Một quả cầu năng lượng khổng lồ giáng xuống nền đất trống trải, lập tức Địa Giới các khu vực oanh động!
Từng cơn sóng của Sông Vong Xuyên cuộn trào không ngừng
Các Âm Hồn sợ hãi nép vào một bên, nhỏ giọng bàn tán
Chuyện gì vậy?
Đừng hỏi nhiều là Phu quân của Luân Hồi Đại Đế, hình như ngài ta vừa chuyển sinh xong một kiếp, mà hình như có người lại tính kế lại ngài, nên giờ đang giận
Vậy không ai ngăn cản à?
Hình như có Luân Hồi Đại Đế Lâm Uyển Tuyết mấy ngày nay đang giăng kết giới ở khu vực đó cho ngài ta tùy tiện bộc phát
…
Dương Phàm lơ lửng giữa không trung, thân ảnh như trôi nổi trong một cơn hỗn loạn vô tận.
Miệng hắn vẫn không ngừng buông lời thô tục, nhưng tay lại nhẹ nhàng ôm lấy một quang cầu đang xoay chuyển — bên trong là khí tức Âm Dương mênh mang, ẩn hiện một tia vận mệnh tối thượng, chính là đầu mối của Âm Dương Chí Cao Đạo mà Lý Vô Song lưu lại.
Khốn kiếp!
Lại một quả năng lượng hắc lôi từ thiên địa giáng xuống, mang theo sức hủy diệt như muốn phá tan cả vũ trụ. Địa giới bên dưới lúc này đã vỡ thành từng mảnh vụn, không còn hình dáng ban đầu.
Oanh tạc năng lượng mấy ngày qua khiến không gian nơi đây hóa thành phế tích, thần niệm tan nát, đạo lý loạn lạc.
Giờ đây, lửa giận trong lòng hắn cũng dần lắng xuống, tâm thần bắt đầu hồi phục, ánh mắt sáng lại.
Dương Phàm cúi đầu nhìn quang cầu trong tay, nơi chứa đựng chân ý của Lý Vô Song — một phần bản nguyên của Âm Dương Chí Cao Đạo. Trong lòng hắn khẽ thở dài, thần sắc phức tạp.
Bên ngoài, quầng sáng của đại trận bảo vệ dần dần tan biến, từng tầng kết giới hóa thành linh quang mờ nhạt bay về hư không.
Lúc ấy, một thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống. Chính là Lâm Uyển Tuyết, y phục trắng lay động, dung nhan tuyệt thế, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
“Biết cảm giác uất ức, chèn nén khi trải kiếp chưa?” – nàng bước tới gần, giọng nói nhẹ như gió xuân.
Dương Phàm chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt hắn không còn lửa giận, chỉ còn lại bất lực và mỏi mệt. Uyển Tuyết mỉm cười, ôm lấy hắn từ phía sau, giọng thì thầm đầy tình ý:
“Người ta là yêu huynh thật lòng đó, phải đáp lại nha~”
Dương Phàm lập tức đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt liếc về quả cầu trong tay như cầu cứu. Nàng lại dám lấy cả Chí Cao Đạo ra làm tín vật tình yêu, chuyện này đúng là... hắn thật sự không đỡ nổi.
Nhưng ánh mắt Dương Phàm chợt lóe lên sắc bén.
Từ khi trở về Địa Phủ, hắn vẫn luôn cảm thấy một điều chưa trọn vẹn. Khí vận Nhân Tộc vẫn chưa hoàn chỉnh! Là vì Lượng Kiếp vẫn chưa kết thúc!
Chỉ khi Nhân Tộc lập xong Thiên Đình, thiên địa khí vận mới có thể hội tụ toàn vẹn. Khi đó, hắn mới có đủ cơ hội kéo ra Cổ Luân Kiếm, cổ binh chấn nhiếp cửu thiên!
Ý niệm xoay chuyển, Dương Phàm trầm ngâm giây lát, sau cùng ánh mắt lóe sáng, nói dõng dạc:
“Nương tử, ta muốn đi chuyển thế!”
Uyển Tuyết khựng lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, tay đưa lên nhéo hắn một cái đau điếng: “Trước đây không phải lúc nào cũng mang theo một cái âm linh dễ thương sao? Tên gì ấy nhỉ… Niếp Tiểu Thiến?”
Uyển Tuyết mỉm cười tinh nghịch, “Đùa ngươi thôi. Thấy nàng ta giúp đỡ huynh không ít ở kiếp trước, biết đâu sau khi xong Lượng Kiếp, chúng ta có thể đón nàng xuống Địa Phủ, đoàn tụ một phen?”
Dương Phàm nghe vậy hơi chột dạ, nhưng cũng không đáp lời.
“Hừm, chàng tính đầu thai vào đâu? Lại định hại người nào?” – Uyển Tuyết khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nghi ngờ đầy ẩn ý.
Dương Phàm cười hắc hắc, hai tay xoa vào nhau như đang ấp ủ đại kế: “Lần này là Lượng Kiếp, ta phải thu hoạch thật lớn. Yên tâm đi, nương tử, dù Nhân Tộc khí vận có chưa đủ, dù không kéo nổi Cổ Luân Kiếm ra, ta cũng sẽ có cách cho nó hiện hình!!”
Lời nói hắn vững như bàn thạch, ánh mắt kiên định, tràn đầy tự tin.
Uyển Tuyết nhìn hắn hồi lâu, sau cùng lắc đầu bật cười: “Phu quân này… chàng lại muốn làm to rồi, phải không?”
Dương Phàm chỉ mỉm cười bí ẩn
…
Đại Lý Quốc
Sau khi Thánh Hiền Nhân Tộc tuyên cáo hoàn tất “Nhân Tộc Văn”, ngọn lửa văn minh chính đạo bùng cháy suốt ngàn năm không tắt. Thế nhưng, thiên đạo xoay vần, càn khôn dời chuyển, đến một thời điểm, nhân – yêu hai tộc lại một lần nữa rơi vào thế đối đầu chẳng đội trời chung.
Chiến hỏa bùng lên nơi ranh giới lục địa, cháy suốt trăm năm, thiêu rụi núi non, nuốt chửng cả trăm thành trì.
Nếu không nhờ cuốn “Bình Dân Tiên Đạo Từ Điển” được ban hành kịp thời, truyền đạo thuật cho hàng vạn phàm nhân, thì kết cục hiện tại... ắt hẳn Nhân Tộc đã bị dìm xuống vực diệt vong, vạn kiếp bất phục.
…
Tầng trời thứ ba mươi hai – Yêu Đình Thiên Vực.
Giữa điện Nguyệt Tàn phủ mây đen, Đông Hoàng Thái Nhật vỗ bàn một cái vang như sấm động, đôi mắt rực lửa như muốn thiêu rụi cả bầu trời.
— “Không thể nào!! Không thể nào!! Nhân Tộc—chúng có phải là giống loài không?!!”
Lũ yêu vương, yêu tướng quỳ bên dưới đều không dám hé môi. Trong không khí nồng mùi sát ý, chỉ có Thái Nhật gào lên từng tiếng, từng tiếng như thiêu đốt thiên địa:
— “Một ngàn năm! Chỉ một ngàn năm! Từ đám phàm nhân không linh căn… giờ đây đã sản sinh ra hàng loạt Kim Tiên, Đạo Tông, thậm chí có cả kẻ tiếp cận cảnh giới Thái Ất?!”
— “Bọn chúng… sinh đẻ Kim Tiên như nuôi chó!”
— “Kim Tiên khắp nơi! So với yêu chúng chúng ta, thậm chí còn đông hơn bầy lang dạ xà!”
Một yêu tướng quỳ bên rìa, rụt rè thưa:
— “Khởi bẩm Điện Hạ… e là vì cuốn ‘Tiên Đạo Từ Điển’ kia… quá mức đơn giản hóa việc tu hành…”
— “Chỉ cần có tâm, có chí, là có thể bước vào Tiên Lộ…”
— “Dù chỉ là tiểu phàm nhân, nay cũng có thể bước tới Đại Đạo Kim Tiên…”
Thái Nhật nghiến răng ken két.
— “Một ngàn năm… một cái chớp mắt trong thiên niên kỷ mà Nhân Tộc lại thăng thiên đến mức này?!”
— “Chúng ta từng cười chê bọn phàm nhân không linh căn, không mạch đạo… thế mà giờ lại bị chúng dồn ép đến nỗi không thể bước thêm nửa bước ra ngoài Đông Thiên Châu?!”
Gió giật tung màn mây.
Tầng trời rung chuyển.
Đông Hoàng Thái Nhật siết chặt bàn tay, thanh huyết kiếm sau lưng rung lên khe khẽ.
— “Không được. Ta không thể để Nhân Tộc nắm Thiên Thế lần nữa.”
— “Dù có phải mở phong ấn... kéo toàn bộ Hồn Chiến Yêu Chủ từ tầng sâu lên… ta cũng phải nghiền nát bọn ‘sinh ra như máy đẻ Kim Tiên’ đó.”
…
Phía Nam Đại Lý, nơi phong cảnh hữu tình, linh khí hài hòa, quanh năm không gặp binh hỏa loạn lạc, tựa như cõi phúc địa cách biệt nhân gian.
Trong một buổi chiều gió xuân nhè nhẹ, nơi mái nhà tranh nằm nép mình giữa ruộng lúa xanh rì, tiếng trẻ lọt lòng không vang, nhưng ánh mắt của người trong nhà lại như gặp kỳ tích.
Một đứa trẻ vừa mới sinh ra, chưa cất tiếng khóc đã mở mắt, ánh nhìn long lanh, lặng lẽ đảo quanh căn phòng nhỏ, tựa như đang lặng lẽ ghi nhớ từng hạt bụi, từng làn sáng len qua khe cửa.
Đứa bé không hề khóc, thân thể hồng nhuận như bích ngọc, hơi thở đều đặn như đã bước qua năm trăm năm đạo hạnh.
Cả đám người bà đỡ cùng thân nhân đứng chết lặng.
— “Không… không lẽ là thiên linh thai?” – Một bà mụ thốt lên, giọng không giấu nổi run rẩy.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ như gió lướt. Một lão nhân râu dài bạc trắng, đạo bào phủ bụi đường, tay cầm phất trần lặng lẽ tiến vào như mây trôi vô âm.
Không ai dám ngăn, cũng chẳng ai dám hỏi.
Lão chỉ mỉm cười, tay khẽ vung phất trần, toàn bộ uế khí trong phòng tan biến như khói sương, không gian trở nên thanh tịnh đến kỳ lạ.
Mẹ đứa bé cũng như được khai khiếu thần mạch, tinh thần lập tức hồi phục, thân thể không chút tàn lưu đau đớn sau cơn vượt cạn.
Ánh mắt của lão dừng lại trên đứa bé.
Một thoáng trầm ngâm. Rồi khóe miệng lão cong lên một nét ý cười sâu xa.
— “Linh thai không vẩn trược, tự sinh linh thức, không cầu tiên mà đã chạm đạo...”
— “Thiên địa xưa nay chưa từng sinh ra kẻ nào như ngươi...”
Lão quay sang người mẹ đang bế con, ánh mắt ôn hòa, giọng nói như trầm ngọc:
— “Vị phu nhân này... đứa trẻ này có căn cốt vượt phàm, linh mạch tụ ba tầng, tâm mạch tương thông với thiên địa. Nếu được dạy dỗ từ nhỏ, tương lai vượt qua Kim Tiên cũng chỉ là bước đầu tiên.”
— “Không biết... có bằng lòng để ta chỉ dạy cho nó một con đường khác?”
Người mẹ khẽ rùng mình, đôi mắt trầm lặng như hồ thu nhìn xuống đứa con trong tay. Một lát sau, nàng khẽ gật đầu:
— “Nếu là vì tốt cho con… thì nguyện để tiên trưởng chỉ lối.”
Lão nhân gật đầu.
— “Tốt.”
Nhưng ngay sau đó, thay vì rời đi như bao tiên gia cao nhân thường làm, lão chỉ nhẹ nhàng quay lại ngồi xuống ghế tre bên hiên, ánh mắt nhìn xa xăm qua cánh đồng lúa đang rì rào trong gió.
Một bà mụ run giọng hỏi:
— “Tiên trưởng… chẳng lẽ không mang hài nhi đi sao?”
Lão chỉ cười nhè nhẹ, ánh mắt lấp lánh như biết trước ngàn kiếp.
— “Không. Đạo không cần phải xa xôi, mà cần phải bén rễ.”
— “Người người bây giờ đổ xô theo cái gọi là Bình Dân Tiên Đạo Từ Điển… lấy việc dễ dàng đạt tới Kim Tiên làm chuẩn, chỉ để rồi tắc ở chân trời đạo vận, không biết lên đâu.”
— “Mà lão phu… đã chạm đến Thiên Đạo cũng từng bước từ ruộng đồng bước lên.”
— “Nếu muốn dạy một đứa trẻ đi xa… thì phải để nó lớn lên giữa gốc rễ mình sinh ra.”
Từ hôm đó, trong thôn nhỏ bên dòng nước lặng, có thêm một vị lão giả đạo phục giản đơn, mỗi ngày đều dậy sớm quét sân, ban trưa kể chuyện đạo lý cho lũ trẻ, đêm về ngồi dưới trăng uống trà, giảng một hai câu vô vi tự nhiên cho người lớn trong thôn.
Không ai biết thân phận thật sự của lão, nhưng ai cũng cảm thấy, chỉ cần đến gần vị đạo sĩ ấy, lòng liền bình tĩnh, khí huyết hài hòa, ngay cả bệnh cũ cũng dịu đi không thuốc.
Mà đứa bé nọ—lớn lên từng ngày, vẫn không khóc, vẫn lặng lẽ ngắm trời, ngắm gió.
Năm hai tuổi đã biết dùng tay chạm vào trận pháp. Năm ba tuổi đã phân biệt được thiên địa linh khí.
Năm năm tuổi, đã có thể cùng vị đạo sĩ kia ngồi dưới trăng vẽ trận, đọc Đạo Đức Kinh bằng giọng thơ ngắt ngứ.
Đứa trẻ ấy... sẽ là một truyền kỳ.
Mà người thầy của nó—là một Thánh Nhân sống lại giữa nhân gian, chọn cách không mang đi, mà gieo hạt giống đạo ngay từ chính nơi đất phúc sinh ra nó.
Lão Tử vuốt râu, ngồi dưới gốc đào nở rộ giữa xuân sớm, khẽ thở dài:
— “Một đời truyền đạo… cuối cùng, cũng có người để giao lại rồi…”
Nhưng sâu trong ánh mắt, vẫn còn le lói một tia bất mãn:
— “Chỉ là…”
— “Tên Nhân Hoàng chết tiệt kia… viết ra cái thứ ‘Tiên Đạo Từ Điển’ dễ hiểu quá trời…”
— “Bây giờ thu một đệ tử mà cũng phải thề vượt qua Kim Tiên mới có người gật đầu…”
— “Giời ạ… thật sự là—Đạo Giáo thời mạt pháp, ai đọc nữa đâu!”