Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 162: : Làm sao thay đổi nhiều vậy??



ẦMMMMMM—!!!

Khi Lục Đạo vừa mới xoay một vòng đầu tiên, bầu trời giữa Âm Dương Lộ bất chợt rúng động!

Không phải chấn động pháp tắc.

Không phải tràn linh khí.

Mà là… có tiếng người.

Một tiếng nói vang vọng từ sâu nhất trong tầng khái niệm, xuyên qua mọi lớp kết giới, truyền trực tiếp vào linh hồn tất cả sinh linh đang sống trong Tinh Huy Giới—

“Đại Đế đại công đức…”

Thanh âm nhẹ, nhưng tựa như ý chỉ của Hồng Mông Thiên Cơ. Vừa dứt, tầng trời Âm Dương giao lộ tách ra làm hai, một luồng hào quang trắng ngà chiếu xuống từ hư vô, hiện ra một thân ảnh…

Nam tử tóc bạc.

Mắt như biển tinh thần, ánh nhìn như dò xét cả nguyên bản vận mệnh.

Trên người khoác đạo bào kim văn tím sẫm, sau lưng hiện ra từng vòng tinh luân như thiên bàn xoay chuyển.

Hắn không bước, nhưng thiên không mở ra trước mặt.

Không nói, nhưng Địa Đạo chấn động.

Hắn là ai?

Không ai khác—Tỳ Thiên Lão Tổ.

Ngay khi thân ảnh ấy hiện ra, Lâm Uyển Tuyết bất giác đứng chắn trước Dương Phàm, bàn tay mềm mại nhưng đầy khí lực kéo phu quân mình lui lại nửa bước.

Trên người nàng lúc này, khí tức hoàn toàn khác biệt!

Áo bào đỏ đen rực lên như lửa trần thế đốt sạch luân hồi.

Giữa trán là ấn ký Cổ Luân hình xoắn.

Luân Hồi Chi Kiếm xoay tròn trong đan điền, từng vòng phát ra đạo âm như sáu đạo niệm thức đang tụ hợp trong một thân.

Luân Hồi Đại Đế—tái lâm.

Vận mệnh đã chép tên nàng lần nữa.

Từ nay về sau, Lục Đạo phải cúi đầu.

Dương Phàm thì… hơi khác.

Hắn bị nàng chắn trước mặt, liền thuận theo ngửi một hơi hương thơm phu nhân thổi nhẹ từ cổ áo, rồi... ánh mắt liếc xuống suối tóc đen nhánh như thác ngân hà. Cảm nhận khí thế thần uy ngùn ngụt quanh nàng, hắn bỗng rục rịch.

“Khụ khụ… từ từ… đêm nay về ta xử nàng sau…”

May thay, đạo tâm tu luyện lâu năm—đặc biệt là từ thời bị rượt khắp Vong Xuyên—đã giúp hắn thu luyện thần công nhẫn nhịn đại thành. Hắn kìm được.

Vừa thò đầu ra nhìn người đối diện, ánh mắt liền đông kết lại!

“Khoan đã… cái đầu bạc quen quen…”

“Ơ?”

“Tỳ Thiên Lão Tổ???”

Uyển Tuyết nghiêng đầu liếc nhìn hắn, mắt ngọc như muốn hỏi: "Hắn là ai?"

Dương Phàm nuốt khan:

“Tỳ Thiên Lão Tổ… chính là người ba lần giảng đạo tại Tử Tiêu Cung, được xưng là Đạo Trung Chi Đạo—”

“Là… phân thân của người trước mắt năm xưa.”

“Tên này…”

“Hẳn là chân thân rồi!!”

Nói chưa kịp dứt, khí tức từ người nam tử tóc bạc liền bộc phát—chấn thẳng lên tầng không mà Uyển Tuyết đang đứng.

Hai khí thế giao nhau trong vô hình.

Một bên—Luân Hồi Đại Đế, vừa kết hợp xong ba mảnh Cổ Luân Kiếm, Vận Mệnh và Luân Hồi Chí Cao giao nhau, đạp lên quy tắc để xây lại trật tự giới vực.

Một bên—Thiên Đạo Hóa Thân, ẩn nhẫn hàng tỷ năm, nay... quay lại hợp nhất với Thiên Đạo.

Hai người—khí thế bằng nhau.

Không ai nhỉnh hơn. Không ai yếu thế.

Dương Phàm đứng phía sau, giật mình đến run tóc gáy.

“Khoan... khoan đã… tên kia thật sự hợp Thiên Đạo?”

“Không phải chỉ là truyền thuyết thôi à? Sao bây giờ lại thật sự quay lại với Thiên Đạo??”

“Khoan đã… nhưng ánh mắt hắn… vì sao lại có SÁT KHÍ?”

“Mà còn... nhìn vào ta!?”

Hắn quay đầu liếc lại lịch sử bản thân.

“Không phải chứ? Ta có làm gì đắc tội hắn đâu…”



Giữa tầng giao lộ Âm Dương, sau một thoáng tĩnh lặng…

Tỳ Thiên Thiên Đạo—người vừa xuất hiện như lôi đình giáng thế—chỉ khẽ liếc qua Dương Phàm một lần, ánh mắt mang theo một tia… khó nói, như cảnh cáo, như nghi ngờ, như đã từng bị ai đó mượn danh nói móc trong một buổi giảng đạo nào đó.

Sau đó, hắn nhìn thẳng lên Luân Hồi Đại Đế – Lâm Uyển Tuyết, ánh mắt không kiêu ngạo, cũng không cúi mình, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu:

“Đại Đế… dương gian cũng có quy tắc của dương gian. Nhớ kỹ.”

ẦMMMMM—!!!

Ngay khi lời nói ấy vang lên, không gian Âm Dương Lộ liền lặng lại, tầng tầng khí cơ lập tức xoắn chặt thành một vòng xoáy vận mệnh.

Tỳ Thiên Thiên Đạo từ từ mờ dần, hóa vào tầng khái niệm như thể chưa từng tồn tại.

Nhưng câu nói ấy, vừa vang ra... đã như đinh đóng giữa tầng trời vận mệnh của Dương Phàm và Uyển Tuyết.

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh trùng điệp bắt đầu xoay vần trong Vận Mệnh Chi Đạo của cả hai.

Một đoạn đại thế hiển hiện—

Vô số tinh hệ chuyển dịch, mặt đất bị xé nát, các đại lục của Tiên Giới vỡ tan, rồi hợp nhất lại thành Trung Tâm Phàm Giới.

Chúng sinh bị kéo xuống một tầng cảnh giới cố định, vô số tông môn từng là Thượng Giới bị xóa tên, biến thành “Khu vực giám sát linh lực”.

Một nữ tử hăc y, ánh mắt hiền hòa nhưng uy nghiêm mà ma mị cùng cực, xuất hiện trong linh thức Dương Phàm.

Phù Mộc Vân, lúc trước hắn cứ tưởng là Phù Tang Mộc hóa hình

Nàng ta đúng là Hỗn Độn Thần—cảnh giới chỉ yếu hơn Thiên Đạo một bậc!

Hiện tại, sau khi nàng ta đánh lên cùng với Tỳ Thiên vì quấy rối khắp cõi Tiên Giới tìm mình, cuối cùng đã bị chính Tỳ Thiên Hợp với Thiên Đạo đánh đuổi ra khỏi Tinh Huy Vũ Trụ!

Dương Phàm trợn tròn mắt, há hốc mồm:

“Chuyện gì đây trời?!”

“Ta mới rời khỏi Dương Gian có vài nghìn năm nếu tính theo thời gian thực nha???”

“Sao giờ đã phân chia lại Tiên Giới – Phàm Giới, lại còn gom hết về một chỗ? Bộ ai chơi trò xếp hình sao??”

“Đại lục chia xong, phàm giới gom xong, Đạo Tổ lên ngôi, Hắc y nữ tử kinh khủng kia lại thật là mẫu thân của mình?? , rồi còn bị đánh bay khỏi vũ trụ… TRỜI ƠI NÃO TA!!”

Uyển Tuyết lúc này thì vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Ánh mắt nàng như kết sương, hàng mi rung khẽ:

“Nếu theo đúng quy tắc Thiên Đạo vừa mới thiết lập…”

“Thì bản thể của ta – Luân Hồi Đại Đế – không còn cách nào hạ lâm dương gian.”

“Nếu cố gắng xâm nhập, sẽ tạo ra xung đột quy tắc, khiến cả Tinh Huy Giới và Địa Đạo đồng thời… băng giải.”

“Mà nếu không có Địa Giới phụ thể, cảnh giới của ta hiện tại… mới chỉ là Hỗn Nguyên tầng ba... hoàn toàn không đủ để chống lại một Thiên Đạo hoàn chỉnh!”

Nàng âm thầm siết tay, ánh mắt nghiêng sang Dương Phàm... thì thấy hắn đang cau mày cực kỳ chuyên chú…

Nàng nhíu mày:

“Hắn đang suy nghĩ cách phá cục diện sao?”

Rồi bỗng ánh mắt nàng tối sầm:

“Không đúng… ánh mắt đó… ánh mắt đăm chiêu, nhưng còn lấp lánh tia nghi hoặc ấy…”

“Chết tiệt, chắc lại đang nghĩ mấy nữ nhân khác…!”

“Còn ta là chính thất cơ mà!!”

“Sao không thấy lo cho ta?!”

Pặc! Pặc! Pặc!

Uyển Tuyết không nói không rằng… nhéo tay hắn mấy cái liền!

Dương Phàm giật bắn:

“Á—Từ từ! Đừng đánh! Ta có cách mà!”

Hắn lập tức bật dậy, thần sắc nghiêm túc như lão quái phân tích thế cục:

“Ta nghĩ ra rồi! Ta có thể giúp nàng tìm mảnh cuối của Cổ Luân Kiếm!”

Uyển Tuyết nheo mắt:

“Tình hình này mà ngươi cũng dám bước ra vũ trụ?”

“Ngươi đã là Hỗn Nguyên Viên Mãn, ngộ bảy tám loại Chí Cao Đạo, chỉ cần chạm nửa bước ra khỏi tầng giới, cả hệ thống quy tắc sẽ sụp đổ!!”

Dương Phàm liếm môi, cười hắc hắc, ngón tay chỉ vào chính giữa Lục Đạo xoay chuyển:

“Không phải còn có… Luân Hồi sao?”

“Chúng ta… mới là người nắm chuôi, cầm trịch!”

Uyển Tuyết ánh mắt lóe lên đạo quang, trong nháy mắt… hiểu ra!

“Huynh muốn… dùng Luân Hồi để tái sinh ở phàm giới trung tâm?”

“Ẩn thân trà trộn, từ bên trong tìm lại mảnh cuối của Cổ Luân Kiếm?”

Dương Phàm xòe tay, nháy mắt một cái thật bỉ:

“Thông minh.”

Sau một lúc trầm ngâm, ánh mắt Dương Phàm khẽ lóe tia ranh mãnh.

Hắn nghiêng người, nháy nháy mắt về phía Uyển Tuyết, giọng nói kéo dài:

“Tuy nhiên… Âm Phủ Tinh Huy Giới hiện tại vẫn hơi… thiếu người, đúng không?”

“Ta nghĩ… nên đưa thêm nhân lực vào thôi!”

Uyển Tuyết lập tức trợn mắt:

“Huynh lại bắt đầu nhớ các nàng rồi phải không?!”

Dương Phàm cười hề hề, tay gãi đầu đầy vẻ chột dạ:

“Khụ… thì đúng là cũng rời đi có hơi… hơi lâu...”

“Hơn một triệu năm rồi mà! Các nàng ở Thần Cơ Đế Quốc vẫn còn đang đợi ta…”

“Nếu mà để đợi thêm, ta sợ có ngày trở về, chưa kịp mở miệng gọi ‘phu thê tương phùng’…”

“...đã bị đội nón xanh rồi!”

Uyển Tuyết nghẹn lời.

Ánh mắt nàng lóe lên một tia bất bình khó gọi tên, nhưng sâu trong đáy mắt lại là một làn sương mờ dịu dàng.

Hắn vẫn nhớ.

Hắn vẫn nghĩ đến các nàng.

Chỉ tiếc... cũng nhớ luôn tất cả cùng lúc!

Trong khi Uyển Tuyết còn đang lườm, Dương Phàm đã lập tức lật bài:

“Vả lại—ta có một ý tưởng.”

“Nếu như dùng… Máy Trải Nghiệm Luân Hồi của ta… hắc hắc…”

“Chúng ta sớm muộn gì cũng có được một đội quân Hỗn Nguyên cấp lĩnh ngộ Luân Hồi Chi Đạo!”

“Một đám đại lão toàn tâm toàn ý, sống chết vì đạo thống, thần hồn bền như titan, cảm xúc bi ai hơn phim cung đấu!”

“Tự ngộ – tự khóc – tự yêu đạo!”

“Còn gì mạnh hơn?!”

Nói đến đây, ánh mắt hắn tủm tỉm liếc sang phía Cổ Luân Kiếm đang nằm gọn trong tay Uyển Tuyết.

Không cần nói.

Không cần nháy.

Nàng đã hiểu.

Thở dài một tiếng, ánh mắt nàng nhìn phu quân… nửa là chiều chuộng, nửa là bất đắc dĩ.

“Hắn… lại muốn mượn sức Cổ Luân Kiếm...”

“Để tạo ra… cả một đế chế siêu cấp bá đạo hơn nữa.”

Ngày xưa, ngộ đạo là phải bế quan mấy vạn năm, khổ luyện từng giọt đạo vận.

Giờ thì… chui vào buồng, cắm thần hồn vào Máy Trải Nghiệm Luân Hồi, bật kịch bản “cảm xúc bi thương + phản bội + kiếp sau cưới lại kiếp trước” rồi ngộ đạo trong ba canh giờ.

Có điều—muốn làm được như vậy, thì phải có Cổ Luân Kiếm trấn áp.

Bởi nếu không có kiếm trấn hồn, máy trải nghiệm sẽ rút thần trí, phá sạch tâm hồn người tu luyện, khiến người ngộ đạo thành… ngộ tử.

Uyển Tuyết trầm ngâm một chút, rồi gật đầu nhẹ:

“Máy Trải Nghiệm Luân Hồi... chỉ dùng được khi người đó đã đạt đến Kim Tiên Viên Mãn.”

“Thần hồn lúc ấy mới có thể chịu được dòng cảm xúc vặn xoắn, không bị băng diệt.”

Dương Phàm nhướng mày, cười như hồ ly:

“Vậy thì… yên tâm rồi!”

“Thần Cơ Đế Quốc của ta, trải qua hơn triệu năm, các nàng ấy thể nào cũng đã chạm tới cảnh giới ấy rồi!”

Uyển Tuyết mím môi.

Trong lòng chua chua một chút.

Nhưng cũng... ấm ấm.

Bởi nàng cũng nhớ họ.

Dù sao thì năm đó, những người kia đều là tỷ muội của nàng, thân thiết như một nhà.

Chỉ là... tên phu quân trăng hoa chết tiệt này, một lần lấy luôn cả nhà!

Không chừa một ai!!

Nàng thở dài, khẽ lẩm bẩm:

“Đúng là... giết không xong... giữ thì tức... bỏ thì không đành.”

Dương Phàm nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười:

“Vậy đi nhé. Ta sẽ lo việc Luân Hồi tái sinh, mang cả nhóm theo luôn.”

“Còn nàng... ở lại giữ Luân Hồi Trận, nếu có bất trắc, lập tức kéo ngược ta về.”

Uyển Tuyết gật đầu, tay khẽ siết Cổ Luân Kiếm:

“Được. Nhưng lần này…”

“Đừng có lôi thêm nữ nhân nào về nữa. Ta không chắc nhịn nổi lần hai đâu.”

Dương Phàm: “…”

Lần trước đã ngụp sông Vong Xuyên cả vạn năm rồi...

Lần này mà bị chém nữa... chắc thành phu quân bất tử thật...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com