Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 190: Nhập Triều



Kinh Thành Đại Lý.

Nơi phàm giới ngước nhìn, vạn quốc nghiêng mình, là tim mạch của Nhân Tộc suốt ngàn vạn năm nay.

Tương truyền, thành được lập ngay tại điểm giao nhau giữa ba mạch long khí cổ đại, nơi thiên địa từng tự chia mở một khe đạo vận để Thánh Nhân đời đầu dựng nên căn cơ Nhân Đạo.

Từ trên cao nhìn xuống, thành như một đóa sen mười sáu cánh, mỗi cánh là một khu vực: Chính Sự – Lễ Nghi – Võ Binh – Linh Sư – Văn Tạng – Huyền Dược – Phi Hành – Ngoại Vực… mỗi một khu đều lớn như một tiểu quốc, nhưng lại nối liền bởi mạch khí đạo vận xuyên suốt toàn thành.

Tường thành Đại Lý cao trăm trượng, dát bằng Bạch Thạch Trì Quang – loại đá chỉ có thể khai thác trong vầng hào quang còn sót lại của sao rụng.

Cứ mỗi canh giờ, sẽ có một tiếng chuông Văn Tháp ngân lên từ tâm thành, khiến toàn bộ kinh đô chấn động nhẹ—giống như từng nhịp tim của một cơ thể khổng lồ.

Giữa trung tâm, là Long Phụng Điện – nơi triều chính cao nhất của Nhân Tộc được cử hành.

Cung điện này không đặt trên đất, mà treo giữa tầng trời thứ bảy, lơ lửng trong không gian nhờ chín trụ Thiên Ngọc trấn mạch, quanh năm ánh nhật nguyệt luân chuyển, sương mù linh quang chưa từng tan.

Bên trong Long Phụng Điện, Thiên Hoàng Lý Vô Song tọa trấn.

Nàng—được tán tụng là "Thiên Hậu Đệ Nhất Thế", người kế vị vận mệnh Nhân Tộc trong thời kỳ đạo vận loạn ly.

Tuy thân là nữ tử, nhưng chỉ cần một ánh nhìn của nàng có thể khiến hàng vạn văn thần run tay viết sai, một câu nói nhẹ cũng đủ khiến các châu phủ đổi người trị chính.

Tu vi của nàng—Đại La Kim Tiên viên mãn, chính là cực hạn mà phàm giới có thể dung chứa.

Bởi vì từ thời phân chia đại lục tiên phàm, Thiên Đạo đã hạ chỉ:

“Chuẩn Thánh trở lên—không được can thiệp vào sự vụ dưới mười lăm tầng trời. Mọi sự dưới ấy—phải do phàm giới tự định.”



Từ lúc đặt chân qua Long Môn, Dương Phàm đã cảm nhận được từng tầng khí vận đang trườn mình như những con rồng ngầm dưới mặt đá trắng, từng đạo phù văn khắc chìm trong vách tường, từng tấm đạo phù xoay chuyển không ngừng bên các trụ lộ – tất cả vận hành như một cỗ máy khổng lồ được bôi trơn bằng công danh, tín ngưỡng, và cả… máu thịt của trăm họ.

Hắn khoác áo sĩ tử, bước từng bước chậm rãi theo đoàn người tiến về Long Phụng Điện, đôi mắt lướt qua những lầu các nguy nga, pháp trận treo lơ lửng trên không, cả cỗ kiệu phi kiếm đang lướt qua tầng không, bên trên là quan viên văn đạo khoác áo tử kim, không chút bụi trần.

Cảnh tượng lộng lẫy, tráng lệ đến cực điểm.

Nhưng trong lòng Dương Phàm… lại không hề dao động.

Ánh mắt hắn khẽ cụp xuống, lướt qua một góc chợ gần hoàng môn, nơi vài đứa trẻ bẩn thỉu đang tranh nhau miếng bánh rơi, nơi một lão ăn xin quỳ mãi dưới tượng Văn Thánh mà không ai buồn bố thí lấy một đồng.

Trên… quá xa hoa.

Dưới… quá lạnh lẽo.

Cả kinh thành này, to lớn khủng khiếp, khí vận hùng hậu, lầu đài tầng mây, pháp điện chạm trời… nhưng tất cả—tất cả đều xây dựng từ máu thịt phàm nhân đi lên. Những người lầm than nhất, thấp kém nhất… lại là nền móng thật sự của vận mệnh Nhân Tộc.

Dương Phàm ngẩng đầu.

Ngay lúc ấy, từng ký ức như lũ cuốn ùa về.

Một thời… Thần Cơ Đế Quốc đã từng như thế.

Từ cải cách ruộng đất đến công xưởng cơ khí. Từ học viện phổ cập đạo văn đến hệ thống hạch toán kinh tế khí vận. Từ những đoàn tàu linh đạo đầu tiên… đến lúc bước ra vũ trụ, đặt trạm trên Tinh Vực.

Mỗi lần đột phá, đều là một cuộc cách mạng máu lửa.

Mỗi bước tiến, đều phải đạp lên trăm ngàn lần phản đối, trăm ngàn lần giằng xé giữa “truyền thống” và “tân triều”.

Hắn đã từng lãnh đạo. Đã từng sáng lập. Đã từng… đập tan.

Để rồi hôm nay, đi vào kinh thành này… lòng lại bỗng trầm như nước cũ.

Dương Phàm liếc mắt nhìn sang bên.

Ninh Thái Thần đang đi sát theo hắn, áo mũ chỉnh tề, nhưng vẻ mặt căng cứng, ánh mắt né tránh, rõ ràng có phần sợ hãi. Mỗi bước đều như đang bước vào long môn, thần hồn không yên.

Dương Phàm mỉm cười.

Không sao. Huynh đệ à… sớm muộn gì, chuyện này ngươi cũng sẽ làm thay ta.

Sẽ có ngày—ngươi không chỉ bước vào điện này.

Mà còn bước lên.



Cổng điện mở ra.

Một trăm sĩ tử đứng đầu Bảng Thánh Hiền lần này đã tới. Tiếng chuông ngân vang từ bên trong Long Phụng Điện, lan ra chín tầng hành lang, khiến từng sợi đạo vận trong không khí đều chấn động.

Trên bậc ngọc thạch kéo dài đến tận tầng mây, từng bóng quan viên áo đạo đã đứng chỉnh tề hai bên.

Phía trên cùng, là Ngọc Tọa.

Là nàng.

Lý Vô Song.

Cả trăm người đồng loạt quỳ xuống, vái lạy.

“Tham kiến Thiên Hoàng!”

Dương Phàm cũng quỳ.

Nhưng ngay khoảnh khắc trán hắn chạm đất… hắn cảm nhận được.

Một luồng ánh mắt.

Không sắc bén. Không ép người.

Chỉ là… khóa chặt.

Tựa như từ khi bước qua cổng điện, thân ảnh hắn đã bị ánh nhìn kia ghim lấy.

Dương Phàm hít một hơi sâu.

Hồi hộp.

Rất lâu rồi hắn không có cảm giác này.

Rõ ràng… từ dung mạo, tên họ, đến khí tức, hắn đã che giấu đến tận xương tủy. Ngay cả Mộng Ảo Đạo cũng đã sửa lại nhân quả, xóa hết tất cả những gì từng tồn tại về “Dương Phàm”.

Hiện tại—hắn là Dương Đông, một sĩ tử nghèo, phàm nhân vô căn, dựa vào văn khí mà nhập triều.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Nhưng… có một thứ.

Hắn không giả được.

—Đạo Vận.

Thứ hư vô phiêu miểu, vô hình vô tướng, nhưng chỉ cần hắn đứng ở đâu… thì chỗ đó, vận mệnh sẽ bắt đầu dao động.

Một loại… vận khí khiến chính thiên tượng phải tự điều tiết cho kịp.

Một loại… tồn tại khiến thậm chí những nữ nhi của hắn – dù đã xa cách nghìn kiếp – vẫn có thể tìm ra hắn trong biển người.

Vì hắn là—Hỗn Nguyên Đại La viên mãn.

Dù bề ngoài là phàm, nhưng đạo tâm đã vượt mọi giới hạn.

Hắn cười khổ.

Con cái thì thôi, máu mủ còn dễ thông cảm.

Nhưng Lý Vô Song thì…

Nói thế nào nhỉ?

—Chính tay mình… tạo ra nàng.

Từng đường nét, từng góc nhìn, từng phong thái, thậm chí cả khí chất “cao quý lạnh lẽo nhưng mềm mại khi nhìn đúng người”… đều là hắn “thiết kế” ra từ vô số dữ liệu thẩm mỹ cổ - kim - đa giới.

Lúc đó chỉ là hứng khởi nhất thời, muốn thử “phối ngẫu” một dung nhan có thể làm rung động cả vũ trụ, vừa đủ thần thánh, vừa đủ sát khí, vừa đủ mỹ cảm để không ai dám vũ nhục.

Giờ đây—tác phẩm ấy ngồi trên ngai vàng.

Mái tóc nàng vàng kim như ánh nhật nguyệt rơi xuống, dài phủ tận ghế, mỗi sợi đều ánh lên như từng nhánh thời gian đã chảy qua nàng.

Vẻ đẹp ấy… không còn là “vẻ đẹp”.

Mà là một phần tự nhiên của trời đất.

Hiển nhiên như mặt trời mọc ở Đông, trăng tròn ở Rằm.

Tựa như… nàng từ đầu đã nên tồn tại như thế.

Dương Phàm nuốt khan.

—Móa… ai bảo lúc đó ta rảnh rỗi vậy trời.



Không ai thấy được—

Trên mi phượng ngọc ngà của Thiên Hoàng Lý Vô Song… bất chợt, rơi xuống một giọt lệ.

Chỉ một giọt. Mà thôi.

Nhẹ như sương mai rơi xuống đài sen, nhưng đủ khiến tầng đạo vận quanh thân nàng khẽ chấn động, giống như một khúc linh âm vừa thoát khỏi tơ lòng.

Ngay cả nàng—cũng không ngờ đến.

Tại sao?

Tại sao khi nhìn thấy tên phàm nhân xa lạ kia—người mang danh Trạng Nguyên năm nay, tâm cảnh nàng lại dao động đến thế?

Không giống cảm giác khi nhìn qua linh ảnh hay quan tượng từ Thiên Cơ Đồ…

Không giống ánh nhìn từ trên cao xuống một kẻ vô danh tiểu tốt…

Mà là—

Gặp mặt. Thật sự.

Một loại chấn động vượt khỏi ngôn ngữ.

Như thể… cuối cùng, đã tìm thấy mảnh linh quang thất lạc từ thuở đại sơ.

Khí cơ của nàng dao động.

Mạch vận Âm Dương trong thể nội, vốn tĩnh lặng như gió qua hồ thu, lúc này lại nhảy nhót vui mừng như trẻ thơ gặp lại mẫu thân.

Nàng tu luyện Âm Dương Chí Cao Đạo, là con đường tối cao dẫn tới hợp nhất cực âm cực dương, thấu hiểu vạn tượng, vượt thoát luân hồi. Dựa vào thần công Thiên Địa Trường Cửu Âm Dương Song Hợp Thần Công, nàng hiện đã đứng trước ranh giới cuối cùng của Phàm Giới.

Chỉ cần một ý niệm, một niệm khởi – là có thể vượt qua ranh giới của Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh, trực tiếp bước vào Hỗn Nguyên Đại La, trở thành Thánh Nhân.

Nhưng nàng không bước.

Vì nàng… vẫn còn chờ.

Chờ một điều mà chính bản thân nàng cũng không rõ—cho tới bây giờ.

Thứ công pháp ấy, không phải nàng sáng lập.

Mà là Hắn—kẻ khi xưa đã dùng bàn tay trần, cải tạo nàng từ một hình thể khái niệm thành nữ nhân tuyệt mỹ nhất của cả đạo văn thế giới, rồi viết lên vận mệnh nàng bằng thứ mà thiên địa không bao giờ hiểu nổi: ý chí sáng tạo của một kẻ vượt cả đạo.

Và giờ đây, khí cơ dao động, thần công cộng hưởng, vận mệnh ngân lên một hồi vang dịu nhẹ.

Chính là hắn.

Là Thần Y!

Là kẻ đã dựng nên hình dạng này, dạy nàng sống như một “nữ nhân”, cho nàng thân phận, thần trí, tu đạo – tất cả.

—“Cuối cùng… ta cũng gặp lại ngươi.”

Lý Vô Song khẽ ngồi xuống ngai.

Giọng nàng vang lên, nhẹ mà uy, trong mà vang, dẫn khí đạo vận bốn phía trở về quỹ đạo.

“Bình thân.”



Chỉ hai chữ, nhưng như nước thần đổ xuống lửa lòng.

Tất cả sĩ tử cùng đồng thanh:

—“Tạ Thiên Hoàng ân chuẩn!”

Thân hình khom xuống, từng kẻ đều dập đầu lễ bái, nhưng tâm trí… đã loạn đến mức không ai còn giữ được bình tĩnh.

Bởi vì—Lý Vô Song hôm nay…

Đẹp đến lạ.

Các quan văn võ trên đại điện còn ổn, chỉ cảm thấy ánh khí quanh nàng rực rỡ hơn, ánh mắt hơi ngời, thần sắc có vẻ… ôn hòa hơn ngày thường một bậc.

Thậm chí có một vài lão quan thầm liếc nhau, truyền âm hỏi:

— “Sao cảm giác… hôm nay Thiên Hoàng như có… hỉ sự?”

— “Đúng là lạ. Hơi thở nàng y như trăng xuân đầu tháng… không còn băng sương như mọi khi…”

— “Hay là… có người làm nàng vui?”

Toàn triều… chấn động ngầm.

Còn phía dưới—

Các sĩ tử đã loạn trận.

Một số tên thiếu định lực, ngay từ khi ngẩng đầu nhìn lên nhan sắc Thiên Hoàng, đã sững người, miệng há hốc, ánh mắt mờ dại như thần hồn xuất khiếu.

Thậm chí… có mấy tên rụng thẳng xuống sàn.

Ngất.

Có người vừa cố cúi đầu khấn tạ, vừa chảy nước miếng.

Có người thì hai tay run run, lắp bắp:

— “Là… là… tiên nữ… là thần… ta… ta có tội…”

Dương Phàm đứng bên cạnh, khóe miệng giật nhẹ.

Giời ạ. Định lực vậy mà đòi làm văn đạo chi tử? Mới thấy một mỹ nữ đã ngất xỉu, vậy thì còn đấu với ma nữ thế nào đây?

Nhưng hắn vừa nghĩ đến đó…

Ánh mắt lướt sang một bên.

Ninh Thái Thần—người vẫn đang đứng thẳng, quỳ đúng lễ, ánh mắt cung kính, hai tay đặt trước ngực, dù có vẻ hơi cứng người… nhưng vẫn chưa đổ.

Vẫn trụ được.

Dương Phàm hơi nheo mắt.

Đúng là người trong thiên mệnh. Nếu có ai có thể chế trụ được ma nữ, cảm hóa yêu linh, thay đổi đại cục Nhân Đạo…

Thì chính là ngươi đó, huynh đệ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com