Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 164: Để Nhân Tộc hưng thịnh?



Nam Thánh Châu, nơi Nhân Tộc thịnh vượng nhất thiên hạ, đất trời thanh minh, sông ngòi uốn lượn, đạo vận dày đặc.

Trên con đường đất uốn cong như trường xà, giữa một đoàn thương nhân lữ hành đông đúc, có một cỗ xe ngựa phủ rèm vải mỏng, trông không quá nổi bật—nhưng chính bên trong đó, lại là nơi đang xảy ra một trường “nghịch thiên giả vờ” hoàn mỹ.

Bên trong khoang xe, năm người ngồi vây quanh, nhưng không một ai nói lớn, chỉ là tiếng gió bên ngoài lùa vào khe vải khiến không khí thêm phần lười biếng.

Giữa bốn nữ tử tuyệt sắc là một nam nhân dáng vẻ thanh tú, thân khoác lam bào đơn sơ, mắt nhắm nghiền, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khí tức như hòa vào phàm trần. Hắn như tượng gỗ, như tượng Phật, bất động không lời.

"Ân..." – Trong lòng hắn thầm niệm – "Ta hiện tại là tú tài Dương, một sĩ tử bình thường, đi thi lên kinh, không dính líu gì tới tiên, thần, ma, thánh. Là phàm nhân, là phàm nhân, là phàm nhân… các ngươi đừng chọc ta!"

Chẳng qua… bốn nữ tử bên cạnh lại không hiểu đạo lý “giả vờ” này chút nào.

Nữ tử ngồi chếch bên trái, tóc xanh nhạt, mắt tròn sáng như sương mai, ngồi xếp bằng, nghiêng đầu thủ thỉ:

“Phụ thân ơi, sắp tới Tô Châu rồi, Tịnh Yên muốn ăn kẹo hồ lô~”

Nam tử không đáp, chỉ nhếch môi khẽ co người như cơn gió lướt qua đùi. Bên cạnh, một bạch y nữ tử ôn nhu đạo vận, tay ôm hồ lô nhỏ, nhẹ nhàng trầm giọng:

“Tô Châu... nếu ta nhớ không lầm, hình như gần miếu Hoàng Long.”

Nữ tử thứ ba, tóc tím, khí tức bàng bạc như long uy ngầm ẩn, khoanh tay cười kiêu:

“Miếu Hoàng Long? Hừ, nơi nào có sông nước, nơi đó có miếu thờ long tộc chúng ta! Đây là chính sách tái thiết Long tộc phụ thân để lại! Đáng tiếc ngài không muốn nhận công lao...”

Cả ba ánh mắt khẽ liếc sang bóng hình bất động kia. Nhưng Dương Phàm vẫn giả vờ như không nghe, không thấy, không cảm—thậm chí còn điều tức thật sâu để nội tâm thêm tịch tĩnh.

Nữ tử cuối cùng, tinh linh kim sắc, đôi tai nhọn vểnh, giọng nói lanh lảnh mang theo linh khí:

“Tô Châu là thành lớn, tất nhiên không thiếu miếu thờ Nữ Oa nương nương. Đến nơi, nhất định phải dâng hương.”

Dương Phàm khẽ cắn răng, trong lòng như có mấy đàn thảo nên mã chạy ngang

Các ngươi nói nhỏ chút có được không? Cả xe đều nghe rõ hết rồi đó!

Đáng lý, một cỗ xe ngựa tầm thường, có năm người chen chúc đã là lạ… nay lại toàn là Đại La, Chuẩn Thánh và Cực Đạo Thần Linh chui chung vào, quả thật khiến hắn muốn đập đầu vào bánh xe cho xong!

Đáng sợ nhất là—hắn biết rất rõ từng người.

Người đầu tiên—tóc vàng kim rực rỡ, đôi tai dài hơi nhọn, linh khí thanh khiết như ánh nắng đầu xuân— Yêu Linh, Thánh Nữ của Tinh Linh Tộc, thị giả bên cạnh Nữ Oa Thánh Nhân, một thân tu vi đã đạt đến Đại La sơ kỳ

Ngồi bên cạnh là một nữ tử áo trắng, dung nhan ôn nhu mà thần sắc lạnh đạm, tay ôm hồ lô xanh ngọc, khí tức tỏa ra như vầng trăng lạnh trên đỉnh Phật Sơn

Không ai khác, chính là Diệu Dương Bồ Tát, từng tọa đạo tại Tây Phương Cực Lạc, mang theo Tử Luân Hồ Lô—bảo vật từng bị chính Dương Phàm dùng làm mồi nhử để gài bẫy hai kẻ địch Thiên Đạo: Đế Huấn và Thái Nhất!

Kế bên đó, một nữ tử tóc dài màu tím thẫm, khoác áo chiến, hai mắt bừng sáng ánh long tinh—chính là Dương Thanh Vân, huyết mạch chân chính của Long Tộc, là nữ nhi của hắn với Long Thanh Tâm

Nhưng cũng bởi vậy... Dương Phàm mới chẳng dám quay về Long Cung. Long Quảng—Long Vương, là bằng hữu với hắn, thế mà giờ đội lên đầu người ta ba cái nón xanh, thế mà Long Quảng lại vẫn phong Thanh Vân làm đại công chúa Long Tộc….

Dương Phàm dù mặt dày, cũng không chịu nổi ánh mắt ấy. Mỗi lần nghĩ đến cảnh gặp lại Long Quảng, hắn liền nổi da gà khắp sống lưng.

Người cuối cùng, lại càng khiến hắn vừa đau đầu vừa bất lực. Dương Tịnh Yên—bề ngoài là một thiếu nữ dịu dàng, hành xử ngoan ngoãn, nhưng chân thân lại là hóa thân của Cây Thế Giới Cực Lạc!

Trong người tiểu nữ này hội tụ cả ba đạo vận của hắn, Tịnh Trúc, và Đề Yên Nhiên. Nói nàng là nữ nhi, cũng không sai

Tu vi? Chuẩn Thánh trung kỳ!

Nhưng điều khiến Dương Phàm giật mình không phải là cảnh giới của nàng, mà là việc nàng có thể tự do đi lại tại hạ giới mà không bị quy tắc Thiên Đạo đẩy ra ngoài!

Suy nghĩ kỹ lại... chỉ có thể là vì Cây Thế Giới Cực Lạc vốn cũng là một phần của Tinh Huy Giới, nên nàng có thể linh hoạt tự điều chỉnh quy tắc quanh mình để tạo lỗ hổng…

Rất thông minh….giống y hệt mình!

Dương Phàm chợt thở dài, trong lòng bỗng nảy lên một câu quen thuộc mà hắn đã niệm hàng trăm lần suốt dọc đường:

"Phàm nhân... thật sự khó làm!"

Nhưng chưa kịp nghĩ sâu—thì xe ngựa khẽ khựng.

Phía trước, tiếng xe trạm trạm dừng lại.

Một tiếng gọi vọng vào:

“Tô Châu đến rồi. Các vị hành khách, xin chuẩn bị xuống xe.”

Ngay tức khắc—

Yêu Linh nhảy xuống trước, tung váy một cái, thản nhiên như tiên tử du ngoạn thế thái

Diệu Dương thì nửa bước nửa ngâm, trông giống một vị bồ tát xuống trần độ hóa nhân gian.

Thanh Vân khoác áo choàng, hiên ngang như long quân đến tuần thú.

Tịnh Yên thì tay cầm dù, bước nhẹ trên đất như lá rơi vào nước, cả đoạn phố xá lặng đi một nhịp.

Dương Phàm… cuối cùng mới chui ra, tay ôm lưng, chân tê rần:

“Làm ơn… ta là sĩ tử đi thi… các vị đừng bước ra như đi dự hội bàn đào được không?”

Bên ngoài, đám dân chúng đã rối rít:

“Trời ạ, tiên nữ!”

“Nhìn xem! Là Thần Tiên!!”

Dân chúng xung quanh đột nhiên đến quỳ lạy…

Dương Phàm run nhẹ mắt, chỉ muốn độn thổ.

"Đây mới chỉ là vào Tô Châu…" – hắn thầm than – "Phía trước còn phải đối mặt với Lý Vô Song… Nàng ta mà nhận ra ta thì… mười đời luân hồi cũng không gột hết nghiệp chướng này!"



Dương Phàm đứng lặng trước một ngõ phố nhỏ, nơi hoa giấy đỏ rực vắt ngang mái hiên, rũ xuống như dải lụa. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt hắn, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào vị trung niên đứng trước mặt mình.

Giọng hắn cất lên, trầm thấp nhưng rõ ràng:

— “Ta nói rồi, cứ nhận lấy ngân tệ. Chúng ta làm ăn minh bạch, đường đường chính chính thuê nhà, không có lý do gì ngươi lại chối!”

Thế nhưng vị trung niên đại thúc kia, mặt đã trắng bệch như giấy, trán rịn mồ hôi, tay run run đẩy ngược túi bạc trở lại. Ông ta không đáp thẳng, mà ánh mắt cứ lấm lét… lướt ra phía sau Dương Phàm.

Chỉ thấy sau lưng hắn—bốn nữ tử tuyệt thế, dung mạo như tiên giáng thế, thần sắc ung dung, khí chất bất phàm.

Người áo trắng, ôm hồ lô xanh ngọc, đứng đó như một đóa bạch liên giữa trần tục, gió nhẹ lướt qua tà áo nàng mà không dám vướng lấy vạt vải.

Trung niên đại thúc trợn tròn mắt, cổ họng nghẹn lại, trong lòng gào thét

“Vị nữ tử áo trắng kia… giống hệt Bồ Tát trong miếu thờ nhà ta… Không sai, không sai một ly! Ngay cả khí chất cũng y đúc!”

“Trời ơi, chẳng lẽ là hóa thân hạ giới?”

Dù các nàng đã thu liễm gần như toàn bộ đạo vận, nhưng chút thiên uy còn sót lại vẫn như ánh trăng lạnh soi vào tâm trí, khiến dân chúng xung quanh vừa nhìn đã thấy nghẹt thở, chỉ dám ngước một lần rồi vội cúi đầu.

Tưởng dân chúng là phàm phu tục tử thì không biết gì sao?

Dân gian vẫn có câu: “Có người phàm mắt thịt, nhưng lòng vẫn cảm ứng được thần minh.”

Mà ở đây—thì thần minh đang đứng sờ sờ ngoài ngõ!

Đặc biệt nhất là tiểu Long Nữ đứng thứ ba—Thanh Vân, hoàn toàn không hề có ý định che giấu thân phận. Hai chiếc long giác nhỏ nhô lên từ mái tóc tím nhạt, lấp lánh như được đúc từ ngọc long chân kim, kiêu hãnh mà rực rỡ.

Ánh mắt nàng đảo quanh phố, thấy ai nhìn mình cũng liền nhếch môi cười nhẹ—rõ ràng là rất thích được người ta cúng bái.

Còn vị trung niên đại thúc thì…

Không nói lời nào nữa.

Chỉ thấy ông ta vái vái liền tay, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như:

“Xin lỗi, tại hạ phúc bạc, không dám thu tiền của thần tiên…”

Sau đó nhét ngược chìa khóa vào tay Dương Phàm, lật đật chạy như ma đuổi, chỉ thiếu điều quỳ xuống đập đầu vài cái trước khi biến mất vào khúc ngoặt ngõ.

Dương Phàm cầm túi bạc trong tay, tay còn lại siết chặt chìa khóa, khóe môi giật giật:

“…Cái này tính ra là… thuê thành công?”

Đằng sau hắn, Yêu Linh cười tủm tỉm, che miệng:

“Phàm nhân đúng là thú vị~”

Diệu Dương lạnh nhạt liếc nhìn, nhưng khóe môi khẽ cong, tựa như không phản đối.

Thanh Vân thì khoanh tay, nhún vai:

“Thấy chưa? Nhân tộc rất biết điều.”

Dương Tịnh Yên lại nhẹ giọng nói, trong mắt lấp lánh ánh sáng tinh thuần:

“Phụ thân… nhà này có cây sơn trà, đạo vận ổn định. Ở tạm cũng không tệ.”



Tiên Triều – Long Phụng Điện.

Nơi này là trung tâm quyền lực của toàn bộ Nhân Tộc tại Nam Thánh Châu, cũng là điện đường nơi Hoàng Đế Nhân tộc giáng chỉ thiên hạ, vận chuyển đạo lý, nắm giữ sinh mệnh vạn dân.

Phía trên điện cao, bạch ngọc long tháp uốn lượn như chân long hiển thế, hào quang rọi xuống tựa thiên nhật chiếu thân.

Chính giữa, Lý Vô Song mặc hoàng kim long bào, ngồi thẳng lưng trên long tọa, thần sắc lãnh đạm mà đoan nghiêm tuyệt thế, một thân đế uy tỏa ra nhè nhẹ, không vướng chút bụi trần, tựa như Đại Đế mà mắt đã sớm không còn nhìn về hồng trần.

Trong tay nàng là một tập tấu chương vừa được dâng lên.

Ánh mắt như gương lạnh quét qua trang đầu tiên, đột nhiên khẽ dừng lại, lông mày hơi nhướng:

“Hửm? Tô Châu… thần tiên giáng thế?”

Giọng nói vang vọng toàn điện, thanh âm không lớn nhưng chứa sức nặng khiến cả điện đường tức khắc chìm vào yên tĩnh.

Một lão giả râu bạc, mặc triều phục Thái Thường Lệnh, bước ra khỏi hàng, cúi mình thi lễ:

“Khởi bẩm Đại Đế, đúng là có việc này. Theo tin tức được truyền về từ các trạm quan sát đạo vận, Tô Châu trong ba ngày nay đã xuất hiện hiện tượng đạo khí dao động bất thường. Mà đúng lúc ấy—nơi đó chuẩn bị cử hành kỳ thi tuyển chọn nhân tài cho Tiên Triều.”

Lý Vô Song nghe đến đây, ngón tay thon dài nhẹ gõ mặt bàn long thạch, "cốc, cốc, cốc", ba tiếng vang lên, khiến các quan văn võ không khỏi nuốt nước bọt.

Nàng nhẹ nhàng phẩy tay, một bức phù đồ lập thể bay lên giữa hư không—là họa ảnh vẽ lại từ trận pháp giám sát khí cơ.

Ánh mắt nàng thoáng lóe dị sắc.

— “Diệu Dương… Bồ Tát?”

— “Thanh Vân… Long Tộc công chúa?”

Lông mày Lý Vô Song khẽ nhíu, tay bóp nhẹ tay vịn ghế rồng, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm sắc như đao.

— “Tây Phương Cực Lạc cùng Long Tộc… sao đột nhiên lại đồng loạt xuất hiện ở Tô Châu?”

— “Hừ… chẳng lẽ… muốn mượn cuộc thi lần này để thâm nhập vào Tiên Triều, ngấm ngầm tính kế Nhân Tộc chúng ta?”

Nàng vung tay lần nữa, hình ảnh chuyển tiếp.

— “Còn vị tóc vàng kia… dáng vẻ như tiên linh, tai dài, mắt sắc, da tựa phỉ thúy… hẳn là Tinh Linh Tộc.”

— “Lại còn là Thánh Nữ cấp bậc cao, đạo vận tỏa ra tuy bị che giấu, nhưng ta cảm nhận rõ… không dưới Đại La sơ kỳ!”

Giọng nàng càng lúc càng lạnh, như gió đông chém vào đại địa.

— “Ba thế lực lớn… lại tụ về một nơi.”

Ánh mắt cuối cùng dừng lại.

— “Còn tiểu cô nương tóc lam kia…”

Lý Vô Song khựng lại. Ánh mắt nàng thoáng do dự, nhưng vẫn lạnh nhạt lắc đầu:

— “Người này… ta chưa từng thấy.”

Một thoáng trầm mặc.

Bàn tay nàng nắm lại.

— “Trong số năm người, chỉ có vị nam tử mặc sam y lam sắc kia là có vẻ bình thường nhất… phàm vận, phàm khí, không chút dị tượng.”

— “Nhưng…”

Ánh mắt Lý Vô Song đột nhiên lạnh đi mấy phần.

— “Chính người này lại là trung tâm xung quanh cả bốn người kia tụ hội.”

— “Bốn vị thần linh cường giả, lại cùng đi bên cạnh một nam nhân… mà không phải hộ tống, mà như đồng hành.”

— “Cảm giác… không đúng lắm.”

Trên long điện, từng tia khí cơ bàng bạc lan ra như màn sương lạnh, bao phủ khắp không gian.

Lý Vô Song khẽ rút một đạo phù lệnh bằng ngọc xám bạc, ném xuống.

— “Truyền lệnh của trẫm—phái Thần Cơ Viện, lập tức điều tra hành tung năm người kia.”

— “Nếu là khách… thì tiếp đãi theo lễ.”

— “Nếu có âm mưu… trẫm sẽ đích thân hỏi tội.”

— “Dù thế nào đi nữa… không ai được phép chạm vào ranh giới của Nhân Tộc ta.”

Giọng nói như đại lôi, dội vào tâm mạch từng vị lão tướng, khiến cả đại điện run rẩy trong sát khí mờ mịt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com