Dương Phàm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trăng đầu xuân, ngồi một bên ngắm Hứa Tiên hì hục chọn tượng, kê bàn, sắp lễ. Miệng hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại như đang bày bố từng quân cờ.
Phía đối diện, Tiểu Thanh và Tử Bạch liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ sự cảnh giác.
Tên công tử họ Dương này—quá đỗi bất thường.
Toàn thân hắn mang theo khí tức âm lãnh, không giống linh khí của tu sĩ, cũng chẳng phải tử khí của âm hồn, lại càng không phải chân khí chính đạo.
Nếu hắn là người phàm... thì làm sao lại có tầng khí tức hòa quyện với âm linh?
Nếu hắn là tu sĩ… thì vì sao lại không có một tia linh vận lộ ra?
Là… ma tu? Hay… có giao tình với âm linh thượng cấp?
Tiểu Thanh hơi rùng mình. Tử Bạch cũng ngầm vận nội lực, nhưng càng vận càng cảm thấy… áp lực quanh thân càng dày.
Tên này… có gì đó rất không đúng.
Dương Phàm bỗng thấy nhột mũi. Hắt xì một cái rõ to.
Ai đang nói xấu ta vậy trời?
Hắn không biết, hay đúng hơn là biết rất rõ—nguyên nhân khiến bản thân trở nên quỷ dị không ai xác định được… chính là vì Niếp Tiểu Thiến đang lặng lẽ ẩn thân trong vòng cổ. Một âm linh gần cấp Chân Tiên, lại còn ở dạng bán pháp bảo, thử hỏi đám yêu tinh nào dám không cảnh giác?
…
Chỉ chưa tới một khắc sau, Hứa Tiên đã dẫn theo mấy người khiêng vào ba chiếc bàn thờ mới toanh, pho tượng sáng bóng vừa xin từ miếu đầu phố về—Thần Tài, Thổ Địa, và một bức tượng Bồ Tát tay nâng ngọc bình đứng giữa lưng sen.
“Mang vô, mang vô! Đặt nhẹ thôi!”
“Đúng rồi, cái bàn thờ chính để hướng Đông, bức Bồ Tát quay mặt ra cửa!”
Dương Phàm đứng giữa đại đường, vừa chỉ huy vừa cười ha hả như gia chủ mở tiệc tân niên.
“Xong rồi! Đặt vậy tốt lắm!”
“Sau này khí tụ, vận thịnh, đạo quán thành long, tiền vào như nước, bệnh nhân kéo tới không dứt!”
Mặt Tiểu Thanh và Tử Bạch đã gần trắng như giấy.
Và đúng lúc ấy—Dương Phàm bắt đầu thắp hương.
Từng nén hương cắm lên, mùi đàn trầm bạch đàn từ từ tỏa ra, khí tức trong phòng bỗng dày đặc, kết giới nhang khói tự nhiên hình thành, linh cảm ép sát như có hàng trăm mắt thần đang nhìn xuống.
Tử Bạch tay siết nhẹ tách trà, ánh mắt chấn động.
Hắn… thật sự thỉnh được!
Chỉ một lần mời, mà khí vận thần minh thật sự giáng xuống.
Khí tức Bồ Tát nơi bàn thờ giữa phòng mơ hồ chuyển động, như có một ý niệm kiểm tra đang hướng về từng người trong phòng.
Dương Phàm không nói một lời. Hắn chắp tay, mặt thành tâm, cúi lạy ba lạy—mỗi lạy như có đạo niệm khẽ lay trong không trung.
Nhưng ngay tới lạy thứ ba—bàn tay hắn đột nhiên khựng lại giữa không trung.
Cảm giác... có một lực cản vô hình ngăn hắn cúi xuống lần nữa.
Hắn ngẩng đầu—đôi mắt vô tình chạm vào gương mặt từ bi của tượng Bồ Tát…
…bỗng thấy bức tượng đó như hơi nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc... có chút khó chịu.
Khụ… khụ…
Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, vội vàng đứng dậy, xoa tay cười cười:
“Hứa Tiên huynh, như vậy là ổn rồi đó!”
“Từ nay về sau, mỗi ngày một nén nhang, mỗi bàn một lễ nhỏ, đảm bảo làm ăn phát đạt, tổ tiên phù hộ, thần linh ghé thăm!”
Hứa Tiên gật đầu như giã tỏi, phấn khởi đến đỏ bừng mặt:
“Dương huynh thần kỳ thật! Chỉ mới lập đàn mà ta đã thấy trong người nhẹ hẳn, linh khí quanh quán dường như tụ lại!”
Ánh mắt hắn vô tình nhìn sang Tiểu Thanh và Tử Bạch—hai vị cô nương lúc này đã mặt tái không còn chút huyết sắc, thân hình hơi run như vừa từ băng động bước ra.
“Hai vị cô nương… sao thế? Có lẽ khói nhang đậm quá, mau vào trong nghỉ chút đi.”
Nói đoạn, hắn vội vã dìu hai người vào buồng trong.
Từng bước chân mềm nhũn, như rắn mất xương sống.
Sau khi cửa buồng khép lại, Dương Phàm đứng giữa gian chính, hai tay chắp sau lưng, cười khẩy một tiếng:
“Làm như bổn đại gia... không có cách trị các ngươi vậy.”
…
Trong gian phòng phía sau Phúc Y Quán, hương thuốc mờ nhạt bay quanh.
Ánh đèn lồng nhu hòa phủ xuống hai thân ảnh đang ngồi đối diện bên chiếc bàn gỗ nhỏ. Một người khoanh tay, mặt mày âm trầm. Một người tay vẫn cầm tách trà, chén đã nguội từ lúc nào.
Tử Bạch và Tiểu Thanh—vừa thoát khỏi khí trường nhang khói chấn động ngoài kia, nhưng tim vẫn còn… nhảy dồn dập trong lồng ngực.
Tiểu Thanh là kẻ nóng nảy, mở miệng đầu tiên:
“Không ổn rồi tỷ tỷ! Tên Dương Đông đó nhất định biết gì đó!”
“Cái kiểu hắn nhìn ta, cái cách hắn cắm hương, lạy bàn thờ… không phải phàm nhân có thể diễn được đâu!”
Tử Bạch gật đầu, ánh mắt vẫn còn phảng phất vẻ trầm tư:
“Ta không cảm nhận được pháp lực, nhưng… có thứ gì đó quanh người hắn—giống như âm khí mà không phải tử khí, giống như sát vận nhưng lại không có sát niệm.”
“Thứ này… từng thấy một lần trong hồ sơ của Yêu Lâm Cổ Giới.”
“Là… Âm Linh Kết Sinh.”
Tiểu Thanh rùng mình:
“Ý tỷ tỷ là… hắn nuôi một con âm linh bên người?!”
“Thật sự?!”
Tử Bạch gật đầu.
“Không những vậy, mà còn là loại âm linh tự nguyện.”
“Khí tức rất hòa, rất khớp với hắn. Giống như… sủng vật hoặc… đạo lữ.”
Tiểu Thanh trợn mắt há mồm, tay siết chặt tà áo.
“Phàm nhân mà làm được vậy?”
“Không thể nào!”
Tử Bạch khẽ cau mày.
“Không… nếu không phải phàm nhân thì hắn là gì? Không thấy có chân linh, không có thiên căn, nhưng lại vận khí như long—cực kỳ bất thường.”
“Vả lại... trong một cú thỉnh, hắn gọi được khí vận của cả ba giới thần linh.”
“Đây không còn là phong thủy dân gian nữa. Đây là đạo vận thật sự.”
Cả hai người lặng đi một lúc.
Ánh sáng từ bức rèm mỏng rọi qua, ánh lên bóng dáng Dương Phàm vẫn đang thong dong ở tiền sảnh, tay đốt hương, tay rót trà, mặt tươi như hoa đào.
Tiểu Thanh rít răng, nghiến khẽ:
“Không được, cứ thế này mãi thì bại lộ mất.”
“Hay là… ta cho người trong rừng tới đón. Về Yêu Lâm, để đại lão bên đó đối chứng.”
Tử Bạch khoát tay:
“Không nên hành động vội. Làm vậy là tự nhận chúng ta có vấn đề.”
“Ngươi quên rồi à, có một loại bí thuật cổ xưa... của Huyễn Xà Tộc thất truyền đời thứ bảy—có thể ngụy tạo bản thể thành hoàn toàn nhân loại. Cả pháp nhãn cũng khó phân biệt.”
“Ta nhớ rõ... trong Lâm Ấn Đàm từng có ghi chép về ‘Hóa Sinh Mộng Giả Tâm’.”
Tiểu Thanh ánh mắt sáng lên:
“Tỷ tỷ, ý là chúng ta... diễn thêm vài ngày, sau đó giả vờ lấy cớ quay về bái bệnh nhân mẫu tổ để xin thêm thuốc... rồi thừa cơ tìm cách luyện thuật kia?”
Tử Bạch gật đầu.
“Đúng. Nếu chúng ta hoàn toàn ngụy hóa thành nhân loại, thì cho dù hắn có là thiên đạo giáng thế cũng không thể tìm ra gốc.”
“Lúc đó, muốn ở cạnh Hứa Tiên bao lâu… là do chúng ta định.”
Tiểu Thanh nắm tay tỷ mình, gật mạnh.
“Vậy… tạm thời nhịn nhục trước đã!”
“Dù sao… tên đó cũng không thể ở mãi đây được. Thi xong rồi, chắc cũng phải rút!”
Hai người hạ quyết tâm.
Trong lòng… vẫn còn chưa biết, kẻ mà các nàng đang toan tính vượt mặt kia—
Chính là Dương Phàm, kẻ chuyên làm nghề “dắt gái nhà người khác về nhà mình” mà chưa từng thất bại.
Ở tiền sảnh, Dương Phàm vẫn chậm rãi pha trà, tay cầm quạt giấy phe phẩy, nét mặt không có gì đặc biệt, chỉ có ánh mắt… thi thoảng liếc về phía rèm trúc khẽ rung.
Khóe môi cong nhẹ.
Lúc ấy, trong dây chuyền nơi ngực áo hắn—
Niếp Tiểu Thiến truyền âm, giọng vang vọng như sóng nước mùa thu:
Hì… công tử diễn trò thật vui.
Hai nàng rắn nhỏ kia run như cầy sấy, mà còn tưởng mình chủ động lùi bước.
Đáng yêu thật. Thật sự nghĩ “ngụy hóa thành nhân loại” là có thể gạt được người sao?
Muốn vào vai người… ít nhất phải biết diễn như công tử đã từng diễn kia đã.
Dương Phàm nhếch môi.
Diễn?
Ta chỉ cần đứng im là người ta tự ngã.
Còn cần diễn sao?
Thiến Nhi lại cười khẽ:
Công tử à… thiếp sắp ghen rồi nha.
Lại muốn "cứu bạn"... mà thật ra là "thu xà"...
Không lẽ trong lòng công tử có ý định... nuôi thêm hai con rắn?