Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 170: Xao động



Sau một lúc thay y phục, Dương Phàm chậm rãi trở lại bàn trà. Áo lam vừa thay khẽ bay trong gió nhẹ, tóc dài buộc lỏng, khí chất như đạo nhân xuất trần.

Hắn đưa mắt nhìn qua Niếp Tiểu Thiến vẫn đang đứng im một bên, môi mỉm cười ôn hòa:

“Cô nương nếu không chê… có thể ngồi đây uống trà trò chuyện một lát.”

“Đêm nay gió thanh trăng tĩnh, tại hạ cũng có chút tâm sự chưa thông, chi bằng... cùng nhau đàm đạo?”

Ánh mắt kia như chứa nghìn nỗi niềm, giọng nói vang lên như nhạc cổ cầm, ôn nhu mà xa cách, khiến người nghe cảm giác... hắn mời thật, chứ không hề có ý gì khác.

Niếp Tiểu Thiến trong lòng không khỏi… lại nhổ một ngụm nước bọt.

“Tổ cha ngươi… rõ ràng thèm nhỏ dãi, mà miệng thì như đọc kinh!”

“Giỏi! Lão nương sẽ chơi đến cùng!”

Nàng khẽ cúi người, vạt áo mỏng như tơ liễu chạm nhẹ mặt sàn, y phục mơ hồ phác họa ra từng đường cong mềm mại. Nàng ngồi xuống đối diện Dương Phàm, chân ngọc co nghiêng về một bên, ánh nến chiếu lên đôi vai mảnh khiến cả bóng lẫn người đều như ẩn như hiện.

Ánh mắt nàng ngoan ngoãn cúi xuống, tay cầm lấy chén trà mà như không cầm.

Khí chất ma mị—đã đến cực điểm.

Gió lùa qua khe cửa, lồng đèn đỏ rung rinh, ánh sáng lay động như dòng thủy ngân chảy trên da thịt. Trong mắt thường nhân, đây chính là yêu nghiệt tuyệt thế.

Dương Phàm, quả nhiên khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

"Khụ."

Động tác nhỏ ấy không lọt khỏi mắt Tiểu Thiến, trong lòng nàng khẽ hừ một tiếng:

“Bắt bài rồi nhé.”

“Một khi đã có phản ứng... vậy thì tiếp theo để xem ngươi chịu nổi mấy chiêu nữa?”

Nàng đang định tiếp tục tung chiêu, thì—

Dương Phàm bỗng nghiêng người, từ sau lưng rút ra một bức thủy mặc chưa hoàn thành.

Trên đó—là một ngôi miếu cũ đổ nát giữa núi rừng mờ sương, nét vẽ sắc mà lạnh, rêu phong che lối, u tịch lạnh lẽo. Nhưng giữa chính điện miếu… trống rỗng.

Dường như thiếu một… điểm nhấn.

Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt ánh lên nét hứng thú:

“Cô nương…”

“Tuy mới gặp, nhưng khí chất người như từ chính cảnh trong tâm mà bước ra.”

“Vừa hay bức họa này còn thiếu một nhân ảnh—liệu ta có thể xin cô nương ngồi yên một lát… để ta họa người vào trong tranh?”

Niếp Tiểu Thiến: “…”

“…Thật sự là vẽ tranh?!?”

“Tên này… không phải đang cố tình câu giờ sao!?”

Nàng có chút muốn đập bàn—nhưng vẫn giữ vẻ nhu mì gật đầu đồng ý.

“Khách quan cứ tùy tiện… chỉ là tiểu nữ không quá giỏi… ngồi yên…”

Ánh mắt nàng khẽ xao động—rồi híp lại như loài hồ ly phát hiện con mồi chưa chín kỹ:

"Không sao..."

"Ngươi càng giả vờ cao thâm..."

"...ta càng muốn khiến ngươi thân tâm đều lọt lưới."

Bởi vì nàng biết rõ, đêm nay... cả Cổ Trấn đã rơi vào Quỷ Đả Tường.

Bên ngoài nhìn là đêm—bên trong lại là một không gian thời gian bị đóng băng, một ảo cảnh dựng riêng cho mỗi sinh linh.

Dù ngươi là Tiên hay là Quỷ, là Thánh hay Phàm…

Một khi đã bước vào đêm của Lan Nhược, thì—sẽ phải trả lời bằng chân tâm.

Niếp Tiểu Thiến mỉm cười duyên dáng.

Dương Phàm cắm bút, ngẩng đầu liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói:

“Nếu ngươi còn động đậy nữa, ta sẽ phải… vẽ lại từ đầu đó.”

Ánh mắt hắn như ánh gương cổ soi thấu mọi mưu toan, giọng nói lại nhẹ tựa khói trầm—nhưng…

Trong tim Niếp Tiểu Thiến, đột nhiên... hụt một nhịp.



Một nét bút chạm xuống.

Ngòi lông vũ mảnh như tơ chạm nhẹ vào nền giấy tuyên, nhưng từ đầu ngòi lại lan tỏa ra một luồng khí tức thanh nhã đến khó tin, như có một đạo thần vận đang dần thức tỉnh trong tay Dương Phàm.

Mỗi nét vẽ tựa như đang khơi gợi một đoạn ký ức chưa từng tồn tại.

Niếp Tiểu Thiến vẫn ngồi ở đó, tưởng như toàn thân vẫn giữ nguyên tĩnh lặng, nhưng khí cơ trong người nàng đã dần… buông lỏng.

Từng giây từng khắc trôi qua, trong lòng nàng bỗng vang lên những tiếng động lạ lùng—như tiếng tim đập.

Trái tim ấy, từ bao đời đã ngừng đập kể từ lúc nàng hóa thành âm linh, vậy mà… giờ đây như đang dần thăng trầm trở lại.

Không phải vì ma pháp, cũng chẳng phải vì chú thuật.

Mà là vì—ánh mắt hắn.

Nam nhân mị lực nhất… chính là lúc họ đang chăm chú làm một việc gì đó bằng toàn bộ tâm thần.

Dương Phàm, vào khoảnh khắc này, trong mắt không còn có Niếp Tiểu Thiến, cũng chẳng còn khói sương trong đêm—chỉ còn có nét mực, nét ý, và một nữ nhân trong lòng hắn đang dần thành hình.

Ngón tay hắn nhẹ như mây bay, khi nhanh thì như rồng uốn lượn, khi chậm thì như nước chảy qua khe đá cổ.

Từng đường vẽ không chỉ là họa.

Mà là đạo.

Niếp Tiểu Thiến không biết từ lúc nào đã đứng dậy, bước nhẹ ra sau hắn, mắt khẽ mở to, hồn vía như lặng đi vì một thứ cảm xúc chẳng thể gọi tên.

Trên giấy—

Là một khu rừng cổ.

Một thiền viện đã sụp, rêu xanh che nửa mái.

Mặt đất nứt nẻ, ánh trăng mờ ảo từ phía chân trời đổ xuống một bóng người—

Một nữ tử vận y bạch như tuyết, tà váy lụa bay nhẹ trong gió.

Nàng đứng chính giữa sân viện, ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt xa xăm như gói cả ngàn năm u sầu chưa từng được ai hay biết.

Là nàng.

Nhưng lại không giống nàng.

Là Niếp Tiểu Thiến. Nhưng không phải là hồn ma.

Mà là một nàng của giấc mộng, một nàng mà nàng chưa từng thấy mình như thế bao giờ.

Ánh mắt nàng khẽ dao động, đôi môi khẽ hé:

“Ta… có đẹp như vậy sao…?”

Không phải tự phụ.

Mà là thật sự kinh ngạc.

Bởi vì hình ảnh kia… đẹp đến mức khiến chính nàng cũng không dám chắc bản thân mình ngoài đời có thể như thế được không.

Đẹp không phải vì hình thể.

Mà là khí chất.

Là một vẻ đẹp mà người phàm không thể chạm, ma vật không dám sánh.

Niếp Tiểu Thiến cắn nhẹ môi, ánh mắt nàng khẽ liếc sang Dương Phàm. Trong khoảnh khắc ấy, không còn mị thuật, không còn kế sách, chỉ còn một cái nhìn, rất thật:

“Ngươi… đã nhìn thấy ta, theo cách… chưa từng ai từng nhìn.”

Một ý niệm bỗng nhiên trỗi dậy trong tâm thức nàng:

“Không lẽ…”

“Những bóng nữ nhân trong lòng hắn… không phải là người thật?”

“Mà là những hình tượng hắn tự khắc họa ra trong tâm tưởng? Cho nên… ta mới không thể nhìn rõ được?”

Nghĩ tới đây, lòng nàng như bị khuấy động bởi một tia xúc cảm rất mảnh.

Không phải ghen.

Không phải giận.

Mà là—

"Có lẽ... ta là người đầu tiên bước ra khỏi hình ảnh ấy, thật sự xuất hiện trước mặt hắn..."



Dương Phàm khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn nàng.

“Thật ra, ta còn một món quà nữa muốn tặng cho cô nương.”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt hắn rực lên một tia ôn nhu.

Niếp Tiểu Thiến, trong tâm đã sớm rối như tơ vò, nghe thấy thế liền lặng lẽ ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt vẫn mang theo một chút mờ nghi hoặc, thấp giọng hỏi:

“Ngươi... đã biết ta là ai, ngay từ lúc đầu phải không?”

Dương Phàm không trả lời.

Hắn chỉ cúi người xuống, từ bên cạnh nhẹ nhàng lấy ra một cây đàn tranh cổ, thân gỗ hồng sắc, dây ngân bảy sợi ánh lên linh quang yếu ớt. Đây chính là món thứ hai mà hắn đã bảo tiểu nhị chuẩn bị từ đầu.

Niếp Tiểu Thiến vừa thấy cây đàn, sắc mặt bỗng biến đổi, theo bản năng muốn đứng dậy thoái lui.

Nhưng... không thể.

Một luồng linh vận mơ hồ như tơ mỏng cuốn quanh người nàng, không phải pháp lực áp chế, cũng không phải trận pháp phong tỏa—mà là… lòng nàng không muốn rời đi.

Nàng muốn nghe.

Muốn biết... hắn sẽ đàn lên thứ gì.

Dương Phàm khẽ đặt tay xuống dây đàn, hô hấp như cùng trầm xuống theo nhịp khí. Ngón tay hắn lướt một vòng, từng âm thanh nhẹ vang lên như nước chảy trong khe đá cổ, dội lại giữa màn đêm của Cổ Trấn, thanh thanh mà u tịch, réo rắt mà xa xăm.

Một khúc nhạc không phải để trấn yêu.

Không phải để dụ hồn.

Mà là… để tặng riêng một người.

Bên ánh nến mờ nhạt, giữa bóng hình hai kẻ cách biệt âm dương, Dương Phàm bắt đầu cất giọng—chậm rãi, như kể lại một kiếp mộng mơ:

Mộng mỹ như nhân sinh,

(Mộng đẹp của đời người)

Do như nhất điều trường lộ.

(Tựa như một con đường thật dài)

Nhậm phong sương trực diện phác lai,

(Mặc cho gió sương tạt thẳng vào mặt ta)

Hồng trần mộng lý, phương tung hà xứ tầm?

(Trong cõi hồng trần, giấc mộng đẹp kia có biết bao phương hướng?)

Si si ngu ngu, huyễn ái trung tầm mịch,

(Ta cứ si mê ngu ngốc tìm kiếm yêu thương trong mộng ảo)

Lộ tùy nhân viễn, diệc mang mang như chi.

(Con đường cũng mênh mông mịt mù như người)

Mộng lý mông lung, tự hữu lệ khinh trụy,

(Trong giấc mộng đó mơ hồ, mơ hồ có giọt lệ rơi)

Đương hành hà lộ?

(Phải đi con đường nào?)

Vị ngô tâm mịch phương hướng.

(Để tìm ra phương hướng cho trái tim ta)

Mộng huyễn trung vi văn phong thán,

(Trong giấc mộng phảng phất có tiếng thở than của cơn gió)

Nhân sinh dữ quân, đồng mang mang bất kiến nha.

(Đời cùng người đều mênh mông mịt mù như nhau)

Tiếng đàn dường như hòa nhập vào hồn khí của Cổ Trấn, len lỏi qua từng phiến mái ngói phủ rêu, từng khe tường vôi mục nát, từng gốc liễu uốn lượn bên dòng nước cạn khô.

Bức tranh mà Dương Phàm vừa hoàn thành lúc trước—chợt khẽ rung lên.

Ánh trăng trong tranh như thật, gió trong tranh như đang thổi, người trong tranh… như cử động.

Tiểu Thiến rùng mình.

Nàng... là người trong tranh.

Không, không phải "giống như" nữa. Mà là thật sự cảm giác được hồn thể mình, đang nhập vào bức họa kia.

Lần đầu tiên trong đời—nàng không còn là một ma vật sống nhờ bên cạnh lão lão, không còn bị ràng buộc bởi pháp quy, không còn phải hút nguyên dương để duy trì hồn thể.

Nàng được... vẽ lại.

Bằng ca từ. Bằng dây đàn. Bằng ánh mắt của một nam nhân.

Nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má trắng như sương của nàng.

Nàng không nhịn được nữa. Bỏ hết tôn nghiêm, bỏ hết mưu toan, bỏ cả thân phận ma vật, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Dương Phàm từ phía sau, khẽ tựa đầu lên vai hắn, giọng run run như khói sương:

“Công tử…”

“Mang ta đi…”

“Hiện giờ ta là của công tử rồi…”

Lời nói thốt ra, giống như đạo vận chạm vào thiên cơ.

Trên trời cao, linh quang nhẹ rơi.

Một cơn gió thổi qua, đèn vụt tắt.

Chỉ còn lại tiếng hơi thở giao hòa, cùng hai bóng hình chồng lên nhau giữa nền thảm nhung ấm áp, hòa quyện giữa mộng và thật, giữa đàn và tranh, giữa ma nữ và kẻ vẽ nàng thành sinh mệnh.

Lan Nhược Cổ Trấn, từ đêm đó—có thêm một truyền thuyết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com