Không gian bên trong lều thi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Một tầng linh kết nhè nhẹ phủ quanh bốn phía, cách âm, cách khí, thậm chí phong tỏa cả thần niệm và cảm giác linh lực.
Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ trần lều chiếu xuống, rọi lên mặt giấy vàng nhạt cùng nét mực đen óng ánh như giọt suối đầu nguồn.
Dương Phàm vẫn lặng lẽ viết.
Nét chữ như rồng cuộn, như phượng múa. Văn từ thấu lý đạt tình, dẫn kinh nhập đạo.
Nhưng—trong lòng hắn lại không hề thả lỏng.
Bởi vì hắn biết, văn trường hôm nay... không chỉ là nơi phân định trạng nguyên.
Mà là nơi ngầm phân định quyền lực đạo vận của Nhân Tộc trong thời đại mới!
…
Bên trong bức họa sau lưng hắn, Niếp Tiểu Thiến đang khoanh chân ngồi giữa một vầng linh khí dị quang u ẩn. Từ sau khi nhập vào họa quyển do Dương Phàm tự tay vẽ, nàng đã trở thành một “thể linh bảo sống”, không chỉ có thể che khí tức, mà còn tự động cảm ứng bất kỳ sát niệm hoặc pháp lực dị thường nào xâm nhập.
— “Văn đạo… nhìn thì thanh nhã, kỳ thực sóng ngầm cuồn cuộn.”
— “Người đời nghĩ chỉ có tu sĩ mới tranh đấu…”
— “Nhưng tranh khí vận—nơi đao kiếm còn chém không được, mới là đáng sợ nhất.”
Dương Phàm cười khẽ trong lòng, tay vẫn đều đặn hạ bút, nhưng thần thức thì truyền âm:
“Tiểu Thiến, từ giờ trở đi... nếu có bất kỳ đạo vận nào bất thường xâm nhập—không cần báo ta.”
“—Lập tức phản kích.”
Từ trong tranh, Niếp Tiểu Thiến mở mắt, đôi đồng tử ánh lên lam sắc như hồn đăng trong đêm:
“Rõ.”
“Nếu ai muốn hại công tử… thiếp sẽ khiến hắn đời đời không dám đọc sách nữa.”
Dương Phàm bật cười.
— “Đáng yêu thì đáng yêu… nhưng câu đó nghe xong đúng là hơi lạnh gáy thật đấy.”
…
Không lâu sau khi đề thi được phát xuống—
Bầu trời trên Thi Đình chợt có mây đen mờ mờ kéo tới.
Là... sát khí.
Không phải sát khí bình thường, mà là một loại sát vận ẩn tàng trong văn đạo—loại chỉ phát sinh khi có người cố ý dùng thủ đoạn tà đạo để đoạt lấy vị trí Thánh Hiền!
Trong đám lều thi tăm tắp, có vài gian lều chợt tỏa ra khí cơ u ám.
Một lều phía Đông, sĩ tử họ Vi, thân mang huyết mạch cổ tộc, đang lặng lẽ nhỏ một giọt máu vào mực.
— “Huyết văn chi pháp… đốt công đức để tăng Văn Khí, một khắc bạo phát, một đời hưởng lộc.”
Một lều phía Nam, sĩ tử họ Tôn, dùng thần niệm siêu hình, khẽ mở một lỗ linh khí từ bên ngoài để kẻ khác truyền đạo luận sẵn cho hắn.
— “Tư thông đạo hồn, tá lực viết bài, tránh bị phát hiện.”
Một lều phía Tây, có người còn ghê gớm hơn—hắn đang âm thầm niệm chú, mở ra một “huyễn văn trận pháp”, triệu hồi một hư ảnh Thánh Hiền đời trước nhập thể!
— “Cho ta mượn linh văn một canh giờ… thi xong sẽ dâng nguyên khí.”
Từng thủ đoạn—tuy cực kỳ ẩn tàng, nhưng đều sinh ra sóng động trong tầng khí vận.
Bởi vì hôm nay… là bảng Thánh Hiền!
Ai lọt top 10, không chỉ được vinh danh trạng nguyên – bảng nhãn – thám hoa, mà còn trực tiếp được phong “văn khoa cửu phẩm”, trở thành quan viên chính đạo của Tiên Triều!
Và quan trọng nhất—
Được hưởng khí vận chung của Nhân Tộc!
Một ngày tu luyện – bằng người khác tu mười năm.
Được thiên mệnh che chở, đạo vận tự tìm đến, pháp khí – đan dược – linh điển – tất cả đều được ưu tiên.
— “Vì một suất tiến vào văn đạo triều đình…”
— “Có người không tiếc… bán rẻ đạo tâm.”
Thế nhưng—
Ngay khi những đạo tà vận vừa mới bắt đầu len lỏi qua tầng linh kết—
Từ trong chiếc hộp tranh bên cạnh Dương Phàm, một luồng âm khí pha linh vận lập tức trào ra.
Rất nhẹ.
Nhưng rất lạnh.
“Xoẹt.”
Luồng khí mảnh như tơ, vô hình vô ảnh, lặng lẽ xẹt qua các trụ khí vận đang lay động trên không.
— "A!!!"
Bên trong một lều thi phía Đông—sĩ tử họ Vi bỗng rít lên đau đớn. Từ đầu ngón tay hắn, máu chảy ngược, văn khí vừa mới dâng lập tức... nổ tung!
Bên phía Nam—sĩ tử họ Tôn ngồi phắt dậy, hai mắt trợn ngược, niệm pháp thất bại khiến thần niệm phản phệ, cả người ngã gục, miệng thổ máu!
Còn phía Tây—huyễn văn chưa kịp triệu hồn Thánh Hiền, thì một đạo “tranh ý” vô hình như lưỡi dao từ hư không xuyên qua—chặt đứt ngay linh tuyến đang câu thông, khiến sĩ tử đó bỗng hét lớn, rồi... bất tỉnh.
Cả ba—không ai chết.
Nhưng linh thức trọng thương, đạo tâm vỡ nát, bị đẩy thẳng khỏi trường thi!
Tại chòi giám sát cao nhất, một vị lão đạo đang theo dõi Văn Khí toàn trường lập tức biến sắc:
— “Có người… đang dọn rác giúp chúng ta?”
— “Là đạo sư nào? Không phải là người của Thần Cơ Viện…”
Một quan viên phía sau thì thầm:
— “Là... khí tức âm linh. Nhưng không hề sát hại.”
— “Chỉ diệt trừ người gian lận.”
— “Giống như… một... hộ pháp vô hình.”
…
Trong lều thi.
Dương Phàm vẫn đang viết.
Nét chữ đã chạm đến đoạn thứ chín.
“Nếu Thiên Đạo chỉ vì ổn định mà cố định quy củ – thì Nhân Đạo chính là biến động để thích nghi.”
“Thiên có tĩnh – Nhân có động. Một là căn, một là mầm.”
“Cho nên—phải có người dám dùng chữ mà viết lại vận mệnh.”
Bút ngừng.
Một tiếng “tạch” vang lên.
Hắn thổi nhẹ lên tờ giấy—từng nét chữ sáng lên linh quang, như được khắc vào khí vận trời đất.
Văn Khí trong lều hắn—lặng lẽ bốc lên tầng thứ ba, cao hơn tất cả các lều khác.
Bảng Thánh Hiền—đang run rẩy nhẹ.
Từ trong bức tranh, giọng Niếp Tiểu Thiến khẽ vang lên:
“Ba kẻ đã bị xử lý.”
“Còn một tên ở ngoài trường thi, đang tụ khí âm hồn để gây hỗn loạn giờ Thân.”
Dương Phàm gật đầu, tay vẫn ung dung dọn lại giấy mực, ánh mắt không hề dao động:
“Kệ hắn.”
“Giờ Thân… ta đã viết xong rồi.”
“Muốn quậy, thì để hắn chậm một bước.”
“Vì trạng nguyên năm nay...”
“Phải là ta.”
…
Trên tầng cao nhất của Tô Châu Thi Quan, phía sau đại điện nơi Văn Tháp vươn lên chọc trời, có một tầng lâu cấm, bình thường không ai được bén mảng tới gần.
Nơi đó gọi là—
Thần Cơ Đài.
Nơi hội tụ của những nhân vật đứng sau rèm trướng của Tiên Triều, những người không xuất hiện trên triều đình, không có chức quan, không ghi tên trong các giám đạo công văn, nhưng...
Lời nói có thể thay đổi cả vận khí một giới.
Giờ phút này, trong Thần Cơ Đài, có năm bóng người khoác áo đạo, yên lặng đứng trước một bức Thiên Cơ Đồ—một tấm phù họa khổng lồ được vẽ bằng đạo vận, trên đó hiện ra từng đạo văn khí như sợi chỉ thêu trên tấm gấm, mỗi một sĩ tử trong trường thi đều hiện ra thành một luồng quang tuyến.
Xanh là thanh văn.
Vàng là vương khí.
Đỏ là huyết đạo.
Mà... lam nhạt xen bạch—là Văn Khí tu ra bằng chính đạo tâm.
Ngay lúc này, giữa trung tâm đồ hình, một luồng văn khí lam bạch đang cuộn lên, rõ ràng là từ lều phía Đông Nam.
Một lão nhân tóc bạc rối tung, áo vải thô như hành giả, khẽ gõ tay xuống mặt bàn gỗ, ánh mắt dừng lại trên tên hiện ra kế bên:
“Dương Đông – Hàng Châu phủ.”
Lão cười khẽ:
— “Các vị, không cảm thấy... tên này thú vị lắm sao?”
Một đạo nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt ẩn giấu hứng thú:
— “Văn Khí thuần hậu, rõ ràng là người có tu vi thực sự, nhưng không hề vận khí ngoại vật.”
— “Mỗi chữ mỗi dòng đều có vết tích ‘ngộ văn’—chứng tỏ hắn không mượn văn pháp, mà... tự viết ra từ gốc.”
— “Lại còn...”
Vị đạo nhân khẽ vuốt tay áo, ra hiệu cho bức Thiên Cơ Đồ thay đổi.
Chỉ thấy quanh lều thi kia, có một vòng âm khí nhè nhẹ, như một màn khói mờ vô hình đang che chắn cả lều.
Một người khác, lão giả mũ rộng, khẽ rít qua kẽ răng:
— “Âm Linh...?”
— “Không đúng, là ‘Chính Dương Âm Linh’...?”
— “Lại còn mạnh đến vậy—khí tức ngang hàng với Chân Tiên sơ kỳ...?”
Năm người đồng loạt trầm mặc.
Một vị nữ đạo nhân bỗng mở miệng, giọng nói mềm như gió sớm nhưng sắc lạnh như chém băng:
— “Phàm nhân, có thể kết Văn Khí... đã khó.”
— “Phàm nhân, có thể không nhiễm sát khí mà vẫn dưỡng Âm Linh, lại còn khiến nàng tình nguyện hộ đạo...”
— “Chuyện này... không đơn giản là thiên phú.”
Lão đạo rối tóc cười khẽ, giọng như trò đùa mà ánh mắt thì như đinh đóng lên linh hồn:
— “Vậy... các vị nghĩ gì về chuyện này?”
Một người hừ nhẹ:
— “Giả danh!”
— “Không có ai tên Dương Đông có lai lịch như thế.”
— “Nhưng hắn không dùng pháp bảo, không dùng cấm khí, không mượn lực Thần – Phật – Ma. Hắn tự viết, tự vận, tự hội tụ.”
— “Thì dù có giả danh… hắn vẫn là ‘người thật’.”
Nữ đạo nhân gật đầu:
— “Chúng ta... không can thiệp.”
— “Không cần lật mặt.”
— “Hãy để hắn tự bước tới đỉnh.”
— “Vì chỉ có người thật sự có tư cách... mới có thể nuôi nổi một Âm Linh như thế.”
…
Bên dưới, tại lều thi.
Dương Phàm vẫn đang ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh lại, ánh mắt khẽ nhìn lên vòm lều đã bắt đầu đổi sắc.
Trên cao—một vòng linh văn đang dần xuất hiện.
Đó là “Tượng Văn Thiên Tướng” – dị tượng chỉ xuất hiện khi có bài thi chạm đến khí mạch Nhân Tộc, khiến đạo vận đồng cảm mà phản hồi!
Ở giữa đạo văn ấy, hình ảnh dần hiện rõ một bút lông khổng lồ, xoay giữa tầng trời như Trụ Văn Tiên.
Mỗi một nét mực rơi xuống là một đạo khí, vẽ nên từng vầng sáng thanh tịnh giữa trời mây.
Ngoài đại điện, tiếng chuông thi vang lên:
“Giờ Thân – kết thúc!”
…
Dương Phàm bước ra từ lều thi, ánh mắt vẫn là vẻ thư sinh ôn nhã, tay cầm cuộn giấy được niêm phong bằng lụa văn đạo. Bên cạnh hắn, hộp họa yên lặng, không động.
Nhưng từ bên trong tranh, Niếp Tiểu Thiến truyền âm:
“Có người... đang nhìn.”
“Ánh mắt từ rất cao... không giống phàm nhân.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười.
— “Không sao.”
— “Đây chính là điều ta muốn.”
— “Muốn vào trung tâm triều đình Nhân Tộc... thì không thể chỉ đi bằng chân.”
— “Phải để họ nhìn thấy... rồi chính họ sẽ mở cửa mời ta bước vào.”
Từng bước hắn rời khỏi quảng trường, bóng áo lam hòa vào đám đông sĩ tử.