Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 215: Lại gặp Đầu Long



Bên dưới Thiên Hà chảy dài từ tầng trời thứ hai mươi tám đổ xuống bốn hướng, Đông Hải là nơi giao thoa giữa Thiên Mạch và Nhân Thủy, là đại địa thủy vực cổ xưa nhất từ thời khai thiên lập địa.

Từ xa nhìn lại, Long Cung Đông Hải như một dãy cung điện trầm tĩnh ẩn trong màn nước xanh thẳm, lấp lánh như thiên ngân, nhưng càng tới gần mới cảm thấy thế nào gọi là một tòa cự thành kỳ ảo vượt khỏi nhân gian.

Vòm trời nơi đây là tầng thủy lam mênh mông, nơi linh quang và phù văn hòa quyện trôi nổi không ngừng như tinh vân lấp lánh.

Trên đỉnh sóng là những cột san hô vạn năm cao tới ngàn trượng, lấp lánh như hỏa ngọc giữa nước sâu, cắm xuyên cả mặt biển và neo lại một phần long khí trời đất.

Tường thành Long Cung không làm bằng đá thường hay ngọc thường, mà kết từ vảy Thần Long rơi xuống khi độ kiếp, từng phiến chồng khít lên nhau, tỏa ra hàn khí lạnh buốt mà vẫn ẩn chứa hạo nhiên chính khí. Trên mỗi cánh cổng có khắc dấu ấn Long Vương các đời, tự động tỏa sáng khi có huyết mạch long tộc tiếp cận.

Nhưng thứ khiến bất kỳ ai lần đầu tới đây cũng phải ngẩng đầu ngây dại lại không phải là cung điện, mà là bức tượng sừng sững trước Long Cung chính môn.

Một pho tượng cao đến nghìn trượng, tạc bằng thủy tinh kim loại sống, vẫn óng ánh linh khí như vừa đúc xong, dù đã trải qua mấy cái Hội Nguyên, vẫn không có dấu hiệu hư hao hay nhạt phai.

Nam tử trong tượng có dung mạo trầm tĩnh, ánh mắt như xuyên thấu quá khứ vị lai, mi tâm mang thần vận cổ lão, toàn thân mặc đạo bào tung bay như đối kháng với cơn sóng dữ muôn đời.

Tay trái hắn nâng một quyển sách đang mở – từng trang khắc bằng phù văn cổ ngữ xoay chầm chậm như sinh linh có trí. Tay phải... lại nắm chặt một củ cà rốt tỏa ra linh quang ngũ sắc – không ai biết ý nghĩa của nó là gì.

Dưới thân nam tử, một Thần Long mười tám vảy rồng ngự quang, thân uốn ba vòng trên thủy trụ, trán đeo ngân châu, bốn chân giẫm lên Bát Quái Thủy Vân, gầm lên mà không phát ra tiếng, chỉ tỏa ra khí thế như sấm sét cuộn trong đáy lòng.

Không một ai trong Đông Hải dám tùy tiện đàm luận về lai lịch pho tượng ấy.

Chỉ biết rằng…

Bức tượng đã tồn tại ở đó từ trước cả khi Đông Hải có tên.

Từ trước cả khi Long Cung dựng lập.

Từ thời đại Nữ Oa vá trời – còn có những truyền thuyết cho rằng nam tử đó chính là người giữ Thiên Mạch Thủy Đạo đầu tiên, truyền nhân của thiên cơ, kẻ từng viết nên vận mệnh Long tộc bằng đạo văn và... một củ linh căn ngộ đạo.

Ngày nay, con cháu Long tộc đời đời bơi qua đây, không ai dám quên—trước khi bắt đầu một ngày canh giữ Long Cung, trước khi bước vào bất kỳ chức vụ gì nơi thủy vực, đều phải dừng lại, khom người cúi đầu một nhịp thật sâu.

Không ai ép họ.

Nhưng mỗi người đều tự nguyện.

Vì với họ, đó không chỉ là một pho tượng.

Mà là tín vật sống trong lòng mỗi giọt máu Long tộc.



Từng cơn thủy lưu trong vắt như thủy tinh lưu động, ánh sáng từ các cụm san hô cổ lấp lánh chiếu xuống thân ảnh Thạch Hầu trong bộ giáp bạc, khiến hắn mỗi bước đi dưới đáy biển đều như lạc vào một thế giới cổ tích mênh mang.

Tôn Ngộ Không mắt mở to, miệng khẽ há, lẩm bẩm như quên mất mình đang là một Thiên Soái vừa ra mắt:

— “Không ngờ... dưới nước lại có thể có một cảnh giới như vậy…”

Hai bên lối vào Long Cung là những hàng trụ thủy tinh cao chọc trời, khảm lên vô số linh châu sinh quang, giữa từng khối là đàn cá phát sáng bơi lượn tựa như đèn thần đang múa.

Xa hơn là tường cung khắc phù văn xoắn lượn như bát quái ngược, kết giới lập thể bảo vệ toàn thể Long Cung khỏi sự xâm nhập của mọi đạo lực ngoài tộc.

Cảnh sắc ấy khiến hắn quên mất bản thân là đến cầu vật.

Nhưng rồi ánh mắt hắn dừng lại nơi pho tượng thần thánh sừng sững phía trước chính môn—và bỗng chốc cả người cứng lại.

Nam tử trong tượng… mi tâm cao ngạo, đôi mắt sâu như biển, khí chất thư sinh trầm tĩnh nhưng lại mang theo áp lực khó thở…

Làm sao… lại giống Ngọc Hoàng như vậy?!

Ngộ Không cảm thấy trong đầu có một sợi dây chạm nhẹ, không đau, nhưng gây ngứa ngáy rất lâu trong tâm trí.

Đúng lúc đó, một tiếng cười hùng hậu đột ngột vang lên ngay phía sau:

— “Tuyệt vời lắm đúng không?!”

Ngộ Không giật bắn người, nhảy lùi hẳn ba trượng, bản năng kết ấn phòng hộ, mắt trợn tròn nhìn về phía sau…

Chỉ thấy—một chiếc đầu rồng to lớn như một quả sơn phong, lấp lánh ánh vảy lam kim, râu dài như thạch lưu tung bay trong thủy khí, miệng rồng vẫn còn nhếch cong cười vui vẻ.

Mãi đến khi hắn định thần nhìn kỹ lại…

— “A!”

Hắn há mồm:

— “Là ngươi!”

Chính là Đầu Long đã từng chở hắn vượt biển tìm cây Thần Mộc năm xưa!

Đầu Long ấy khẽ rung mình một cái, thân thể tỏa ra hào quang rực rỡ, hóa thành một trung niên uy mãnh, thân mặc đạo bào xanh đen, hai bên thái dương vươn ra hai chiếc sừng rồng sáng bóng, khí thế không cần vận mà vẫn trấn áp bốn phương.

Nam nhân ấy cười sảng khoái, giơ tay ôm quyền:

— “Long Quảng, Long Vương Đông Hải, ra mắt Thiên Soái!”

Ngộ Không càng kinh ngạc.

— “Thật là hạnh ngộ! Không ngờ Long Vương lại chính là vị long hữu năm xưa!”

Long Quảng cười ha hả, bước tới gần, vỗ mạnh lên vai Thạch Hầu:

— “Cái đó cũng là tình cờ! Khi ấy ta đang dạo biển, lại thấy một sinh linh nhỏ bé không biết bơi, nhưng ánh mắt kiên định, tâm niệm không rời mục tiêu. Nhìn ra khí cốt bất phàm, ta mới ra tay giúp một phen.”

— “Ngờ đâu… giờ lại là Thiên Soái trấn thủ Tây Bắc Thiên Hà!”

Ngộ Không chắp tay thật sâu, cúi mình chân thành:

— “Dù là ngẫu nhiên, nhưng ân tình ấy ta không dám quên.”

— “Thiên Soái có lễ!” – Long Quảng khoát tay cười – “Hôm nay ngươi đến, chắc chắn không phải chỉ để ngắm cảnh?”

Ngộ Không hơi e ngại, tay gãi gãi sau gáy, định mở miệng nhưng lại do dự, vẻ mặt như có chút khó nói.

Long Quảng thấy thế, càng bật cười lớn, giọng vang như lôi động đáy biển:

— “Không cần nói!”

— “Ta biết ngươi tới vì cái gì rồi!”

Hắn chỉ tay về phía xa, nơi có một loạt điện các chìm trong sóng lân quang:

— “Vật có thể Trị Thủy—nằm trong Tinh Thủy Huyền Các của Long tộc ta!”

Ngộ Không nghe đến đó, ánh mắt lập tức sáng rực, cả người như bừng dậy sinh khí.

— “Thật chứ?”

Long Quảng gật đầu, ánh mắt sâu kín mang theo một tia giảo hoạt:

— “Thật chứ! Trước hết xin mời Thiên Soái đi theo ta và xem nó trước đã”



Tinh Thủy Huyền Các – nằm sâu trong vách đá thần thiết phía Đông Long Cung, ba mặt giấu mình giữa tầng thủy kết giới, một mặt mở ra về phía biển sâu tăm tối, nơi không ánh sáng nào lọt tới nổi.

Đây là nơi xưa nay chỉ có Long Vương các đời mới được phép đặt chân.

Trên đường tiến vào, áp lực nước biển bỗng tăng vọt. Dù là Kim Tiên, Tôn Ngộ Không vẫn cảm nhận rõ ràng một luồng sức mạnh vô hình đang đè lên toàn thân, từng bước đi nặng hơn một chút, pháp lực bên trong bị chấn động khẽ như đang bị kiểm tra.

Hắn nhíu mày, nhưng không lùi bước.

Long Quảng đi bên cạnh, ánh mắt lóe sáng từng nhịp quan sát. Trong lòng hắn ngầm tán thưởng—đích thực là nhân vật ứng kiếp, khí tràng và cốt khí đều tuyệt không tầm thường.

Đến khi cả hai dừng lại trước cửa đá lam hắc cổ xưa, khắc đầy thủy văn long ngữ, cảnh tượng phía trước khiến Ngộ Không không khỏi hít sâu một hơi.

Một cây cột khổng lồ – cao chừng vạn trượng, to đến mức phải dùng “núi” để so sánh – nằm ngang phía trước, như xuyên qua cả vách núi, kéo dài vô tận không thấy đích cuối.

Mỗi nhịp thời gian, từ thân cột lại phát ra những luồng sóng vàng kim, lan tỏa khắp tầng nước xung quanh, khiến thủy vực méo mó, vặn vẹo, sôi lên như biển thần bị trấn áp.

Cây cột đó—

Được khảm vào một bục đá thượng cổ tại trung tâm Huyền Các, bốn phía khóa bằng mười hai vòng thần chú chồng xếp, mỗi vòng tương đương một đạo khóa Thiên Lực.

Trên thân cột, có bốn chữ rực rỡ như nhật nguyệt đập thẳng vào mắt Ngộ Không:

ĐỊNH HẢI THẦN CHÂM

Trong lòng Ngộ Không run lên một trận.

Thứ này… là một trong Tam Đại Cổ Vật Trấn Giới, trong truyền thuyết chỉ nghe mà chưa từng thấy!

Long Quảng bước lên, vuốt râu cười nhẹ:

— “Đây chính là bảo vật trấn hải của Đông Hải chúng ta.”

— “Từng thuộc về một trong năm Nhân Tộc Đại Đế—Bạch Hạo Đế, người đã dùng nó cuốn lấy hơn ba trăm triệu dặm Thiên Hà chi hải, dẫn binh tiêu diệt Yêu Đình.”

— “Sau khi Yêu Tộc bị tiêu vong, ngài cắm nó xuống Đông Hải, trấn giữ mạch thủy long cho đến nay…”

Ngộ Không nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi thần vật trước mặt.

— “…Ngài định… đưa nó cho ta?”

Long Quảng cười ha hả, mắt híp lại như lão hồ ly:

— “Chính xác!”

Ngộ Không không dám tin, chầm chậm bước tới, tay đặt lên thân trụ.

Ngay lập tức—một luồng ý niệm mạnh mẽ đổ vào tâm hải hắn.

ẦM—!

Hắn như thấy được biển cả gào thét, thiên hà lật tung, thần binh rạch nát hư không. Bên tai còn văng vẳng tiếng ai đó… nói tên của nó:

"Như Ý…"

"Kim Cô Bổng!"

Ngộ Không run rẩy.

Không sai! Đây là Thần Binh mà hắn đã mơ thấy khi còn là tiểu hầu tử chưa biết gì về vũ trụ!

Tiên Thiên Công Đức Chí Bảo – dành riêng cho hắn!

Cảm giác thân thiết như huyết mạch tương liên, khiến hắn gần như muốn lập tức nhấc nó lên—nhưng…

Một tầng phong ấn bằng đạo văn như xiềng xích vô hình phủ kín thần châm, ngăn hắn tiếp tục tiến sâu.

Ngộ Không quay đầu, khóe miệng giật giật:

— “Long Vương… cái này... hình như... nó bị phong ấn?”

Long Quảng vẫn cười vui vẻ, nhưng đưa tay lên… gãi mũi.

— “Tất nhiên.”

Ngộ Không nhăn mặt:

— “Ngài nói cho ta, mà lại không giải ấn cho ta?”

Long Quảng cũng trừng mắt lại:

— “Ta đâu có phong ấn nó! Là Ngọc Hoàng phong đó!”

Ngộ Không nghẹn lời, hai tay xoa xoa vào nhau, mắt tròn lo lắng:

— “Ngài xem... giúp ta một tay đi mà?”

Long Quảng mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên giảo hoạt hơn mấy phần:

— “Thiên Soái, ngươi còn nhớ lần đầu ta cứu ngươi qua biển, ngươi đã hứa gì không?”

Ngộ Không gãi đầu, nhăn mặt như vừa ăn phải một quả táo chua:

— “Ặc… ta bảo… sau này sẽ trả ân nghĩa cho Long Vương…”

Long Quảng cười ha hả, vỗ vai hắn như bằng hữu lâu năm:

— “Đúng thế!”

— “Ân tình đó… giờ ta muốn ngươi mời Ngọc Hoàng đến Đông Hải một chuyến.”

Ngộ Không tròn mắt:

— “Chỉ vậy?”

Long Quảng ánh mắt lóe tia tinh quang, mỉm cười như thể nắm được chìa khóa thiên cơ:

— “Ừ, chỉ vậy.”

— “Còn nếu Thiên Soái mời được Chí Tôn lâm hạ…”

— “Thì chú ấn này—chỉ có người phong ấn mới có thể gỡ bỏ!”

— “Khi ấy… Như Ý Kim Cô Bổng, chính thức là của ngươi!”

Ngộ Không nuốt nước bọt lần nữa, lòng thì gào thét:

Đưa Ngọc Hoàng xuống chơi một chuyến…

Nghe đơn giản… nhưng nghĩ đến người kia…

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài sau gáy Thạch Hầu.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com