Dựa vào sức lực của vô số sinh linh, trải qua vạn năm kiến thiết…
Một Địa Phủ hoàn toàn mới rốt cuộc đã thành hình—tựa như một thế giới thứ hai ẩn sâu dưới tầng trật tự Tinh Huy Vũ Trụ, vừa uy nghiêm vừa siêu việt, vừa cổ xưa vừa hiện đại.
Từ tầng trời cao nhất của Cây Thế Giới Tịnh Thổ, mười vị Diêm Vương Đới Tinh Vực, Lâm Uyển Tuyết và Dương Phàm cùng đứng bên nhau, lặng lẽ nhìn xuống toàn cục phía dưới.
Một biển kiến trúc hùng vĩ như dãy tinh không nằm ngang mặt đất. Các khu xử lý linh hồn, phân đạo luân hồi, sàng lọc ác niệm, cảm ứng đạo vận… toàn bộ đều vận hành theo trình tự tự động, phối hợp với vô số pháp trận thông minh và khí cụ vi tế.
Không còn những xích sắt thủ công. Không còn hồ sơ dày cả trượng. Không còn kẻ mang bút lông viết từng tờ bản án.
Tất cả đều đã… tự động hóa.
Cơ cấu phân luồng linh hồn. Định vị ác – thiện – mơ hồ. Kết nối Thành Hoàng trạm. Quét đạo vận. Định sinh – định tử. Thống kê đầu thai.
Tất cả… đều nằm trong một mạng lưới điều vận khổng lồ, vận hành mượt như đạo luân chuyển trời đất.
A Kim nuốt khan, tay run run chỉ xuống:
“...Không lẽ… đây là Âm Phủ?”
A Húc há hốc mồm, gãi đầu:
“Nhìn xong chỗ này… ta thật sự muốn chuyển hộ khẩu đó…”
Một vị Diêm Vương khác thì thầm như niệm kinh:
“Còn gì là tra khảo, còn gì là trừng phạt... chỗ này vận hành trôi hơn cả thiên đình...”
A Kim lại tiếp lời, giọng lắp bắp:
“Trước kia… ta phải duyệt từng linh hồn một, lật từng tờ công đức, đếm từng điểm tội nghiệt…”
“Giờ chỉ cần một cỗ máy nhỏ—soi qua là xong?”
Một vị Diêm La khác rên rỉ trong xúc động:
“Ta khóc rồi… thật sự muốn về viết đơn xin nghỉ hưu, qua bên đây làm phó quan cũng được…”
Dương Phàm đứng cạnh, ánh mắt đạm nhiên, nhưng đáy lòng lại cười thầm như cáo đội mũ hiền nhân.
Uyển Tuyết thì mỉm cười, môi anh đào khẽ mấp máy:
“Cũng không dám giấu. Tất cả nơi này… đều là do phu quân thiếp thiết lập. Tiểu nữ… chỉ lo tu hành mấy năm nay thôi.”
Nàng nói câu ấy không chút khoe khoang, không chút tự mãn. Ánh mắt vẫn ôn nhu, chỉ thuần là sự tin tưởng tuyệt đối vào người bên cạnh mình.
Dương Phàm thì cười hắc hắc trong lòng, vuốt nhẹ cằm như đạo sĩ đi mua ngọc:
“Đừng xem thường trí óc của mấy nhân vật thông minh nhất các vũ trụ gộp lại…”
“Nếu không bị cái tật lười kinh niên ăn vào máu… thì đầu óc này… đã đủ để viết lại thiên đạo rồi.”
Hắn chậm rãi bước ra trước, tay vỗ nhẹ hai cái, ánh mắt quét qua toàn cục như một vị đế quân nhìn xuống giang sơn vừa khai sáng:
“Được rồi.”
“Công trình hoàn tất. Cấu trúc luân hồi xác lập. Các tầng pháp quy định vị.”
Ánh mắt hắn khẽ liếc qua Lâm Uyển Tuyết, giọng nói mang theo mấy phần khích lệ:
“Uyển Tuyết. Còn chờ gì nữa?”
“Bắt đầu đi thôi.”
Uyển Tuyết khẽ gật đầu, rồi xoay người bước lên tầng không.
Dáng nàng thăng lên từng tầng trời, đạo vận vờn quanh, váy trắng tung bay như tiên ảnh vượt thế. Cổ Luân Kiếm bên hông khẽ ngân, như cảm ứng với đại đạo sắp bắt đầu. Sau lưng nàng—luân hồi vô tận.
Dương Phàm đứng bên dưới, ánh mắt khẽ trầm xuống, trong lòng lặng lẽ cảm khái:
“Nếu như Hồng Hoang truyền thuyết… có một kẻ như ta tồn tại…”
“Thì Bình Tâm Nương Nương năm ấy… nào cần phải lấy thân tế trời, cấu thành Lục Đạo Luân Hồi?”
“Chậc chậc… đúng là…”
…
Trên tầng trời cao nhất của Tinh Huy Giới Vực.
Lâm Uyển Tuyết đứng sừng sững giữa hư không, áo trắng tung bay như ngọc liễm sương vân. Ánh sáng thiên địa dần bị hút về quanh nàng, từng tia linh vận, từng đạo pháp tắc, từng vòng quy luật vũ trụ… đều lặng thinh như phủ phục trước ý chí một người.
Nàng rút kiếm.
Một thanh kiếm cổ dài ba thốn, nhưng đạo vận như kéo dài nghìn dặm. Ánh tím bạc lưu chuyển từ thân kiếm, từng đạo phù văn khắc rực từ hư không, ẩn chứa vận mệnh, luân hồi, và tận cùng của sinh – diệt – hồi sinh.
Cổ Luân Kiếm.
Bên dưới nàng là toàn bộ Tinh Huy Giới—một giới vực hàng tỉ sinh linh, hàng trăm triệu hành tinh, không đếm nổi số đạo tộc, số luân hồi chưa hoàn thành.
Nơi sâu nhất trong không gian, Địa Đạo—tầng quy tắc vô hình phụ trách chu kỳ tái sinh và trật tự của sự tồn tại—khẽ chấn động, như cảm ứng được khí cơ từ một kẻ sắp lập đạo thay trời.
Lâm Uyển Tuyết nhắm mắt.
Giây lát sau, nàng mở mắt—ánh mắt như rọi thẳng vào trung tâm Thiên Cơ.
Nàng bắt đầu khấn thệ.
“Ta—Lâm Uyển Tuyết, thệ với Địa Đạo, lập lấy một con đường cho muôn sinh vạn tộc.”
“Dưới thiên địa, sinh linh khởi nguyên vô số. Không có quy tắc, tất thành hỗn loạn. Không có trật tự, tất vạn linh lạc lối.”
“Hôm nay, ta mượn Cổ Luân Kiếm, thay mặt Địa Giới, khai mở Âm Dương Lộ, nối thông hai giới sống – chết, cấu thành Lục Đạo Luân Hồi!”
“Từ nay về sau—**
Không phải Đại La…
Không phải Tam Hoa Tụ Đỉnh…
Không phải Ngũ Khí Triều Nguyên…**
…thì vạn linh đều phải hồi quy Luân Hồi!”
“Không trốn! Không né! Không mượn danh Thiên Đạo mà tránh Kiếp!”
“Tinh Huy Âm Phủ—KHAI!!!”
ẦMMMMMMMMMMMMM—!!!
Kiếm khí rít gào! Một kiếm như xé rách cả tầng thực tại!
Từ thân Cổ Luân Kiếm, một đạo kiếm quang dài mấy vạn dặm phóng thẳng xuống, xuyên phá tầng trời Tinh Huy, đâm thẳng vào lõi của Địa Đạo, như nối hai cực của bản thể tồn tại!
ẦM!!
Cả Địa Đạo rung chuyển! Luân Hồi Trận từ trong vô hình hiện ra! Một đồ án sáu cánh xoay tròn giữa hư không, từng vòng ánh sáng là một đạo: Nhân Đạo – Tu Đạo – A Tu La – Ngạ Quỷ – Súc Sinh – Địa Ngục!
Tầng tầng kết giới bị đánh vỡ!
Giới Bích giữa sinh – tử tan rã như băng tan dưới ánh mặt trời!
Một đạo Âm Dương Lộ nối liền hai giới: Tinh Huy Dương Gian và Địa Giới Tịnh Thổ!
Toàn bộ sinh linh của hai giới… đồng loạt cảm ứng!
Dù là cao thủ đang bế quan, yêu tộc trong núi sâu, phàm nhân nơi thôn dã… tất cả đều ngẩng đầu.
Trong ý thức họ, lời thệ của nàng như thiên ngôn vang lên, từng chữ như khắc sâu vào bản mệnh:
“Không phải Đại La… không thoát Luân Hồi.”
“Không Tam Hoa Tụ Đỉnh… không thể vượt Âm Dương.”
“Không Ngũ Khí Triều Nguyên… thì vạn kiếp vẫn phải hồi quy.”
Giữa bầu trời, Lâm Uyển Tuyết thả Cổ Luân Kiếm nhẹ xuống. Thanh kiếm hóa thành ánh sáng rơi vào trung tâm Luân Hồi Trận, như hạch tâm khởi động chu trình vận hành.
Phía dưới, Dương Phàm ngẩng nhìn, trong lòng nổi lên một đạo cảm thán:
“Một kiếm của nàng hôm nay… đủ để chấn thiên nhiếp đạo.”
“Cổ Luân Khai Lộ. Luân Hồi Khắc Mệnh.”
“Tinh Huy Âm Phủ… từ nay mà sinh.”
…
ẦMMMMMMMM—!!!
Ngay khoảnh khắc Âm Dương Lộ được mở ra, cả Tinh Huy Giới như run lên từng tầng hạt cơ bản. Những rễ nối giữa vũ trụ và Địa Đạo bắt đầu co giật, đạo vận từ sâu trong thiên không chuyển thành một cơn lốc vô hình—lặng lẽ, nhưng không ai có thể kháng cự.
Biến đổi đầu tiên xuất hiện tại tất cả hành tinh có sinh linh tồn tại.
Từng đạo ánh sáng từ Âm Dương Lộ phóng thẳng xuống từng hành tinh như thiên lôi giáng thể!
Trong nháy mắt—trên mỗi thế giới, mỗi đại lục, mỗi thành trì có linh vận, từng tòa phủ điện Thành Hoàng hiện hình từ hư vô!
Người thì cưỡi ngựa xương. Kẻ cầm sổ sinh tử. Có vị cười hiền như nông phu. Có vị sắc mặt âm trầm như Diêm La thật thể.
Mỗi một Thành Hoàng đều đã được Dương Phàm thiết lập từ trước—mỗi vị là một nhân cách hóa của một đạo quy tắc, được đặt vào đúng vị trí, đúng vận khí, đúng thời cơ.
Ngay cả Trung Tâm Phàm Giới, thủ đô ngàn năm không đạo vận, nơi từng bị cấm thông với thiên địa—cũng không tránh khỏi.
Một tòa Thành Hoàng điện—xây bằng ngọc hồn, khảm xương rồng, trụ chân tướng—hiện ra giữa quảng trường trung ương. Dân chúng chưa kịp hiểu, thì… toàn bộ quỷ quái lang thang lập tức bị hút đi!
ẦM ẦM ẦM—!!!
Từ tầng không, Lục Đạo Luân Hồi bắt đầu vận chuyển!
Một lực lượng vô hình lan khắp từng góc tối, từng mảnh đất, từng tầng không gian.
Tất cả quỷ vật, u hồn, cô hồn dã quỷ—những thứ từng lang thang ngàn năm, chực chờ nhập xác hoặc phá rối—đều bị hút thẳng vào Âm Dương Lộ!
Chúng không kịp tru lên, không kịp trốn chạy—vì bản thân đã nằm ngoài thiên đạo, thì Lục Đạo chính là bản án cuối cùng!
Không dừng lại ở đó.
Ở những nơi ẩn thế, trong bí cảnh, cổ mạch, trong các sơn môn thượng cổ—vô số tu sĩ đã chết từ lâu, nhưng dùng bí pháp kéo dài tuổi thọ, luyện "hóa thi", đổi mệnh, đoạt hồn...
Đều không thoát khỏi ánh mắt của Âm Phủ mới!
ẦM!!!
ẦMMMM—!!
Từng đạo hắc bạch quang mang lóe lên như sao băng xé rách đêm đen.
Từng cặp Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện giữa không gian—không cần cánh, không cần khí tức, chỉ xuất hiện như đã đứng đó từ đầu.
Sợi xích xoáy tròn.
Liêm đao lưỡi đỏ máu.
RẮC!!!
Xích xuyên qua pháp thân, đâm vào linh hồn, kéo phăng đi!
Cho dù là chân nhân Kim Tiên, hay Hư Thần Thái Ất, chỉ cần sinh mệnh mệnh cách đã hết—đều bị cưỡng chế tróc hồn, áp giải về Âm Phủ!
Khắp nơi vang vọng tiếng hét thất thanh:
“Không! Ta còn chưa tu đến Hợp Thể!”
“Chờ một chút! Ta chỉ thiếu một viên đan là trường sinh!”
“Ta là Tông Chủ! Tông Chủ—!!”
Tất cả đều vô dụng.
Khi Lục Đạo đã vận hành—không một ai có thể ngăn cản.
Nhưng điều khiến chư giới kinh hãi nhất—là không có một khắc nào bị tắc nghẽn!
Không có linh hồn nào bị kẹt. Không có hồn phách nào bị bỏ sót. Không có vòng nào lặp lại sai. Không có Thành Hoàng nào không biết việc mình làm.
Toàn bộ Tinh Huy Âm Phủ, vừa khai mở, đã vận hành như một cỗ máy hoàn chỉnh!
Một bộ máy vừa rộng như vũ trụ, vừa tinh tế đến từng sinh linh!
Tại trung tâm Cây Thế Giới, Dương Phàm đứng giữa đỉnh ngọc, tay chắp sau lưng, ánh mắt như sao trời phản chiếu từng vòng Lục Đạo xoay chuyển phía xa.
Hắn khẽ cười.
“Bắt đầu rồi đấy.”
“Máy vận hành tốt hơn cả Thiên Đình... quả là đáng đồng tiền bát gạo.”
“Thử hỏi trên thế gian này, còn ai... thiết kế Âm Phủ như ta?”
Sau lưng, Lâm Uyển Tuyết vẫn lơ lửng giữa tầng không, Cổ Luân Kiếm đang xoay như chốt định trụ vận mệnh.
Gió từ Lục Đạo quét lên làn váy nàng, khiến nàng như một nữ đế vận chuyển Thiên Cơ.