Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 177: Gặp phải Pháp Hải!



Trời sẩm chiều.

Dương Phàm thong dong bước về biệt viện, tay phe phẩy quạt giấy, miệng khe khẽ huýt sáo một khúc dân ca “Xà nữ vấn tâm”. Ánh hoàng hôn đổ dài bóng áo lam lên nền đá, từng bước đi như nhảy múa giữa nghìn mưu vạn kế đang nảy nở trong đầu.

Trong tâm hắn, mấy ván “gài xà nhập trướng”, “cúng thần dọa yêu”, “ngụy vờ vô tội” đã tự động vận chuyển thành chuỗi số logic. Một tay vuốt cằm, tay còn lại gõ gõ nhẹ vào chuỗi dây chuyền nơi Niếp Tiểu Thiến đang ẩn thân.

Được rồi. Cho các ngươi mấy ngày diễn nốt. Sau đó...

Ta giăng lưới. Các ngươi chui đầu.

Bỗng—

“A Di Đà Phật.”

Một tiếng niệm Phật trầm thấp vang lên trước mặt.

Dương Phàm giật mình ngẩng đầu, thì thấy ngay giữa lối nhỏ có một bóng người mặc cà sa đứng chắn ngang.

Một vị hòa thượng trẻ tuổi, đầu trọc sáng bóng như viên ngọc long lanh, ánh mắt sắc như dao mỏng, tay cầm một cái kim bát bạc sáng chói như vừa được lau bóng bằng linh thủy ngàn năm.

“Thí chủ,” – hòa thượng nói, giọng vang như chuông chùa – “trên người ngươi âm khí quá nặng. Không rửa sạch sẽ ảnh hưởng đến đạo lộ nhân sinh.”

“Xin theo bần tăng về Kim Sơn Tự, tiếp nhận tẩy nghiệt… tiêu trừ nghiệp báo.”

Dương Phàm há mồm tại chỗ.

Ủa?

Gì?

Không lẽ ta đi đường thôi mà cũng bị… random encounter?

Chưa hỏi tên, chưa mời trà, chưa giới thiệu chức vụ, chưa kể công đức... mà đòi bắt người đi rửa tội?

Dương Phàm chớp mắt hai cái, ánh mắt bắt đầu liếc kỹ gương mặt đối phương.

Một cái đầu trọc, da trắng, mắt kiếm, môi mỏng, mày nhíu như sắp giảng đạo ba ngày liền… Và sát khí—đậm đến mức ép được luôn cả khí tức của Niếp Tiểu Thiến bên trong vòng cổ.

Móa.

Hắn biết là ai rồi.

Trong đầu Dương Phàm lập tức bật ra dòng chữ đỏ rực: PHÁP HẢI!

Không cần bói, không cần suy luận.

Nếu đã có Hứa Tiên, đã có Bạch Xà – Thanh Xà, thì kẻ duy nhất xuất hiện đúng lúc – đúng phong cách – và sai vai như thế này…

Không phải Pháp Hải thì còn ai?

Nhưng—

Cốt truyện nào vậy???

Pháp Hải vốn phải nhắm vào Bạch Xà, rồi đấu pháp oanh liệt Kim Sơn Tự, chấn động tam giới, bắt yêu phá vỡ nhân duyên gì gì đó… sao giờ lại nhắm vào ta???

Ta mới là người đi... cứu Hứa Tiên khỏi yêu xà!

Ta mới là người đang... dọa yêu bảo vệ đạo lộ!

Mà giờ bị nhận diện là “nghiệp quỷ cần gột rửa”???

Giời ạ!

Dương Phàm đứng đơ giữa đường, tay cứng đờ trên cán quạt, mép mắt giật giật:

Ngươi là Pháp Hải bản gốc... hay là Pháp Hải bản lỗi nhận diện sai vai?

Lúc này, Niếp Tiểu Thiến từ trong dây chuyền cũng truyền âm khúc khích:

Công tử… hình như lần này bị nhận nhầm vai phản diện rồi đó.

Ta thấy vị hòa thượng kia... sát khí đủ giết cả linh vương đời thứ ba nha.

Thật ra nếu ngươi theo hắn về thật, có khi được “rửa” sạch mọi quan hệ yêu nữ trong vòng ba ngày ấy chứ.

Muốn thử không?

Dương Phàm trong lòng gào thét: Ta mà đi theo hắn thật… chưa tới giờ ngọ là đã bị lột da tế Phật rồi!

Ngoài mặt, hắn lập tức thu lại vẻ cười cợt, chắp tay thi lễ:

“Tiểu tăng hữu lễ.”

“Tại hạ... là Dương Đông, sĩ tử vừa thi xong, thân thể mệt mỏi nên có chút âm khí chưa tán. Mong đại sư khai ân, cho chút thời gian điều tức, chứ về chùa rửa tội e rằng... chư thần cũng phải chờ lâu.”

Vị hòa thượng kia vẫn đứng im như tòa tượng đá. Ánh mắt như đâm xuyên qua linh hồn.

Một hồi lâu…

Hắn khẽ gật đầu.

“Ngươi... là người có đạo ý.”

“Nhưng bên người có âm linh hộ thể. Nếu không sớm giải trừ, về sau sẽ lạc tâm mê đạo.”

Dương Phàm cười như không cười:

“Cảm ơn đại sư chỉ điểm. Tiểu sinh ghi nhớ.”

Trong lòng thì bổ sung thêm:

Còn lâu ta mới để các nàng đi.

Có mê đạo cũng là ta chọn đạo mê người.



Tưởng chừng câu chuyện sẽ dừng lại ở một cái gật đầu, một ánh mắt lướt nhẹ rồi đường ai nấy bước.

Dương Phàm vừa mới khẽ thở ra một hơi, định tiếp tục thong dong về nhà thì—

“Đinh—!”

Một âm thanh trong trẻo vang lên giữa đường phố vắng.

Ánh bạc lóe sáng từ trong tay áo của vị hòa thượng.

Chiếc kim bát màu bạc, đúc theo lối cổ đại, khắc đầy thần chú cổ ngữ Phạn văn, chợt nổi lơ lửng trên không, phát ra một vòng linh quang mờ nhạt, nhưng áp lực như núi.

Dương Phàm sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn cảm giác không ổn.

Tên hòa thượng này… không phải loại “niệm A Di Đà Phật rồi buông tha”!

Mà là dạng A Di Đà Phật rồi... bắt sạch, nhốt sạch, không cần lý do!

Trong đầu hắn, một dòng ký ức hiện về:

Pháp Hải – Kim Sơn Tự – Thần Phật chi mệnh – chính tà bất phân – phàm là yêu ma, không luận thiện ác, đều đánh trước hỏi sau!

Móa!

Tên này muốn động thủ thật rồi!

Kim bát vừa nâng lên, ánh sáng từ đó đã bắt đầu khuếch tán, khí tức từ thiện pháp chuyển thành áp lực trấn yêu chi lực, có thể ép nát ba hồn bảy vía của bất kỳ linh thể cấp thấp nào.

Mà... Dương Phàm lại đang mang theo một âm linh cấp cao, lại còn không phân biệt "có hại" hay "vô hại".

Kim bát xoay nhẹ, một tia pháp ấn bằng kim quang phóng thẳng về phía hắn!

Ngay khoảnh khắc đó—

“Công tử, tránh ra!”

Một tiếng quát vang lên như ngân chuông trong đêm tối.

Từ trong dây chuyền trước ngực Dương Phàm, một luồng tử quang bùng phát!

Một bóng người bạch y như tuyết hóa hình giữa không trung, mái tóc dài tung bay, ánh mắt lạnh lùng như nước hồ thu, thần sắc trang nghiêm, phong thái như thần nữ hạ phàm.

Niếp Tiểu Thiến.

Nàng đã không còn là âm linh yếu ớt trong bức họa thuở xưa.

Giờ phút này—nàng đứng chắn trước mặt Dương Phàm, tay áo tung lên, ngưng kết một đạo linh phù tử vân, chống lại kim ấn đang ép tới!

Hai luồng lực chạm nhau—

ẦM!!!

Một tiếng nổ trầm đục vang dội. Khí lưu xoáy lên thành lốc nhỏ giữa đường phố. Đá vụn bay tán loạn, đèn lồng hai bên đường đều chao đảo.

Dương Phàm bị đẩy lùi một bước, nhưng không hề bị thương.

Niếp Tiểu Thiến nhíu mày, ánh mắt xoáy thẳng vào Pháp Hải:

“Phật môn, nói từ bi.”

“Ngươi không hỏi tên, không xét tội, chưa rõ người – quỷ – ma – yêu, đã muốn ra tay trấn áp?”

“Vậy... Phật Tổ dạy ngươi cái gì?”

Pháp Hải vẫn bất động như tượng đồng, kim bát xoay nhẹ trở lại trong tay hắn.

“Ngươi là âm linh hộ thể.”

“Sinh linh không được phép tồn tại trong hình thức đó.”

“Ngươi, và người kia, đang đi lệch khỏi thiên đạo.”

Tiểu Thiến ôm lấy Dương Phàm, tung người bay lùi lại, áo bào bạch ảnh kéo theo một vệt quang lưu tím mờ như khói.

“Chạy.”

Dương Phàm chỉ kịp thấy ánh sáng lóe lên, rồi cảnh vật xung quanh nhòe đi.

Một lát sau, hắn đã đứng trên mái một toà nhà cao tầng cuối phố Tô Châu, gió lồng lộng thổi qua, áo lam phần phật.

Niếp Tiểu Thiến vẫn ôm hắn từ phía sau, gương mặt tái nhợt, nhưng khí tức vẫn ổn định.

Dương Phàm quay đầu nhìn nàng, khẽ cau mày:

“Sao lại lộ thân? Ta còn chưa kịp ra tay.”

Tiểu Thiến nhíu mày, không trả lời ngay.

Chỉ nhẹ nói:

“Pháp Hải không phải loại có thể thương lượng. Đợi hắn động thủ thật… sợ công tử phải bỏ xác Kim Sơn.”

Dương Phàm bật cười:

“Thế... có đánh lại không?”

Niếp Tiểu Thiến khẽ lắc đầu:

“Hiện tại… có thể hòa.”

“Nhưng nếu hắn mở giới ấn thứ ba của Kim Bát… ta sẽ phải dùng toàn lực hộ chủ.”

Dương Phàm thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống.

Pháp Hải…

Ngươi muốn bắt ta?

Ngươi nhắm sai vai rồi.

Ngươi cứ tưởng ta là phản diện?

Vậy thì—để ta cho ngươi thấy một kẻ phản diện thật sự sẽ làm gì.



Đêm.

Kim Sơn Tự.

Giữa tòa tháp tám tầng phía Tây, nơi cất giữ kinh tạng và giới lục, ánh đèn dầu leo lét vẫn sáng rọi giữa hàng ngàn quyển kinh cổ.

Giữa tầng ba của tàng thư các, một bóng người mặc cà sa ngồi xếp bằng, trước mặt là một cuộn phù thư vừa được mở ra.

Ánh sáng từ pháp trận nhỏ giữa phòng hắt lên gương mặt người đó, làm hiện rõ cặp mắt sắc như dao và mi tâm trầm mặc như núi.

Pháp Hải.

Ánh mắt hắn vẫn dừng trên hai dòng chữ:

"Tên: Dương Đông – Nam, tuổi 22, quê Hàng Châu."

"Thân thế: Con nhà nông, học giả bình thường, dự thi từ huyện khoa."

Tĩnh lặng.

Quá tĩnh.

Pháp Hải không nhìn hồ sơ nữa, mà nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng chuông vong xuyên – là tâm âm truyền về từ Kim Bát.

Pháp Hải chậm rãi đặt tay lên chiếc bát bạc, niệm một tiếng:

“A Di Đà Phật.”

Một làn kim quang mờ ẩn hiện trong lòng bát, rồi tách ra từng sợi như khói.

Đây là tàn khí còn sót lại từ khi đụng độ Dương Đông.

Hắn thở khẽ.

“Khí tức âm linh, nhưng không lệ khí.”

“Có sinh mệnh khí... nhưng không sát niệm.”

“Âm mà không tà, dương mà không nhân…”

Hắn mở mắt.

Giọng trầm xuống:

“Lạ.”

“Rất lạ.”

Một vị tăng nhân cao tuổi đứng ngoài cửa chắp tay cung kính:

“Pháp Hải sư huynh.”

“Hồi chiều có động tĩnh tại Tô Châu, chúng đệ tử đã dò được Dương Đông kia đúng là người đi thi, danh sách có ghi nhận từ ba tháng trước, không phải thân thế giả mạo.”

“Có điều—thân thế bình thường nhưng lại... đột nhiên phát Văn Khí rất mạnh trong kỳ thi.”

“Còn được Văn Tháp của Thánh Viện cảm ứng, có thể sẽ vào top trạng nguyên.”

Pháp Hải khẽ gật đầu.

“Thần vận không hề thấp, lại mang âm linh. Đây không phải chuyện thiên cơ đơn giản.”

“Tiếp tục tra.”

“Ba mươi ngày trước hắn ở đâu, gặp ai, có biểu hiện gì bất thường.”

Tăng nhân gật đầu, lui đi.

Pháp Hải nhìn lên bức tường nơi treo một bản đồ khắc tay – toàn cảnh các đạo mạch khu vực Tô Châu.

Ngón tay hắn đặt vào giữa bản đồ—ngay vị trí Phúc Y Quán.

Linh khí nơi đó hiện rõ thành một mảng âm – dương lẫn lộn, tử sắc chồng lên lam sắc, như một cơn sóng cuộn đang bị cố giữ yên.

“Phía đó… là nơi hai yêu xà đang trú thân.”

“Và Dương Đông—không hề có hành động trừ tà.”

“Không những thế, còn lập đàn thỉnh thần, ngụy đạo quy chính.”

“Yêu không lui, thần không giáng. Lại càng bất thường.”

Hắn lặng đi chốc lát.

Rồi khẽ nói:

“Nếu kẻ này là ‘phàm nhân’, thì là kẻ mang số mệnh lớn, có thể ảnh hưởng đạo vận của cả một vùng.”

“Nếu không… thì là một mắt trận dị giới giáng thế.”

“Dù là trường hợp nào—đều phải theo dõi kỹ.”

Pháp Hải đặt tay lên kim bát, kim quang nổi lên lần nữa.

Giọng hắn nhỏ như gió xuân nhưng sắc như chuông vàng:

“Dương Đông...”

“Ngươi là người—hay là quỷ?”

“Là cơ duyên—hay là nghiệp chướng?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com