Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 163: Linh Giới



Tương truyền thuở xưa, nơi này từng là Tiên Giới Thượng Cổ, đất trời mênh mông, linh khí ngút ngàn, Tiên Vân cuộn như thác lũ, Tiên Mạch lan khắp vạn vực. Linh cầm bay lượn, cổ thụ hóa linh, từng bước chân Tiên Giả đều đạp lên mạch đạo của Thiên Địa.

Thế nhưng—vì thiên địa quá phì nhiêu, sinh cơ quá thịnh vượng, liền trở thành mục tiêu của vô số Ma Thần Ngoại Vực. Chúng phá nát tinh không, gào rống tiến vào, khiến cảnh sắc tịnh thổ hóa thành chiến trường đầy máu lửa.

Khi ấy, Đạo Tổ—vị cổ thần đầu tiên hiểu rõ vận mệnh và cân bằng luân hồi—lặng lẽ bước ra giữa trận hỗn mang.

Người không thốt một lời.

Chỉ cúi đầu khấn:

“Nếu sinh linh còn hy vọng, thì Đạo này—xin trả lại cho Thiên.”

Sau đó, xả thân nhập đạo, hóa thành chính Thiên Đạo.

Từ đó, không còn Đạo Tổ, chỉ còn Thiên Đạo hóa thân, lãnh lẽo, vô tình, nhưng cũng công chính tuyệt đối.

Một trận đại chiến nổ ra—Thiên Đạo vì đẩy lùi Ma Thần, suýt nữa vỡ tan thần thể, đạo vận tiêu tán, quy tắc hỗn loạn. Cũng từ đó mà Tiên Giới vỡ nát, chia năm xẻ bảy, rơi rụng thành bốn đại châu lớn như ngày nay.

Để ngăn thiên tai tái hiện, Thiên Đạo dựng lập quy tắc mới—lấy mười tầng trở lên gọi là Tiên, mười tầng trở xuống là Phàm. Vùng trung gian này chính là “Linh Giới”—nơi mà cả tiên lẫn phàm đều có thể dung thân.

Từ ấy, Linh Giới dần trở thành trung tâm của chúng giới.

Phàm nhân sinh sống, tu sĩ từ ngoại tinh phi thăng, các Tiên Triều – Thần Quốc – Đạo Môn mọc lên như rừng, đan xen như mạng lưới, làm cho Linh Giới muôn màu muôn vẻ, văn minh đan xen, đạo vận giao hòa.

Các đệ tử của Đạo Tổ năm xưa cũng lần lượt xuất thế, mỗi người mỗi hướng, mỗi đạo mỗi phương, cuối cùng đều thành Đạo, trở thành Thánh Nhân Khai Thế.

🌿 Phương Tây, hai vị Thanh Tịnh Phật Mẫu và Từ Bi Phật Mẫu sớm thành đạo, xây dựng nên Tịnh Thổ Cực Lạc, cây Bồ Đề che bóng ngàn kiếp, vang lên tiếng chuông tụng niệm, trở thành biểu tượng của cả Phật Môn chúng giáo.

🌸 Phương Đông, khi vạn vật còn tang thương vì chiến tranh, Nữ Oa Thánh Nhân bước ra giữa tro tàn đổ nát.

Nàng lấy Tam Quang thần thủy, hòa với Cửu Thiên Tức Nhưỡng, nhào nặn nên Tinh Linh Tộc—những sinh linh mang hình dáng người nhưng lại thấu hiểu thiên nhiên, cảm ứng mạch đạo vô song.

Chính nhờ bọn họ chữa trị mạch khí, Linh Giới mới dần hồi phục, vạn vật mới có ngày nay.

Công đức của Nữ Oa chấn động Thiên Đạo, tượng thờ của nàng được dựng khắp giới vực, nơi nào có sinh khí, nơi đó có điện miếu của Nữ Oa.

✨ Nhưng nhân loại càng thịnh, tranh chấp càng nhiều.

Ba vị Cổ Thần Tam Thanh cuối cùng phải phân giới lập giáo:

•Lão Tử sáng lập Đạo giáo, lấy vô vi tự nhiên, dẫn dắt chúng sinh rời mê trở về bản ngã.

•Nguyên Thủy Thiên Tôn dựng lập Xiển Giáo, đề cao huyết mạch – phẩm chất – cội nguồn, cho rằng chỉ người có căn cơ thượng đẳng mới có tư cách chạm Đạo.

•Thông Thiên Giáo Chủ lại phản đối tất cả, thành lập Tiệt Giáo, tuyên ngôn “Hữu giáo vô loại”, kẻ nghèo hèn hay yêu tà, chỉ cần có tâm, đều có thể thành Đạo!

🌌 Cuối cùng, giữa các đại giáo, lại có một lối riêng: Thần Giáo, do Địa Tiên Đại Thánh sáng lập. Giáo lý đặt nặng luân hồi – nghiệp báo, dạy rằng người làm thiện sẽ được phúc báo, kẻ sống ác… tự chịu ác quả. Dùng tín ngưỡng tổ tiên để dẫn đạo con cháu, trở thành mạch đạo đặc dị nhất giữa muôn giáo.

Từ một trận hỗn nguyên đại loạn, Linh Giới tái sinh trong trật tự mới, thần linh hóa đạo, giáo môn giao tranh, phàm – tiên – thánh cùng tụ hội một giới.

Truyền thuyết chấm dứt, nhưng—vận mệnh thì chưa bao giờ ngừng trôi.



Dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, trong một tửu quán nằm nép bên chân núi Vân Sơn, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Gió đêm nhẹ thổi, mang theo hương rượu thơm lừng, cùng khói thịt nướng mập mờ, khiến lòng người thêm phần khoái ý.

Chính giữa đám đông náo nhiệt, một vị đạo nhân râu bạc như sương, áo choàng xám tro phủ bụi đường xa, đang đứng trên bục gỗ cao, hai tay vung vẩy, giọng nói sang sảng như chuông đồng:

— “Truyền thuyết kể rằng, thuở hồng hoang hỗn độn, Tiên Giới từng một lần tan vỡ, Thiên Đạo từng bị đánh nứt, Đạo Tổ từng xả thân hóa thiên...”

Mỗi lời lão đạo nhân cất lên, như một nhát búa đập vào lòng hiếu kỳ của những người ngồi dưới. Hơi men lan ra, gương mặt kẻ nghe kẻ gật gù, kẻ trợn tròn mắt, có kẻ thậm chí thầm rơi lệ vì cảm xúc dâng trào.

Nhưng giữa những tiếng “ồ” “a” đầy kinh ngạc, có một người duy nhất—mắt không rời miệng lão đạo nhân, thần sắc chăm chú đến mức... gần như nghi hoặc.

Thanh niên ấy mặc thường phục đơn sơ, tay cầm chung rượu cạn khô, nhưng từ đầu đến cuối không hề uống một giọt.

Hắn chỉ nghe.

Nghe thật kỹ.

Nghe xem...

“Có ai nhắc tới mình hay chưa.”

Khi lão đạo kể đến đoạn Nữ Oa luyện Tinh Linh, Tam Thanh lập giáo, Tiên Giới phân cửu vực, hắn khẽ nhíu mày, thở ra nhè nhẹ như một tiếng thở dài lạc lõng giữa biển người.

“Vẫn... không có ta.”

Lão đạo bỗng dừng lại, xoa râu cười:

— “Như vậy đó là kết thúc phần hôm nay! Lần sau—ta sẽ kể về Thiên Đình Thượng Cổ, và bí mật chín tầng trời!"

Vừa dứt lời, đám đông dưới bục đồng loạt nổ tung.

“Ể? Đã hết?”

“Không thể nào! Còn đoạn Nữ Oa nghịch chuyển Linh Mạch đâu?”

“Lão khọm này cố tình ngắt đoạn giữa chừng!!”

“Ta thật muốn lên chém lão vài nhát...!”

“Ngươi chém lão rồi, mai ai kể tiếp cho nghe hả, ngu!”

Tiếng oán thán vang lên như sóng vỗ, không khí trong quán dần hỗn loạn. Nhưng vị đạo nhân kia chỉ khoát tay áo một cái, phất phơ như gió thoảng, đã rời khỏi sân khấu trong tiếng cười khẽ, không chút bận tâm.

Bên góc quán, nơi ánh đèn không chiếu tới, năm bóng người ngồi lặng.

Kẻ vừa tiếc nuối... chính là thanh niên nọ. Hắn lầm bầm, tay gõ nhẹ lên bàn:

“Hừm… ước lượng thì… chắc đúng mới có 70%.”

Nhưng bốn người còn lại—lại chẳng ai bận tâm đến chuyện ấy. Bọn họ là một tổ hợp… nếu có ai vô tình nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nghĩ mình đang lạc vào trong một bức họa cổ thần.

Bên trái hắn là một nữ tử Long tộc.

Nàng có mái tóc tím pha xanh, dài đến tận eo, đôi mắt ánh lên mơ hồ thủy quang. Trên trán nàng, hai chiếc sừng nhỏ xinh cong cong tỏa hào quang tím nhạt. Thân vận tử y, khí tức trầm tĩnh như hồ nước sâu trong rừng cổ.

Nàng chống cằm, má hơi đỏ, ánh mắt lại không hề rời khỏi thanh niên đang lẩm bẩm kia, thầm nghĩ:

“Hừm! Có mấy chỗ không đúng thiệt mà!”

Bên cạnh nàng là nữ tử áo trắng, tay ôm hồ lô xanh nhạt, y phục đoan chính như tiên tử bước ra từ Tịnh Thổ. Tóc nàng búi cao, môi không son mà hồng, dáng vẻ như vừa là thần linh, vừa là như muốn độ hóa chúng sinh

Nàng nhắm mắt niệm gì đó dưới hơi rượu thanh, thần sắc lãnh đạm, không để tâm tới tửu quán ồn ào. Nhưng mỗi khi thanh niên cử động, nàng lại khẽ mở mắt liếc một cái—lạnh nhạt, nhưng sát bén như thần niệm lướt qua một thế giới.

Ngồi gần đó, một tiểu cô nương mặc váy xanh lá, tay cầm chén trà sen, mái tóc mây vấn nhẹ sau tai. Trên người nàng phảng phất mùi hương mộc khí, thanh khiết như sương đầu ngọn trúc.

Mỗi ánh mắt nàng nhìn ra ngoài, đều mang theo một tầng ánh sáng thần tính, như thể... thứ nàng thấy không phải tửu quán, mà là linh căn của trời đất.

Còn người thứ tư—một Tinh Linh thiếu nữ, vóc dáng nhỏ nhắn như học trò tiểu viện, nhưng thần sắc lại sáng bừng, đôi tai nhọn dài vểnh khẽ, mái tóc vàng kim được tết khéo thành đuôi bò cạp ngắn, linh động không ngớt.

Nàng không ngồi yên mà cứ chớp mắt nhìn xung quanh, tay ngắt lá bạc hà bỏ vào rượu, thỉnh thoảng lại trêu vị Long nữ đối diện:

“Này... ngươi nhìn người ta đến chảy nước rồi kìa, đừng lộ liễu quá~”

Long nữ đỏ mặt, lườm nàng một cái:

“Tịnh tâm!”

Và cuối cùng... chính là vị thanh niên kia.

So với bốn người khác, hắn bình phàm đến lạ—không có linh lực, không có đạo vận, thậm chí đến khí tức cũng như phàm nhân tầm thường.

Nhưng ánh mắt hắn... lại như đã thấy qua vạn giới hồng hoang, tâm thần bất động trước oán khí quỷ hồn, thản nhiên như đang uống rượu trong chùa cổ đổ nát giữa tận thế.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Lá phong ngoài cửa sổ rơi xuống mặt bàn



Hồi lâu sau

Dưới ánh trăng bạc nhàn nhạt phủ khắp con đường lát đá, Dương Phàm vừa rời khỏi tửu quán, bước chân thong dong mà trong lòng như có hàng trăm con quỷ nhỏ đang nhảy múa.

Hắn ngẩng đầu thở dài, tay vuốt trán, mắt nhìn trời, miệng lầm bầm:

— “Lý Vô Song…”

Ánh mắt hắn hơi co lại, dõi xa về phía mảnh trời mờ mịt.

— “Một cái tên đẹp, một gương mặt còn đẹp hơn, một thân phận... từng là Âm Dương Đại Đế, giờ thì... là một vị nữ đế cường đại cai trị Lý Tiên Triều.”

Dương Phàm khẽ rùng mình, khóe môi giật nhẹ:

“Quan trọng nhất—là ta là người biến nàng thành nữ!!”

“Tóc dài, mắt hẹp, chân thon, khí chất vô thượng... tất cả là ta tự tay điều chỉnh…”

Hắn nuốt khan.

Rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống đôi tay mình.

“Móa nó… cái tay đáng chết…”

“Nếu biết trước có ngày hôm nay, ta tuyệt đối không nghịch dại... lại còn chỉnh sửa tỷ lệ chuẩn như trong dữ liệu AI…”

Lâm Uyển Tuyết từng nói, mảnh cuối cùng của Cổ Luân Kiếm rất có thể đang ở chỗ Lý Vô Song.

— “Thiếp không chắc… nhưng vận mệnh xoay quanh nàng ta cực kỳ dị thường… hơn nữa… có liên quan đến một vật mà chàng đã từng chạm tay vào.”

Chạm tay?

Chạm cả cơ thể còn chưa đủ sao!

Dương Phàm cảm thấy cả vũ trụ đang quay về đâm sau lưng hắn.

Chưa dừng lại ở đó, Dương Phàm không khỏi nghi ngờ về năng lực của mình

“kỳ lạ. Rõ ràng lúc ta rời khỏi luân hồi, đã xóa toàn bộ khí tức, thân phận, ngay cả Mộng Ảo Đạo cũng viết lại quy tắc che dấu nhân quả...”

“Vậy mấy đứa nhỏ kia… sao vẫn nhận ra ta là ai?!”

“Chẳng lẽ... phải chết lần nữa, luân hồi lại lần nữa, reset thân phận từ đầu?”

Hắn đang định nghiêm túc cân nhắc chuyện tự sát vì sự nghiệp ẩn thân, thì...

“Phụ thân!”

Một tiếng gọi nhẹ như gió xuân đập vào màng nhĩ hắn.

Tịnh Yên, tiểu cô nương mặc váy xanh nhạt, đã đứng chắn trước mặt, đôi mắt to tròn ngước lên long lanh như nước hồ.

Nàng giơ tay nắm lấy vạt áo hắn, giọng nũng nịu:

— “Phụ thân, người về đi… hai mẫu thân ngày nào cũng vuốt ve ta, hỏi mãi ‘phụ thân con có nhớ ta không’, con… con chịu không nổi nữa nên phải hóa thân đi tìm người á…!”

Hắn còn chưa kịp mở miệng thì—

“Không đúng!”

Một tiếng quát nghiêm trang vang lên. Long nữ đứng thẳng dậy, mái tóc tím xanh phất nhẹ trong gió, hai chiếc sừng ánh lên quang mang u lam.

— “Phụ thân là của ta! Dương Thanh Vân – Long Tộc đại công chúa, huyết thống chính thống! Được ban danh từ chính miệng Thiên Long Tổ!”

— “Không phải giống như nha đầu ngươi! Ta chính là do mẫu thân Long Thanh Tâm, chính thê của người, hạ sinh!”

— “Người mà dám phủ nhận, bản công chúa sẽ báo với mẫu hậu, bắt người lại ép cưới lần nữa!”

Dương Phàm lập tức hắt hơi ba cái liền, suýt nữa bị dẫm chết bởi khí tức rồng ép xuống.

“Long Thanh Tâm... mẫu long ngạo khí vô song, đệ nhất vũ đạo lẫn chiến đạo Long Tộc... “

Hắn nhíu mày, hai mắt đầy thống khổ, như nhớ lại một trận... giường long đất lở!

Ngay lúc ấy, Tịnh Yên vẫn còn bám chặt lấy tay hắn, giọng nũng nịu không dứt:

— “Dù là ai đi nữa… người là phụ thân của Yên Yên~ Mỗi lần con nhắm mắt nhập định, đều nghe thấy người dặn phải ngoan~”

— “Mỗi lần hai mẫu thân đến, đều nói ‘phụ thân ngươi từng là Phật Tổ vô địch thiên hạ, giờ bị nghiệp duyên kéo đi chỗ khác’, con sợ lắm, phải trốn ra ngoài kiếm người!”

Dương Phàm toát mồ hôi hột.

“Hai Phật Mẫu đó… tu tử bi, mà cũng không quên nhắc ta từng là ‘Phật Tổ vô địch’ à…”

Bên kia, nữ tử áo trắng rốt cuộc cũng mở mắt, giọng dịu nhẹ như tuyết đầu mùa:

— “Hai vị Phật Mẫu mỗi ngày đều tụng chú Vô Ưu Thiên, một lòng cầu đạo Phật Tổ quay về.”

— “Người đã để lại ‘Ấn Thanh Tịnh’ trên đỉnh Tam Trụ Thiền Tháp, chẳng lẽ lại không quy hồi?”

— “Một ngày người không trở lại, thập vạn Phật Tử... không thể tĩnh tâm.”

Dương Phàm mím môi:

“Ấn đó ta để... chỉ là để ghi dấu pháp môn… nào ngờ họ coi là di tích thánh thượng!”

“Chết tiệt… đúng là cái miệng hại cái thân!”

Lúc này, Tinh Linh thiếu nữ cũng rón rén lại gần, ánh mắt ươn ướt:

— “Thiên Phụ… người từng gieo một mầm Thế Giới vào sâu trong Cổ Lâm.”

— “Tinh Linh Tộc sống sót giữa loạn kiếp là nhờ đạo mạch người mở. Chúng ta chưa bao giờ quên…”

— “Mỗi cánh hoa rơi... đều đang thì thầm gọi tên người.”

Dương Phàm tay ôm trán, trong lòng thầm nghĩ:

“Ta không phải chỉ tiện tay trồng vài hạt giống Cây Thế Giới ở đó thôi sao...?”

“Chẳng lẽ cũng tính là... kết nhân duyên Tinh Linh Tộc? Chắc chắn là Nữ Oa gài bẫy ta!”

Và thế là...

Một vị phụ thân—bị bốn vị tiên tử đại diện bốn giới bốn đạo đồng loạt đòi người.

Một kẻ nam nhân... không thể trốn.

Dương Phàm nhìn trời gào thét trong lòng:

“Mấy người muốn nhận cha thì nhận!”

“Nhưng để ta làm việc trước cái đã!!!”

“Ta chỉ muốn đi lấy mảnh kiếm thôi mà!!!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com