Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 172:



Mấy ngày sau.

Kinh thành Đại Lý, tiết xuân sáng nhẹ, gió thanh phơi phới. Trên con đường đá dẫn vào cổng Thi Đình, hàng trăm sĩ tử áo xanh tay cầm thẻ bài, nét mặt hoặc ngơ ngác, hoặc phấn khởi, hoặc đầy… tuyệt vọng.

Trong đám đông ấy—một thân ảnh bước đi thong thả, áo sam xanh mộc mạc, mái tóc buộc nhẹ, bên hông là bầu rượu gỗ cũ, sau lưng… lại cõng theo một hộp tròn dài khắc phù văn cổ.

Dương Phàm.

Đúng, là hắn.

Vẻ ngoài trông như thư sinh nghèo xơ xác, nhưng thật ra…

Đang hộ tống một cái "Âm Linh mỹ nữ sống trong tranh" đi thi.

Không phải hắn thích mang “người đẹp đi khắp nơi”… mà là không dám để nàng ở nhà.

“Tịnh Yên… Thanh Vân… Yêu Linh… Diệu Dương…”

“Mỗi người đều có 3 cách khác nhau để làm thịt người.”

“Lại còn là thịt từ bên trong ra ngoài…”

“Tiểu Thiến nếu ở nhà… khéo quay về chỉ còn cái khung tranh…”

May mắn thay, nhờ có đạo vận từ ca khúc và bức họa hôm đó, Niếp Tiểu Thiến tuy là Âm Linh nhưng đã có thể xuất hiện giữa ban ngày như người thường, da dẻ hồng nhuận, khí tức thanh thoát, đi bên Dương Phàm chẳng khác gì một nữ tú sĩ khuê các.

Chỉ là ánh mắt nàng vẫn nhìn đông nhìn tây, mỗi khi thấy cô nương nào đi qua thì khẽ trốn sau hộp.

“Không phải ta sợ… chỉ là không muốn gây thêm hiểu lầm…”

Lúc này, hai thân ảnh khác cũng vừa đến.

Một người áo trắng lấm tấm bụi phong trần, ánh mắt ôn nhuận như nước suối mùa hạ. Người còn lại thì ôm một quyển sách dày cộm, mày nhíu như sắp nhập thiền giữa đám đông.

Ninh Thái Thần.

Hứa Tiên.

Dương Phàm khẽ thở dài trong lòng:

“Lại gặp hai ông thần này…”

Ninh Thái Thần, vẫn như kiếp trước—bản mặt thành thật, nhưng tâm can lươn lẹo, vừa thấy Dương Phàm liền cười như hoa nở:

“Dương huynh, chúng ta… lại gặp rồi ha ha…”

“Ồ vị này là…”

Ninh Thái Thần nhìn vẻ đẹp mị hoặc của Niếp Tiểu Thiến mà đứng hình mấy giây,

Niếp Tiểu Thiến thấy ánh mắt kia liền rụt rè nấp phía sau Dương Phàm ôm chặt lấy

Ninh Thái Thần hụt hẫng… cảm giác có cái gì đó bị người ta lấy đi

Dương Phàm: “…”

Ta cõng vợ ngươi… nhưng không phải cướp vợ ngươi…

Mà là vì nếu không cõng, ta đã bị hút khô rồi!!

Ngươi tưởng ta muốn à?! Đó là… đạo lý… là… ý trời!!

Hắn quay đầu nhìn sang Hứa Tiên, định bắt chuyện cho đỡ gượng, nhưng ánh mắt vừa chạm liền hơi nhíu mày.

“Yêu khí…”

“Rất thuần… lại có hương hoa lan hòa quyện…”

“Chậc, mười phần mười là... Bạch Tố Trinh!”

“Lại thêm chút cay cay, tức khí nhẹ—Tiểu Thanh cũng có mặt!”

Dương Phàm thầm thở dài.

“Không ổn rồi. Tên này lại bắt đầu rơi vào cái hố ‘yêu người – yêu rắn’...”

“Không được! Làm người không thể yêu rắn!!”

“Dù Bạch nương tử, Tiểu Thanh đều là yêu tốt, nhưng… rắn vẫn là máu lạnh!”

“Lỡ như về sau không phải như phim, mà là ‘cắn một phát trúng động mạch’ thì sao?!”

“Không ổn, không ổn…”

Ánh mắt Dương Phàm nheo lại như lão đạo quan đang tính trận đồ cứu độ Hứa Tiên thoát khỏi ái tình rắn rết.

“Ta… phải âm thầm… ra tay cứu vớt một phen!”



Phía xa xa, trên một toà lầu các cao tầng bằng trúc tím, bên dưới là hoa đăng lấp lánh, người qua kẻ lại nhộn nhịp vì kỳ Thi Đình Đại Hội.

Trên tầng cao nhất—bốn nữ tử tuyệt mỹ như tiên linh giáng thế đang ngồi vòng tròn quanh bàn ngọc. Trà sen nhẹ tỏa, màn lụa lay động, nhưng ánh mắt các nàng thì không hề nhẹ nhàng như phong cảnh xung quanh…

Tất cả đều đang nhìn chằm chằm… vào một người.

Dương Phàm.



Thanh Vân khoanh tay, mắt như hai hồ nước đóng băng, giọng lạnh như Băng

“Lại nữa… lại nữa… lại trưng ra cái bản mặt thư sinh vô hại đi dụ người ta.”

“Phụ thân hắn… thật sự là đại ma đầu tình đạo cải trang làm sĩ tử!”

Diệu Dương thì nhíu mày, tay không ngừng lần chuỗi hạt gỗ A Di Đà Trầm Hương, ngón tay bấm từng hạt một như đang tụng một bộ Kinh Phàm Tâm Truy Nguyệt:

“Thiện tai… thiện tai…”

“Không phải là trùng hợp đâu…”

“E rằng… một kiếp này, hắn thật sự đang trải nghiệm một… Tình Kiếp Đại Đạo.”

Yêu Linh tựa người vào ghế, ánh mắt đảo qua đảo lại:

“Giả bộ thì giả bộ… nhưng sao người thường có thể ngửi ra yêu khí trên Hứa Tiên?”

“Không lẽ hắn cũng đã luyện thành ‘Thần Tình Chi Nhãn’? Hay là… ‘Linh Hồn Định Tâm Chân Nhãn’?”

“Hừ… càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.”

Tịnh Yên là người duy nhất mặt mày rạng rỡ, mắt sáng như tiểu tinh linh, tay ôm gối cười khúc khích:

“Hay là Phụ thân đang định giúp vị Hứa Tiên kia bắt hai con rắn đang làm phiền huynh ấy về giáo huấn?”

“Đưa về biệt viện giúp chúng ta trồng hoa sen làm bạn cũng được!”

Thanh Vân: “...ngươi nghĩ đây là thu linh thú à?!”

Diệu Dương, ngừng tay niệm chú, ánh mắt lóe lên một tia khó đoán

“Không phải không có khả năng…”

“Tử Bạch… Tiểu Thanh… về sau đều có vướng mắc với Phật môn chúng ta.”

“Nếu người muốn… giải trước một kiếp nghiệt duyên này, cũng… hợp đạo lý.”



Dương Phàm vừa rời khỏi tầm mắt của bốn vị nữ thần, thân ảnh đã nhanh như gió lướt qua một lối nhỏ cạnh biệt viện. Tấm áo lam nhẹ phất, chân chưa chạm đất đã lặng lẽ đáp xuống mái ngói rồi trượt vào sau một bụi hoa tử đằng nở rộ.

— "Vào đi." – Hắn khẽ nói.

Bức họa sau lưng rung nhẹ, một luồng linh quang lóe lên.

Niếp Tiểu Thiến lập tức thu mình lại, hóa thành một tia mộng ảnh nhập vào trong cuộn tranh, không dám hé lời. Từ trong bức họa, chỉ còn truyền ra một tiếng thì thầm yếu ớt như làn khói:

— “Lần này thật phải mang tiểu nữ vào sao?”

Dương Phàm khẽ cười, lắc đầu thở dài:

— “Tất nhiên, tuy là thi Đình, nhưng lại có một số thành phần bất hảo lẻn vào”

Xoay người, hắn phủi nhẹ tay áo, cẩn thận giấu cuộn tranh vào túi vải, rồi lững thững bước về hướng trường thi đang dần đông nghịt.



Cổng Thi Đình Tô Châu, ngày thi chính thức.

Trường thi to lớn trải dài như một tiểu quốc thu nhỏ, chia thành hàng ngàn lán lều ngay ngắn đều tăm tắp, vẽ theo trận đồ Bát Quái, bốn phương tám hướng đều có quân giám thị giám sát, khí tràng nghiêm ngặt, không một sợi thần thức nào có thể len lỏi lọt vào.

Trên bầu trời, đạo phù giám linh bay tuần, thi pháp chống gian xếp từng lớp, hệt như cấm trận trấn thủ một giới!

Hôm nay—hơn mười vạn sĩ tử từ khắp Nam Thánh Châu đều tụ hội về đây, áo lam chen kín, đầu mũ chỉnh tề, ai nấy thần sắc trang nghiêm, tâm khí như suối núi căng tràn.

Dương Phàm chen vào giữa đám đông, ánh mắt đảo quanh.

— "Thi… mà còn gắt hơn cả thi vào Đại Học năm xưa…" – Hắn nhếch mép, ánh mắt hiện lên vài tia hồi ức buồn cười.

Trên bầu trời

Cả một cỗ Văn Khí khổng lồ đang dao động trong không trung, tựa như tầng tầng mây chữ bay khắp bầu trời. Những văn tự cổ đại, đạo lý nhân sinh, thiên cơ bí tịch… đều đang ẩn ẩn hiện hiện trong khí tức đọng lại.

Đây… chính là "Văn Khí Nhân Tộc".

Khác với Linh khí, Hỏa khí hay Ma khí mà tu sĩ thường dùng để tu luyện, Văn Khí là một loại khí vận đặc thù chỉ sinh ra khi Nhân Tộc thịnh thế, là kết tinh từ tri thức, đạo lý, tâm huyết của hàng triệu vạn học giả – văn sĩ – hiền triết hợp lại.

Chỉ có những người đọc sách đến nhập đạo, ngộ ra lý nhân sinh – thiên đạo – vạn vật vận hành, thì mới có thể cảm ứng được loại lực lượng đặc thù này.

— “Nghe nói, ai tu được Văn Khí đến cực điểm, có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Hiền!”

— “Mỗi một Thánh Hiền xuất thế... đều kéo theo khí vận hàng châu vực, thậm chí đạo vận tự động tụ về, tu Tiên còn nhanh hơn kẻ ăn đan dược ba đời…”

— “Đạo Nhân thượng phẩm… không ai không đi từ thi Trạng Nguyên mà ra!”

Tiếng bàn tán của các sĩ tử vang lên râm ran khắp sân trường. Dương Phàm thì lặng lẽ mỉm cười.

— “Quả nhiên... văn vẫn là con đường dễ che thân nhất.”

— “Không ai nghi ngờ một ‘trạng nguyên’ lại là kẻ... đang gom khí vận Nhân Tộc để luyện Cổ Luân Kiếm.”



Một hồi chuông vang lên từ chính điện Thi Quan.

Ầm—!

Một luồng linh lực đổ xuống từ tầng trời, các lều thi đồng loạt sáng lên, mỗi người được chia một gian lều cách biệt bằng linh kết, không ai có thể truyền âm, không thể liên lạc, càng không thể gian lận.

Dương Phàm bước vào lều mình.

Trên bàn là một tờ phù giấy vàng nhạt, bút lông, một nghiên mực đã mài sẵn, cạnh bên còn có... một phần điểm tâm và nước ấm đặt cẩn thận. Quả nhiên... đúng là "trường thi kiểu Nhân Tộc".

Hắn ngồi xuống, nhìn lướt qua đề thi vừa hiện lên trong hư không:

“Thế nào là ‘Thiên Nhân chi đạo’? Nếu Nhân Tộc muốn đứng vững giữa vạn tộc – cần thuận theo hay cải biến Thiên Đạo?”

Dương Phàm khẽ nhướng mày.

— “Ô hô... Đề thú vị thật.”

— “Có vẻ lần này… ta không chỉ đang đi thi, mà còn đang mở đầu cho một trận đại luận đạo giữa Thiên và Nhân…”

Hắn nhúng bút, mực thấm xuống giấy.

Nét đầu tiên vạch ra—không chỉ là lời văn.

Mà là lời thề.

Một lời thề giữa Dương Phàm và cả vận mệnh Nhân Tộc trong Linh Giới.



“Thiên, không bất biến; Nhân, không nhỏ bé.”

“Đạo là cầu vĩnh hằng, chứ không phải khuôn rập.”

“Nếu Nhân Tộc có văn, có chí, có Đạo—

—thì cớ gì không thể... sửa thiên, chỉnh mệnh, tự lập càn khôn?”

Ánh mực vừa viết ra, một luồng Văn Khí đậm đặc như suối vàng trào ra từ bút lông, xuyên thẳng qua trần lều, hội tụ lên tầng cao nhất của Thi Đình, khiến các đạo văn treo giữa không trung… khẽ rung!

Trên tòa cao phía chính điện, một lão nhân râu bạc đang ngồi thiền chợt mở mắt.

— “Ồ? Văn khí chấn động? Tầng đạo này... hình như là…”

Lão đứng dậy, nhìn về phía lều thi phía Đông Nam.

— “Tên sĩ tử đó… là ai?”

Một vị quan khác lật bảng danh sách, ánh mắt chớp lên:

— “Hồi đạo trưởng, người này là Dương Đông, dân Hàng Châu.”

— “Tư chất bình thường, thân phận bình thường, nhưng... Văn Khí hiện giờ, đã vượt mấy trăm người top đầu!”

Ánh mắt lão nhân lặng đi một chút.

Rồi khẽ nói:

— “Có khi nào... là Thánh Hiền mới sinh?”

Một cơn gió nhẹ lướt qua hành lang đá.

Không ai biết rằng, giữa muôn vàn sĩ tử ấy—có một kẻ đang viết nên trang đầu tiên trong vận mệnh của cả Nhân Tộc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com