Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 187: Đại Chiến! Tô Châu dìm nước



Một cơn gió lạnh như thổi từ đáy lòng sông dâng lên, thổi ngang qua mái hiên Y Quán, lật tung từng dải lụa đỏ treo chưa kịp tháo xuống sau lễ cưới.

Trên đường, vài người bán sớm đang gánh hàng liếc nhìn lên, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trời thì không mưa, nhưng mùi ẩm ướt mằn mặn cứ lặng lẽ lan tỏa trong không khí.

Đột nhiên—

“Pháp Hải! Ngươi là tên lừa trọc đáng chết!!!”

Một tiếng thét xé rách màn sương sáng, rống lên từ trong Y Quán, vang động đến tận phố dài phía đông.

Ngay sau đó, một vệt sáng trắng và một vệt xanh xé toang cửa quán, lao thẳng lên trời như hai con rồng nổi giận, cuộn cuộn yêu khí theo sau như thủy triều vỡ bờ.

Trên đường, người dân hoảng hốt ngẩng đầu nhìn.

Dương Phàm, khi ấy vừa bước đến đầu ngõ với hộp bánh mới mua từ tiệm “Trà Lục Diệp”, đột nhiên khựng bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hơi híp lại, như đo được cơn gió kia đến từ tầng mệnh nào.

Khóe môi nhếch khẽ.

— “Tới rồi…”

— “Cuối cùng... cốt truyện vẫn không sai một bước.”

Hắn ngồi xuống bậc đá, đặt hộp bánh bên cạnh, tay chắp sau lưng, nhìn về hướng xa.

Gió thổi ngược áo, bụi giấy đỏ lượn quanh chân hắn như cánh bướm chết.



Kim Sơn Tự.

Trên đỉnh núi, mây tụ về như có kẻ triệu hoán. Ánh sáng kim sắc từ trận pháp hộ tự rực lên từng vòng, từng lớp kết giới xếp chồng như những cánh sen vàng nở ra giữa hư vô, bao trùm toàn bộ ngôi tự ngàn năm cổ tích.

Phía ngoài trận pháp, hai thân ảnh đang đứng lơ lửng giữa trời, quấn quanh là yêu khí đậm đặc.

Một trắng, một xanh.

Tử Bạch – Bạch Xà, và Tiểu Thanh – Thanh Xà.

Tử Bạch lúc này mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, cả người run rẩy vì giận, vì tuyệt vọng, vì đau lòng.

Nàng không còn che giấu gì nữa.

Yêu khí hiện rõ như ánh trăng rọi mặt hồ.

Không còn là phàm nhân dịu dàng mặc áo trắng giã thuốc trong y quán.

Mà là một con yêu – yêu đã từng khát khao làm người – yêu đã từng hứa hẹn một đời bên một phàm nhân.

Phía trong Kim Sơn Tự,

Hứa Tiên đang ngồi giữa đại điện, xung quanh là vòng pháp đàn do Pháp Hải dựng lên. Hắn nhắm mắt, miệng lẩm bẩm tụng kinh, phạn âm tràn ra như chuỗi sóng đè nén, không ngừng xoáy vào tâm thần người bên ngoài.

Ánh mắt Hứa Tiên trống rỗng.

Không còn vẻ ôn nhu thường ngày.

Như một con rối.

Như đã mất linh hồn.

Bên cạnh, Pháp Hải khoanh chân giữa vòng tròn xá lợi, miệng tụng “Diệt Yêu Chú”, sắc mặt nghiêm lạnh. Nhưng nếu nhìn kỹ… có thể thấy khóe mắt hắn giật giật, sắc mặt mang theo một tia lệ khí không thuộc Phật môn.

Bàn tay hắn siết lấy chuỗi hạt huyết trầm, móng tay đã bấm rớm máu.

Phía ngoài, Tử Bạch rống lên:

— “Trả chàng lại cho ta!”

— “Hứa Tiên là của ta! Là phu quân của ta!”

— “Ngươi không có quyền cướp chàng đi!”

Pháp Hải mở mắt.

Mắt đỏ ngầu.

— “Yêu quái…”

— “Ngươi tưởng có thể hóa phàm, lừa người thành thân, khiến nhân gian loạn đạo sao?”

— “Đó là yêu nghiệt, không phải ái tình.”

— “Ta… phải độ hắn ra khỏi ngươi!”

Tử Bạch hét lên, không lý lẽ gì nữa, chỉ có giận và yêu hòa thành máu trong lòng.

Nàng giương tay—

“Nếu ngươi không trả lại chàng… ta sẽ phá!”

Một vòng chú văn cổ ngữ bắn thẳng vào trời.

Huyết tế!

Gọi sông Dương Tử!

Từ phương đông, từng đợt khí thủy bốc lên, một đạo long khí màu xám bạc từ lòng đất chảy ngược lên trời.

Nước sông Dương Tử bắt đầu gào thét!

Thành từng tầng, từng đợt, như long ngâm cổ hải, phá vỡ phong ấn mà lao về phía Kim Sơn.

Phật tử trong chùa rối loạn. Chuông chùa rung lên, tiếng mõ loạn nhịp.

Tiểu Thanh kinh hãi:

— “Tỷ tỷ!! Muốn nhấn chìm Kim Sơn, nhưng... Tô Châu ở phía sau!!”

Pháp Hải lúc này cũng tái mặt:

— “Ngươi… điên rồi!! Con xà yêu điên loạn!! Ngươi muốn giết cả bách tính Tô Châu sao?!”

Tử Bạch không đáp.

Trong mắt nàng—không còn trời đất, không còn đạo lý.

Chỉ còn Hứa Tiên.

Chỉ còn một lời thề nhỏ.

“Chàng nói sẽ cưới ta.”

“Sẽ cùng ta sống một đời.”

“Không cần vinh hoa, không cần tiên vị.”

“Chỉ cần... mỗi sáng cùng ăn một chén cháo loãng.”

Giờ đây, người ấy đang ngồi trong đại điện tụng kinh, dần dần quên đi nàng.

Một lần nữa, thế gian tước đoạt tất cả khỏi tay nàng.

Một lần nữa, yêu không được phép yêu.

Một lần nữa, nàng... lại bị gọi là “nghiệt súc”.

Tử Bạch khẽ nói, nghẹn như máu:

— “Ta... không muốn làm người nữa.”

ẦMMMMMMMMMMMM!!!!

Sóng lũ trút xuống trời như long vũ.

Cả thành Tô Châu bên dưới bỗng nhiên tối sầm.

Mặt trời bị mây nước che mất.

Dân chúng bắt đầu gào thét.

— “Trời ơi! Nước sông trào lên kìa!”

— “Sắp có lũ! Là thần phạt sao?!”

— “Chạy! Chạy lên núi mau!”

Trẻ con khóc, người già ngã, xe bò đổ ra phố, đèn lồng rơi từ ban công xuống đất, bánh nếp rơi tung tóe.

Cả Tô Châu hỗn loạn.

Mà từ góc nam thành, dưới mái hiên tiệm bánh, Dương Phàm vẫn ngồi đó.

Hắn nhìn lên trời.

Áo lam chưa nhiễm một hạt bụi.

Tay phải nhấc chén trà.

Tay trái… khẽ chạm vào chuỗi Văn Khí bên thắt lưng.

Hắn mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực nhìn ra sông lớn.

“Đến đây thì… ván cờ phải xoay rồi.”

Gió từ lòng sông Dương Tử đã trở nên dữ dội như gào khóc.

Trên trời, đám mây nước cuộn xoắn, từng tầng từng lớp xám bạc, dày đặc như bàn tay khổng lồ của đại yêu cổ thời đang ép xuống cả một châu thành.

Dưới Kim Sơn Tự, Tử Bạch hóa thân Bạch Xà đã mất hết lý trí, trong mắt chỉ còn hình bóng Hứa Tiên đang bị thôi miên trong sảnh Phật.

Sóng nước không còn là nước—

Đó là yêu lực hóa hình.

Là phẫn nộ. Là đau thương. Là cố chấp.

Là trái tim tan nát của một nữ tử yêu mà không được phép yêu.

Dưới chân núi, nơi phố chợ Tô Châu rối loạn—

Người ngã, ngựa chạy, tiếng khóc vang khắp các hẻm sâu.

Có kẻ vác cha già mà chạy.

Có người bỏ cả gia sản chỉ để lôi đứa con duy nhất lên núi.

Có đứa trẻ còn chưa hiểu gì, ngồi ôm mèo nhỏ trên nắp giếng mà ngơ ngác nhìn trời như muốn hỏi:

“Sao nước lại bay lên?”



Sóng từ sông Dương Tử vẫn dâng từng tầng.

Tô Châu như lọt giữa miệng rồng, cả trời đất trở nên xám ngắt, tiếng gió rít lên như oán linh gào khóc. Ánh sáng mặt trời bị che khuất hoàn toàn, người dân không còn biết là sáng sớm hay xế chiều—chỉ biết rằng… cái chết đang trườn tới, từng giây.

Tử Bạch, trong tuyệt vọng, đã thả hồng thủy ra khỏi giới hạn.

Tình yêu của nàng… biến thành đại họa.

Phía sau thành phố, một gò cao nhìn xuống toàn cảnh Tô Châu, Dương Phàm đứng sừng sững trong gió.

Áo lam phất phơ, tay chắp sau lưng.

Gương mặt không hoảng, không giận, chỉ ánh lên sự tĩnh lặng của một kẻ nhìn thấy tất cả từ trước.

Bên cạnh hắn, Niếp Tiểu Thiến hiện thân từ ánh sáng tím mờ, quỳ một chân trên đá, đợi lệnh.

Nhưng hôm nay, khác với thường nhật.

Trên người nàng... phủ đầy những vật phẩm quen thuộc.

Mà mỗi một thứ… đều mang theo linh vận của những người từng ở cạnh Dương Phàm.

Một cây trâm trên tóc — của Đắc Kỷ

Một vòng Phật châu nơi cổ tay — của Diệu Dương

Miếng ngọc bích ánh xanh giữa cổ — của Yêu Linh.

Chiếc khuyên hình lá gài hờ trên áo — của Tịnh Yên.

Và một thanh kiếm tre nhỏ nhẹ nơi tay — của Thanh Vân.

Dương Phàm khẽ liếc sang nàng, cười nhàn nhạt.

— “Ta từng nói với bọn họ…”

— “Nếu một ngày xảy ra chuyện…”

— “Ta không cần các nàng phải quay lại.”

— “Chỉ cần... để lại thứ gì đó, giúp ta giữ người.”

Tiểu Thiến lặng im. Ánh mắt nàng bỗng long lanh, không biết là vì khí tức bỗng tăng vọt, hay vì xúc động.

— “Công tử…”

Dương Phàm không quay đầu, chỉ khẽ nâng tay, vung nhẹ ra trước.

— “Làm việc thôi.”

Một câu đơn giản.

Nhưng như thần lệnh giáng vào linh hồn Tiểu Thiến.

Toàn thân nàng bỗng bừng sáng.

Một luồng đạo ý nhân – yêu – tiên – phật hòa quyện, tụ vào một thân.

Tiểu Thiến khẽ cắn răng, hô lớn:

— “Tuân lệnh công tử!”

ẦMMMMM!

Thân ảnh nàng vỡ tan như ngàn giọt sáng, phân hóa giữa không trung.

Một vạn. Hai vạn. Ba vạn. Rồi bốn vạn bóng mờ phủ kín cả Tô Châu.

Mỗi một phân thân là một Niếp Tiểu Thiến mang theo thần vật.

Mỗi một phân thân ôm người, nhấc lên, dẫn đường.

Có người già được cõng.

Có trẻ con được giấu vào áo.

Có phụ nữ được đỡ lên lưng.

Có người què được kéo bằng tay.

Không một ai bị bỏ lại.



Trên đỉnh Kim Sơn, Bạch Xà vẫn đang tụ thủy.

Pháp Hải vẫn gào giận.

Phật tử vẫn tụng kinh.

Nhưng ở bên kia sườn núi—

Một đạo lam ảnh đứng yên như đỉnh tháp giữa cơn bão.

Dương Phàm nhìn xuống Tô Châu.

Thấy từng người được cứu lên núi.

Thấy từng bóng tím nhỏ như con thoi lướt qua ngõ, kéo theo ánh sáng linh hồn.

Hắn khẽ mỉm cười.

— “Cái gì gọi là ‘tế đạo bằng nhân tâm’?”

— “Là không cần một chiêu pháp, một hồn lực, cũng có thể cứu được một thành.”

Ánh mắt hắn nghiêm lại.

— “Cái gì gọi là phạt?”

— “Là ngươi gây ra oán nghiệp, dù tâm tình có lý, cũng không thể thoát báo ứng.”

Dưới chân núi, sóng thần chuẩn bị đập vào thành.

Nhưng dân... đã không còn ở đó.

Dù cho Tô Châu có bị phá, thì mạch huyết nhân tộc vẫn còn nguyên.

Và đó – là điều duy nhất hắn cần giữ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com