Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 193: Đến chết cũng chạy không thoát



Kỷ nguyên thứ hai – Năm thứ 459, theo lịch Đại Lý Tiên Triều.

Thời gian như mộng, đời người như cỏ.

Đối với phàm nhân, một trăm năm đã là thiên thọ.

Nhưng trong giai đoạn ấy—chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, Nhân Tộc lại bước lên một con đường mà suốt mấy ngàn năm trước cộng lại... cũng chưa từng dám mơ.

Tất cả, bắt đầu từ một lần tấu triều—

Lời của Trạng Nguyên Dương Đông vang vọng giữa Long Phụng Điện năm xưa, làm rung chuyển cả mạch khí văn vận Trung Thiên.

Chỉ một bài tấu—mà chấn động thiên tâm.

Sau ngày ấy, vị Trạng Nguyên lại như lặn mất trong mây mù, chỉ để lại một bóng người lặng lẽ xông pha giữa biển người – Thám Hoa Ninh Thái Thần.



Trong vòng năm năm sau, Ninh Thái Thần mang theo chiếu chỉ Thiên Hoàng, dẫn hàng vạn tu sĩ, học giả, pháp sư, thợ thủ công, y giả, linh trận sư… đi khắp các châu phủ, phiên quốc, tán tộc.

Hắn không chỉ giảng đạo.

Mà là cải tạo.

Cải tạo từng bộ máy kỹ thuật thô sơ, từng hệ thống truyền tin, từng đạo môn cổ hủ, từng mô hình tộc trị lạc hậu.

Hệ thống giáo hóa được thống nhất.

Cơ sở tu luyện được phổ cập.

Linh mạch không còn chỉ phục vụ cho thiên tài—mà được dẫn vào cả các khu cư dân phàm nhân.

Tất cả đều dựa trên ý niệm ban đầu của một người—Dương Đông

Trong vòng ba mươi năm, Nhân Tộc tiến hóa như rồng lột xác.

Một bước đi bằng ngàn năm.

Một lời nói thành quốc sách.

Năm thứ 415—Thiên Hoàng Lý Vô Song ban thánh chỉ:

— “Ninh Thái Thần – từ nay sắc phong làm Nhân Hoàng, chưởng quản mọi sự vụ về người, pháp, học, và đạo vận nhân sinh.”

— “Mọi người đều là nhân – đều có thể tu.”

Cùng năm đó, Nhân Hoàng ban ra một bộ công pháp chấn thế:

"Bình Dân Tiên Đạo Từ Điển" – công pháp phổ cập tu tiên đầu tiên trong lịch sử Nhân Tộc.

Không cần căn cơ.

Không cần xuất thân.

Chỉ cần đạo tâm.

Chỉ cần ý chí.

Từ đây, ai ai cũng có thể Tu Tiên.

Không cần bước vào môn phái, không cần quỳ lạy tông sư.

Chỉ cần mở sách—thì có thể khởi đầu đạo lộ.

Từ tầng bình dân đến sĩ tộc, từ thôn làng đến đại đô, nơi nơi đều rộ lên đạo vận.

Nhân Tộc… bắt đầu trỗi dậy.



Nhưng—trước khi thành tiên, phải sống qua kiếp phàm.

Rất nhiều nơi vẫn còn đói nghèo – bệnh tật – luân hồi khổ nạn.

Mà cũng chính lúc đó—

Thần Y Hứa Tiên bước ra.

Không cầu danh.

Không tranh chức.

Chỉ ngồi giữa Y Tháp, gom góp hàng vạn phương thuốc, hàng trăm ngàn lý thuyết thể chất, khí huyết, mạch lạc từ khắp Tam Giới.

Từ đó, Hứa Tiên xây dựng ra hệ thống y lý mới, kết hợp tu luyện – sinh lý – âm dương thành một đại đạo chữa trị phổ cập.

Không còn độc quyền của y môn cổ tộc.

Không còn bí truyền chỉ trong tông môn.

Mà là—hệ thống hóa, giáo hóa, phổ biến hóa.

Từ các trạm Y Đạo, đến Đạo Lộ Trị Liệu, từ Trường Sinh Trì cho phàm nhân đến Mạch Đồ Thánh Đồ cho tiên giả—tất cả đều có hình – có lý – có thể dạy được.

Nhờ đó—

Sinh – Lão – Bệnh – Tử bắt đầu có thể kiểm soát.

Bệnh tật tránh lui.

Tâm trí mở mang.

Người người bắt đầu hiểu đạo không chỉ là pháp lực, mà còn là sống đúng với Thiên Cơ của chính mình.

Năm 421, Thiên Hoàng lại ban chiếu.

Hứa Tiên được sắc phong làm Địa Hoàng Nhân Tộc, xưng hiệu:

"Thần Nông Tái Thế – Hộ Thể Chi Chủ."

Vậy là, trong vòng chưa đầy nửa thế kỷ—

Tam Hoàng Nhân Tộc đã định hình:

•Thiên Hoàng – Lý Vô Song – người gánh thiên đạo, duy trì đạo vận tối cao.

•Nhân Hoàng – Ninh Thái Thần – người dẫn đạo sống, giáo hóa vạn dân.

•Địa Hoàng – Hứa Tiên – người dưỡng sinh hộ mệnh, tái lập sinh mệnh luân hồi.



Trên tầng cao gió lạnh, giữa tòa lâu đài phủ màu nắng xế, một thân ảnh lam y ngồi bất động nơi chiếc ghế đá khắc hình long quy cổ xưa. Gió cuối thu thổi qua mái tóc đã điểm bạc, làm tà áo hắn phất phơ như ngọn cờ đã từng tung hoành nơi chiến địa.

Dương Phàm khẽ vuốt râu, giọng nói trầm thấp tựa như tiếng thở dài của thời gian.

“Chậc… hơn bảy mươi rồi chứ ít gì…”

Nét cười nơi khóe môi hắn mang theo một tầng tang thương rất nhẹ, nhưng không ai lầm được—trong ánh mắt kia là sự viên mãn, là đại đạo ngấm ngầm thành tựu.

Bao nhiêu năm qua, hắn không động đến một tia pháp lực, không dính vào một đạo tông, chẳng lập thân danh tiếng nào cho bản thân. Nhưng một tay dựng nên hai trụ Nhân Hoàng – Địa Hoàng.

Luyện Y Thần Thuật, để Hứa Tiên đi con đường cứu thế, dùng y trị tâm, dùng y dẫn đạo.

Bình Dân Tiên Đạo Từ Điển, để Ninh Thái Thần hiểu đạo tại lòng người, từ phàm bước vào ngôi vị cải cách thiên hạ.

Khí vận lớn dồn về hai người, nhưng ẩn tàng bên trong, đã có ba – bốn phần quay ngược về chính thân hắn. Không cần ai biết, không cần lưu danh—chỉ cần thế giới đi đúng hướng.

Niếp Tiểu Thiến đứng sau, hai tay bóp nhẹ vai hắn. Gió chiều khiến tóc nàng khẽ tung, ánh tà dương chiếu lên làn da trắng ngần như vầng nguyệt mỏng tang. Ánh mắt nàng rơi xuống quyển sách bằng cẩm ngọc trong tay Dương Phàm – từng nét khắc nhỏ như đan thành mạch đạo.

Nàng chợt khóc.

“Công tử… người không dùng khí vận Nhân Tộc để chứng đạo sao? Sao lại phải khổ đến vậy…”

Dương Phàm chỉ mỉm cười, lặng lẽ lắc đầu.

“Số mệnh của ta… không nằm trong thiên đạo hay nhân đạo.”

“Thứ ta cần—là ở đây.”

Hắn đặt tay lên quyển sách. Lạnh như ngọc thạch, nhưng tỏa ra một loại khí tức rất lạ: không phải linh lực, không phải đạo vận, mà là… nhân văn.

Đã đến lúc.

Hắn đứng lên.

Từng bước chân như vác theo vận mệnh cả một chủng tộc, thân thể đã già, xương cốt cũ mòn, nhưng bước đi lại kiên quyết tựa thánh nhân nghìn kiếp. Mỗi bước là một vòng hoa văn sáng lên dưới chân, mỗi nhịp thở là một đoạn văn khí ngân vang.

Hắn đi ra trước lan can cao tầng, nơi có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Tâm Nhân Tộc. Dưới đó, là vô số dân chúng đang sinh sống—phàm nhân, tiểu tu, đạo sĩ, nho sinh, trẻ nhỏ, người già, tất cả như hòa trong nhịp thở nhân gian.

Dương Phàm ngẩng đầu, ánh mắt nhuốm một tầng đạo quang, giọng nói vang lên không lớn, nhưng tựa có Thiên Âm gia trì:

“Vạn đạo phân ly. Chư giáo chia rẽ. Ngàn ngữ tạp âm. Muôn văn rối rắm.”

“Nhưng—từ hôm nay, Nhân Tộc có chữ!”

Hắn giơ cao quyển ngọc thư, rồi từng chữ một cất lên:

“Thiên. Địa. Nhân. Đạo.”

“Thủy. Hỏa. Phong. Lôi.”

“Hiếu. Nghĩa. Trung. Tín…”

Mỗi chữ rơi xuống, bầu trời chấn động.

Mỗi chữ hiện lên, một dải Văn Khí vàng rực bốc lên trời cao, xoáy thành mây ngũ sắc.

Trên từng đại lục, phàm nhân đều ngẩng đầu. Trên đỉnh núi cao nhất Bắc Thần Châu, nơi Tinh Linh đang tụ hội, các học giả của Nữ Oa Thánh Địa đều đồng loạt rơi lệ. Trong Phật Môn, tiếng chuông ngân lên mà không ai gõ. Tại Đông Thiên Châu, yêu tộc ngừng thở, bốn phía trầm lặng như lưới khí vô hình phủ xuống.

Nhân Tộc Văn – xuất thế.

Thế gian rúng động.

Từ Phàm Giới đến Linh Giới, từ nơi phố chợ đến nơi kinh thư đạo quán, từng ánh mắt đẫm nước, từng bàn tay đặt lên ngực.

“Thánh Hiền vô lượng…”



Phía sau hắn, Lý Vô Song đã đứng tự bao giờ.

Y sam trắng, ánh mắt tựa vĩnh hằng. Nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn—ánh nhìn xuyên qua thời gian, vượt qua trăm kiếp tái sinh, vẫn chỉ có một người trong tâm.

Hắn đọc đến chữ cuối cùng, tay run run, ngọc thư rơi xuống, thân thể lảo đảo.

Chưa kịp ngã, đã có một đôi tay mềm mại ôm lấy hắn.

Không phải Tiểu Thiến.

Mà là Lý Vô Song.

“Vì sao… lại trốn tránh ta?” – nàng hỏi khẽ, giọng không trách, chỉ buồn.

Dương Phàm không đáp.

Nàng khẽ nghiêng đầu, lệ rơi từ khóe mi:

“Vì… ta từng là nam nhân sao?”

Dương Phàm mím môi. Vẫn không nói.

Tiểu Thiến phía sau như nghe thấy tiếng lôi đình giáng xuống chỗ mình đứng. “Thì ra Thiên Hoàng lại là... vị ấy chuyển giới?! Trời ơi trời ơi!”

Lý Vô Song nghẹn ngào:

“Ngươi không biết… ta đã từng cố chối bỏ tất cả. Nhưng sau khi chuyển thế, ta mới nhận ra… đó không phải ‘hóa thành nữ’, mà là trở về chân thể vốn có.”

“Là ta—từ đầu đã luôn là nữ.”

Dương Phàm nhắm mắt.

Hắn biết.

Chỉ là không dám nhận.

“Không còn quan trọng nữa.” – hắn khẽ nói – “Ta đã xong nhiệm vụ của mình. Vô Song, ngươi phải đi… đánh bại Yêu Đình, thay ta hoàn thành Thiên Đình Nhân Tộc.”

Lý Vô Song bỗng bật cười, cười khẽ nhưng đầy chua xót:

“Nếu ta không muốn thắng thì sao?”

Dương Phàm chấn động, quay đầu, nhưng chưa kịp thốt ra câu nào, nàng đã nâng tay—một đạo Âm Dương Chí Cao Đạo bộc phát, truyền thẳng vào hắn!

“Ngươi điên rồi?! Đây là bản nguyên đạo vận ngươi mất mấy hồi hội mới đúc thành, giờ truyền cho ta—ngươi sẽ thành phàm!”

Lý Vô Song chỉ cười, ánh mắt đỏ ửng:

“Ta không cần vạn dân thần phục. Ta chỉ cần một người.”

“Nếu chàng không muốn ta, hãy trả lại đạo này, ta lập tức rời đi—vĩnh viễn.”

Dương Phàm run run.

Hắn biết đạo này đã ăn vào chân linh.

Thu nhận? Nàng sẽ mất tất cả.

Giữa khoảng cách một hơi thở, hắn nhìn nàng, như nhìn lại nhiều năm trước, hắn là một cổ thần chưa hiểu lòng người.

Hắn thở dài, hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp.

Rồi bỗng buông một câu thật khẽ:

Câu nói như vỗ nhẹ vào nỗi đau của nàng

“Các ngươi…… NỮ TỬ, đúng là muôn đời không thể hiểu nổi.”

Nói đoạn, thân ảnh hắn vỡ tan như cát bụi.

Biến mất trong tay nàng.

Lý Vô Song đứng lặng, lau đi vết máu nơi môi.

Bầu trời dần xám, gió thổi qua hành lang lạnh buốt.

Niếp Tiểu Thiến lo lắng bước tới:

“Thiên Hoàng… người… người không sao chứ?”

Lý Vô Song chỉ nắm chặt tay, ánh mắt kiên định đến kinh người:

“Hắn sẽ quay về.”

“Chắc chắn.”

Còn Tiểu Thiến, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Mấy vị đại năng này tính kế qua lại, đạo lý ngược xuôi, cảm tình hóa hình, kế hoạch thâm sâu như biển… nàng nghĩ mãi, vẫn không hiểu nổi nửa câu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com