiên điểu nơi hoàng tuyền, tay nàng đang nắm chặt Vận Mệnh Thiên Bàn—mặt bàn xoay chuyển, ngưng tụ thành Cổ Luân Kiếm—trảm mệnh chi binh từng chấn nhiếp cả Thiên Đạo.
Dương Phàm giật mình, hơi nghiêng đầu:
“Nàng làm gì vậy?”
Uyển Tuyết mỉm cười, khí chất như đóa hoa lạnh nở rộ giữa màn đêm vô tận:
“Đánh, chứ sao nữa?”
“Chàng nghĩ tới đây để… ngắm phong cảnh chắc?”
Nàng xoay nhẹ Cổ Luân Kiếm trong tay, kiếm khí nổ tung từng vòng đạo vận tím thẫm. Cả không gian gợn lên như mặt hồ bị đánh thức.
Dương Phàm nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi đao chém rách tầng ảo mộng:
“Đây là vùng khái niệm vô định bên ngoài Vũ Trụ… chẳng lẽ… là cái bóng của Tinh Huy Giới?”
Uyển Tuyết gật đầu, tóc dài tung bay trong không khí không gió:
“Chính xác. Và vì vậy, mọi thứ xảy ra tại đây… đều không bị Thiên Đạo can thiệp.”
“Mà chàng biết rồi đấy…”
“Cách nhanh nhất để dẫn dụ đám Thiên Ma lão cổ kia ra mặt—là câu dẫn bằng Vận Mệnh Chi Đạo.”
Dương Phàm búng tay, ánh mắt lóe lên ý hiểu:
“Ra là… một trong những tên Thiên Ma cấp Cổ Lão kia nắm giữ mảnh còn lại của Cổ Luân Kiếm?”
Uyển Tuyết mỉm cười đầy tự tin:
“Không chỉ giữ.”
“Hắn còn dùng nó… để phong ấn một phần bản tâm. Chúng ta đến—là để gỡ niêm. Nhưng hắn không chịu ra? Thì ta—gõ cửa!”
Dương Phàm không nói gì thêm.
Hai tay hắn chắp lại, tám đạo Chí Cao bắt đầu tụ hội.
Mộng Ảo, Hư Vô, Hủy Diệt, Vận Mệnh… từng đạo ánh sáng chuyển động quanh thân thể, như các vì sao quay quanh hố đen.
Rồi—bầu trời đổi sắc.
Từng luồng khí đen như nước mực bị thả vào tầng mây trắng.
Chúng loang ra… rồi chuyển hóa… rồi tụ hội… rồi—giáng xuống.
“Đến rồi đấy, phu quân…”
Uyển Tuyết hơi nghiêng người, mắt vẫn dán chặt vào chân trời vừa bị nhuộm đen.
Dương Phàm hít sâu, mỉm cười:
“Ừ.”
“Nguyên một đám vũ trụ Thiên Ma sắp đổ lên đầu mình… thì còn gì vui hơn nữa?”
Một cơn gió đen thổi qua.
Nhưng nơi đây không có gió. Thứ “gió” này… là do sự tiến nhập của sát ý tạo ra.
Bầu trời như bị đốt cháy thành màu mực, từ nơi vô cùng xa, từng bóng đen mờ hiện—chúng không có hình thù ổn định, chỉ là những mảnh ký ức, những khái niệm lệch lạc được nhân hóa thành Ác Linh.
Dẫn đầu là một bóng đen… cao hơn cả tinh vực—trong lồng ngực là một vết xé lấp lánh ánh sáng tím: một mảnh Cổ Luân Kiếm bị ép làm nhân hạch.
Thiên Ma—đã đến!
“GIẾT!!!”
Tiếng gầm vang vọng như hủy diệt ý niệm, như vạn chúng linh hồn gào thét!
Dương Phàm bật cười ha hả, vung tay một cái, đạo vận hóa thành lưới trời, đan thành một trận pháp nghịch thế!
“Giết?”
“Muốn giết ta? Vậy thì đến mà thử!”
ẦM—!!!
Chiến hỏa bắt đầu giữa cõi không quy tắc!
Một người, một kiếm, một nụ cười.
Một đôi phu thê… chống lại cả một vũ trụ Thiên Ma!!