Ngay sau lời “bình thân” vang vọng, một tấm rèm vàng khẽ hạ xuống, phủ nhẹ phía trước Long Tọa.
Một màn lụa mỏng, thêu bằng tơ Nguyệt Ảnh, óng ánh như mộng.
Chỉ vừa đủ để mơ hồ thấy bóng người phía sau—chứ không thể nhìn rõ gương mặt Thiên Hoàng.
Cảnh tượng này… không phải lần đầu xuất hiện.
Bởi vì sắc đẹp của Thiên Hoàng Lý Vô Song—đã không còn thuộc về phạm trù “phàm nhân có thể chiêm ngưỡng”.
Chỉ cần nhìn kỹ quá ba khắc, tâm mạch phàm nhân sẽ tán loạn, linh hồn mê đảo, thần hồn tán khí—tự vỡ đạo tâm mà chết.
Chỉ cần nàng mỉm cười, đã có thể khiến văn tháp chấn động, khiến các sĩ tử tu hành năm mươi năm ngộ sai đại đạo.
Cho nên, Long Tọa vĩnh viễn có rèm.
Chỉ khi có đạo tâm vững như đá núi, hoặc là… đã từng "thấy qua" nàng trong cảnh giới cao hơn, mới có thể bình yên mà đối diện.
Sau rèm, Lý Vô Song ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, vẻ ngoài ung dung bình thản, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng—
Trong lòng nàng, thì một trận sóng ngầm lăn lộn như thiên hải cuồng vũ.
Hừ!
Dương Phàm.
Ngươi thật to gan!
Bỏ nàng bao nhiêu năm không hỏi han.
Bao nhiêu năm chinh chiến Tiên Giới, nàng – Tây Vương Mẫu – còn có hai vị Thái Âm Tinh Thần – rõ ràng là ba người cùng ngồi trên Thiên Điện, mà ngươi một lần cũng không thèm ghé.
Đường đường là “người đã tạo ra ta”… mà lại bỏ mặc như không quen biết.
Chưa hết!
Suốt ngày quấy phá Tiên Giới, chạy tới chạy lui, nào là yêu hồ, nào là nữ tướng, nào là cổ thần – ngươi tưởng bổn cung không biết sao?
Hừ… lúc đặt tay lên đạo lô cải tạo ta thành nữ nhân, ai là người ngươi chọn để thử thần công đầu tiên hả?!
Cảm nhận sát cổ hắn còn lượn lờ một đạo Âm Linh tuyệt sắc, nàng bỗng… khó chịu thêm vài phần.
Tiện nữ kia là ai?
Rõ ràng không phải hậu cung ta quản lý!
Nội tâm nàng cuồn cuộn như muốn vả bàn một cái, nhưng thần sắc ngoài mặt thì lại hoàn mỹ vô khuyết.
Càng không nói ra nửa lời.
Nàng chăm chú nhìn kỹ đạo vận trên thân hắn.
Đúng là phàm nhân.
Không hề mang bản thể khí tức.
Đây chỉ là một phân thân tu luyện dưới nhân gian.
Chỉ là hóa thân à…
Hừ, như vậy thì..lần này ta tạm thời tha thứ cho ngươi!
Một lúc sau, sau khi các tú tài lần lượt được đạo sĩ bên cạnh dùng “Tỉnh Tâm Chú” đánh vào huyệt Bách Hội để tỉnh dậy, bầu không khí trong điện mới dần khôi phục vẻ trang nghiêm.
Tiếng rên rỉ, tiếng lẩm bẩm “ta thấy tiên nữ… ta không phạm giới mà…” dần tắt.
Không khí yết kiến… cuối cùng mới chính thức bắt đầu.
Từ phía sau tấm rèm, giọng Lý Vô Song vang lên lần nữa.
Nhẹ như gió, nhưng lại mang theo một tia linh vận đặc biệt mà chỉ người từng “thân mật” mới có thể cảm nhận được.
— “Trạng Nguyên.”
— “Ngươi... bước lên phía trước.”
— “Bổn tọa có mấy vấn đề… muốn hỏi.”
Giọng nàng rất bình tĩnh.
Nhưng trong chữ "ngươi" ấy… lại ẩn giấu một tia gợn sóng.
Dương Phàm ngẩn ra.
Ơ… định hỏi ai vậy?
Không lẽ… là ta?
Mắt hắn hơi động, rồi lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, chỉnh lại cổ áo, nhẹ nhàng bước từng bước lên bậc thềm ngọc.
Mỗi bước hắn đi, là một tia đạo vận lay động.
Không phải linh lực – mà là văn khí tự ngưng.
Không phải tu vi – mà là... tự nhiên mà thành.
Dưới điện, các quan viên lặng lẽ nhìn nhau.
Còn trên ngai, trong lòng Lý Vô Song, một tia vui lặng lẽ nổi lên:
Ừ… vẫn là bước đi vững vàng như xưa.
…
Dương Phàm bước lên, đứng giữa lòng điện vàng rực.
Trước mặt hắn, là tấm rèm long la được chế từ vải Thiên Tằm đan cùng Linh Tụ Thủy Vân, lơ lửng như mộng, giấu đi bóng hình Thiên Hoàng Lý Vô Song.
Nhưng hắn biết—
Từ đầu đến giờ… ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi hắn nửa nhịp.
Tựa như sương chiều phủ xuống đồng hoang, không hình, không sắc, nhưng lạnh thấu xương. Tựa như một mạch lộ đạo vận tinh vi đang dò từng nhịp thở, từng cái lay của tâm trí hắn.
Dễ gì qua được nàng…
Thân là người đã “thiết kế” nàng, Dương Phàm hiểu rất rõ—Lý Vô Song là một tồn tại mà trong đầu… không bao giờ có hai chữ “đơn giản”.
Nàng đẹp, nhưng cũng là cảnh báo.
Nàng thông tuệ, nhưng cũng là gương chiếu yêu.
Toàn bộ người trong cuộc đời Dương Phàm, Nữ nhân trong đời hắn, hoặc từng là nam…., là thần, hoặc từng là ý niệm sơ khai—chưa ai là dễ lừa.
Vô Song… càng không thể.
Nhưng thế thì đã sao?
Dương Phàm cười nhẹ trong lòng.
Chỉ cần ta không nói—
Thì không một ai… dám chắc đó là ta.
…
Giọng Thiên Hoàng vang lên, vẫn trong trẻo mà mơ hồ như vọng từ sâu trong linh hồn:
— “Trạng Nguyên.”
— “Trẫm hỏi ngươi—ngươi thấy… Đại Lý này như thế nào?”
Không khí trên điện bỗng chậm hẳn lại.
Các quan văn – võ tướng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía sĩ tử áo lam đang đứng thẳng lưng giữa đại điện.
Đây là một câu hỏi… tưởng như dễ.
Nhưng thật ra… là cạm bẫy.
Một lời tán tụng—thì chỉ là kẻ a dua, vô dụng.
Một lời chỉ trích—chính là công kích Thiên Đình, phạm Thượng.
Nhưng Dương Phàm không hề chần chừ.
Hắn bước thêm nửa bước, chắp tay, ánh mắt trong trẻo mà sáng rực như tinh nguyệt.
— “Toàn bộ hào quang đó, đều dựng từ phàm nhân đi lên.”
— “Nếu không có mấy trăm vạn kẻ quét phố, đắp gạch, khai kênh, dựng cột, đổ máu, trồng ngô, gánh nước… thì lấy gì mà gọi là kinh thành Nhân Tộc?”
Tiếng hắn… bắt đầu vang xa hơn.
— “Thần thấy… dưới nền đá ngọc kia, là xương cốt vô số.”
— “Trên lầu kim điện kia, là mồ hôi của hàng ngàn thế hệ.”
— “Nếu chỉ sống trên cao, mà không cúi đầu nhìn xuống—vậy thì kinh thành này chỉ là một tòa lầu mộng xây bằng gió.”
— “Mà gió… có thể sụp bất kỳ lúc nào.”
Rất nhiều quan viên đã bắt đầu cau mày.
Nhưng Dương Phàm không dừng lại.
Giọng hắn… lớn hơn.
— “Thần nghĩ… muốn Nhân Tộc cường thịnh—phải để ai cũng có cơ hội thành tiên!”
— “Không thể để phàm nhân mãi mãi là đất bùn, để tiên nhân mãi mãi là trời xanh.”
— “Muốn đi nhanh thì có thể đi một mình.”
— “Nhưng muốn đi xa—phải đi cùng nhau.”
Lúc này, giọng hắn không còn là lời nói của một người.
Mà như—khí vận của hàng vạn phàm nhân đang gào lên qua miệng hắn.
Từng câu, từng chữ—vang vọng khắp đại điện.
— “Thần không cầu Thiên Hoàng phá bỏ mọi thể chế.”
— “Nhưng mong Thiên Hoàng… có thể nghĩ cho đám dân nhỏ.”
— “Nâng văn minh lên tầng cao mới, để phàm nhân có thể cất bước khỏi bùn, nhìn thấy ánh trăng trên trời, được gọi là ‘người’ đúng nghĩa.”
— “Dẹp bớt giai cấp, dẹp bớt vách ngăn, không để đạo – pháp – quyền – lực đè nát linh hồn con người!”
— “Chỉ khi đó… Nhân Tộc mới thật sự đi tới được tương lai.”
Vừa dứt lời—văn khí trên người hắn bỗng bùng lên như biển lửa.
Không phải thi pháp.
Mà là do đạo tâm cộng hưởng với vận mệnh Nhân Tộc.
Một cột sáng văn khí vọt thẳng lên tầng trời, không chạm mái điện, mà xuyên thẳng mây vàng, vang vọng ra toàn bộ Kinh Thành.
Trẻ em đang học chữ trong miếu nhỏ đều ngẩng đầu.
Nông phu trên ruộng cũng khựng lại, cảm thấy trong tim như có gì đó vừa lay động.
Từng đạo sĩ đang đọc kinh, từng nữ tử gánh nước, từng tên trộm ngồi sau hẻm… đều ngẩng đầu nhìn về trung tâm.
Tiếng nói ấy—
Không còn là lời.
Mà là Đạo.
—
Trên Long Tọa, phía sau tấm rèm vàng—
Lý Vô Song khẽ nắm chặt hai tay.
Trái tim nàng, vốn ngồi trên cao lạnh giá ngàn năm, lúc này—
Đang run lên.
Ngươi thật sự… vẫn là ngươi.
Vẫn đi con đường cũ ấy.
Vẫn cứng đầu như xưa.
Mà nàng thì…
Lại cảm thấy hạnh phúc.
…
Trên điện, im lặng.
Cả trăm quan viên văn võ đứng như hóa đá.
Từ hàng quan sát viên của Hàn Lâm Viện, cho tới đại biểu Thần Cơ Viện, các lão tổ trong Tàng Văn Các, các đạo sĩ từ Thượng Linh Đạo Môn, và thậm chí vài vị khách từ Phật Tông Tây Vực… toàn bộ đều sửng sốt đến nghẹt thở.
Hắn… dám nói như vậy?
Ngay giữa điện Thiên Hoàng?!
Không ai dám thốt nên lời.
Chỉ trong lòng, vô số dòng tư tưởng va đập hỗn loạn như sóng thần.
Một vị đại học sĩ áo lam từ Văn Nghi Viện, râu dài chấm ngực, sắc mặt tái mét:
— "Loạn rồi… Thiên tử tại vị, chính thống chưa suy, mà dám cả gan kêu gọi dẹp giai cấp? Ngươi nghĩ mình là ai?!"
— "Cái gọi là 'phàm nhân thành tiên' chẳng khác nào phủ nhận đạo thiên địa tôn ti. Đây là mầm họa, là dị nghị!"
Một vị tướng quân áo giáp linh văn, xuất thân từ danh gia vọng tộc, đôi mắt hằn lên sát khí:
— "Nói hay! Đúng là nói hay!"
— "Chỉ có điều—ngươi nói sai chỗ rồi!"
— "Trước mặt Thiên Hoàng, ngươi là trạng nguyên – không phải kẻ mưu phản. Ngươi muốn nâng phàm nhân? Vậy lấy gì để kiểm soát họ? Không có giai cấp, thiên hạ không yên!"
— "Ngươi tưởng ai cũng có thể được thành tiên? Ngươi điên rồi!"
Một đạo nhân áo bạch từ Thượng Linh Đạo Môn, ánh mắt lạnh như băng, tay siết chặt phất trần:
— "Tiên – phàm – là hai giới."
— "Phàm nhân không đủ tư cách động đến Thiên Cơ. Càng không đủ tư cách… đặt điều kiện với Hoàng Thượng!"
— "Hắn tưởng vận văn tốt là có thể nói đạo lý thay trời?"
— "Thật không biết sống chết!"
Từ sâu trong bóng tối nơi ghế chấp sự của Thần Cơ Viện, một lão giả áo xám, mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm như hồ cổ:
— "Hắn... đang nói điều mà chúng ta sợ nhất."
— "Không phải vì hắn nói sai."
— "Mà vì... hắn nói đúng. Và hắn dám nói ra."
— "Nếu có một kẻ như vậy đứng giữa nhân gian – lay động lòng người – vậy thể chế nghìn năm của Nhân Tộc sẽ ra sao?"
— "Lý Vô Song sẽ làm gì? Ủng hộ hắn?"
— "Nếu nàng gật đầu—thì kỷ nguyên mới… sẽ thật sự bắt đầu."
Còn các sĩ tử phía dưới—kẻ thở dốc, kẻ trợn tròn mắt, kẻ ngơ ngác như chưa tin mình còn sống trong triều đình.
Một kẻ lắp bắp:
— “Hắn… hắn nói như vậy không sợ chết sao?”
Một kẻ khác đổ mồ hôi lạnh:
— “Không phải chém đầu tại chỗ à?”
Rồi quay sang hỏi nhau:
— “Thiên Hoàng… có giận không?”
— “Không. Không… nàng… nàng còn đang mỉm cười kìa!”
Và đó—mới chính là điều khiến tất cả kinh hoảng nhất.
Một lời như sấm—mà Thiên Hoàng không giận?
Một tư tưởng phản ngược trật tự muôn đời—mà lại được im lặng lắng nghe?