Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 214: Trị thủy thì phải làm sao?



Thiên Đình – tầng trời ba mươi ba, vầng nhật nguyệt rực rỡ giữa biển vân khí vô tận, các cung điện nối tiếp nhau trải dài như ngân hà đúc bằng linh ngọc. Trên một con đường rộng nghìn trượng dát bằng Lam Bích Thạch, một đoàn thần binh hộ tống uy nghi từ từ tiến vào giữa chính điện Linh Tiêu.

Ngộ Không mặc áo giáp bạc viền ngân kim, lưng đeo lệnh bài khắc ấn Thiên Soái, đi giữa đoàn, hai mắt sáng rực như hài tử lần đầu vào chợ lớn.

Phía trước chính điện, Dương Phàm—nay lấy danh hiệu Ngọc Hoàng Chí Tôn, khoác long bào chín trảo, đầu đội Thiên Quang Linh Vân Quan, đang ngồi uy nghi trên Long Ỷ, ánh mắt thản nhiên, nhưng khóe môi mang theo nụ cười mơ hồ như là xem kịch.

Hắn phất tay:

— “Ngộ Không, thiên tử phong hào vừa lập, Thiên Soái nhận chức lần đầu, Thiên Đình sao có thể bạc đãi?”

— “Người đâu!”

— “Dự yến!”

Một tiếng “Dự yến” rền vang như sấm giữa trời, chấn động mười hai linh lâu, khiến hơn trăm thần tướng đồng loạt ứng tiếng.

Trong chớp mắt, cung nữ tiên nga, tửu linh ngọc trản, trân thú tiên quả từ bốn phương tám hướng kéo tới, bài bố ngay tại Quảng Hàn Thất Bảo Điện phía sau Linh Tiêu.

Yến tiệc nghênh đón tân Thiên Soái – được tổ chức theo nghi thức thượng phẩm Thiên Cung, vốn chỉ dành cho những người từng lập đại công phá giới.

Hơn ba trăm vị Thần Tướng Thiên Đình tụ hội.

Hơn năm mươi Tiên Nhân có tên trong Thượng Cổ Chi Đạo cũng tới.

Cả những vị lão thần đã ẩn tu hàng ngàn năm không hỏi sự đời, nghe nói “Hỗn Độn Thạch thành hình” cũng đều nhao nhao đến góp vui, ngoài mặt là chúc mừng, trong lòng thì ai chẳng có toan tính?

Ngộ Không ngồi ghế giữa hàng danh khách, mắt mở to như chuông đồng, miệng há hốc khi thấy các món ăn bay giữa không trung, ngọc bình tự rót linh tửu, tiên nhạc tự tấu trên không.

Hắn từng ngồi thiền giữa gió núi, từng ăn quả rừng trong cô tịch, từng ngộ đạo dưới sao… nhưng chưa từng thấy cảnh tượng huy hoàng thế này.

Một vị thần râu đỏ cười lớn:

— “Tân Soái trẻ tuổi thật tài, có dũng có đạo, nay giữ trọng trách Thiên Hà, uống với ta ba chén!”

Một tiên quân mặc áo tím tiếp lời:

— “Mới Kim Tiên mà đạo vận đã chạm Thiên Cương, quả là rồng trong đá. Uống một chung để chúc khí vận vô song!”

Chưa đợi Ngộ Không trả lời, hai chén rượu linh quang đã được ép vào tay, còn có người phía sau vỗ vai cười ha hả:

— “Một chén vì danh!”

— “Một chén vì mặt mũi Thiên Đình!”

— “Một chén... là vì sư phụ ngươi!”

Ngộ Không nào phải kẻ từ chối, càng không hiểu ẩn tình sau lời nói. Đến từ hạ giới, tu đạo chưa lâu, còn non trẻ trong nhân thế, bản tính vốn trọng nghĩa, lại khiêm cung nên không dám trái.

Vậy là… một chén, hai chén… đến khi chén thứ hai mươi ba, đầu hắn bắt đầu ong ong.

Khỉ con mắt đỏ hoe, đầu gật gật như muốn cắm vào mâm trái cây linh chi, miệng còn lẩm bẩm:

— “Không... không phải... ta còn... chưa học xong pháp thứ 109...”

Cả điện cười ồ, không khí vui vẻ tưng bừng. Có người âm thầm ghi lại nét mặt say của Tôn Thiên Soái, có người lắc đầu vì hắn quá thành thật.

Chỉ có Dương Phàm từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên cao, ánh mắt không hề chớp lấy một lần.

Hắn nhìn con khỉ đang dần ngả nghiêng kia, khẽ lẩm bẩm:

“…Xem như... qua cửa thứ nhất.”



Khi trăng treo cao giữa Thiên Môn, tiệc tàn.

Dương Phàm ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch lập tức triệu một đội Tiên Hạc Xa, dùng mây ngọc phủ đệm, đón Ngộ Không đã say mềm đưa đi.

Đích đến—Tây Bắc Thiên Hà, nơi ba mươi hai trọng thiên giao nhau, là điểm giao thủ giữa Thiên Lộ và Hỗn Độn Vực, cũng là mạch thủ hộ trọng yếu nhất của Thiên Đạo.

Trên xe mây, Ngộ Không gục đầu ngủ như chết, bên miệng còn lẩm nhẩm mấy câu kỳ quái:

— “Thiên Cương... biến thứ bốn mươi bảy... ta đặt tên là... khỉ bay giữa đám mây...”



Sau lưng hắn, một đoạn mưu cục mới đang mở ra.

Ngọc Hoàng Dương Phàm khẽ nhắm mắt.

Môi mấp máy một lời như sấm động vô thanh:

“…Tây Du…”

“…Bắt đầu rồi.”

….

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời chưa ló dạng, mây ngọc còn phủ đầy tầng trời thứ ba mươi hai, linh khí giữa không trung ngưng tụ thành những vân đoàn trôi chầm chậm như suối bạc.

Một âm thanh dồn dập vang lên ngoài hành lang:

— “Thiên Soái! Thiên Soái!”

— “Giờ đã đến!”

— “Xin ngài ra chỉ huy—mười tám quân đoàn Thiên Hà đã chờ lệnh!”

Bên trong tẩm điện, Tôn Ngộ Không bật dậy khỏi giường mây ngọc, đầu tóc rối bù, mắt còn đỏ hoe vì dư vị của đêm rượu hôm qua. Hắn vội giật lấy chiến giáp, còn chưa kịp gắn đủ ngọc ấn, đã bị hai tiên binh dìu thẳng ra đại môn phía trước.

Ra khỏi đại điện, ánh mắt hắn lập tức mở lớn, cả người như hóa đá giữa thiên không.

Phía trước—

Một vùng Thiên Quân trải dài đến tận chân trời.

Chiến kỳ Thiên Hà tung bay giữa từng tầng gió thượng giới, giáp trụ như sóng bạc, từng hàng từng đội chỉnh tề không hề xao động, sát khí nghiêm cẩn đè ép như lôi vân đang tích tụ. Mỗi một người là một Thiên Tướng, mỗi một trận là một linh trận cổ xưa phong ấn lực lượng thời viễn cổ.

Mười tám quân đoàn, mỗi đoàn một vạn người.

Tổng cộng—một trăm tám mươi nghìn quân!

Tất cả đều là Thần Tướng tu hành nghìn năm trở lên, toàn bộ thần niệm đồng quy, ánh mắt cùng dõi lên bậc thềm nơi Ngộ Không đang đứng.

Ngộ Không khựng lại một nhịp.

Trong đầu trống rỗng.

Lúc này, hắn mới nhận ra—làm Soái… không chỉ là mặc giáp đẹp và uống rượu được khen.

Phía dưới là mười tám vạn con mắt đang đợi một câu lệnh.

Một lời hô.

Một cái phất tay.

Nhưng... nói cái gì bây giờ!?

Ngộ Không cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi. Hắn có thể niệm Thiên Cương Biến, có thể đánh Kim Cương Ấn, có thể dùng thân phá kết giới… nhưng hô khẩu hiệu quân sự thì chưa từng học!

Ngay lúc hắn đang toát mồ hôi, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói nhẹ như gió sớm:

— “Nói thế này…”

— “Thiên Hà là mạch đạo. Chúng ta là tay giữ khóa.”

— “Vì Tam Giới, vì Thiên Đạo, không lùi, không khuất, chỉ tiến về phía trước.”

Giọng nữ vang lên gần như trong thức hải, êm dịu, mơ hồ, nhưng lại sáng như sao trời dẫn đường.

Là ai?

Hắn không kịp nghĩ.

Bản năng lập tức đọc theo, giọng dần mạnh mẽ, dõng dạc vang vọng như chuông đồng xuyên qua thiên không:

— “Thiên Quân nghe lệnh!”

— “Thiên Hà là mạch đạo – nối Tam Giới, dưỡng Thiên Cơ!”

— “Chúng ta là tay giữ khóa – hộ khí vận, trấn vạn lưu!”

— “Thề không để một giọt nước Thiên Hà nhiễm loạn!”

— “Không để một bước tà đạo vượt giới!”

— “Chỉ tiến! Không lùi!”

— “Chỉ giữ! Không sợ!”

— “Vì Thiên Đạo!”

— “Vì Tam Giới!”

— “Tử chiến không lui nửa bước!!”



ẦMMM—!!!

Toàn bộ mười tám vạn Thiên Quân phía dưới cùng đồng thanh:

— “Tử chiến không lui nửa bước!!!”

— “Tử chiến không lui nửa bước!!!”

— “Tử chiến không lui nửa bước!!!”

Linh khí trong trời đất như nổ tung.

Chiến kỳ tung bay như rồng giận.

Mây trời trên cao bị xé ra từng tầng từng lớp.

Chỉ trong một khắc, tên Tôn Ngộ Không – Thiên Soái đã được khắc vào tâm thức toàn bộ lực lượng thủ hộ Thiên Hà.



Ngộ Không đứng thẳng giữa ánh bình minh đầu tiên tại Tây Bắc Thiên Giới.

Chiến giáp bạc phản chiếu hào quang.

Môi hắn khẽ động, không nói thành tiếng:

“…Ai vậy?”

“…Vừa rồi… là ai đã giúp ta?”

Trong bóng tối nơi hành lang, một thân ảnh nhỏ gọn như ẩn như hiện sau một cột trụ ngọc.

Mái tóc bạc buộc gọn.

Môi cười cong như lá liễu.

Nàng thầm lẩm nhẩm:

— “Đồ ngốc, học theo cũng còn lanh đấy chứ.”



Sau màn ra quân rực rỡ, Tôn Ngộ Không lui về trong phủ Soái nơi Tây Bắc Thiên Hà—phủ đệ mới được xây dựng từ Thần Tinh, cột trụ đúc bằng kim thiết của Thái Hạo, mái lợp ngọc linh tiêu tụ thiên khí, chính là một trong Cửu Đại Soái Phủ lẫy lừng trong thiên giới.

Hắn vừa bước qua bậc ngọc thứ chín, còn đang vò đầu, miệng lầm bầm:

“…Suýt nữa thì nói nhầm thành... ‘hãy chiến đấu vì đạo quả’…”

Thì ánh mắt bỗng khựng lại.

Chính giữa tiền viện, dưới bóng cây Huyền Trì Tán khẽ lay động trong gió, một thân ảnh nữ tử khoác chiến khải bạc tím đang đứng khoanh tay chờ sẵn. Tóc nàng buộc cao, thắt lại bằng một sợi kim tuyến buông thẳng tới eo, ánh mắt trong như nước hồ thu, lại mang theo nét lanh lợi hoạt bát như ánh trăng vừa nhảy nhót sau tầng mây.

Nụ cười của nàng dịu dàng như đóa lan trong sương:

— “Chúc mừng Thiên Soái ra quân!”

Ngộ Không khựng lại trong nháy mắt. Câu nói, giọng nói kia—hắn nhớ ra ngay lập tức!

Chính là giọng nói vừa rồi đã cứu hắn khỏi “bi kịch đứng câm giữa vạn quân”!

Hắn lập tức chắp tay cúi người, rất chân thành:

— “Đa tạ cô nương đã giúp đỡ, thật lòng cảm kích. Không biết quý danh là…”

Nữ tử mỉm cười, lùi lại nửa bước, cúi đầu hành lễ:

— “Ta là Phó Nguyên Soái của Tây Bắc Thiên Hà—Tử Hà, bái kiến Thiên Soái ~”

Nụ cười kia khẽ cong như ánh trăng đầu ngọn trúc, uyển chuyển mà không mất lễ nghi.

Ngộ Không ghi tạc cái tên vào lòng.

— “Tử Hà tiên tử, hữu lễ. Ta… thật sự không có chút kinh nghiệm nào, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Tử Hà đảo bước một vòng quanh hắn, ánh mắt tinh ranh đánh giá từ vai đến gót chân, gật gù như chuyên gia quân sự lâu năm vừa khảo sát một tân binh.

— “Thiên Soái, ngươi đúng là Thạch Hầu hóa hình sao? Sao nhìn chẳng giống hầu tử lắm nha?”

Ngộ Không đổ mồ hôi, khẽ ho một tiếng:

— “Khụ… chuyện đó… đã rất lâu rồi. Giờ ta cũng là người tu đạo, không thể ăn lông ở lỗ như xưa nữa.”

Tử Hà phì cười:

— “Thật ra thấy ngươi lễ độ, lại biết mình biết người, ta cảm thấy... huynh lại đáng tin hơn mấy vị Soái đã từng nhậm chức!”

Nàng đưa ngón tay nhỏ xinh khẽ vẫy, cười như gió sớm:

— “Ta cho huynh thêm một điểm đấy! Hì hì!”

Ngộ Không cứng đờ khóe miệng.

— “…Đa tạ.”

Không rõ nên cảm ơn vì điều gì.

Tử Hà lại khoanh tay, giọng bâng quơ nhưng không giấu được chút cảm khái:

— “Thật ra vị trí này trước kia là của Thiên Bồng Nguyên Soái – Trư Cang. Hắn vốn cũng là người thật thà, thậm chí có lúc còn tốt bụng vô cùng.”

— “Có điều…”

Nàng vân vê môi dưới, ánh mắt hơi nghiêng:

— “…quá háo sắc.”

— “Rồi một lần dính vào Thiên Cơ, thế là bị Chí Tôn tống thẳng xuống hạ giới. Hình như đang làm heo đâu đó trong cõi Nam Thánh Châu.”

Ngộ Không há hốc mồm.

Tim hắn hơi lạnh đi một chút.

Vậy nếu mình làm sai… thì có phải cũng bị đá xuống chăng? Không làm khỉ thì làm gì nữa?

Tử Hà liếc hắn một cái, như nhìn xuyên được tâm trí.

Giọng nàng lảnh lót:

— “Thiên Soái, ngươi biết giờ ngươi đang thiếu gì không?”

Ngộ Không thu thần, nhíu mày:

— “Thiếu… gì?”

Tử Hà bước tới, mỉm cười đầy bí ẩn:

— “Thiếu vật trị thủy.”

— “Muốn trấn giữ Thiên Hà, không có vật dẫn thủy trong tay, tức là cưỡi rồng không cương—không có gì để điều tiết mạch đạo.”

— “Mà thứ ấy…”

Nàng nheo mắt, ánh nhìn sắc như sao băng:

— “Ở Long Cung rất nhiều.”

— “Ngươi có thể xuống đó... ‘hỏi thăm’ một chút.”

Ngộ Không chớp mắt.

Long Cung?

Thủy tộc?

Vật trị thủy?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com