Tầng trời thứ ba mươi ba, Linh Tiêu Bảo Điện rộng vạn trượng, chín trăm chín mươi chín bậc thang bạch ngọc trải dài như dòng thời gian hóa đá.
Bầu trời nhuốm ánh kim quang từ bàn đào đang nở rộ khắp Dao Trì, gió thổi qua làn mây cũng mang theo linh vận, đạo vận cùng vạn đạo tán hoa. Không khí tĩnh lặng như ngưng đọng
... cho đến khi một luồng kim quang phá vỡ bầu trời, từ xa xa truyền đến tiếng hô sang sảng, vang vọng như rền lên từ cổ thiên xưa cũ.
“Hạo Thiên Kim Khuyết Chí Tôn Ngọc Hoàng Đại Đế—giáng lâm!”
Thanh âm như chuông cổ va vào đá thượng cổ, không những vang khắp Dao Trì mà còn xuyên thấu qua từng tầng trời, chạm đến cốt lõi các vị Thần, Tiên, Thánh đang ngồi nơi hội trường.
Thái Bạch Kim Tinh – Hồ Kim Hải, râu dài tung bay, thần uy trầm ổn, đứng ngay lối vào chính điện, hai tay giang rộng, tiếng nói của lão truyền đi mang theo ý chỉ của Thiên Đạo, dù là Thánh Nhân cũng phải lắng nghe.
Ngay khoảnh khắc đó—
Tầng trời nứt ra như một cánh cửa linh quang mở rộng.
Dương Phàm, thân khoác Ngọc Bào kim vân, đầu đội Thái Hạo Quân Miện, bước từng bước thong thả giữa trời cao.
Mỗi bước hắn đi, cõi thiên địa đều khẽ run, nhưng không phải vì uy áp, mà vì... đạo vận của chính vũ trụ đang nghiêng về phía hắn.
Ánh mắt hắn sâu như hư không chưa sinh, sống mũi thẳng, thần sắc bình hòa, khóe môi còn vương chút cười như chẳng thèm để tâm đến lễ nghi huy hoàng này.
Trong lòng hắn thầm nhổ một bãi nước bọt:
Tên gì mà dài như khúc tụng niệm...
Hạo Thiên Kim Khuyết... Chí Tôn... Ngọc Hoàng Đại Đế... nghe mà nhức cả đầu. Sao không gọi gọn lại là... Dương Đế đi cho rồi?
Nhưng mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng, cứ như thiên địa sinh ra là để hắn bước đi.
—
Dưới thềm bạch ngọc, các vị Thần Tiên từ tân phong đến lâu đời, đều đồng loạt chắp tay, cúi đầu, miệng hô:
“Ngọc Hoàng Đại Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng hô như gió cuốn từ bốn phương tám hướng, từng đạo kim quang từ trên người họ tụ hội về trung tâm, như muốn tỏ rõ lòng thành kính.
Còn các Thánh Nhân – như Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lão Tử, Thông Thiên, hai vị Phật Mẫu, nữ Oa– đều không lên tiếng, nhưng lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu một chút.
Một chút đó—đủ để thiên địa đổi sắc.
Bởi vì bọn họ biết rõ hơn ai hết...
Người kia, không phải cái gì Ngọc Hoàng, cũng không phải là Đế Quân được phong bởi Thiên Đạo...
Hắn là Dương Phàm.
Là Chí Tôn!
Là kẻ mạnh nhất trong toàn bộ Tinh Huy Vũ Trụ!
Mạnh đến mức dù là Thiên Đạo, dù là Phật Tổ, dù là Thánh Nhân, Hỗn Nguyên, đều không dám đánh hắn thật... ân….chính là đánh không lại
Nơi Hắn đi qua, đạo lý né sang một bên. Nơi Hắn ngồi xuống, thiên cơ lập tức thay hình đổi dạng.
Hắn không tranh ngôi, không giành quyền, nhưng một khi hắn ngồi vào, thì không còn ai đủ tư cách đứng cạnh
Ánh mắt hắn đảo qua chúng sinh, thấy cả tân thần đang thì thầm phía xa, thấy các Thánh Nhân âm thầm giấu nụ cười sau đạo bào, thấy các thần nữ nơi Dao Trì đang đỏ mặt vì một ánh nhìn, thấy... cả mấy tên hậu bối đang ghi chép cách hắn đi.
Dương Phàm khẽ thở dài.
Thật ra... hắn chỉ muốn câu cá a~
Mà giờ lại phải ngồi cái ghế “Chí Tôn Ngọc Hoàng Đại Đế” này—chỉ để chờ đám người kia diễn nốt vở kịch Tây Du.
Nhưng thôi, vẫn ngồi được.
Bởi vì khi vở kịch hoàn thành….
Hoang Cổ Kiếm liền thuộc về mình!
Và hệ thống sẽ mở ra... nhân vật tiếp theo.
—
Dương Phàm từ từ bước qua bậc thang cuối cùng, trường bào nhẹ phất theo từng bước chân trầm ổn. Trước mặt hắn là chiếc Long Tọa Cửu Trùng Thiên phủ ngọc thạch kim văn, chính giữa Khánh Điện Linh Tiêu, cao nhất thiên cung.
Trên ghế, thiên đạo vân mỏng như hơi thở từ hư vô quyện quanh, ánh kim không chói lòa mà sâu thẳm như ánh nhìn của kẻ đã thấy tận cùng vũ trụ.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, quét qua từ đám Cổ Thần, Thánh Nhân, đến Kim Tiên, Tân Thần và các Thiên Tướng hai bên. Không có uy áp, không có thiên lôi đi kèm, chỉ là một ánh mắt… nhưng tất cả đều ngồi thẳng lưng hơn một phần.
Hắn khẽ hạ thân, ngồi xuống Long Tọa, bàn tay trái chống nhẹ cằm, giọng nói không cao, không nhanh, nhưng mang theo chấn động linh hồn từ tầng đạo vận:
— “Tất cả chư vị Thần Tiên, cứ tự nhiên.”
Chỉ một câu nói, nhưng như làn sóng vỗ tan băng giá.
—
Các vị Thần Tiên phía dưới đồng loạt cúi đầu, rồi bắt đầu ngồi xuống.
Từ Thông Thiên, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, đến các vị Thái Ất Kim Tiên, Thiên Tướng, Thiên Quan—tất cả đều ngồi vào vị trí đã định từ trước, đạo vận tỏa ra bao phủ khu vực, khiến cả Khánh Điện như chìm vào biển linh quang.
Thế nhưng—
Ở tầng dưới xa hơn, nơi các bàn ngọc nhỏ hơn tụ hội tân thần, một loạt ánh mắt tròn như chuông đồng, ngơ ngác nhìn nhau.
Một nữ thần trẻ tuổi thốt lên nho nhỏ:
— “Thật sự... là hắn cho phép mình ngồi sao?”
Nam tử áo lam bên cạnh nuốt nước miếng:
— “Đây... đây là Khánh Điện, mà hắn nói ‘cứ tự nhiên’ như đang ở hậu viện uống trà…”
Một yêu tộc thần linh khác bĩu môi, nhưng ánh mắt lại long lanh:
— “Không hổ danh là Ngọc Hoàng ‘bình dân nhất Tam Giới’... đúng là không giống với truyền thuyết mà phụ thân ta kể.”
—
Trên đài cao, Dương Uyển – Tây Vương Mẫu, ngồi bên tay trái của Dương Phàm, ánh mắt liếc nghiêng, rõ ràng lườm hắn không nhẹ.
Nàng mặc đạo y lụa gấm trắng ngà, tóc búi Ngọc Vân Pháp Kế, từng cử chỉ đều toát ra phong thái vương giả mẫu nghi thiên hạ.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhưng miệng lại mím cười nhẹ, rõ ràng trong lòng đang nói:
“Ra mắt thiên hạ mà cứ như... ngủ dậy ra hiên hóng gió.”
Dương Phàm liếc thấy nét mặt đó thì chẳng buồn đáp, chỉ khẽ bĩu môi, nghiêng đầu sang hướng khác, trong bụng thầm cười:
“Làm vua gì chứ… ta chỉ chờ diễn kịch mà thôi”
Tây Vương Mẫu chẳng buồn đôi co, chỉ vỗ vỗ tay hai cái—nhẹ nhàng như đang vỗ giấc mơ, nhưng lập tức một đạo linh quang tỏa xuống toàn điện.
“Lên tiệc.”
Trong nháy mắt, trên mỗi bàn tiệc, từ Thiên Tướng, Thần Tiên, đến Thánh Nhân đều xuất hiện một mâm linh quả đầy đặn.
Chính giữa là một quả Bàn Đào, hồng phấn như ánh chiều tà, tỏa ra hương thơm khiến cả ngũ tạng cũng muốn ngâm mình vào.
Hai bên là Linh Quả Lạc Hoa, Hồng Cầm Tử, Tử Dương Trúc Nhân, tất cả đều là linh vật ngàn năm khó gặp. Bên cạnh là Linh Tửu Bách Diệp, ngọc dịch trong suốt lấp lánh như sao sa trong ly ngọc.
Riêng khu vực Phật Môn, trước mặt mỗi vị hòa thượng đều hiện ra một chén Linh Thủy Thanh Tịnh, không mùi, không vị, nhưng chỉ cần uống một ngụm là như tắm trong ngộ đạo chi lưu.
Khắp điện vang lên tiếng trầm trồ, bàn tán khắp nơi.
—
“Mùi này… là Đào Cổ Sơ Nhân à?!”
“Cái này là Linh Quả chỉ mọc ở Đông Thiên Châu mà! Thiên Đình đúng là chịu chơi lần này…”
“Thứ trong chén ta... hình như là ngọc tửu mà chỉ mấy vị Đại Thừa Thánh Nhân mới dám uống?”
“Nghe đồn hôm nay là Ngọc Hoàng tự mình chọn thực đơn đó. Không ngờ khẩu vị ngài lại... thật sự gần gũi như thế.”
Từng tiếng cười rộn ràng nổi lên, Thiên Tướng bắt đầu nâng chén mời nhau,
Thần Tiên bắt đầu trao đổi đạo lý qua từng quả đào, còn đám tân thần thì… vẫn chưa dám động đũa, chỉ đưa mắt ngắm bàn tiệc như sợ ăn nhầm thứ gì... sẽ trực tiếp thăng cảnh giới.
—
Tiếng nhạc vang lên từ nơi xa vút như suối ngân giữa trời chiều, từng đợt linh quang từ thiên cung hóa thành đạo âm lưu chuyển, len lỏi qua tầng tầng mây trắng, chảy tràn khắp Khánh Điện Linh Tiêu.
Tất cả chúng Thần đang ngồi yên đều ngẩng đầu theo nhịp điệu, tưởng chừng như một đoạn cổ khúc mở đầu cho phần tụng đạo thường lệ… nhưng—
Đôi mắt Dương Phàm trợn lớn.
“Giời ạ…”
Không phải vì âm luật quá ảo diệu, cũng chẳng phải vì đạo vận cuồn cuộn như thủy triều — mà vì hai bên Khánh Điện, qua tầng linh sa ngọc khí, một hàng Tiên Nữ bước ra, mỗi bước chân như hoa nở trong gió.
Không khí như nghẹt lại trong một nhịp thở.
Vẻ đẹp của các nàng... không gì có thể ví được. Không phải chỉ vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà là thần vận, khí chất, đạo vận quanh thân mỗi người đều mang theo một chân lý riêng biệt.
Và rồi...
Tất cả Thần Tiên đều há hốc mồm.
Cả mấy vị Cổ Thần cũng không kịp giữ phong thái thường ngày, ánh mắt hơi ghé xuống mặt bàn, giả vờ như đang ngắm linh quả, nhưng... khóe miệng co giật, như muốn nói:
“Ngọc Đế... ngài làm cái trò gì thế này...”
—
Dương Phàm thì sao?
Tất nhiên cũng há mồm.
Không há sao được?!
Vì toàn bộ Tiên Nữ múa đạo phía dưới... đều là _thê tử của hắn!
Móa!!!
Từ hai người dẫn đầu:
Lâm Uyển Tuyết – Luân Hồi Đại Đế
Lý Vô Song – Âm Dương Đại Đế
Đến những gương mặt quá quen thuộc với hắn:
Đắc Kỷ, Tiểu Thanh, Lương Diễm Nguyệt, Lương Ngọc Dao, Lượng Tịnh Y, Lương Diệp Y, Lương Tuyết Vũ...
Hơn mười mấy người, ai nấy đều từng cùng hắn vượt qua sinh tử, đồng hành mưu đại nghiệp, từng là chiến thần, đạo giả, thần kỹ sư...
Vậy mà giờ, mặc vũ y nhẹ nhàng như khói, đạo phục được cải biến thành trang phục múa… từng cánh tay vươn ra là đạo văn, từng bước lướt qua là pháp tắc nổi lên.
Dương Phàm cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Hắn nhìn nhìn, rồi lấy tay che mặt, trong lòng vừa muốn cười, vừa muốn lạy:
“Các nàng… tính bày trò gì đây…”
“Không phải... hôm qua còn nói ngồi bàn trên cùng với Tây Vương Mẫu sao?”
—
Phía trên, Dương Uyển – Tây Vương Mẫu, ngồi bên hắn, vẫn nghiêm trang như cũ, mắt không chớp, mặt không đổi, chỉ nhẹ chống cằm.
Nhưng… đôi mắt ấy rõ ràng có ánh vui giấu nhẹm.
Dương Phàm lúc này đã hiểu.
Rõ ràng là thông đồng hết rồi.
Không chỉ các thê tử, mà có vẻ các vị Thánh Nhân cũng tình cờ “không hay biết” chuyện này.
“Các ngươi... hợp lại diễn ta?”
“Móa! Tính chơi chiêu cảm hóa chúng sinh à?”
—
Nhưng rồi…
Tiếng nhạc chuyển.
Các nàng bắt đầu múa.
Không chỉ là thân thể nhẹ nhàng chuyển động, không chỉ là dáng vẻ kiều diễm, mà là—
Đạo Vận bắt đầu lan tỏa.
Từ mỗi động tác, mỗi ánh mắt, đều mang theo một loại chân đạo.
Luân Hồi chi ý từ Lâm Uyển Tuyết xoay vần trong tầng gió, tạo thành vòng xoáy thời không vờn qua cánh hoa.
Âm Dương chi lực từ Lý Vô Song phân tách sáng tối trong từng nhịp tay nâng, tạo nên hai cực hư vô bao phủ hội điện.
Từng người, từng pháp tắc, liên kết lại như một vũ điệu thiên đạo.
—
Phía dưới, đám Thần Tiên có đạo tâm thanh tĩnh, lập tức chìm vào ngộ đạo, ánh mắt nhập định, thần niệm bắt đầu cảm thụ pháp lý, có người linh quang xuất hiện trên đỉnh đầu.
Nhưng...
Một số khác, ánh mắt không còn sáng trong nữa, mà lấp lánh, lúng liếng, lòng trần trỗi dậy.
Mấy vị tân thần, một số vị Kim Tiên tu đạo chưa vững, ánh mắt như bị hút hồn, có kẻ suýt nữa... đổ chén rượu lên đầu.
Thậm chí có một vị đạo quân lớn tiếng thốt lên:
— “Đây là... vũ đạo gì vậy! Là... Đạo Khúc hay là Mộng Vận!?”
Dương Phàm che mặt, không dám nhìn nữa.
Hắn cũng… đang bị trầm ngâm.
Không phải vì sắc đẹp.
Mà là... hắn thật sự cảm nhận được luồng Đạo Vận mà các nàng truyền ra.
Mỗi người một pháp tắc. Mỗi pháp tắc lại hòa quyện, dẫn dắt chân tâm. Một vũ đạo này... nếu kéo dài ba ngày ba đêm, không khéo có người trực tiếp độ kiếp thành Chân Tiên.
—
Nhưng khổ nỗi, có một phần trong hội bàn đào… không thể kiềm chế “trần tâm” nổi.