Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 169: Đến rồi



Giữa màn đêm mịt mùng bao trùm Lan Nhược Cổ Trấn, trời tưởng như không trăng, nhưng tầng mây đen nặng trĩu kia bỗng chốc dạt ra. Một vầng huyết nguyệt lặng lẽ lộ diện, nhuộm ánh đỏ ảm đạm khắp không gian, hệt như ngọn đèn lồng đỏ chực chờ tắt bên hiên nhà mục nát.

Từng đợt gió lạnh quét qua rặng liễu ven đường, chuông gió treo dưới mái hiên réo vang từng hồi bi thiết, như tiếng oán linh thở dài vọng lại từ tận đáy Cửu U.

Trong lầu ba của một nhà khách cổ xưa, ánh đèn dầu leo lét hắt lên bóng người gầy gò. Một thư sinh vận lam sam đang cặm cụi bên nghiên mực, tay chấm bút, miết nhẹ trên giấy tuyên thành. Nét vẽ hắn miên man, lạc vào trong khung cảnh u uẩn—một ngôi miếu đổ nát, trầm mặc giữa núi rừng cô quạnh.

Tựa như cảnh trong tranh chính là nơi hắn từng đặt chân đến.



Tại rừng cây cuối trấn, một bóng trắng lay động, tựa làn khói mỏng lướt qua cành lá. Vạt áo nhẹ như sương, vũ mị như sa, phủ lên thân thể mềm mại tựa cánh đào sắp nở. Gió thổi qua cũng không làm tà váy nàng chuyển động, bởi chân nàng chưa từng chạm đất.

Đôi mắt nàng long lanh như chứa đầy lệ cũ, u uất và xót xa.

Niếp Tiểu Thiến.

Một hồn ma nữ tu luyện chưa tròn bách niên, vì chưa đủ đạo lực, mỗi tháng đều phải hút lấy một chút nguyên dương để giữ vững hồn thể. Nhưng nàng lại là một hồn ma có lòng từ, chưa từng đoạt mạng kẻ nào, chỉ lấy vừa đủ… và tuyệt không lạm sát.

Nhưng mấy tháng nay, đám nam nhân trẻ tuổi đều lên kinh dự khoa cử, Lan Nhược Cổ Trấn bỗng hóa trống vắng lạ thường. Những kẻ còn lại hoặc đã quá tuổi, hoặc thân thể ốm yếu, sắp tàn sinh mệnh—nếu nàng hút, e rằng sẽ phá quy củ của bản thân.

“Đêm nay… nếu không mang nguyên dương trở về… lão lão chắc chắn sẽ trách phạt…”

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, đôi môi đỏ mím lại, ánh mắt dao động giữa u mê và lương thiện.

Bỗng nhiên, từ một gian phòng phía trước, một cột kim khí sáng lên chói mắt như đuốc giữa đêm đen. Ngay trên mái nhà cổ, từng luồng thanh khí tuôn lên tựa hạc quy hồi tổ, trong trẻo, trong sáng.

Đó là… một sĩ tử?

Tiểu Thiến nhẹ lướt tới bên cửa sổ, lặng lẽ ghé mắt nhìn vào. Trong phòng, ánh đèn vàng soi lên bóng dáng thư sinh thanh tú. Hắn ngồi nghiêng người, tay vẫn vẽ, nhưng ánh mắt lại mơ hồ như đang nghe được tiếng gọi từ một cõi xa xăm.

“Chỉ một lần này thôi…”

Tiểu Thiến lặng lẽ thì thầm.

Nàng nhìn xuống đôi tay trắng mịn của mình, rồi lại cúi nhìn vạt áo mỏng manh phủ hờ trước ngực. Ma nữ cũng có kiêu hãnh của riêng mình. Nếu phải lấy đi tinh khí của một người nhiều như vậy…. thì… nàng cũng sẽ đem thân mình trao đổi cho công bằng.

Ai bảo… nàng là một hồn ma thiện lương cơ chứ?

Nàng khẽ cười, nụ cười buồn vương đầy lệ sương. Ánh mắt nàng nhìn thư sinh kia, mang theo nỗi do dự cuối cùng.

“Ngươi… có thể tha thứ cho ta không?”



Nói xong, đôi mắt như nước thu thu của nàng khẽ lóe ánh lam u linh.

Một luồng sương khói mỏng từ mi tâm bay ra, nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ, lặng lẽ chạm vào mi tâm của thư sinh đang ngồi trong phòng.

—Nhiếp Hồn Mộng.

Một pháp thuật cổ xưa chỉ truyền lại trong âm linh, có thể soi chiếu hình ảnh trong lòng đối phương, kéo ra hình bóng người mà kẻ đó khắc cốt ghi tâm… kẻ yêu sâu, sẽ hiện chân dung người đó rõ ràng như tranh ngọc, kẻ tâm tà thì hình ảnh sẽ vẩn đục như hư ảnh trong ao.

Niếp Tiểu Thiến nhắm mắt, bắt đầu thôi động thần thức.

“Chỉ cần nhìn thoáng qua trong lòng hắn, xem ai là người hắn thầm mến, ta sẽ…”

Nhưng ngay khoảnh khắc nàng bắt đầu quan sát—

“ẦM—!”

Ý thức nàng như va vào một biển khói mênh mông, từng làn sóng hình ảnh hiện ra liên tục như đèn lồng rực rỡ.

Nữ tử thứ nhất – thân hình mảnh mai như tiên nữ hạ phàm.

Nữ tử thứ hai – vóc dáng đẫy đà, dung mạo tuyệt thế, thần sắc như thần linh tịnh tọa.

Nữ tử thứ ba… thứ tư… thứ năm…

“Sao… lại… nhiều như vậy?!”

Từng bóng người hiện ra không ngừng, bóng sau nối bóng trước, như dòng chảy bất tận! Cả không gian tâm thức của nam tử này như một tàng thư các chứa toàn bộ mỹ nhân tam giới!

Chưa dừng lại ở đó—

Điều khiến Tiểu Thiến muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, là mọi bóng nữ nhân kia đều được che phủ bởi một tầng màn khí huyền bí, như thần sa bao phủ pháp thân, không thể nhìn rõ mặt!

Nàng chỉ thấy bóng lưng, thấy mái tóc, thấy y phục trôi bay—mỗi người một dáng, một khí tức, nhưng tất cả đều tỏa ra một loại thần vận kỳ dị.

“Không thể nào… đây không phải là người phàm…!”

Niếp Tiểu Thiến vội rút thần thức, cả người run lên một nhịp như bị hút cạn hồn phách, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt:

“Khí tức vừa rồi… rõ ràng là Thần Linh!! Là Chân Thần hoặc Thánh Mẫu cấp bậc thiên đạo!!!”

“Tên thư sinh này… dám mộng tưởng đến những nữ nhân đó??!”

Toàn thân nàng toát mồ hôi âm khí.

Trong giới âm linh, từng ghi chép rõ ràng:

“Kẻ nào vọng tưởng đến các vị nữ Thần Linh mà không có đạo tâm che chắn, ắt sẽ bị nghịch vận đốt tâm, không chết cũng điên.”

Hắn lại còn giữ được nguyên khí? Không tẩu hỏa nhập ma?

“Chỉ có thể nói… tâm ma hắn đã vượt cấp độ thường nhân!!”

Niếp Tiểu Thiến cắn môi, đôi mắt trong trẻo kia bỗng chốc trở nên… giận dữ đến phát run.

“Giả bộ nho nhã, ai ngờ trong lòng lại chứa cả một vườn thần nữ!”

“Thật là một siêu cấp bại hoại!! Một tên đại sắc quỷ!!”

Ánh mắt nàng quét qua mái tóc rủ xuống trán hắn, lửa giận bốc lên tận cổ.

“Tốt lắm! Đêm nay bổn cô nương không lấy nguyên dương nữa—ta lấy… cả tấm mặt nạ đạo đức kia!!”

Một bóng trắng xẹt ngang cửa sổ, như một luồng gió lạnh, len vào trong phòng…



Trong gian phòng lầu ba của nhà trọ cổ, ánh đèn dầu vẫn lập lòe trên bàn viết. Dương Phàm ngồi bên cạnh, tay cầm bút mà lòng đã thả hồn vào tầng sương khí mờ ảo ngoài song cửa. Bên ngoài, gió lạnh như vừa xuyên qua từng tầng kết giới, nhiệt độ trong phòng bỗng thấp xuống vài phần.

Hắn chậm rãi nhếch môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười hờ hững:

"Tới rồi…"

Khí tức nữ nhân vừa mới lướt đến, chẳng khác gì trăng tà chiếu vào ngọc đài—mị mà không tục, tà mà không sát, khiến lòng người lảo đảo.

Hắn khẽ điều tức, sửa lại tư thế, tay nhấc chén trà đã nguội, mắt lại liếc về phía cửa đang khép chặt.

Bỗng bên ngoài, một giọng nói mơ hồ như ngâm trong sương khói vang lên:

“Khách quan~ Hôm nay nhà trọ chúng tiểu nhân có món canh đêm chiêu đãi, thấy người còn chưa nghỉ ngơi nên đặc biệt mang lên mời dùng…”

Tiếng nói nhẹ nhàng, mang theo ba phần yêu mị, bảy phần như khẽ thì thầm bên tai. Qua khe cửa, ánh đèn lồng chiếu nghiêng lên thân ảnh một nữ tử, vóc người uyển chuyển đến mức ngay cả vạt áo cũng như muốn trêu người.

Dương Phàm thu lại nụ cười, thong thả bước đến cửa. Hắn đưa tay… khẽ mở.

“Cạch—”

Ngay lúc ấy—

“Á—!”

Nữ tử bên ngoài vốn đang nghiêng người định gõ cửa, ai ngờ cửa bất ngờ mở ra, thân thể nàng mất thăng bằng nhào thẳng vào ngực hắn!

Chén canh trên tay hất tung, "soạt!", từng giọt canh thơm lăn dọc theo cổ áo Dương Phàm.

“Rầm!”

Hai người ngã nhào xuống đất, thân ảnh nữ tử trắng mịn mềm mại đổ sấp lên người hắn, từng đường cong ép sát khiến không khí như đông lại trong khoảnh khắc.

Nàng chưa kịp nói gì… thì đôi tay bỗng run lên.

Cảm giác nơi lòng ngực, nơi bả vai… lại khiến nàng, Niếp Tiểu Thiến, một hồn ma từng trải trăm năm gió trăng, bỗng rùng mình.

Là gì thế này…?

Một cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp trỗi dậy, tựa như từ một kiếp nào xưa cũ, từng có người ôm nàng như thế—và nàng đã từng… không muốn rời đi.

Gương mặt nàng đỏ ửng, thật sự đỏ, như thể ngay cả linh khí âm hàn trong người cũng không kìm nổi khí nhiệt đang dâng lên.

Nàng bật dậy, không phải theo kịch bản, mà là bản năng thúc đẩy.

“Khụ… khụ…”

Vài giây sau, lấy lại phong độ, nàng khẽ cúi đầu, giọng mềm như nước:

“Thật… xin lỗi khách quan. Tiểu nữ thất lễ… để ta lau cho người.”

Nói đoạn, nàng khẽ rút từ trong ngực áo ra một chiếc khăn mùi xoa thêu hình hoa mẫu đơn, mùi thơm phảng phất hương lan chi cổ xưa, vươn tay chậm rãi lau lên mặt hắn—đầu ngón tay mềm như nước mùa xuân, mỗi lần chạm vào khiến khí huyết nam nhân trong thiên địa cũng phải nhộn nhạo.

Dương Phàm "ui da" ngồi dậy, nhưng ánh mắt hắn lại chăm chú quan sát từng động tác của nàng—ánh nhìn không phải của kẻ háo sắc, mà là… nhà nghiên cứu chuyên ngành ma mỹ học thực chiến.

“Khí tức quá chuẩn.”

“Tâm pháp quá thành thục.”

“Mặt non, tay mềm, động tác vừa có phần thẹn thùng, vừa không kém phần tự nhiên…”

Hắn gật đầu trong lòng, lại thầm than một tiếng:

“Ma nữ. Không sai. Đây chính là ma nữ số một trong truyền thuyết—Niếp Tiểu Thiến.”



Dương Phàm đứng giữa gian phòng, áo lam bị canh nóng nhuộm một mảng, nhưng trên mặt hắn không hiện lấy nửa phần bối rối.

Ngược lại—hắn khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay gạt đi bàn tay đang lau mặt mình của Niếp Tiểu Thiến.

Ánh mắt hắn điềm đạm như nước giếng cổ, thần sắc thản nhiên như thể vừa gạt đi một chiếc lá rơi vô tình.

“Không cần phiền cô nương.”

“Tại hạ chỉ là… quần áo đã dính bẩn, e phải thay bộ khác thôi.”

Giọng nói ôn hòa, lễ độ, chẳng mang lấy một tia dục vọng hay hứng thú. Nói xong, hắn thong thả quay người bước vào gian buồng phía sau, động tác thanh nhã như thể đang dạo bước nơi từ đường Nho Tử.

Niếp Tiểu Thiến ngẩn ra.

Ánh mắt nàng thoáng hiện một tia ngạc nhiên, rồi chuyển thành hoài nghi sâu sắc.

“Hửm? Gạt tay ta?”

“Còn dám đạm nhiên như không thấy ta?”

Gương mặt nàng—dù là ma nữ, vẫn là giai nhân khuynh quốc, từng bước, từng ánh mắt, từng nụ cười đều khiến biết bao nam tử phàm trần nguyện đổ đạo tâm đốt linh căn để đổi lấy một đêm kề cận.

Thế mà… tên thư sinh này?

Không động tâm? Không ngứa ngáy? Không chút gợn sóng?

“Không lẽ… hắn bị tẩu hỏa nhập ma vì yêu thầm mấy vị nữ thần trong tâm tưởng đến thành bệnh rồi?”

“Ta ở ngay đây! Là bản thể thật sự! Thịt thật xương thật! Làn da ma khí ba phần oán, bảy phần sương lạnh! Hắn còn mê mấy cái bóng không rõ mặt kia làm gì chứ!?”

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Thiến nhổ một ngụm nước bọt.

“Cẩu nam nhân loạn tưởng!”

Nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ nhu mì đáng thương, đôi mắt cụp xuống như thỏ con lạc mẹ, bàn tay khẽ bấu lấy vạt áo, giọng nhỏ như gió đầu xuân lướt qua cánh liễu:

“Khách nhân… người… người đừng nói với chủ tiệm được không?”

“Nếu người ta biết ta đến phòng riêng lúc khuya như vậy mà còn tạt nước… ta… sẽ bị đuổi…”

“Nhà ta còn mỗi mẹ già…”

Lời vừa nói ra, như giọt sương cuối cùng rơi xuống hồ lặng—nếu là phàm nhân, đã sớm huyết khí phương cương, ôm nàng mà nói mấy câu “Nếu ngươi không muốn bị đuổi… vậy hãy ở lại… bên ta…” rồi nhấn nàng xuống giường trong nước mắt và tiếng “không… không được mà…”

Nhưng rất tiếc, người nàng gặp hôm nay là…

Ảnh Đế Dương Phàm.

Trong lòng hắn không nhịn được nhếch miệng búng một cái like nội tâm, thầm nghĩ:

“Chiêu này cũng lôi ra hả? Diễn cũng mượt lắm đó, tỉ lệ lay động tâm trí nam nhân thông thường chắc trên 90%. Đáng tiếc… ta không nằm trong số đó.”

Dương Phàm khẽ xua tay, nụ cười nhạt như gió sớm:

“Cô nương yên tâm, tại hạ không phải người hay nhiều lời.”

“Bậc tiên hiền từng nói—‘Chữ nhẫn là chữ tương vàng, ai mà nhẫn được thì càng sống lâu.’”

“Người xưa không lừa ta.”

Dứt lời, hắn thong dong bước vào buồng thay y phục, để lại một thân ảnh trắng mảnh dừng lại bên cửa, gió đêm lùa qua làm tà váy nàng khẽ bay như cánh hồ điệp lạc giữa mùa thu.

Niếp Tiểu Thiến mở to mắt.

Nàng thực sự… cạn lời.

"Đây là... tình huống gì vậy trời?"

“Không lẽ… ta phải là người chủ động ‘nhấn’ hắn xuống sao?”

Không phải nàng không từng làm. Nhưng mà—nam nhân bình thường không có văn khí. Hồn ma như nàng có thể áp chế, lừa gạt, thậm chí đoạt hồn, đoạt dương mà không hề sợ hãi.

Nhưng… sĩ tử có văn khí thì lại khác!

Một khi bọn họ tỉnh táo, mà để một “tà vật” như nàng cưỡng ép thân cận—văn khí sẽ phản kích, phóng ngược thành pháp ấn, đánh tan ma thể, thậm chí câu hồn tra tội.

Nói cách khác—gạo chưa thổi chín mà dám nhón tay ăn vụng, thì nồi cũng nổ, người cũng tan!

Niếp Tiểu Thiến cắn môi, ánh mắt loang loáng nước.

“Mình phải làm sao đây…? Tên này… là ‘quái vật’ gì vậy chứ?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com