Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 188: Trấn Yêu Tháp



Khi sóng triều cuối cùng rút lui, mặt đất Tô Châu vẫn còn run rẩy như vừa qua một cơn ác mộng.

Kim Sơn Tự – ngôi tự ngàn năm – trận pháp đã bị phá nát hoàn toàn.

Vách tường đổ, tượng Phật nghiêng, chuông gãy, mõ vỡ… Khói nhang chưa kịp tan thì nước đã tràn tới. Phật tử tứ tán, áo cà sa nhuộm bùn đất, hoảng loạn không phương hướng.

Giữa đống đổ nát, Hứa Tiên nằm ngất trên bậc thềm đá, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp.

May thay…

Một luồng sáng xanh như khói sương xẹt tới, đỡ lấy thân thể Hứa Tiên đang trôi trên mặt nước.

Tiểu Thanh – toàn thân ướt đẫm, tóc rối, tay run rẩy – vẫn cố gắng nâng đỡ hắn khỏi dòng chảy dữ.

Không chỉ hắn, rất nhiều Phật tử bị văng khỏi sảnh chính cũng được nàng cứu lấy trong giây phút cuối cùng.

Nàng đã không buông tay.

Dù chính tỷ tỷ nàng là người gây ra tất cả.

Đưa mắt nhìn về phía thành Tô Châu, nơi từng rực rỡ, phồn hoa… nay chỉ còn là một biển nước bùn lầy và đổ nát. Bao nhiêu nhà cửa, ruộng đồng, tài sản… cuốn trôi theo cơn giận của một yêu nữ si tình.

Tiểu Thanh run run, cắn môi, nước mắt rơi xuống hòa vào nước sông.

— “Tỷ tỷ…”

— “Sao tỷ lại... tới bước này…”

Trên sông Dương Tử.

Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn.

Bạch Xà – hình thể khổng lồ, thân dài hơn trăm trượng, lân bì như bạch ngọc, mắt đỏ như lửa, đuôi quẫy một cái đã tạo ra sóng cao ngút trời.

Pháp Hải – cà sa rách, tay nắm trượng Kim Cang, xung quanh tà khí và phật quang hòa lẫn, thân ảnh như hóa thần ma.

Hai bên va chạm, xoay cuồng, từng lần pháp chưởng đánh ra, từng cú quét đuôi cuộn lại—

Lại khiến sóng sông Dương Tử tràn lên hai bờ như thần long lộng uy.

Ruộng đồng chìm trong bùn.

Lúa mới ngập đầu.

Tường thành sạt lở.

Dù không còn thiệt mạng—vì Dương Phàm đã cứu dân chúng lên núi—nhưng cảnh tượng ấy… vẫn khiến nhân tâm tan vỡ.

Hủy thành không giết người, nhưng vẫn là tội.

Pháp Hải gào lên:

— “Nghiệt súc! Ngươi không chỉ yêu người, còn dám phá đạo luân! Nay còn dám phá chùa, động binh! Ngươi còn là yêu nữa không?!”

Bạch Xà rống lớn:

— “Ta không giết ai! Ta chỉ muốn cứu phu quân ta!”

— “Ngươi! Ngươi mới là kẻ nhân danh Phật mà ép người vào khổ!”

Cả hai tiếp tục đánh – không ai nhường ai.

Nhưng…

Giữa lúc đó—

Một tia sáng vàng từ thiên không giáng xuống.

Không phải sấm.

Không phải pháp.

Mà là… Phật quang.

Cả một vùng trời Tô Châu sáng bừng, ánh kim như nước từ thiên giới đổ xuống, phủ lên cả Bạch Xà lẫn Pháp Hải.

“Dừng tay!”

ẦMMM!!!

Bầu trời bỗng nhiên rực lên một tầng Phật Quang chói lọi, vàng rực mà không nóng, sáng ngời mà không chói.

Ánh sáng đó từ từ hạ xuống, bao trùm cả dòng Dương Tử, phủ lấy cả Pháp Hải lẫn Tử Bạch trong một tầng lồng linh quang huyền diệu.

Sóng nước lập tức lặng.

Yêu khí dừng.

Phật âm trầm xuống như ngàn chuông cổ vang vọng từ bi.

Tất cả thế gian lúc ấy—đều im.

Chỉ còn một giọng nói xa xăm, hiền hòa, trầm thấp như gió thổi qua vách đá vạn năm, nhưng vang trong lòng từng người.

Giọng của Phật Tổ.

— “Pháp Hải... ngươi đã quá sâu trong chấp.”

Pháp Hải đứng giữa sông, toàn thân run rẩy, ánh mắt đờ đẫn.

Phật Tổ vẫn đều giọng:

— “Ngươi xem yêu là tà, xem tà là ác, xem ác là cần phải diệt. Đó là đúng.”

— “Nhưng... nếu cứ nhìn mọi thứ bằng một chiều ấy…”

— “Vậy ai sẽ là người nhìn lại trong tâm ngươi – có phải đã từng là yêu, từng là tà, từng là ác?”

Pháp Hải toàn thân chấn động.

— “Ta… ta là người xuất gia…”

— “Là người giữ đạo…”

Phật Tổ:

— “Giữ đạo... không phải là giữ một cái định nghĩa."

— “Giữ đạo... là giữ cái tâm không động khi thấy thiện trong tà, giữ cái tâm không lệch khi thấy ác trong thiện.”

— “Ngươi thấy một con yêu, liền phán nó là nghiệt súc.”

— “Nhưng ngươi không thấy, trong nó... có yêu.”

— “Và trong chính ngươi, cũng có ‘yêu’.”

— “Yêu ngươi giữ đạo.”

— “Yêu ngươi thắng tà.”

— “Yêu ngươi đúng.”

— “Mà cái yêu ấy... đã biến thành ‘sân’ – thành ‘si’ – rồi thành ‘mạn’. Cuối cùng... là ‘ngã’.”

Một luồng Phật quang chiếu thẳng vào giữa trán Pháp Hải.

Tất cả những gì hắn từng trải qua – từ ngày đầu bước chân vào chùa, đến trận bại nhục trước Đắc Kỷ, đến oán hận tích tụ – hiện về như một bức tranh dài vô tận.

Hắn thấy mình từng khóc vì cứu một con thỏ bị thương.

Từng cười khi nhìn hoa rụng đầu hè.

Từng chắp tay niệm Phật không vì ai cả – chỉ vì lòng yên.

Nhưng rồi...

Từng ngày oán, từng lời người, từng ánh mắt thiên hạ...

Hắn đã đánh mất hết.

Pháp Hải toàn thân run lên, rồi đổ gục xuống giữa Phật quang, nước mắt tuôn như suối.

Hắn khóc. Khóc như một đứa trẻ.

— “Con sai rồi…”

— “Con... đã sai rồi…”

Giọng Phật Tổ lúc này quay sang phía Tử Bạch:

— “Yêu cũng có tình.”

— “Tình cũng có nghiệp.”

— “Ngươi... không sai khi yêu.”

— “Nhưng sai... vì lấy yêu mà trút oán, dùng tình mà gây tai.”

— “Một tấm lòng, có thể là hoa sen.”

— “Nhưng nếu gieo xuống đất lửa... cũng có thể hóa thành tro.”

Tử Bạch lúc này, trong hình thể bạch xà khổng lồ, gào lên một tiếng.

— “Ta biết... ta sai.”

— “Nhưng ta... không thể buông được.”

— “Ta... yêu chàng.”

— “Dù biết là không thể.”

Phật Tổ nhẹ giọng:

— “Chính vì ngươi không thể buông... nên Phật cũng phải giữ.”

— “Tình yêu của ngươi... cần có thời gian lắng đọng.”

“Vào Trấn Yêu Tháp.”

ẦMMMMMMMMM!!!

Giữa sông Dương Tử, phù sa cuộn lên từng tầng, từng lớp, xoáy thành một cột đất xoắn ốc.

Trong khoảnh khắc, như có bàn tay vô hình từ trời dựng nên một tòa tháp tám tầng, mỗi tầng khắc một chữ:

Tình. Oán. Nhân. Quả. Duyên. Nghiệp. Ngộ. Không.

Trấn Yêu Tháp – hiện thế.

Một luồng ánh sáng từ đỉnh tháp chiếu thẳng vào thân Bạch Xà, hút nàng vào như hồn phách về cội.

Tử Bạch vùng vẫy.

Hứa Tiên lúc này tỉnh lại từ bờ cát, chạy tới, vừa hay chứng kiến cảnh ấy.

— “Tử Bạch!”

— “Tử Bạch!”

Nàng quay đầu, trong mắt là nước.

Chàng ngã nhào ra bờ nước, ôm lấy thân nàng giữa ánh sáng tháp đang thu hút.

— “Ta không sợ.”

— “Dù nàng là yêu hay người... ta cũng muốn sống cùng nàng.”

— “Dù nghịch thiên... ta cũng đi cùng.”

Tử Bạch nghẹn ngào:

— “Không được đâu…”

— “Ta... đã phải trả giá.”

— “Hãy sống thay ta... Hứa Tiên.”

Nàng ngửa đầu, lần cuối cùng hôn lên trán chàng, mỉm cười yếu ớt:

— “Đợi ta.”

— “Một ngày nào đó... ta sẽ trở lại.”

ẦMMMMM!

Cơ thể nàng hóa thành linh quang, bị hút vào giữa Trấn Yêu Tháp.

Cánh cửa tháp khép lại.

Khóa ấn hạ xuống.

Tháp chìm xuống một nửa trong sông, lặng yên như đã tồn tại cả ngàn năm.

Hứa Tiên quỳ trước tháp.

Không ai đỡ dậy.

Chỉ có tiếng gió.

Tiếng khóc của một phu quân mất vợ.

Tiếng sóng rì rào... như ru đi một kiếp yêu mang tên "Tử Bạch."



Sóng sông Dương Tử đã lùi về đáy lòng nước cũ.

Tô Châu lúc này… như một thân thể bị thương nặng, vừa qua cơn hấp hối, còn thoi thóp nhịp thở yếu ớt.

Dọc theo những con phố đổ nát, đâu đâu cũng thấy những mái nhà sụp đổ, cửa hàng bị sóng kéo sạch, tường gạch còn in dấu phù sa, gỗ mục ngập đầy bùn ướt.

Dân chúng từ nơi trú ẩn trên núi dần trở về, ai nấy đều im lặng, không ai than trời, cũng không ai oán đất – chỉ cúi đầu, quét dọn từng viên đá, từng cành gãy, từng chiếc ghế bị lật úp.

Bởi họ biết – họ đã sống.

Và lý do… là một người.

Không, không hẳn là người.

Là một nữ tử áo tím nhạt, nhẹ nhàng như sương sớm, vừa cúi xuống đã dựng lại được cột nhà, vừa vung tay đã dọn sạch bùn đất, vừa chạm tay đã khiến mạch nước ngầm tuôn trào để uống.

Niếp Tiểu Thiến.

Trong mắt dân chúng, nàng chính là nữ thần giáng trần, từ bi – tinh khiết – không mang chút gì trần tục.

Nàng không nói nhiều.

Chỉ làm việc, từ sớm tới khuya.

Còn Dương Phàm, vẫn là dáng áo lam quen thuộc, không hiện thần uy, chỉ thỉnh thoảng chắp tay sau lưng đi dạo trong phố, đôi khi giúp vài người chỉnh lại xà nhà, đôi khi chỉ đứng nhìn Tiểu Thiến thở gấp vì gắng sức.

Người duy nhất biết – Niếp Tiểu Thiến không thể nào làm nổi việc đó một mình.

Chính là hắn.

Bởi…

Trên người nàng, vẫn còn ánh sáng le lói cuối cùng của năm món bảo bối – năm phần tâm ý mà những “nữ nhi” từng để lại.

Nhưng—

Cũng như ánh sao đêm cuối cùng trước khi trời sáng—

Pháp lực không thể giữ mãi.

Một chiều hoàng hôn.

Gió từ sông thổi lên thành, thổi qua những giàn mái vừa lợp xong, qua tay áo rách vá, qua nồi cháo đầu phố đang sôi.

Tiểu Thiến từ trên mái nhà bước xuống, gương mặt lấm tấm mồ hôi, tay ôm ngực.

Dương Phàm từ xa nhìn thấy.

Ánh mắt hắn trầm xuống.

Bởi hắn biết—

Đã đến lúc.

Gió lướt nhẹ qua vai Tiểu Thiến.

Từng món bảo vật trên người nàng—lần lượt phát sáng.

Rồi…

Hóa thành từng dải linh quang.

Bay lên trời.

Tan thành mây gió.

Không một tiếng động.

Chỉ là một làn sáng dịu dàng, như các nàng ấy chưa từng rời đi – mà chỉ lặng lẽ thu tay lại, mỉm cười nhìn Tiểu Thiến hoàn thành sứ mệnh.

Tiểu Thiến đưa tay chạm vào khoảng không.

Mắt nàng long lanh.

— “… đồ của các tỷ… biến mất rồi…”

Dương Phàm mỉm cười, khẽ lắc đầu.

— “Không biến mất.”

— “Chỉ là trở về.”

— “Vì nhiệm vụ của chúng, đã xong.”

Trời ngả chiều.

Dương Phàm đứng trên bãi đá phía nam Tô Châu, nơi nhìn thẳng ra sông Dương Tử mênh mông.

Xa xa, giữa lòng nước chảy, một ngọn tháp đá vươn lên sừng sững.

Trấn Yêu Tháp.

Bên chân tháp…

Một người nam tử mặc áo trắng, gầy gò, đang ngồi bất động.

Hứa Tiên.

Suốt mấy ngày nay, hắn không ăn.

Không ngủ.

Không nói một lời.

Chỉ ngồi.

Ngồi mãi nơi đó, ánh mắt nhìn vào cánh cửa đá khép chặt, nơi giam giữ người hắn yêu – Tử Bạch.

Dương Phàm đứng từ xa, lặng lẽ nhìn hắn, không tiến lên, không nói gì.

Chỉ chắp tay sau lưng, khẽ thở dài một tiếng.

— “Đạo, không sai…”

— “Tình, không sai…”

— “Chỉ là… đôi khi, nhân sinh lại chọn sai khoảnh khắc.”

Ánh mắt hắn chuyển về phía sông.

Sóng nước yên lặng như chưa từng có sóng thần.

Nhưng trong lòng hắn—

Mỗi gợn sóng là một hồi chuông.

Một đoạn nhân duyên… đã khép.

Nhưng cánh cửa định mệnh, có lẽ… vẫn còn khe hở.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com