Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 209: Danh sách đã có!



Khóe mắt Dương Phàm khẽ co giật.

Ánh nhìn hắn lướt xuống phía dưới Khánh Điện, nơi từng đám Thần Tiên, Thiên Tướng đang vờ ngồi ngay ngắn… nhưng thật ra, ánh mắt thì cứ như hóa thành dây câu, câu từng tấc da tấc thịt của mười mấy vị thê tử đang múa vũ đạo dưới kia.

Móa!!!

Dương Phàm cảm thấy một luồng hỏa khí từ tận đan điền bốc thẳng lên giữa mi tâm.

Hắn không làm căng lên, chỉ trợn mắt, giữ im lặng, nhưng trong lòng đã bắt đầu âm thầm lập danh sách đen.

“Tên đó… và tên đó… với cái tên kia luôn…”

“Chắc chắn! Lát nữa cho đi thỉnh kinh hết! Cùng chịu khổ với Kim Thiền Tử cho ta!”



Một tay hắn chống cằm, tay còn lại đã siết nhẹ tay vịn Long Tọa.

Lửa giận vừa bùng lên… nhưng rất nhanh dịu lại.

Không phải vì tha thứ.

Mà vì…

“Ta bị tính kế!”

Lần đầu tiên từ khi thành Đế, ngồi cao hơn cả Thánh Nhân, hắn lại cảm thấy bị chơi thẳng mặt như vậy.

Tập thể, đồng loạt, không báo trước, lại còn diễn trước mặt toàn Tam Giới!

“Giỏi. Giỏi lắm…”

“Các nàng liên thủ… diễn ta như diễn vở rối…”



Thật ra hắn cũng biết. Trong mắt các Cổ Thần và Thánh Nhân nơi cao kia, ai nấy đều rõ ràng thân phận chân thật của những người đang múa.

Nhưng với những Tân Thần, Tiên Tướng, không ít người tưởng rằng đây là một màn “vũ đạo tụng đạo” do các Tiên Nữ của Tây Vương Mẫu chỉ huy…

Chỉ tiếc là — ai có đầu óc một chút, chỉ cần nhìn khí chất kia, dung nhan kia, cộng thêm đạo vận chấn nhiếp thần hồn, thì cũng hiểu ngay:

“Tiên Nữ gì mà một ánh mắt khiến Thái Ất run rẩy, một nụ cười khiến Đại La ngồi nhập định?”

“Đây là nữ Thần cấp Đại Đế, không phải vũ kỹ nơi phàm tục!”

Thế nên... cũng chẳng trách được đám tiên thần bên dưới.

Nam nhân thiên hạ, có mấy ai chống đỡ nổi cái trận mỹ nhân đạo vận này?

Chỉ đáng tiếc…cho bọn hắn…

Chính phu quân mấy nàng lại đang ngồi đây.



Khoảng chừng nửa khắc trôi qua, tiếng nhạc mờ dần như rút về thiên không, ánh sáng đạo văn cũng theo đó thu liễm vào từng bàn tay, từng tà áo.

Vũ đạo kết thúc.

Dương Phàm thở phào.

Một hơi dài, như vừa tránh được một kiếp đạo tâm băng liệt.

Hắn liếc nhìn quanh—đám tiên thần bên dưới có kẻ vẫn còn đang ngây dại, thậm chí còn chảy nước miếng chưa lau!

Móa!!!

Trong lòng hắn gào thét: Nếu các ngươi còn dám nhỏ dãi thêm nửa khắc… đừng trách ta đích thân bay xuống, chém chết hết!



Ngay lúc đó, một bóng áo trắng hiện lên từ phía sau.

Thái Bạch Kim Tinh – Hồ Kim Hải, mặt vẫn nghiêm, ánh mắt sáng quắc, tiến lên hai bước, hai tay dâng lên một quyển trục ngọc phù lụa vàng.

— “Bẩm Bệ Hạ, đây là bản tấu về… động niệm bất thường trong hội Khánh Điện.”

Dương Phàm nhướng mày.

Cái gì mà “động niệm bất thường”?

Vừa mở tờ trục ra, chỉ liếc qua vài dòng... khóe môi hắn đã co giật đến độ không thể khống chế nổi.

“Danh sách các tiên thần nổi lên sắc niệm đối với hậu cung Bệ Hạ.”

Mục đầu tiên:

Thiên Bồng Nguyên Soái – Trư Cang

Tội trạng:

•Liếc nhìn Luân Hồi Đại Đế Lâm Uyển Tuyết: 13 lần, mỗi lần đều có nước miếng.

•Liếc nhìn Âm Dương Đại Đế Lý Vô Song: 17 lần, trong đó 2 lần suýt ngã khỏi ghế.

•Nhìn Thái Âm Nữ Thần Hư Nguyệt: 22 lần, bị tiên đồng kế bên đạp chân cũng không tỉnh.

•Nhìn Thái Âm Nữ Thần Nguyệt Nhi: 26 lần, bị ghi hình bởi Thần Nhãn Trận.

Còn có:

•“Thở dốc khi nhìn Đắc Kỷ”.

•“Lầm bầm ‘cái gì tiên nữ mà đẹp dữ vậy’ ba lần.”

•“Lén rút khăn tay lau miệng năm lần.”

Bên dưới… còn hàng loạt tên khác, nhưng Dương Phàm không muốn đọc tiếp nữa.

Hắn ngửa đầu, hít sâu một hơi.

“Mọe…”

“Tên này... làm heo đầu thai quả nhiên là không ai tranh giành nổi mà!”



Đêm phủ xuống Thiên Giới.

Màn trời như được giăng bằng một tấm sa mỏng màu tím sẫm, sao trời lấp lánh, chòm Chiêm Tinh như linh văn đọng lại giữa Hỗn Độn, trôi lơ lửng phía trên Chiêm Tinh Đài – nơi cao nhất của tầng trời, nơi thần niệm của vạn giới tụ hội để dò xét vận mệnh.

Dương Phàm đứng đó, khoác một chiếc trường bào nhẹ, hai tay chắp sau lưng, gió đêm thổi tung vài lọn tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt hắn nhìn thẳng lên tầng Hỗn Độn, nơi những chấm sáng tượng trưng cho tương lai chưa viết.

Khóe miệng hắn khẽ giật.

“Móa… cả ngày bị đem ra diễn…”



Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Không cần quay đầu, hắn cũng biết... ai đến.

Lâm Uyển Tuyết bước trước, khí tức vững như trụ cột thời không, dáng người nghiêm trang nhưng ánh mắt lại lóe vẻ áy náy.

Lý Vô Song theo sau, thân ảnh như ánh trăng hòa tan trong gió, mỉm cười nhu hòa.

Rồi đến một loạt: Đắc Kỷ, Tiểu Thanh, Lương Ngọc Dao, Diệp Y, Tịnh Y, Tuyết Vũ, Nguyệt Nhi, Hư Nguyệt… hơn mười mấy vị thê tử, đều là đoàn múa Dao Trì sáng nay.

Tất cả giờ phút này... lại biến thành nữ nhân đang vùng vằng làm nũng.



“Đã bảo là xin lỗi rồi mà ~”

“Chàng giận thật à?”

“Bọn thiếp là vì đại cục! Là vì Tây Du! Là vì đạo lộ vạn năm kia mà~”

Đắc Kỷ chen lên trước, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tinh quái:

— “Chỉ có cách đó mới nhanh chóng khiến tên đầu heo kia lộ nguyên hình, đưa ra danh sách ứng kiếp Tây Du!”

Dương Phàm quay đi, hừ một tiếng rõ to:

— “Ta đau tim!”

Lương Ngọc Dao chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng tiến tới, đôi tay mềm mại bóp bóp trước ngực hắn, ánh mắt láo liên cười gian:

— “Đâu? Đau ở đâu? Hihi, để ta giúp chàng... xoa cho bớt đau nhé~”

Dương Phàm lập tức lùi lại ba bước, mặt đỏ lên:

— “Đừng…! Ta không có dễ dãi như vậy đâu!”

Nguyệt Nhi từ phía sau vén tóc, nhẹ giọng nói như gió thu:

— “Nhưng mà... còn một tuồng nữa phải diễn. Phải để cái tên Trương Cang kia chuẩn bị ‘gạ gẫm’ với thiếp nữa…”

Dương Phàm run người, mắt trợn lên như muốn đốt trời:

— “Móa!!! Không có Tây Du gì nữa! Ta đi chém chết con heo đó ngay và luôn!”

Cả nhóm nữ nhân hoảng hồn nhào tới giữ tay hắn, vây lại như đám mây mềm vờn quanh thần long:

— “Đừng! Đừng! Đùa chàng thôi mà~”

— “Chỉ là bày mồi dẫn dụ để hắn tỉnh ngộ, rồi đầu thai theo vận mệnh mà thôi!”

— “Đảm bảo không ai dám đụng thiếp cả! Có hệ thống ghi hình kia mà!”

Dương Phàm gằn giọng, nhăn trán:

— “Móe... được rồi… lần này tha. Nhưng mấy nàng phải nhớ—cái này là vì các nàng, không phải vì Tây Du!”

Chúng nữ cùng cười khúc khích, tiếng nói ngọt như mật hòa quyện lại:

— “Hì hì~ Yêu chàng nhất!”



Bỗng một giọng cùng lúc vang lên từ bốn phương tám hướng:

— “Vậy... tối nay bù đắp nha??~”

Dương Phàm trợn tròn mắt, giơ tay:

— “Khoan! Khoan đã—”

Nhưng chưa kịp quay người, cả đám đã nhào lên, kẻ kéo tay, người xách áo, có người ôm eo, có người cưỡi lưng, ríu rít vừa cười vừa xô hắn về phía nội cung.



Trong đêm, ánh trăng lặng lẽ chiếu qua cổng Lăng Tiêu Bảo Điện, bóng người rộn ràng cuộn thành dòng chảy...

Tiếng Dương Phàm vang lên lần cuối:

— “Từ từ! Ta là Chí Tôn! Ta không dễ dụ đâu!! Khoan đã màaaa—!!”

Cửa cung “Ầm!” một tiếng đóng lại.

Tiếng cười khanh khách kéo dài trong không trung…

Và... một đêm thật vô cùng tĩnh lặng, theo đúng nghĩa... “động tâm, loạn thần.”



Phía dưới tình tiết tỉnh lược hơn 1000 chữ….



Mấy ngày sau.

Thiên Giới vắng đi một phần khí tức quen thuộc.

Dương Phàm lại bỏ trốn khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, không một lời báo trước.

Nơi hắn dừng chân lần này là Tây Phương Cực Lạc Thế Giới, bên trong Kim Thân Đại Tháp Linh Sơn, nơi tụ hội của vô số tượng Phật, đại điện mênh mông như biển, pháp âm trầm lắng vọng ra từ sâu trong linh thức.

Giữa một ngôi Phật đình tịch mịch, dưới gốc Bồ Đề Cổ Thụ, Dương Phàm ngồi ung dung trên một đệm đá, tay phải nhấc quân đen, ánh mắt chậm rãi đặt xuống bàn cờ đã trải sẵn từ tám ngày trước.

Đối diện hắn là ba vị Phật Tổ, một người trầm mặc như núi, một người mỉm cười như suối, người còn lại thần niệm trôi nổi giữa trời đất, như đã nhập định mà vẫn động.

“Đến lượt các ngươi.” – Dương Phàm nhàn nhạt mở lời, rồi nhấc chén linh trà đưa lên nhấp một ngụm.

Không khí thanh đạm, không tranh, không giận, không phiền.



Trong khi đó ở Thiên Đình, thì đã khác.

Không có Ngọc Hoàng, Thái Thượng Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn Chí Tôn, tạm thời rời khỏi triều, nên mọi sự vụ lớn nhỏ... đều được “ủy quyền” lại cho các vị phu nhân của ngài.

Mà khổ nỗi—

Phu nhân của Dương Phàm không chỉ một người, cũng chẳng phải hai người...

Là một đám!



Tây Vương Mẫu Dương Uyển tạm thời ngồi giữ chính điện.

Lâm Uyển Tuyết và Lý Vô Song đảm nhiệm giám đạo cục.

Nguyệt Nhi phụ trách Thái Âm Chi Đạo.

Tịnh Y, Diệp Y, Ngọc Dao, Tiểu Thanh... mỗi người nắm một bộ phận.

Đắc Kỷ thì chuyên phụ trách “giao tiếp ngoại giao nội giới”.

Chỉ trong vài ngày, Thiên Đình thay đổi khí tượng. Nơi từng tĩnh lặng như nước hồ, giờ nổi lên sóng gió mênh mông.



Mà gió đầu tiên thổi tới, chính là Trư Cang – Thiên Bồng Nguyên Soái.

Tên này vốn vẫn còn luyến tiếc vũ đạo hôm Bàn Đào Đại Hội, lại cả gan theo sau Thái Âm Nữ Thần Nguyệt Nhi, ý đồ “tình cờ gặp gỡ”, “tình cờ hộ tống”, thậm chí dám “tình cờ đưa khăn tay”.

Một cái tình cờ.

Một đạo thiên lôi.

Nguyệt Nhi khẽ quay người, ánh mắt như ánh trăng lưỡi liềm lóe lên sát khí, giọng nói nhẹ như sương mù buốt lạnh:

— “Trư Cang, phạm vào Thiên Điều Thứ 37: Thái Âm Cấm Duyên.”

— “Theo Thiên Luật, kẻ chạm tâm niệm phàm trần với Thái Âm Đạo Thể… lập tức giáng hạ!”

Bốp!

Không cần nghị sự. Không cần luận tội.

Một cái phất tay của nàng, Trư Cang đã bị phong ấn pháp lực, một đạo thần quang ném thẳng xuống hạ giới.



Trong giây phút rơi khỏi tầng trời, Trư Cang mới bắt đầu run rẩy.

Thần hồn rối loạn.

Khí tức đảo điên.

Hắn tỉnh ngộ.

“Mình ngu thật rồi…”

Nhưng đã muộn.

Khi ánh mắt mở ra một lần nữa, hắn đã chuyển kiếp thành—

Một con heo.

Chính là tiền thân của Trư Bát Giới sau này.



Tất nhiên, danh sách không chỉ có hắn.

Thái Bạch Kim Tinh cùng Ngọc Dao, Tịnh Y nhanh chóng lọc ra toàn bộ danh sách tiên thần động tâm niệm hôm vũ đạo, tính từ top đầu trở xuống, chừng sáu bảy mươi người.

Có người chỉ liếc nhìn.

Có người thở gấp.

Có người… rụng mất pháp lực trong một khắc.

Mỗi cái tên được thêm vào danh sách đều trở thành ứng kiếp giả của 81 nạn Tây Du.



Phía trên các tầng trời cao hơn—

Phật Tổ, Thánh Nhân, Cổ Thần đều gật đầu đồng ý.

Không một ai phản đối.

Bởi tất cả đều biết:

“Đạo hạnh chưa vững, mà tâm niệm còn động, giữ lại chỉ gây loạn Đạo Lộ.”

Nếu không nhờ Chí Tôn Dương Phàm, từ mấy trăm triệu năm trước đánh tan Ma Tổ, hủy diệt Vực Ngoại Thiên Ma, quét sạch Ký Sinh Đạo Tâm, thì cái đám đang lấp ló lưng trời kia... nào có ai đủ đạo căn để phi thăng?



Trong Chiêm Tinh Đài, dưới bóng Bồ Đề.

Dương Phàm khẽ đặt quân cờ xuống.

Mi mắt nhướng lên, nhẹ giọng:

— “Hạ giới xong chưa?”

Một đạo âm vang trong hư không đáp lại:

— “Vừa đủ 81 kiếp.”

Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt không rõ vui buồn:

— “Vậy… vở diễn bắt đầu được rồi.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com