Dương Phàm khoác nhẹ bọc hành lý lên vai, bước ra khỏi khu Thi Đình như kẻ rũ bụi rời chiến trường, thần thái tiêu sái, áo lam tung bay, ánh mắt ung dung chẳng mang chút lo lắng.
Hắn vừa bước tới cổng lớn, liền nghe tiếng gọi sau lưng:
— “Này!”
Quay đầu nhìn lại—là Ninh Thái Thần. Kẻ này vốn thường ngày nhút nhát, nhưng hôm nay lại mang theo nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt tự tin hiếm thấy. Chẳng qua, khi ánh mắt hắn vô tình chạm tới bóng hình Dương Phàm...
— “…” – Khuôn mặt kia bỗng nghệt ra như bị đóng băng tại chỗ.
Bên cạnh, Hứa Tiên đã đứng đợi từ lâu, bước tới tươi cười:
— “Ha! Nhìn mặt hai người các ngươi là biết rồi! Chắc chắn lọt top mười! Phong thái trạng nguyên thật khác!”
Dương Phàm cười lớn, vỗ vai Hứa Tiên:
— “Cá không? Ta không top mười, ta là trạng nguyên luôn đó!”
Hứa Tiên bĩu môi, đảo mắt:
— “Ngươi mà là Trạng Nguyên thì... ta là Thần Y của Đại Lý Tiên Triều, chuyên trị... bệnh ngáo văn!”
Dương Phàm chỉ nhếch môi, không đáp.
Trong lòng hắn, lại đang nhanh chóng vận chuyển một loạt đạo niệm:
Nhân Tộc tất phải đi qua thời kỳ Tam Hoàng: Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng.
Thiên Hoàng định cốt lõi Nhân Đạo—kẻ ấy... đã là Lý Vô Song rồi.
Thế còn Địa Hoàng? Người gìn giữ nền tảng đạo lý nhân gian.
Và Nhân Hoàng? Kẻ sẽ định ra cải cách, dẫn nhân tộc vượt khỏi thiên đạo, lập đường đi riêng...
Ánh mắt Dương Phàm khẽ lướt qua Hứa Tiên—trầm tĩnh, kiên định, trong sáng như nước đầu nguồn.
Rồi dừng lại ở Ninh Thái Thần—vẫn đang… đứng ngơ ngẩn, mắt mờ mịt nhìn vào nơi hắn vừa đi ra.
Dương Phàm khẽ vỗ tay "bốp!" một tiếng:
— “Này! Nghĩ gì đấy?”
Ninh Thái Thần giật bắn, hai má ửng đỏ, xua tay lia lịa:
— “A? A không… không có gì! Chỉ là... gió đẹp hôm nay…”
Nói đoạn, ôm cặp sách như ôm mạng, quay đầu... chạy biến như chuột gặp mèo.
Hứa Tiên nhìn theo, khẽ nghiêng đầu:
— “Sao giống như... tương tư?”
Dương Phàm liếc mắt, ánh sáng lóe lên trong mắt, não hãi nổi lên suy nghĩ
Chậc… hẳn là vừa chạm mặt Tiểu Thiến, liền... động tâm rồi.
Đáng tiếc a! Nàng ấy bây giờ là của ta rồi! Ta có cướp của ai đâu—là do số trời thôi!
Nói đúng ra thì... kịch bản gốc Tiểu Thiến vốn là người của Thái Thần.
Mà giờ… lại thành của ta... khụ khụ... cũng không hẳn là cướp… gọi là... ‘lái ngược vận mệnh’!
Sau đó quay sang Hứa Tiên, cười nhẹ:
— “Ngươi dạo này… nhìn có vẻ phơi phới nhỉ?”
Hứa Tiên gãi đầu, mặt đỏ lên một cách đáng nghi:
— “Hả? À… ừm… có chút… à mà thôi! Ta về trước nha!”
— “Tức là... mới gặp! Còn chưa ‘làm gì’. Chưa vượt giới hạn!”
— “Tốt! Vẫn còn... cứu vãn!”
— “Yêu tinh ư?” – Dương Phàm khẽ cười.
— “Huynh đệ à... để ta!”
Trong họa quyển bên hông, Niếp Tiểu Thiến đang dựa bên một vầng linh khí mờ mờ, khẽ thở dài.
— “Công tử…”
— “Người vừa thi xong, còn chưa rửa mặt nghỉ chân… đã bắt đầu nghĩ tới việc... bắt mỹ nữ mới?”
Nàng khẽ lắc đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó xử pha chút bất đắc dĩ:
— “Rõ ràng… bên người đã có cả thần linh, tiên tử, phật mẫu, long nữ...”
— “Giờ lại còn nhắm tới... hồ yêu, rắn yêu, sơ yêu...”
— “Tâm lý... có chút... biến thái thì phải?!”
— “Lại còn... giống như thích cho huynh đệ đội nón xanh...”
Một cơn gió nhẹ lướt qua cuộn tranh, khiến mực trong tranh khẽ loang.
Tiểu Thiến chôn mặt vào tay, thầm thở:
— “Giời ạ…”
— “Ta không nên ra khỏi Lan Nhược…”
…
Tối hôm đó, ánh trăng tròn treo trên nền trời như một bánh ngọc vắt giữa tầng mây, mờ nhạt mà an lành. Phố Tô Châu giăng đèn kết hoa, khói hương từ các miếu nhỏ lặng lẽ lan ra giữa làn gió xuân nhè nhẹ.
Hôm nay là ngày rằm tròn tháng, cũng là lễ cúng Thổ Địa – Thành Hoàng truyền thống tại vùng Nam Châu. Dân chúng khắp nơi đều bày biện hương quả, mong cầu an lành, lúa gạo no đủ, thi cử hanh thông.
Tại biệt viện Tứ Phương Lộ…
Một bóng người khoác áo lam đơn bạc lặng lẽ quay về từ chợ đầu phố, trên tay xách theo hai túi vải đầy trĩu—nào là nhang trầm, bánh hoa, trái cây đủ loại, thậm chí còn có... mấy bó hoa cúc và một xâu pháo giấy nhỏ.
Dương Phàm.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc lạ thường, chân bước nhẹ, hơi thở tĩnh, cứ như đang chuẩn bị… hành lễ nghênh thần triệu đạo.
Khi vừa về đến sân, cửa gỗ còn chưa khép, đã thấy bốn bóng hình như quỷ thần chờ sẵn trong nhà.
Yêu Linh chống cằm, ánh mắt long lanh hỏi:
— “Phụ thần~ sao rồi~?”
Diệu Dương ngồi lặng dưới hiên, tay vẫn cầm hồ lô, ánh mắt nhắm hờ, nhưng khí tức đã sớm khoanh chặt Dương Phàm từ lúc hắn còn chưa tới cửa.
Tịnh Yên rón rén bước ra, tay ôm dù tre, mắt ngước lên lấp lánh:
— “Phụ thân… người có vui không?”
Thanh Vân khoanh tay tựa cửa, ánh mắt như sét bổ giữa trời quang:
— “Nghe nói hôm nay... có người phát dị tượng Văn Khí...”
— “Ta nghĩ người đó giống y chang ngươi.”
Dương Phàm không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ vẻ ngơ ngác học trò quê lên phố:
— “Thi... ta thi hết sức mình thôi.”
— “Trời cao soi xét, thần linh phù hộ, nếu ta đậu trạng nguyên… thì cũng là... ý trời.”
Bốn người nhìn nhau.
Từng ánh mắt đều nói rõ: “Cái miệng này... nên đem nhét vào hộp niêm phong ba năm!”
Sau đó—một màn mà không ai có thể lý giải được bắt đầu diễn ra.
Dương Phàm vác đống đồ vừa mua về, bày ra giữa sân.
Không phải bày chơi—mà là bày bàn thờ!
— “Ờ… đây là nhang... kia là trái cây... bánh để giữa... ừm đúng rồi.”
— “Ơ… quên cái hũ gạo…”
Hắn lẩm bẩm như ông già đi miếu, bày ra ba bàn: một bàn hướng Đông, một bàn hướng Tây, một bàn đặt dưới gốc Sơn Trà cổ thụ.
Diệu Dương: “…”
Khóe môi nàng giật nhẹ, mắt liếc sang bàn thờ... có dán tên “Phật Tổ - Bồ Tát – Cửu Thiên Hộ Pháp”.
Thanh Vân thì sắc mặt biến đổi khi thấy hắn châm nhang, vái trước... Long Mạch Thần, Thổ Địa, Thành Hoàng, rồi quay sang lẩm bẩm:
— “Cầu cho Dương Đông tiểu sinh thi đậu Trạng Nguyên, được ánh sáng thần minh chiếu rọi, công danh viên mãn, thuận thiên hợp đạo...”
Thanh Vân: “…”
PHỤ THẦN!! NGƯỜI ĐỪNG LẠY NỮA!!! LONG TỘC TỔN THỌ A A A!!!
Tịnh Yên mặt tái mét, ôm tim:
Người… người vừa khấn tới cây Sơn Trà—cây đó là... liên kết với đạo căn của con…
Con sắp... thăng hóa luôn rồi a a…
Yêu Linh ôm đầu sau khi thấy Dương Phàm khấn cả... “Tiên Thảo Sơn Quân, hộ hộ văn vận, đẩy thuyền danh phận con dân Nhân Tộc…”
Trời ơi... người đừng thắp hương vào... cái cây nữa!!!
Diệu Dương cuối cùng không nhịn được, khẽ buông hồ lô, tay che trán:
A Di Đà Phật… Thập vạn Phật Tử giờ chắc đau đầu lắm rồi…
Nếu Phật Mẫu nghe thấy... người đang xin phù hộ thi cử…
Chắc quay lại độ kiếp cho người luôn...
…
Sáng sớm, ánh dương chưa tỏ hẳn, phố Tô Châu vẫn còn lác đác tiếng mở cửa hàng quán, mùi bánh nướng hòa vào hơi sương, nhẹ nhàng len qua từng lối ngõ cổ kính.
Một thân ảnh áo lam tiêu sái bước ra khỏi cổng biệt viện Tứ Phương Lộ, tay chắp sau lưng, miệng khe khẽ huýt sáo một khúc dân ca Thần Cơ Đế Quốc... điệu bộ nhàn tản như thể hôm nay được phong trạng nguyên là chuyện nhỏ như… mua một bó hành.
Dương Phàm.
Mắt hắn ánh lên tia sáng rực rỡ như lam thủy chiếu giữa trời xanh.
— “A ha ha!”
— “Hôm nay... rốt cuộc ta cũng có thể ra ngoài một mình!”
— “Không ai bám theo!”
— “Không có ai nhìn lén!”
— “Không có đứa nào gọi ‘Phụ Thân’ vang cả sân!!”
Hắn vừa đi vừa cười khúc khích như trẻ con trốn được giờ học.
Thì ra—
Đêm qua, sau khi nghi lễ cúng Thổ Địa – Thành Hoàng – Phật Tổ – Tiên Thảo... kết thúc, Dương Phàm không vội thu dọn, mà lặng lẽ chờ hương cháy hết, sau đó...
— “Này các vị thần linh phù hộ! Lộc này… cho con xin.”
Hắn thu dọn hết đống trái cây, bánh trái từ các bàn thờ về, rửa sạch gọt gọt, bày ra một mâm tươm tất dâng lên cho bốn vị nữ thần đang còn chưa hết hoang mang vì vụ cúng tế.
Tịnh Yên: “Hở...? Phụ thân gọt trái cây... cho con ăn thật hả?”
Diệu Dương cầm miếng bánh đậu xanh, nhìn trời:
Là bánh... cúng ta mà... giờ lại dâng lại cho ta...
Yêu Linh nhai một múi cam, miệng thì lẩm bẩm:
— “Hắn... rốt cuộc có phải là Phụ Thần chuyển thế không vậy?”
— “Đây là lần đầu tiên... ta thấy một kẻ vừa cúng mình xong, quay đầu mời mình ăn cúng...”
Bốn người ăn xong, mặt ngơ như bị tụng kinh tám canh giờ, đều đồng loạt vào phòng thiền tịnh, suy nghĩ lại đạo tâm và đường tu của bản thân.
Thế là…
Sáng hôm nay, Dương Phàm một thân một mình rời nhà!
Không có đuôi theo sau!
Không có ánh mắt soi mói!
— “Chắc mấy nàng... cảm động rồi.”
— “Ai như ta chứ? Cúng xong còn tự tay gọt trái cây, bày lễ...”
— “Chắc trong lòng họ đã thầm nghĩ: ‘Đây mới là hình mẫu nam nhân tu đạo chân chính’…”
— “Hắc hắc hắc…”
Trên đường, hắn vừa đi vừa khoan khoái huýt sáo, chân bước nhẹ như gió, tâm tình vui vẻ như được ăn cả bầu trời.
Hôm nay—hắn có kế hoạch.
Thời gian đợi kết quả thi Đình vẫn còn vài ngày nữa mới công bố.
Mà trong đầu hắn, từ đêm qua đã vạch rõ mục tiêu:
— “Hôm nay…”
— “Mục tiêu là—Phúc Y Quán!”
Nơi đó—
Chính là nơi đặt chân của Xà tộc đã tuyệt tích trong sử sách, cũng là nơi Tiểu Thanh, xà yêu bạch y Bạch Tố Trinh phong lưu, đang âm thầm trấn giữ.
Môi Dương Phàm khẽ cong, ánh mắt hẹp lại như hồ thu lặng nước:
— “Xà yêu…”
— “Đợi ta.”
— “Lần này, không phải chỉ ngươi.”
— “Cả Bạch Tố Trinh kia… cũng không được thoát.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã lặn sau tầng mây, nét mặt khẽ trầm xuống:
— “Người và yêu… vốn bất đồng đạo.”
— “Huống chi… Hứa Tiên là bằng hữu của ta.”
— “Tên đó đầu óc đơn thuần, lại có khí chất âm nhu… gặp mỹ nhân liền si mê—nếu bị các ngươi kéo xuống bùn, rồi trăm năm sau chết khô trong động hồ yêu nào đó thì…”
— “Ta biết ăn nói thế nào với chính mình?”
Dương Phàm thở dài, mắt lộ sát ý:
— “Vậy nên—ta đành…”
— “Xả thân cứu huynh đệ.”
Sau đó, giọng hắn đột nhiên nhỏ xuống, ánh mắt nheo lại, nhìn vào Phúc Y Quán đang ẩn trong màn sương sớm:
— “Mà lại còn…”
— “Cái trận pháp dịch chuyển kia—tỷ lệ cao chính Tiểu Thanh thi triển! Dù mấy ngày quay lại nhưng vấn có vết tích của Yêu Khí!”
— “Dám đánh lén ta, khiến ta mất ba ngày sống lang thang ở cái Lan Nhược quỷ trấn đó…”
— “Tiểu Thanh… lần này… ta không tha đâu.”
Chân bước xuống bậc đá, áo lam tung bay trong gió sớm, Dương Phàm thong thả tiến vào ngõ nhỏ phía Tây thành.
Phía trước—
Phúc Y Quán lặng lẽ như một đoạn ký ức ngủ quên trong khói mây cổ trấn.